• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Tắm cho cô!

Phương Bành Hạc cong môi cười, khuôn mặt trông vô cùng nham hiểm. Bàn tay hắn không ở yên vị một chỗ mà bắt đầu lần mò lên ngực nàng, cảm nhận được rõ rệt sự ấm áp, nóng bỏng, mềm mại tròn đầy ở đằng sau lớp y phục mỏng manh kia.

Mạch Tiểu Khê tức giận, giãy mạnh chân rồi nhảy bật xuống dưới đất, chau mày mắng hắn không thương tiếc:

– Đê tiện!

Đoạn nàng một mình lao vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại, nhoài người lấy thêm một khúc gỗ đem chắn ngang cửa phòng, không thể để cho gã Phương Bành Hạc bỉ ổi kia đặt chân vào đây được.

Mãi một lúc lâu, sau khi thấy bóng lưng Phương Bành Hạc bỏ đi thật xa, nàng mới yên tâm cởi bỏ y phục, bước vào trong thùng tắm.

Dòng nước ấm áp chảy trên cơ thể trắng ngần của nàng, thêm cả hương thơm thanh mát từ những cánh hoa hồng khiến Mạch Tiểu Khê cảm thấy vô cùng sảng khoái. Vết thương sau lưng cũng không đáng quan ngại, chỉ là khi nước thấm vào vết hở, nàng cảm thấy bị nhói đau một chút.

Cảm giác thoải mái này khiên Mạch Tiểu Khê thật không muốn rời đi. Thế nhưng trời cũng đã rất muộn, nàng cũng đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ nên nhanh chóng đứng dậy mặc y phục, trở về phòng ngủ.

Mạch Tiểu Khê bởi vì tiếng gõ cửa mà choàng tỉnh dậy. Ngoài trời đã hửng sáng, tiếng chim hót líu lo pha lẫn âm thanh lạo xạo, leng keng bên ngoài khiến bầu không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp.

Ai thế nhỉ?

Mạch Tiểu Khê thầm hỏi. Nàng vội chỉnh lại y phục, bước nhanh ra mở cửa.

Dật Hi cùng A Cửu đã đứng đứng ở đó từ lúc nào, nở nụ cười hết sức rạng rỡ, thân thiện với Mạch Tiểu Khê.

Nàng thoáng sững sờ đôi chút, lại không thể ngờ Dật Hi lại tới đây sớm thế này.

– Nô tì tham kiến Hi phi nương nương!

Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng hành lễ. Dù sao thì Dật Hi vẫn là phi tần của hoàng thượng, còn nàng chỉ là người hầu, bởi vậy vẫn phải hành lễ cho đúng quy cách.

Dật Hi vội đỡ lấy tay Mạch Tiểu Khê, dịu dàng đáp:

– Nào nào, Mạch cô nương, đừng khách sáo như thế. Ta tới đây là để cảm ơn cô vì đã ra tay cứu giúp ngày hôm qua.

Vừa nói, Dật Hi vừa cầm một chiếc hộp nhỏ xinh, được trạm khắc tinh xảo, nhìn qua đã biết thứ đồ chứa trong chiếc hộp này vô cùng quý giá.

– Đây là một chút quà bày tỏ thành ý của ta, mong Mạch cô nương hãy nhận lấy.

Mạch Tiểu Khê vội vàng xua tay từ chối. Nàng cứu Dật Hi theo bản năng của mình, trông thấy người ta gặp khó khăn, nguy hiểm, nàng không thể ngoảnh mặt mà làm ngơ.

– Nhã ý của nương nương nô tì xin nhận. Thế nhưng nô tì không thể nhận món đồ quý giá này được đâu.

Nghe nàng chối từ, Dật Hi có chút không vui trong lòng. Nàng ta đã đích thân tới tận đây để mở lời đa tạ, vậy mà Mạch Tiểu Khê lại ngang nhiên từ chối. Hừ!

Mặc dù tâm can đang hết sức khó chịu, nhưng Dật Hi vẫn cố gắng nặn ra nụ cười dịu dàng, hiền lành nhất có thể để trò chuyện với Mạch Tiểu Khê.

Người con gái trước mắt này có một nét gì đó hết sức quen thuộc mà tạm thời Dật Hi vẫn chưa nhớ ra. Cô ta làm cách nào mà lại có thể dễ dàng gây chú ý đối với người đàn ông lạnh như băng Phương Bành Hạc được? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế đặt ra trong đầu Dật Hi khiến nàng ta không ngừng nguôi thắc mắc.

Dật Hi vừa rời đi, La Hải Triều đã tới phòng nàng, thái độ hớt hải trông vô cùng vội vã.

– Mạch Khê, muội hãy mau chóng thay đồ rồi đi theo ta!

– Hải Triều huynh, sao cần vội thế?

La Hải Triều mỉm cười đáp:

– Sáng sớm nay bệ hạ đột ngột tổ chức một buổi đi săn. Người hạ lệnh cho ta đến đây để đón muội.

Ồ! Thì ra là đi săn thú. Nghe cũng có vẻ rất thú vị.

Mạch Tiểu Khê nhanh chóng thay một bộ đồ gọn nhẹ, tóc quấn thành một cục tròn cao ở trên đầu khiến gương mặt của nàng càng trở nên thanh thoát, trong sáng hơn.

La Hải Triều thoáng sững sờ đôi chút, hai vành tai chợt ửng hồng, vội đưa mắt nhìn ra chỗ khác để che giấu sự ngại ngùng bên trong. Hai người bước đi bên cạnh nhau, cùng trò chuyện hết sức rôm rả.

Hạ Bích phi, Hi phi cùng các phi tần khác đều đã có mặt, tập trung ở bãi săn bắn từ trước. Khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.

Nhác trông thấy Mạch Tiểu Khê đang bước lại gần, Hi phi bèn nở nụ cười thân thiết, nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

Các quan đại thần cũng đã chuẩn bị cung tên đầy đủ, trên vai đeo những chiếc nỏ đầy ắp mũi tên, ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa.

Từ phía đằng xa, Phương Bành Hạc cùng Phương Hàn Lãnh cưỡi ngựa bước tới. Hai người hai phong thái trái ngược hoàn toàn nhau.

Phương Hàn Lãnh cưỡi một chú ngựa đen, bờm dài và dày, móng đanh lại vô cùng cứng cáp, nhìn qua là biết con ngựa này chắc chắn đã tham gia chinh chiến nhiều năm trời rồi. Trông huynh ấy tựa như một lãng tử phong lưu, thư sinh, nho nhã mà rất đỗi dịu dàng.

Còn Phương Bành Hạc thì trái ngược hoàn toàn với hoàng đệ của mình. Hắn mặc bộ y phục màu đen thêu hình một cặp rồng uy mãnh đang cuốn vào nhau uốn lượn, đôi mắt sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn không bộc lộ một chút cảm xúc mỏng manh nào, nhìn chằm chằm về phía xa xăm.

Sáng sớm ngày hôm nay, hắn đường đột muốn tổ chức một buổi đi săn trong rừng, công việc triều chính khiến hắn cảm thấy rất áp lực. Do vậy, Phương Bành Hạc quyết định tự thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi thoải mái.

Trông thấy hắn bước ra, các phi tần càng thêm phấn khích. Họ nhập cung đã bao nhiêu năm nay mà ngay cả đến một cọng tóc của hoàng thượng cũng chưa được chạm vào.

Hôm nay nhân lúc được gặp gỡ hoàng thượng, họ phải tranh thủ gây chú ý cho hắn, mong sao được thị tẩm, sau một đêm thân phận lập tức thăng tiến.

Phương Hàn Lãnh nhìn thấy Mạch Tiểu Khê nhỏ nhắn, gương mặt rạng ngời đang đứng ở một góc nhìn về phía mình, gương mặt hết sức đáng yêu, không nhịn được mà thúc ngựa đi tới phía nàng.

– Mạch Khê, muội có muốn cùng ta đi săn không?

Mạch Tiểu Khê đương nhiên là muốn, nàng chỉ muốn trèo luôn lên ngựa đi săn cùng Phương Hàn Lãnh. Thế nhưng Mạch Tiểu Khê vẫn còn hơi dè chừng Phương Bành Hạc, đưa mắt khẽ liếc nhìn sang phía hắn.

May thay có vẻ Phương Bành Hạc không hề để ý tới nàng, hắn vẫn lạnh lùng ngước nhìn ra phía trước, chờ đến giờ thì cùng xuất phát.

– Muội…

Mạch Tiểu Khê không biết nên mở lời ra sao, các ngón tay khẽ đan chặt vào nhau, lúng túng nói không nên lời.

Phương Hàn Lãnh bật cười vui vẻ, chìa tay về phía nàng, dịu dàng đáp:

– Đi thôi!

Hai má Mạch Tiểu Khê đỏ bừng, rụt rè đưa tay cho Phương Hàn Lãnh nắm lấy. Đoạn Phương Hàn Lãnh vận công nhấc bổng Mạch Tiểu Khê chỉ bằng một tay, đặt nàng ngồi yên vị phía trước. Tư thế của hai người họ hết sức thân mật.

Hạ Bích phi đứng từ xa nhìn lại, nhếch miệng cười lạnh một tiếng. Một phi tần dáng điệu lẳng lơ, biết Hạ Bích vốn không ưa gì Mạch Tiểu Khê, bèn đi tới bên cạnh nàng ta, thủ thỉ nói xấu:

– Bích phi nương nương, người nhìn xem kìa. Mạch Tiểu Khê kia cũng chỉ là một con tiện tì mạt hạng. Thế mà chả biết cô ta giở trò gì khiến cho bệ hạ và cả An Bình Vương gia đều chết mê chết mệt. Thật là tài giỏi!

Hạ Bích phi quay lại, đưa mắt liếc xéo ả phi tần, đoạn hậm hực quay đi.

Đã đến giờ xuất phát, đoàn đi săn bắt đầu thúc ngựa, cùng nhau hăng hái lao vào bãi săn rộng lớn phía trước, người nào người nấy đằng sau lưng đều đeo vài chục mũi chiếc mũi tên, quyết săn bắt được thật nhiều động vật quý hiếm.

Phương Bành Hạc thúc ngựa đi sau Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê, ánh mắt nhìn họ bỗng trở nên vô cùng phức tạp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK