• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi nhan sắc của Dật Hi công chúa vừa mới được lộ ra, Mạch Tiểu Khê đã vô cùng sững sờ. Vị công chúa Tây Tạng đang đứng trước mặt nàng đây giống Tiểu Uyển- cô gái nàng đã cứu ở lần lên kinh thanh lần trước, y đúc. Ngay cả nốt ruồi nhỏ trên sống mũi của hai người họ cũng giống hệt nhau.

Mặc dù trong lòng Mạch Tiểu Khê hiện giờ đang rất hỗn loạn, nhưng nàng vẫn tự nhủ: Dật Hi và Tiểu Uyển là hai người khác nhau. Tiểu Uyển sao có thể trở thành công chúa Tây Tạng được chứ!

- Tiểu Uyển?

Phương Hàn Lãnh đang đứng bên cạnh, nghe thấy Mạch Tiểu Khê ngây ngốc thầm gọi bèn tò mò quay sang hỏi. Nàng vội vàng mỉm cười chống chế, lắc đầu xem như không có gì, tất cả chỉ là do nàng nhận nhầm mà thôi.

Mọi người ở có mặt ở trong đây đều thầm cản thán trước nhan sắc của công chúa Dật Hi. Vẻ đẹp của nàng vừa trong sáng, thuần khiết lại vừa rất đỗi vương giả mà cao quý. Quả là rất xứng đôi với hoàng thượng.

Duy chỉ có mình Phương Bành Hạc là vẫn giữ thái độ hờ hững như thói quen thường ngày. Hắn đưa mắt liếc nhìn La Hải Triều mà ra lệnh:

- Hải Triều tướng quân sẽ dẫn sứ giả tới phòng nghỉ ngơi.

Ngừng một lát, hắn chậm rãi tiếp lời:

- Nay ta tuyên bố, sắc phong công chúa Tây Tạng- Dật Hi lên làm Hi phi. Hoàng thái hậu sẽ cùng với các phi tần chuẩn bị riêng một căn phòng cho Hi phi.

Đoạn, hắn đứng dậy, phẩy tay kết thúc buổi lễ đón tiếp sứ giả Tây Tạng, sau đó uy lãnh rời đi trước hàng trăm con người đang dập đầu hành lễ với mình.

Cứ như thế, chốn hậu cung của Phương Bành Hạc lại có thêm một phi tần xuất thân cao quý nữa. Mối quan hệ của hai đất nước Tịch Quốc và Tây Tạng cũng càng thêm ôn hòa hơn.

Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh vẫn kè kè với nhau như hình với bóng. Trông họ giống như một đôi uyên ương trai tài, gái sắc. Nam tử dịu dàng mà trầm ấm, nữ tử khuynh thành mà dịu dàng,cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.

- Tiểu Khê, bây giờ muội vẫn sẽ ở tẩm cung của hoàng huynh hay sao?

Phương Hàn Lãnh nhẹ nhàng hỏi.

Trước câu hỏi đường đột của huynh ấy, nàng chỉ có thể gật đầu, rầu rĩ đáp:

- Hoàng thượng nào cho muội được tự do. Nếu muội làm trái ý ngài ấy, chỉ sợ lại làm liên lụy tới mọi người.

Phương Hàn Lãnh như sực nhớ ra chuyện gì đó, bèn “ À!” lên một tiếng, đoạn vui vẻ quay sang nhìn nàng, nở nụ cười thật tươi:

- Tiểu Khê, việc muội nhờ ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi. Cường Chân vẫn rất khỏe mạnh, chỉ lo lắng cho muội quá thôi. Nhưng ta và huynh ấy cũng đã nói chuyện rõ ràng với nhau, hiện tại huynh ấy đã tạm thời yên tâm rồi.

Mạch Tiểu Khê nghe vậy trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, vội vàng cảm ơn Phương Hàn Lãnh, sau đó hai người từ biệt nhau trở về phòng.

Tại tẩm cung của hoàng thái hậu…

Hạ Bích phi đang lễ phép ngồi bên cạnh hoàng thái hậu, tâm trạng bực bội vô cùng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười thân thiện:

- Thái hậu, người nghĩ Dật Hi kia có đơn giản như vẻ bề ngoài của ả hay không?

Hạ Bích phi và hoàng thái hậu vốn có mối quan hệ thân thiết, Hạ Bích thường xuyên tặng cho hoàng thái hậu những món đồ quý hiếm, trong Tịch Quốc hầu như không có. Hoàng thái hậu cũng rất vui vẻ, có đồ ăn ngon thường gọi nàng ta đến cùng mình thưởng thức.

Chính vì vậy, Hạ Bích phi vừa được phụ thân hậu thuẫn, lại vừa được thái hậu chống lưng đằng sau cho nên thái độ vô cùng ngông cuồng, hống hách, bí mật làm ra những chuyện tày trời.

Hoàng thái hậu nhẹ nhàng nâng tách trà thổ mộc quý hiếm trên tay, nhấp một ngụm rồi bất giác nhếch miệng đáp:

- Dù Dật Hi có thông minh, ghê gớm như thế nào đi chăng nữa thì ngay khi đã đặt chân vào tẩm cung này là phải nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của ta!

