Trong phòng im ắng, bầu không khí có chút ngưng đọng lại, Giang Điềm bất đắc dĩ đẩy đẩy người bên trên, giọng nói mềm như bông, ngượng ngùng đến vô lực, “Được… Được chưa?”
Không biết Lục Minh Chu đã hôn cô bao lâu, gặm xong mũi cô lại liếm tới liếm lui mắt cô mãi, sau một hồi, lại chút có chút không nhẹ hôn giữa mày cô.
Giang Điềm thấy ngứa, cô nhớ tới cánh tay bị thương của Lục Minh Chu, đành phải không nặng không nhẹ đấm hai cái vào cánh tay phải của Lục Minh Chu, cô nũng nịu, vẫn ngượng ngùng, “Lục Minh Chu đừng… Đừng hôn…..” Giọng cô càng nhỏ dần, gương mặt đỏ bừng, chóp mũi cũng đo đỏ, “Khó chịu quá… Ngứa chết mất…..”
Lục Minh Chu nghe Giang Điềm đứt quãng nói xong, lại khẽ nở nụ cười, tay phải anh ôm lấy má trái Giang Điềm, ngón tay nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve vành tai cô gái, cánh môi dán trên cánh môi phải Giang Điềm, nhẹ mổ một cái, hương vị nhàn nhạt, thật lâu sau, anh nói chân thành: “Ớt Nhỏ, em thật tốt ——”
Anh than thật dài, trong giọng điệu nặng nề khó giấu được ý cười.
Lục Minh Chu cao lớn đè nặng trên người cô, Giang Điềm bị động nhận lấy, hai chân bị chân dài của anh chặn lấy, gần như không thể nhúc nhích, nhưng tay phải vẫn che chở cánh tay trái bị thương của Lục Minh Chu, tay trái nhẹ nhàng đẩy Lục Minh Chu trên người, yếu ớt nhẹ hỏi: “Tốt cái gì?” Giọng cô bất đắc dĩ, “Hôn tốt à?”
Lục Minh Chu dán lên cánh môi Giang Điềm, khẽ liếm, giọng anh rầu rĩ, nặng nề âm trầm gọi. “Giang Điềm…..”
Lục Minh Chu đột nhiên gọi tên cô, Giang Điềm khẽ đáp lại một tiếng, cô nhấp viền môi dưới, có chút kỳ quái.
Lục Minh Chu gạt mấy sợi tóc Giang Điềm ra sau tai cô, sắc mặt anh dịu dàng, lòng bàn tay nhè nhẹ sượt qua trán Giang Điềm, cẩn thận vuốt ve một vòng, giọng ấm áp nói: “Tiểu Điềm bao tuổi rồi?”
Môi Giang Điềm hơi tê tê, Lục Minh Chu hôn cô không biết bao lâu, cô mím môi, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, mang theo chút xấu hổ buồn bực trả lời: “Còn một tháng nữa, là được hai mốt rồi.”
Lục Minh Chu yên lặng lắng nghe xong, lại cẩn thận liếm láp khóe môi trái Giang Điềm, anh khẽ than, “Còn rất lâu đây…..”
Giang Điềm hơi hếch đầu lên về phía bên phải, cô né tránh hơi thở ấm áp của Lục Minh Chu, hỏi rất nhẹ: “Cái gì lâu?”
Ngón trỏ Lục Minh Chu móc lấy sợi tóc mái của Giang Điềm cuốn vài vòng, ánh mắt khóa tại khuôn mặt Giang Điềm chưa từng rời đi nửa bước, “Còn rất lâu nữa, mới có thể được chịu trách nhiệm với em.”
Chóp mũi anh hơi đưa về phía trước, chạm chạm cái mũi nhỏ nhắn của Giang Điềm, khẽ cười trách cô, “Ớt ngốc nghếch ——”
Thấy người dưới thân rõ ràng có chút ngẩn ra, anh đành lấy một tay chống bên cạnh mặt Giang Điềm, kéo xa khoảng cách giữa hai người, Giang Điềm như trút được gánh nặng, cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt uể oải, Lục Minh Chu khẽ hỏi: “Ớt Nhỏ, em thực sự coi anh là lưu manh à?”
Giang Điềm liếm liếm má, cô chuyển ánh mắt đi không nhìn Lục Minh Chu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Chứ không thì sao…..”
Lục Minh Chu thấy hai mắt Giang Điềm lấp lánh, lông mi chớp chớp, anh nhìn sâu vào trong mắt Giang Điềm, thấy cô giống như đang nghiêm túc, trái tim Lục Minh Chu run lên, lập tức thu lại thần sắc, anh nhìn người dưới thân, thấp giọng giải thích, “Giang Điềm, với người khác anh sẽ không như vậy.”
“Chuyện gì cũng cần anh tình tôi nguyện, đạo lý này anh hiểu, nhưng em á, anh mặt dày dán tới, mặc kệ em thích hay không thích, anh cũng vẫn làm như thế, đúng thật là hơi quá đáng, nhưng anh không lo được nhiều như vậy.”
Anh tạm dừng, thở dài một hơi, “Giang Điềm, ở bên em, luôn ở bên nhau, tôn trọng em yêu em tất nhiên chính là trách nhiệm của anh.”
Giang Điềm vẫn còn đang ngây ngốc, cảm xúc cô dường như trống rỗng, lúc đi học tuy rằng cũng thích thầm bạn học giỏi của lớp hay là lúc vào đại học cũng bị hấp dẫn bởi những đàn anh ưu tú, nhưng những cảm giác đó đến rồi đi rất nhanh, hoặc là mọi người lại như ngại ngùng xấu hổ, không xâm chiếm mạnh mẽ như Lục Minh Chu, không cho cô cơ hội để hít thở chút nào.
Giang Điềm hơi lo lắng, đôi tay nắm làn váy, mu bàn tay hơi hơi nổi gân xanh.
Lục Minh Chu lại thở dài, ánh mắt chạm tới ánh mắt né tránh của Giang Điềm, trong lòng Lục Minh Chu ngứa ngáy, anh lại lần nữa nhận ra Giang Điềm tuy không từ chối anh, nhưng cũng không tin tưởng anh, hay là giống như anh nói lúc ấy, một ngày là một ngày một tháng là một tháng, Giang Điềm đồng ý ở bên anh, là theo tiếng lòng, hơn là hạ quyết tâm, nói cách khác, Giang Điềm sẽ không chỉ ở bên anh, hay là nói cô sẽ tùy lúc mà rời đi, quan hệ của hai người có lẽ yếu ớt đến không chịu nổi một chút thử thách, Giang Điềm có khả năng rút lui bất cứ lúc nào.
Nhất thời Lục Minh Chu vạn lần than thở, Giang Điềm thấy Lục Minh Chu vô cùng im lặng, cô đành phải lấy tay đẩy đẩy trước ngực Lục Minh Chu, xấu hổ nói: “Được rồi, anh mau xuống đi, chân em tê cả rồi…..”
Ánh mắt Lục Minh Chu lại thật sâu, anh biết để Giang Điềm tin tưởng anh, hay là toàn tâm toàn ý giao trái tim cho anh mà không chuẩn bị bỏ chạy bất cứ lúc nào, sẽ không thể nhất thời nóng lòng, nhưng cố tình trong lòng anh nghẹn muốn chết.
Im lặng một lúc lâu.
Lục Minh Chu ai oán than một tiếng trong lòng, trên khuôn mặt lại không tỏ vẻ gì, ngón tay anh trượt trên sống mũi Giang Điềm, hỏi một cách không liên quan: “Buồn ngủ à?”
Giang Điềm trước tiên chớp chớp mắt, chợt khẽ gật gật đầu.
Lục Minh Chu xuống khỏi người Giang Điềm, hai chân chạm xuống đất, nửa ngồi xổm bên cạnh ngoài sô pha, giơ tay phải về phía Giang Điềm, lòng bàn tay ngửa lên, Giang Điềm do dự một chốc, đưa tay trái cho anh, Lục Minh Chu kéo Giang Điềm lên.
Nằm một lúc lâu, động tác đứng dậy dường như lại mạnh quá, Giang Điềm còn chưa đứng được vững, chân phải dẫm hụt, chợt mắt tối sầm, đâm thẳng vào người Lục Minh Chu, Lục Minh Chu nhất thời không để ý, trực tiếp ngã ngược về sau, tay trái anh còn bó thạch cao, vốn đã có nhiều bất tiện, lúc này sợ Giang Điềm đụng phải, hai tay đành phải hoảng loạn ôm bảo vệ Giang Điềm vào trong lòng, bỗng nhiên động tới vết thương, lông mày anh nhíu chặt, yên lặng hít một hơi khí lạnh.
Giang Điềm lo lắng nhìn anh, Lục Minh Chu thoáng lắc lắc đầu, không nói gì thêm, anh đứng dậy, tay phải nửa bế Giang Điềm đi về phòng ngủ, Giang Điềm theo bản năng ôm chặt cổ Lục Minh Chu.
Thấy Lục Minh Chu dùng đầu gối phải đẩy cửa phòng ngủ ra, Giang Điềm siết chặt nắm tay, hơi hoảng loạn hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Lục Minh Chu không lên tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, Giang Điềm có chút bối rối, cô cũng cảm nhận được, dường như tâm trạng của Lục Minh Chu không tốt, toàn thân đều tỏa ra luồng khí lạnh, rõ ràng mới rồi không phải như này.
Trong lòng Giang Điềm hơi hồi hộp, nhất thời cũng không biết phải nói gì, lòng dạ Lục Minh Chu rất sâu, nếu anh không chủ động nhắc tới, cô cũng không có cách nào biết được anh vui buồn hay tức giận, Giang Điềm thực sự không biết câu nói nào vừa rồi khiến anh không vui.
Lục Minh Chu đặt Giang Điềm ở bên giường, anh vén chăn ra nhét Giang Điềm vào, lại lần nữa đắp kín chăn cho cô, Lục Minh Chu giữ nguyên quần áo nằm xuống, ôm Giang Điềm vào trong lòng cách một lớp chăn.
Giang Điềm bị anh ôm sắt, dù là cách lớp chăn nửa người vẫn không nhịn được mà căng thẳng, cô rụt rè nói: “Anh… Anh không về à?”
Cô cẩn thận hỏi, Lục Minh Chu cảm thấy trong lòng có chút chua xót, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng đáp: “Có về, em ngủ trước đi, ngủ rồi anh sẽ về.”
Nói xong, cánh tay anh thít chặt, càng dùng sức ôm Giang Điềm, cằm Lục Minh Chu gác trên đỉnh đầu Giang Điềm, quyến luyến cọ cọ tóc cô, bất lực hỏi cực cực nhỏ: “Ớt Nhỏ, tại sao em… Tại sao không tin anh như vậy?”
Anh nói thành khẩn lại hèn mọn, nhưng vì giọng quá bé, Giang Điềm không nghe rõ, cô áp má vào lồng ngực gầy mà rắn chắc của người đàn ông, vì câu hỏi của anh, hơi ngóc đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Gì cơ?”
Hơi thở ấm áp của cô gái vừa vặn phả vào bốn phía yết hầu của anh, khiến anh có hơi mất tập trung, lặng im một lúc lâu, tay phải Lục Minh Chu vỗ vỗ phía sau lưng Giang Điềm, không nói nhiều nữa, “Không có gì, ngủ đi.”
Giang Điềm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nhiệt độ điều hòa trong phòng để rất thấp, Giang Điềm không khỏi dịch gần hơn mấy phần vào trong lòng Lục Minh Chu, sau đó không động đậy gì nữa.
Không bao lâu sau, Giang Điềm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở một ra một vào đều đặn phả lên cổ Lục Minh Chu, đáy mắt Lục Minh Chu tối sầm một mảnh, anh cúi đầu không nhịn được hôn lên giữa trán Giang Điềm, chợt khép đôi mắt lại, nhưng không thể nào ngủ được…..
Quan hệ của anh cùng Giang Điềm có quá nhiều nhân tố không xác định, hôm nay biết anh là Tiểu Chu Chu, tuy Giang Điềm tức giận với anh, nhưng cô nhóc này nắm bắt cảm xúc rất tốt, sẽ không cố ý gây sự để anh quá lúng túng, cũng không đến mức không nói gì cả, lặng lẽ giận dỗi.
Cô sẽ làm loạn nhưng không làm quá, chỉ cần dỗ thêm vài câu, Giang Điềm sẽ lại thuận theo giống như con mèo được vuốt lông, Lục Minh Chu âm thầm thở dài, cũng không biết nên mừng hay lo.
Chuyện Tiểu Chu Chu này còn mang theo ít nhiều vài phần trêu ghẹo, nhưng Tiểu Thiên thì sao đây? Nếu Giang Điềm biết năm đó Tiểu Thiên chết liên quan đến anh liệu sẽ phản ứng như nào? Không bao giờ để ý đến anh nữa hay là trực tiếp đá anh đi?
Lục Minh Chu càng không dám suy nghĩ tiếp, nỗi sợ hãi gần như sắp chết này khiến trán anh chảy ra tầng mồ hôi dày đặc, động tác ôm Giang Điềm lại vô thức tăng thêm chút, người trong ngực hô hấp kéo dài, Lục Minh Chu lại một đêm không ngủ, gần như thức trắng mắt cho đến hừng đông.
…..
Rạng sáng hôm sau, Giang Điềm lười biếng trở mình, sau một lúc, đôi mắt cô mở ra nửa khe nhỏ, nhìn phía bên phải giường ngủ.
Vỏ chăn hơi nhăn nhúm, nhưng sớm không còn người, Giang Điềm không thể nói được là vui hay buồn, nhưng một tia chua xót lại thoáng lướt qua trong lòng.
Cô vén chăn xuống giường, chân trần vội vàng đi đến phòng khách, như dự tính phòng khách cũng không có ai, Giang Điềm chẹp chẹp miệng, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, với lấy di động trên bàn uống nước xem thời gian.
Bảy giờ sáng, còn hai tiếng nữa, Mạc An hẹn gặp mặt cô.
Hôm qua bị Lục Minh Chu làm loạn quá mức, cô không còn thời gian nhớ đến cuộc gặp gỡ ở Xuân Thụ Cảnh, nhưng qua đêm hôm qua, bởi vì Lục Minh Chu, Giang Điềm lại âm thầm hạ quyết tâm.
Mọi việc rối tung lên thành một mớ, thật vất vả Giang Điềm mới tìm ra được nguyên nhân, Lục Minh Chu đi mà không nói tiếng nào, Giang Điềm luôn cảm thấy có chỗ nào đấy kỳ lạ, cô không hứng thú lắm, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt thay quần áo, một lúc sau, cô vừa đánh răng vừa đi ra ngoài.
“Đinh đong” vài tiếng, di động khẽ rung lên.
Giang Điềm vội chạy tới, với di động lên xem mấy lần.
【Tiểu Chu Chu: Trong bếp có bữa sáng, nấu cháo trứng gà】
【Tiểu Chu Chu: Nhớ tiện thể đổi lại tên ghi chú ở trên】
【Tiểu Chu Chu: Hiện tại là bạn trai rồi】
【Tiểu Chu Chu: Buổi tối sẽ kiểm tra】
Giang Điềm mím môi, nụ cười nhanh chóng hiện trên khóe mắt, cô tỏ vẻ rụt rè gõ xuống hai chữ:
【Sugar: Ò】
【Sugar: Hừ】
Giang Điềm để điện thoại xuống, trong miệng quá nhiều bọt, cô nhẹ nhàng chạy về phía nhà vệ sinh.
…..
Chín giờ sáng, tại bộ phận quản lý nghệ sĩ của Giải trí Thành Niệm.
Giang Điềm đẩy cửa văn phòng Mạc An, cô trực tiếp đi vào trong, Mạc An nhìn thấy Giang Điềm cũng không mảy may thấy kỳ quái, Giang Điềm càng trực tiếp hơn, “Tôi chỉ có một điều kiện.”
Mạc An hơi hơi ngả ra sau ghế dựa, bà đóng nắp bút lại, “Em nói đi.”
Giang Điềm nói đơn giản rõ ràng: “Tạm thời tôi không muốn mẹ tôi biết chuyện này, tôi cũng không chấp nhận mối quan hệ này như một mánh lới quảng bá.”
Mạc An nhún vai không sao cả: “Em đã hơn mười tám tuổi, có thể độc lập tự ký hợp đồng, với lại Đường Mật là Đường Mật, em là em, đây là đương nhiên.”
Giang Điềm gật gật đầu, cô đối diện tầm mắt Mạc An, trong lòng vẫn mãi do dự, cuối cùng nghiêm túc nói ra: “Tôi chỉ muốn ca hát, cái khác… Cái khác tôi không cần.”
Mạc An cười: “Cái khác?” Bà đẩy ghế dựa ra đứng dậy, “Em là đang nói bán hình tượng, làm CP, tạo scandal, mua hot search… Những cái này?”
Giang Điềm đón lấy ánh mắt của bà, gật gật đầu thật mạnh.
Mạc An đi đến bên cạnh Giang Điềm, nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi, những thứ này tôi không đồng ý được.” Bà cười nói tiếp: “Đương nhiên, nếu em số đỏ, tự nhiên sẽ là em quyết định.”
Ánh mắt Giang Điềm ảm đạm, im lặng hẳn đi.
Mạc An lại nhàn nhạt hỏi một câu: “Em rất thân với Trần Mộ Dương thì phải?”
Giang Điềm bỗng nhiên ngước mắt, Mạc An tò mò như nào mà lại hỏi một câu như vậy, cô đang do dự nên trả lời như nào, Mạc An lại nhẹ nhàng tiếp tục hỏi: “Hai người đang yêu nhau à?”
Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu.
Mạc An rõ ràng không tin, “Tôi có một người bạn là phóng viên, trong tay có tư liệu của Trần Mộ Dương, nữ chính là em.”
Giang Điềm đột nhiên lo lắng, “Thế là có ý gì?”
Mạc An lại nói gần nói xa, “Quyền lên tiếng đối với loại chuyện này, em có năng lực tự nhiên sẽ có, nói trắng ra, em có thể kiếm tiền, công ty tất nhiên sẽ càng đồng ý cho em quyền chủ động, về phần cái khác, cho tôi ba tháng, tôi sẽ trải đường sẵn cho em, còn đi như thế nào thì tùy thuộc ở em.”
“Em còn nhỏ tuổi, tốt nhất đừng yêu đương, còn nếu nhất định phải yêu, tôi hy vọng là Trần Mộ Dương.”