Phía sau lưng Giang Điềm đau rát, Lục Minh Chu phía trước lại như bức tường, cô đành phải chống tay giữa hai người, cố gắng đẩy anh ra, miễn cưỡng nói ra mấy chữ: “Lục Minh… Chu… Đừng như vậy…”
Giang Điềm bị làm cho khó chịu, môi cô bị chặn lấy, nói đầy đủ một câu đơn giản cũng cảm thấy khó khăn, thậm chí cô càng hơi khước từ, lại đổi lấy Lục Minh Chu xâm chiếm càng bá đạo.
Cánh tay Lục Minh Chu bên hông Giang Điềm càng thêm chặt, không cho Giang Điềm cơ hội từ chối, anh nôn nóng hôn môi cô, khẽ cắn lại liếm láp, mút thật mạnh, thậm chí mạnh mẽ cạy mở hàm răng, trao đổi nước bọt, khuấy động đến tê đầu lưỡi Giang Điềm, anh lại không mảy may thương tiếc, ngược lại động tác càng thêm thô bạo.
Hôn đến gần như nghẹt thở, gò má Giang Điềm bởi vì thiếu dưỡng khí mà nhanh chóng ửng đỏ một cách bất thường, hai mắt mịt mờ, Giang Điềm chỉ có thể đẩy anh, lại không thể tỏ ra khí thế, cũng không đủ sức lực.
Dưới sức công kích mạnh mẽ của Lục Minh Chu, Giang Điềm liên tiếp lùi lại, lui đến tận cùng, cô thật sự không thể thừa nhận được nữa, bị Lục Minh Chu lăn lộn đến phát khóc.
Giang Điềm không phản kháng, cô bị Lục Minh Chu ôm, Lục Minh Chu không nói lý lẽ đã hôn cô, cô liền yên lặng khóc lóc bị động thừa nhận.
Xúc cảm lạnh băng tích tụ ngày càng nhiều trên má, theo vòng vung gò má lướt qua cánh mũi rơi trên cánh môi nóng bỏng, hai loại cảm xúc cách biệt một trời một vực thoáng chốc giao hội, điên cuồng kích thích lý trí đã bay xa của Lục Minh Chu, cũng lập tức đâm một nhát vào trái tim nóng bỏng của Lục Minh Chu.
Lúc ý thức quay trở lại, cũng là lúc Lục Minh Chu rời khỏi môi Giang Điềm, lảo đảo lui về sau vài bước, anh buông cánh tay bên hông Giang Điềm, lại hoảng loạn đến không biết đặt tay nơi nào.
Cuối cùng Giang Điềm cũng được Lục Minh Chu thả ra, cô sợ hãi thoát khỏi cảnh thiếu oxy đến sắp chết, ngực không chịu khống chế mà phập phồng kịch liệt, môi cô tê rần, hai chân nhũn ra, cũng không dễ chịu lắm.
Lục Minh Chu đứng cách cô hai bước, cụp mắt nhìn cô, thấy Giang Điềm như hoàn toàn sửng sốt, hai mắt đẫm nước, trên khuôn mặt ửng đỏ chồng chất nước mắt, Lục Minh Chu cay cay khóe mắt, anh đứng im nhìn Giang Điềm, gọi: “Giang Điềm ——”
Không có nửa phần dịu dàng như lúc trước thường gọi cô, thậm chí lạnh nhạt đến mức Giang Điềm nghe ra được vài phần ý tứ như xử lý công việc.
Dù đêm nay người nói chia tay là chính cô, Giang Điềm biết rõ mình đuối lý, nhưng vẫn cảm thấy tủi thân.
Tình cảm có lẽ chính là không có lý do.
Giang Điềm còn đang thở hổn hển, cô ép chính mình mạnh mẽ lên, đối diện với ánh mắt của Lục Minh Chu, nhíu mày giọng điệu rất tệ: “Lục Minh Chu anh điên à! Phiền chết mất!”
Cô to tiếng mắng người, mắng hành vi vô lễ của anh đêm nay, Lục Minh Chu lại nghe thấy trái tim chợt căng thẳng, anh gần như hốt hoảng hỏi: “Em cứ như vậy uất ức lắm sao?”
Anh dừng lại, dịch ánh mắt khỏi Giang Điềm, nhìn thẳng xuống cánh môi sưng tấy của cô, trong lòng anh thất vọng không nói nên lời, tới bên miệng rồi lại hóa thành một tiếng cười khẽ che giấu cảm xúc: “Một nụ hôn mà thôi, em liền chán ghét anh đến vậy ư?”
Lục Minh Chu cười trào phúng, Giang Điềm cũng không nhượng bộ, mạnh miệng đáp lại: “Ghét muốn chết! Trước nay anh đều không hỏi qua cảm nhận của em, sao em có thể không chán ghét được!”
Giang Điềm nghĩ một đằng trả lời một nẻo, chán ghét gì chứ, nhưng đêm nay cô cũng không có tâm trạng, mọi chuyện rối tinh rối mù, cô vốn đang đau đầu vô cùng, cô tránh ở trong cầu thang tối tăm lấy dao sắc chặt đứt rối, mối quan hệ với Lục Minh Chu, cô lựa chọn tàn nhẫn ngăn chặn kịp thời tổn hại.
Mạc An nói không sai, tuy rằng không có cách nào xoay chuyển dư luận, nhưng không phải không có đường để đi, Lục Minh Chu là quản lý Thành Niệm, là con trai duy nhất của Lục Hoài Viễn, Thành Niệm lại là tập đoàn giải trí toàn diện tốt nhất trong nước, Lục Minh Chu cũng hợp thời dưới sự cổ động của cư dân mạng đăng ký một cái Weibo.
Trong danh sách theo dõi chỉ có vài người ít ỏi, một cái Weibo chính thức của Thành Niệm, một cái của Kiến trúc Bác Ân, còn có một cái là Khoa học kỹ thuật Bắc Vũ của Kiều Thời Duyên, nhưng lại có gần mười triệu fans.
Khoảng thời gian trước Giang Điềm lén theo dõi, cô không dám lấy tài khoản Weibo thực tập sinh của Thành Niệm đi theo dõi, nên trộm đăng ký một tài khoản nhỏ, kéo Lục Minh Chu vào danh sách theo dõi đặc biệt.
Lục Minh Chu trái lại cũng không có thói quen đăng Weibo, chỉ có vài cái, mới nhất là một bài thanh minh của luật sư, bác bỏ tin tức của anh cùng Kiều Huyên đang rầm rộ thời điểm đó, gần mười nghìn bình luận có tiếc hận không cam lòng, cũng có fan bạn gái hưng phấn, cầu xin được ôm hôn muốn hét lên lật bàn.
Lục Minh Chu ra mặt bác bỏ tin đồng, tất nhiên cô sẽ được trong sạch, đâu cần giải thích gì nữa?
Cô không có quan hệ với Trần Mộ Dương, là đang yêu đương với Lục Minh Chu? Dựa vào tính cách của Lục Minh Chu, chắc chắn không muốn thật thật giả giả tuyên bố dối trá “Chỉ là bạn bè”, thậm chí sẽ hoàn toàn không quan tâm tới ý của cô, thẳng thắn khẳng định quan hệ của hai người.
Mà Giang Điềm sợ nhất chính là điều này.
Cô thật sự chênh lệch quá xa Lục Minh Chu, cảm giác xa cách này thể hiện ở mọi khía cạnh của cô và Lục Minh Chu, thậm chí cả tính tình thiếu gia ngang ngược vô lý của anh, mỗi lần Giang Điềm đều không có cách nào chống lại anh, cô không tự tin có thể đi được bao xa, lại sợ khó nên kết thúc.
Tối nay Lục Minh Chu tới Thành Niệm làm loạn, không giấu được Mạc An nữa.
Lục Minh Chu đứng cách đó hai bước, mắt không chớp không nháy nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đốt một lỗ trên mặt cô.
Giang Điềm chỉ thấy mệt mỏi, cô yếu ớt xua tay về phía Lục Minh Chu, “Lục Minh Chu, em rất mệt, không muốn tranh luận với anh.
”
Nói xong, cô chống cửa xe đứng thẳng lên, cũng không nhìn Lục Minh Chu, nghiêng người chuẩn bị rẽ trái rời đi, Lục Minh Chu trực tiếp chắn trước mặt cô, giọng điệu cảnh giác: “Em đi đâu?”
Giang Điềm bị chặn đường, đành phải lên tinh thần mạnh mẽ, nói: “Tránh ra.
”
Lục Minh Chu thấy sắc mặt Giang Điềm trắng bệch, câu chữ nói ra không dễ nghe nhưng cũng không có tí lực uy hiếp, anh liền kéo tay phải Giang Điềm, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, hạ thấp mình nói: “Ớt Nhỏ, em đừng náo loạn, chúng ta về nhà được không?”
Giang Điềm thấy bên tai nóng lên, cái cô không chịu nổi được là Lục Minh Chu nghiêm túc, nhất thời không thể trả lời được gì.
Lục Minh Chu lại nhẹ nhàng kéo tay Giang Điềm, tự nói: “Anh không biết… Anh không biết làm sai chỗ nào, em nói với anh… Em phải nói cho anh biết, anh mới có thể sửa, em đột nhiên muốn chia tay như vậy, anh không chấp nhận được.
” Lục Minh Chu nói rất chậm, nghĩ đến cái gì, anh lại cười bất đắc dĩ: “Hay là nói, em cảm thấy hiện tại tay anh khỏi rồi, cũng không cần người khác chăm sóc, Ớt Nhỏ, trước kia em đồng ý ở bên anh chỉ là cảm thấy anh đáng thương sao?”
Giọng anh nói chuyện rất nhẹ, hoàn toàn không có sự cường thế lúc trước, nếu cẩn thận nghe còn có thể nhận ra vài phần hèn mọn, Giang Điềm sợ mình mềm lòng, Lục Minh Chu nói chân thành, cô lại đi châm chọc vài câu: “Lục Minh Chu anh mà cần người khác thương hại ư? Nói ra còn không sợ bị người ta chê cười?”
Giang Điềm nói thật sự không lưu tình, Lục Minh Chu nghe được lòng mình căng thẳng, nhưng anh không có cách nào, chịu đựng khó chịu, chỉ có thể thuận theo lời Giang Điềm bất đắc dĩ cầu xin, “Ớt Nhỏ, em đừng như vậy.
”
Anh kéo mu bàn tay Giang Điềm qua, đặt lên khóe môi hôn, “Anh không đành lòng chia tay.
”
Mu bàn tay bị anh hôn nhẹ, trong lòng Giang Điềm ngứa ngáy, cảm giác không nhịn được lại ập đến, cô muốn rút tay về, hai lần cố gắng không thành công, cô vừa định mở miệng nói, phía sau lại truyền đến một giọng nói trước: “Là ai? Lén lút đứng trước xe người khác?” Người phụ nữ vừa dứt lời, theo sau là một tia sáng chiếu về phía mặt Giang Điềm.
Nghe giọng nói này có chút quen quen, lúc này trong lòng Giang Điềm mẫn cảm, gần như lập tức nhận ra, là người đại diện của Kiều Huyên, Lý Tiểu Ly.
Giang Điềm bối rối ngay tức khắc, cô còn không kịp phản ứng, cánh tay dài của Lục Minh Chu đã trực tiếp duỗi ra ôm Giang Điềm vào trong ngực, tầm mắt Giang Điềm mờ mịt không nhìn được gì, chỉ còn cảm nhận được tiếng tim đập có lực cách một lớp vải sơ mi mỏng.
Lý Tiểu Ly không thấy rõ cô gái đưa lưng về phía cô ta, liền giơ điện thoại đang mở đèn pin soi về phía khuôn mặt người đàn ông, ánh sáng rạng ngời, cô thấy một khuôn mặt tuấn tú đang cực kỳ không vui, cánh tay Lý Tiểu Ly run lên, cũng không kịp tắt đèn pin trực tiếp nhét điện thoại vào trong túi, cô ta ân cần nói: “Lục tổng, trễ thế này rồi sao ngài vẫn còn ở Thành Niệm vậy?”
Một bàn tay Lục Minh Chu đặt trên eo Giang Điềm, một tay khác nhẹ nhàng ôm lưng cô gái, đối với Giang Điềm anh có thể chịu đựng, nhưng đổi thành người khác tình cờ đụng phải họng súng của anh, anh liền không cho sắc mặt tốt, Lục Minh Chu lạnh lùng qua loa, “Có việc.
”
Lý Tiểu Ly cũng là người hiểu biết, chắc chắn nghe được sự thiếu kiên nhẫn trong giọng Lục Minh Chu, nhưng có chút chuyện này vẫn muốn hỏi rõ ràng, cô ta cười như cũ, nhìn mắt Lục Minh Chu lại nhìn xuống người Giang Điềm, “Vị này là?” Giọng cô ta mang theo vài phần suy đoán, cười hỏi: “Vợ ông chủ?”
Cô ta không khỏi tò mò, người nào còn hơn Kiều Huyên của cô ta chứ, vì thế liền không biết tốt xấu cười cợt một câu: “Nếu Tiểu Huyên thấy được, chắc chắn sẽ đau khổ chết mất.
”
Lục Minh Chu còn chưa nói gì, lại cảm nhận được cô gái ông trong lòng khẽ run một chút, cảm xúc đáy mắt Lục Minh Chu khẽ đổi, anh vỗ nhẹ sau lưng Giang Điềm, trấn an không tiếng động, chợt lại liếc nhìn Lý Tiểu Ly, đổi chủ đề, “Chuyện Kiều Huyên lần trước, cô còn nợ tôi một lời giải thích.
”
Lý Tiểu Ly không ngờ Lục Minh Chu lại nhắc tới chuyện này, nếu Kiều Huyên chỉ là nghệ sĩ của Thành Niệm, đương nhiên sẽ không dám lấy Lục Minh Chu ra lăng xê, nhưng cố tình xuất thân của Kiều Huyên cũng không đơn giản, bố cô nàng và Lục Viễn Hoài có giao tình tốt, anh trai Kiều Thời Duyên càng là bạn tốt của Lục Minh Chu, trước đó Kiều Huyên tìm phóng viên chụp lén hai người qua đêm với nhau, sau đó lại tìm bạn làm truyền thông quen biết tung tin ra, tuy rằng cô ta không ủng hộ nhưng cũng không ngăn cản cô nàng, chỉ là không nghĩ tới, Lục Minh Chu không cho ai mặt mũi, Kiều Huyên không chiếm được nửa điểm ngon ngọt, còn suýt nữa thành trò cười trong mắt mọi người.
Lời này Lục Minh Chu nói thẳng, tương đương với việc trách hỏi cô ta, Kiều Huyên làm cái gì, cô ta là người đại diện tất nhiên không thể thoái thác trách nhiệm của mình, Kiều Huyên không cần lo về Lục Minh Chu, nhưng cô ta chỉ là một người làm công ăn lương, chút quan hệ này tới trước mặt Lục Minh Chu hoàn toàn không đáng nhắc tới, ban đầu Lý Tiểu Ly còn muốn thay Kiều Huyên tìm hiểu sự thật, lúc này lại lập tức đổi hướng, “Việc lần trước cũng là ý của Tiểu Huyên, cũng không biết truyền thông nhà ai không có mắt, viết lung tung chuyện đâu đâu, Lục tổng ngài trách tội.
”
Mọi chuyện đã rõ ràng, dù vẫn phải có lời nói, nhưng Lý Tiểu Ly thật sự không chịu nổi bản mặt thối của Lục Minh Chu, cô ta có tò mò cô gái trong ngực Lục Minh Chu là ai cũng không có can đảm, vì thế vội vàng tìm cớ: “Lục tổng ngài bận việc, tôi cũng còn việc khác, không quấy rầy ngài.
”
Lục Minh Chu đã sớm muốn đuổi người, nhưng Giang Điềm còn đang ở đây, anh phải duy trì hình tượng, trong lòng lại không kiên nhẫn, nhưng vẫn khách khí gật gật đầu.
Lý Tiểu Ly được cho phép, lập tức lên xe rời đi.
Giang Điềm nghe được tiếng ô tô đã đi xa, cục đá treo trong lòng rơi xuống, cô đang muốn rời khỏi lòng ngực Lục Minh Chu, cánh tay trên eo ngược lại càng ôm chặt, hai người dán đến càng gần, Giang Điềm cho rằng Lục Minh Chu lại muốn xằng bậy, cô liền tức giận đập anh, “Buông ra!”
Lục Minh Chu không nhúc nhích, trái lại vùi đầu vào cổ Giang Điềm quyến luyến cọ cọ, giọng nói đàn ông khàn khàn trầm thấp truyền đến bên tai: “Ớt Nhỏ, em đừng như vậy, trừ chia tay ra cái gì anh cũng đáp ứng em, em đừng đẩy anh ra, anh chỉ muốn ôm em, ôm em một cái…”
Giọng anh càng ngày càng nhỏ dần, lúc sau tiếng bé đến mức Giang Điềm không nghe rõ, Giang Điềm cảm nhận được thân hình kề sát của người đàn ông phía trước, trong lòng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi, cô biết nếu cô không đẩy Lục Minh Chu ra, cả đời này lòng cô cũng không thể đẩy đi được…
Trái tim vốn được xoa dịu giờ đây lại xao động, cô mặc lại áo giáp, ép mình tàn nhẫn nói ra: “Lục Minh Chu chia tay khó như vậy sao? Trước kia mỗi lúc bạn gái chia tay anh, anh đều phải chết đi sống lại như vậy ư? Hợp được tan được, đạo lý này còn cần em dạy cho anh?”
Lục Minh Chu nghe thấy Giang Điềm lạnh lùng chất vấn, trái tim nồng cháy của anh chợt đầm đìa máu me, anh đành buông Giang Điềm ra, lại lần nữa lui lại nửa bước, Giang Điềm nhìn anh, Lục Minh Chu lại lần đầu tiên không dám nhìn cô, khó khăn phun ra mấy chữ qua kẽ răng, “Chỉ có em… Chỉ có mình em…”
Anh cười chua xót, “Giang Điềm tại sao thế nào em cũng không tin…”
Quyết tâm của Giang Điềm bị sự dịu dàng Lục Minh Chu làm tan chảy, cô không muốn dây dưa cùng anh nữa, chỉ muốn xoay người rời đi, Lục Minh Chu không có cách nào, lại cố chấp chắn trước mặt Giang ĐIềm, anh cắn răng lui một nấc, “Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, nơi này người người ra vào, chắc chắc em không thích, về nhà rồi nói, anh sẽ nghe.
”
Giang Điềm thấy Lục Minh Chu nói thành khẩn, lời nói cũng có lý, mới vừa rồi gặp một cái Lý Tiểu Ly cô đã đủ sợ hãi, không biết còn gặp được ai nữa, huống hồ cô cũng biết Lục Minh Chu sẽ tuyệt đối không để cô đi, thế nên Giang Điềm ngập ngừng hỏi: “Chịu nghe em? Bao gồm cả chia tay?”
Lục Minh Chu gật đầu, rất rất khẽ “Ừ” một tiếng, Giang Điềm lại lần nữa không tự chủ được mà mềm lòng…
Danh Sách Chương: