“Ngươi cũng được tuyển chọn sao?” – Cao Nam tiến đến trước mặt cậu, cao hứng hỏi.
Diệp Vĩ Gia cười cười gật đầu, chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái, mới hôm trước còn báo là cậu không trúng tuyển, hôm nay lại báo cậu tới làm thủ tục nhận việc, bất quá cậu cũng lười suy nghĩ, có được việc làm là tốt rồi, huống chi còn gặp người quen, còn gì có thể tốt hơn nữa.
Cao Nam chỉ chỉ vị trí đối diện với Diệp Vĩ Gia, cậu càng cao hứng hơn: “Ta chỉ biết là chúng ta hữu duyên.”
Cao Nam từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, cầm mấy thứ gì đó ngồi xuống.
Vào công ty rồi sẽ có một tháng huấn luyện, huấn luyện gì đó nhiều lắm, có mấy thứ ở trường cậu chưa từng được học qua, mới mẻ lại khiến cậu tò mò, không hề giống với lớp học buồn tẻ ở trường đại học.
Lúc trước, cậu chỉ một lòng nghĩ tới Lâm Phỉ Phỉ mới vào Hoa Thụy, nên quyết tâm rất cao. Khi trước phỏng vấn, tùy tiện điền chức vị giống Cao Nam, thật là vận khí của cậu quá tốt, ngày đầu tiên huấn luyện đã gặp Lâm Phỉ Phỉ, hóa ra là nàng cùng ngành với cậu.
Diệp Vĩ Gia nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ liền đứng lên, chỉ khi thấy nàng đến bên người Mộ Hàn thì cười không nổi, nụ cười trên mặt cứng lại, biểu tình vô cùng u ám.
Mộ Hàn không phải đi học sao? Đang yên đang lành chạy tới đây làm gì? Cậu hoàn toàn không hiểu tên này có ý đồ gì?
Diệp Vĩ Gia âm trầm nhìn Lâm Phỉ Phỉ cùng Mộ Hàn đứng một chỗ, trò chuyện. Đột nhiên, Mộ Hàn hơi quay đầu sang, đúng tầm mắt của Diệp Vĩ Gia, lại còn cười với cậu nữa.
Diệp Vĩ Gia vô cùng tức giận, không tự giác nắm chặt chiếc bút trong tay, mà Mộ Hàn còn cố tình nhìn chằm chằm vào hắn, cười đến tuấn lãng phi phàm, Diệp Vĩ Gia càng sinh khí, phẫn nộ nắm chặt chiếc bút trong tay.
Cao Nam ngồi bên cạnh quay sang sửng sốt nhìn hắn, thấy vẻ mặt phẫn nộ của cậu, theo tầm mắt thấy Mộ Hàn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu cười với Mộ Hàn
Trên mặt Mộ Hàn đầu tiên cũng có một tia kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cũng cười với hắn.
Động tác này trong mắt Diệp Vĩ Gia bị xem là công khai khiêu khích, lửa giận trong lòng bừng bừng cháy, tay nắm chặt lại, bút trong tay gãy đôi.
Thanh âm khô khốc vang lên khiến tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, hoang mang khó hiểu.
Cao Nam khẽ chạm vào Diệp Vĩ Gia, thấp giọng hỏi cậu: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại có biểu tình thế kia?”
“Ta muốn giết người.” – Diệp Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi nói.
Cao Nam ngẩn ra, lập tức nói: “Ta xem bộ dạng của ngươi đúng là muốn giết người, bất quá hiện tại nhiều người đang nhìn vậy, không thể giết được đâu.”
Diệp Vĩ Gia nghe hắn nói, tinh thần mới tỉnh táo lại, phát hiện mọi người đều nhìn mình, ngay cả lão sư đang giảng bài cũng nhìn, cậu cảm thấy rất xấu hổ, đứng dậy nói: “Thật ngại quá, xin lỗi mọi người, đã làm phiền rồi, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Lâm Phỉ Phỉ vốn đang cùng Mộ Hàn nói chuyện, Mộ Hàn đến đây cùng nàng, khiến nàng cảm thấy tâm tình nhộn nhạo, kết quả vừa nghe thấy thanh âm này, đã bị kéo lại, cảm thấy thanh âm thực quen tai, kết quả nhìn thấy Diệp Vĩ Giam đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục thần sắc bình thường.
“Không nghĩ tới cậu ta cũng ở đây.” – Nàng thấp giọng lẩm bẩm.
Mộ Hàn cũng nghe được, cười khẽ hỏi: “Cậu ta ở đây thì sao? Chẳng lẽ em vẫn còn để ý?”
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu: “Em không ngại, chỉ sợ cậu ta không từ bỏ được, cậu ta vốn rất ương ngạnh.”
Khóe môi Mộ Hàn càng nhếch cao, nói: “Ương ngạnh mới tốt!”
Lâm Phỉ Phỉ có chút mê hoặc nhìn y, Mộ Hàn cười cười, chỉa chỉa lão sư đang giảng bài, ý bảo nàng còn phải nghe giảng.
Buổi chiều khi huấn luyện xong, có người đề nghị đi liên hoan uống rượu, dù sao mọi người về sau đều là tân đồng sự, tiếp xúc với nhau nhiều một chút là điều tất yếu.
Đề nghị này đưa ra được mọi người ủng hộ mạnh mẽ, nhóm nhân viên mới lần này có tổng cộng hai mươi mốt người, mười sáu nam, năm nữ, thật là dương thịnh âm suy.
Trong số các nữ nhân đó, Lâm Phỉ Phỉ là người xinh đẹp nhất, chỉ tiếc bên cạnh nàng là Mộ Hàn, hai người đứng cùng với nhau chính là trai tài gái sắc, rất xứng đôi, khiến người ngoài không ngừng hâm mộ, mấy đồng sự khác cũng chỉ khách khí chào hỏi Lâm Phỉ Phỉ, không dám có ý nghĩ gì.
Lúc đi ăn cơm, thấy mấy người bên cạnh khen Lâm Phỉ Phỉ cùng Mộ Hàn rất xứng đôi, Diệp Vĩ Gia cảm thấy ghê tởm, xứng cái rắm, một chút cũng không xứng.
Cao Nam tiến đến bên người cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngươi hôm nay làm sao thế? Sao lại có cái bộ mặt thế này? Ai chọc giận ngươi?”
Diệp Vĩ Gia quay đầu nhìn hắn: “Có sao? Rõ ràng như thế sao?”
Cao Nam thành thực gật đầu.
Diệp Vĩ Gia một hơi uống cạn cốc bia, thở dài một tiếng: “Ta gặp người đã cướp bạn gái ta.”
“Ai?” – Cao Nam kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩ Gia chỉ chỉ Mộ Hàn đang gắp rau cho Lâm Phỉ Phỉ: “Hắn.”
Cao Nam nhìn thấy, hơi sửng sốt, lập tức hỏi: “Bạn gái của ngươi là ai?”
“Lâm Phỉ Phỉ.” – Diệp Vĩ Gia nói xong lại uống hết một cốc nữa.
Cao Nam cuối cùng cũng hiểu vì sao Diệp Vĩ Gia không vui, an ủi khuyên giải nói: “Chia tay thì chia tay đi, ngươi là nam nhân rộng lượng, đừng ương ngạnh như thế.”
Diệp Vĩ Gia căm giận nói: “Ta vốn ương ngạnh.”
Cậu từ nhỏ đã ương ngạnh rồi. Ương ngạnh có gì không tốt? Yêu hận rõ ràng, thích là thích, làm sao có thể nói một câu là buông tay luôn được?
Cao Nam bất đắc dĩ lắc đầu.
Cơm nước xong, đoàn người lại kéo nhau đi KTV hát hò.
Diệp Vĩ Gia vốn thích náo nhiệt, lại thêm mấy người cũng nhiệt tình, kết quả là không khí vô cùng náo nhiệt, không hề tẻ nhạt chút nào.
Mấy nam nhân ầm ầm lôi kéo các nữ nhân lên hát,ở đây đều biết Lâm Phỉ Phỉ và Mộ Hàn là một đôi, nên đòi hai người lên hát tình ca. Lâm Phỉ Phỉ hơi lùi về phía sau, mặt hơi đỏ, biểu tình thẹn thùng bình thường của nữ hài tử, lại càng toát lên vẻ xinh đẹp động lòng người.
Mộ Hàn cũng thật hào phóng, kéo tay Lâm Phỉ Phỉ, song ca bài ‘Hôm nay em phải gả cho anh’ của Đào Triết và Thái Y Lâm. Thanh âm của hai người, một tràn ngập từ tính, một réo rắt ngọt ngào, hai người song ca, thật là tuyệt phối.
“Hai người kia hát thật hay, càng xem càng thấy hai người xứng đôi, không thể tưởng tượng tiểu tử Mộ Hàn kia cư nhiên lại luyến ái.” – Cao Nam cười nói.
Diệp Vĩ Gia khinh thường nói: “Hừ, hát khó nghe chết đi được, ta hát còn hay hơn.”
Cao Nam không cho là đúng, nhịn không được châm chọc cậu: “Ngươi không ăn được hồ đào thì bảo hồ đào còn xanh.”
Ấn tượng đầu tiên của Diệp Vĩ Gia với Cao Nam là trung hậu thành thật, nói không nhiều lắm, tiếp xúc dần mới thấy người này kỳ thật nói cũng không ít,mà lời nói đôi khi còn đá xoáy nhau.
“Thiết, ngươi chưa nếm qua nho, sao biết nó chua hay không?” – Diệp Vĩ Gia hừ lại.
“Nhìn là thấy ngươi chỉ biết chua thôi.” – Cao Nam trêu ghẹo nói.
Diệp Vĩ Gia liếc mắt nhìn Lâm Mộ hai người, cầm mâm trái cây lấy quả cam, vừa cắn được một miếng, liền nhe răng trợn mắt, thực chua!