Hạ Bích phi được dịp hùa theo vuốt đuôi:

- Dạ, người nói phải ạ. Vậy…

Ngừng một lát, nàng ta tiếp lời:

- Chúng ta có cần phải làm như trước hay không?

Hoàng thái hậu khẽ nheo nheo đôi mắt, đoạn nhếch miệng gật đầu.

Màn đêm buông xuống, những giọt mưa mát lạnh bắt đầu rủ xuống từng tán cây, từng con đường, khắp cả mọi ngóc ngách ở trong hoàng cung. Mạch Tiểu Khê vừa mới tắm rửa xong, bắt đầu ôm đống y phục rảo bước đi thật nhanh về phòng.

Từ khi trở về hoàng cung đến nay, nàng và Phương Bành Hạc chưa mở lời nói với nhau một câu nào. Bất cứ khi nào nàng nhìn thấy bóng dáng hắn, bèn co người chạy thật nhanh. Nhìn thấy hắn trong thâm tâm nàng lại càng trở lên bực bội, gắt gỏng khôn nguôi.

– Chuẩn bị xong hết chưa?

Bỗng từ phía đằng trước phát ra một giọng nói rất quen thuộc. Mạch Tiểu Khê lập tức chột dạ, vội vàng nép người vào một góc khuất, cẩn thận ngó ra ngoài xem xét xung quanh.

Giọng nói này chắc chắn là của Hạ Bích phi, không thể nào nhầm lẫn được. Xem chừng, nàng ta lại có âm mưu thâm hiểm gì nữa đây.

Hạ Bích phi vẫn không hay biết mình bị Mạch Tiểu Khê theo dõi, đôi mắt nàng ta lén lút liếc dọc khắp nơi, đoạn quay người bảo Dung ma ma đang đứng bên cạnh:

– Hãy kiểm tra thật tỉ mỉ cho ta. Đây là công cụ ta đã chuẩn bị từ trước. Nếu còn, hãy làm cho nó không còn.

Dung ma ma gật đầu lia lịa, thân hình ục ịch của bà ta khẽ lắc lư theo từng hơi thở khó nhọc. Sau khi xem xét tỉ mỉ thứ đồ Hạ Bích phi đưa cho mình, Dung ma ma bèn lén lút cất kĩ vào trong ngực áo, rảo bước đi về phía cung của Hi phi.

Mạch Tiểu Khê đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng động lớn. Nàng nhìn qua đã đoán được phần nào âm mưu của Hạ Bích. Chắc chắn nàng ta lại bắt đầu lên kế hoạch để dạy dỗ, hãm hại Hi phi ngay từ lúc đầu.

Vì vậy, ngay khi Hạ Bích Phi xoay người rời khỏi, Mạch Tiểu Khê đã vội vã chạy theo hướng đi của Dung ma ma, quyết định xem bà ta định giở trò gì.

Hi phi được hoàng thái hậu sắp xếp cho ở trong Từ Hi cung, ngày ngày có hai nô tì thân cận thay phiên nhau hầu hạ. Bởi vì là lần đầu tiên đặt chân tới một đất nước xa lạ, phong tục, nếp sống khác hoàn toàn với Tây Tạng, do vậy nàng không bước chân ra khỏi tẩm cung là bao, ngoại trừ những lúc phải đi thỉnh an hoàng thái hậu.

Từ ngày Dật Hi nhập cung, hoàng thượng cũng chưa từng một lần đoái hoài gì đến. Một cái liếc mắt nhỏ bé hắn cũng rất ích kỷ, không muốn cho nàng dù chỉ một chút. Chẳng lẽ Dật Hi đành phải cam tâm sống như chết ở trong chốn hoàng cung lạnh lẽo này hay sao?

– Nương nương, cũng đã muộn rồi, người hãy nên nghỉ ngơi đi ạ!

A Cửu dịu dàng, lễ phép nhắc nhở Dật Hi.

Dật Hi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã tối đen, hầu như chỉ thấy được ánh sáng lờ mờ, leo lét từ những ngọn nến bé nhỏ.

Nàng khẽ gật đầu, phẩy tay ra hiệu cho A Cửu lui về nghỉ ngơi, còn bản thân vẫn muốn ngồi yên lặng thêm chút nữa.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra một cách thô bạo. Dung ma ma giương đôi mắt nham hiểm bước vào, quét dọc một lượt trên người Dật Hi. Đằng sau bà ta vẫn còn khoảng bốn người tì nữ to béo, gương mặt tuyệt nhiên không hề biểu lộ chút cảm xúc gì ra bên ngoài.

Dật Hi giật mình nhìn đám người trước mặt, ngơ ngác đứng dậy hỏi:

– Bà là ai? Vì sao chưa có sự cho phép của ta đã tùy tiện xông vào rồi hả?

Dung ma ma nhếch miệng cười khẩy, đắc ý đáp:

– Khởi bẩm nương nương, nô tì phụng mệnh chủ nhân đến đây để kiểm tra phi tần mới nhập cung.

Nghe đến hai chữ “kiểm tra”, Dật Hi thoáng chút giật mình, cơ thể khẽ run, hỏi lại:

– Các người muốn kiểm tra thứ gì ở phòng của ta?

Dung ma ma khẽ lôi từ trong người ra một chiếc trâm sắc nhọn, giọng trầm xuống, chậm rãi đáp:

– Trinh tiết!!!…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK