Lăng Thiên Mịch đang nhìn một phong thư mật, trên đó viết bốn chữ, “mật đi hướng tây”.
"Tai mắt của chàng quả nhiên nhanh nhẹn." Một bạch y nữ tử dựa vào người Lăng Thiên Mịch, cùng hắn nhìn bốn chữ nhỏ trên giấy tuyên thành kia.
Lăng Thiên Mịch thấp giọng cười, nghiêng đầu mớm rượu vào đôi môi mềm của nữ tử: "Đều là công lao của nàng, Vân Nhi, nàng bây giờ có chủ ý gì không?"
Nữ tử cười nhạt, đứng dậy khẽ ngã, ngã vào lòng Lăng Thiên Mịch, "Chủ ý thì có, nhưng mà, chàng có chịu cho ta rời đi không?"
Khóe miệng Lăng Thiên Mịch cong lên nụ cười tà, cánh tay ghìm chặt eo nàng, làm nàng càng sát vào mình hơn. Cặp mắt tà mị nheo lại, cánh môi của hai người gần như dán vào nhau: "Đương nhiên không muốn, nếu nàng không muốn đi, ta sẽ tìm người khác." Dứt lời, tay ôm nữ tử nhanh chóng nâng lên, bắt được cổ áo của nàng liền hung hăng xé xuống. Cái cổ trắng như tuyết của nữ tử lập tức lộ ra, không khí lạnh trong nháy mắt tràn vào. Nhưng ngay sau đó, đôi môi ấm áp của Lăng Thiên Mịch đã dán lên, gặm cắn.
Nữ tử ôm nam tử, cười duyên: "Chàng còn muốn tìm ai?" Tiếng rên rỉ mềm mại như nước, nghiêng đầu ngậm lỗ tai Lăng Thiên Mịch, sau đó lưỡi mềm thăm dò, linh động như cá, khiến hô hấp của Lăng Thiên Mịch nặng nề trầm xuống, cầm lấy tay nàng càng thêm dùng sức, hưng phấn như thế.
Không bao lâu, trong đình Tĩnh Duyên, giọng nói nhẹ nhàng liên miên, trong phủ Thái tử, mọi người vẫn mang thần sắc như thường, nghe mà không nghe.
Đang mang theo một giỏ tuyết lê tiến vào, Tứ hoàng tử Lăng Phong Minh nghe được thanh âm này, chân bước vào Tĩnh Duyên viên không khỏi dừng lại, lại chậm rãi thu về, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hàm chứa mập mờ: "Giang Vân Nhi này thật đúng là lợi hại."
Cùng lúc đó, trong khách điếm Hoa Phú tại Tam thành.
Đường Thải Nhi nằm một lát, tiểu nhị liền đưa thức ăn tới, bôn ba một ngày, Đường Thải Nhi nhìn thấy thức ăn thật là thân thiết vô cùng, không nói câu nào, nghiêm túc ăn cơm.
Hai người ăn cơm xong, Lăng Dạ Tầm ra lệnh im lặng, Đường Thải Nhi cởi áo ngoài nằm ở bên giường.
Lăng Dạ Tầm loáng một cái, ngọn nến tắt lịm, căn phòng rơi vào bóng tối tĩnh lặng.
Giữa bọn họ cách một khoảng, Đường Thải Nhi giống như xác chết nằm ngửa, cảm giác thật sự cùng giường chung gối với Lăng Dạ Tầm là một loại hành động kích thích, nhưng làm cho người ta bối rối chính là, có vẻ như chỉ có nhịp tim của nàng mới đập nhanh mà thôi.
Nhưng đêm nay cuối cùng cũng không khó ngủ như nàng nghĩ, miên man suy nghĩ, nàng liền rơi vào cõi mộng, khó có thể rút ra.
Trong mộng, lại là màn đêm khác, nàng mơ thấy mình ở trong rừng tìm kiếm trong sương mù dày đặc. Đang lúc này, vô số sát thủ từ trên trời bay xuống, ra chiêu âm ngoan muốn lấy mạng nàng.
Đang lúc phản kháng chém giết, trong ngực bỗng nhiên hiện ra Dạ Nhi, ôm thật chặt nàng, nói cho nàng biết không muốn rời khỏi nàng.
"Dạ Nhi. . . . . . Sẽ không. . . . . . Ta sẽ không rời xa ngươi. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm ngủ không sâu chậm rãi mở hai mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía thân thể đang gấp lại kia, hai tay Đường Thải Nhi siết chặt thành quả đấm, sắc mặt của nàng âm trầm, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Lúc này, nàng cau mày, trên mặt từ từ hiện ra thần sắc sợ hãi, trong miệng mơ hồ không rõ khẽ kêu: "Không được thương tổn hắn. . . . . . Buông tha cho hắn. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm khẽ nghiêng người, giơ tay lên muốn lau hôi trên trán cho Đường Thải Nhi. Mà nàng lúc này bừng tỉnh trong cơn ác mộng, theo bản năng hung hăng đánh tay Lăng Dạ Tầm, hai mắt trợn to ngồi dậy, miệng quát: "Dạ Nhi cẩn thận!" Ngẫu nhiên, cặp mắt phòng thủ, nhìn bóng tối xung quanh, thở dốc dồn dập, ý thức được chỉ là ác mộng, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi ổn chứ?"
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, Đường Thải Nhi hơi cúi đầu nhìn, mơ mơ hồ hồ có thể thấy được Lăng Dạ Tầm đang nằm đưa mắt nhìn mình, hai mắt híp lại, có vẻ lười biếng.
"Là ác mộng."
Vốn tưởng rằng Lăng Dạ Tầm sẽ không chú ý đến mình, lại không nghĩ rằng, hắn giống như hứng thú, chậm rãi ngồi dậy, cách Đường Thải Nhi vô cùng gần. Hai người có thể nhìn rõ mặt mũi của đối phương, thậm chí tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm cong lên, hỏi: "Là ác mộng như thế nào?"
Đường Thải Nhi vừa muốn mở miệng, lời nói lại ngăn ở khóe miệng, đôi mắt có chút mê man, sau đó cười khổ lắc đầu: "Ta quên rồi."
Lăng Dạ Tầm ngoài dự đoán giơ tay lên, đem sợi tóc trên trán Đường Thải Nhi bởi vì mồ hôi mà ẩm ướt dính bết vén qua bên tai, giọng nói cũng dần lạnh lẽo: "Đã gả cho ta, trong mộng cũng không nên kêu tên người khác."
Đường Thải Nhi hơi sững sờ: "Tên ai?"
Lăng Dạ Tầm thu tay về, không nói chuyện với nàng nữa: "Quên rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường."
"Ngươi thật sự cái gì cũng quên sao?" Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, bất giác tự nói.
Lăng Dạ Tầm lại nằm xuống, nhắm mắt, chậm rãi nói: "Cần nhớ dĩ nhiên là sẽ nhớ."
Đã quên như vậy, có phải không nên nhớ lại?
Đường Thải Nhi nhìn trong bóng tối, khuôn mặt Lăng Dạ Tầm lạnh lùng giống như mùa đông lạnh lẽo, trong lòng ngũ vị hỗn tạp.
Dạ Nhi, ngươi không nhớ, hay là không muốn nhớ?
Lần ngủ này, Đường Thải Nhi ngủ rất say, cả đêm không mộng mị nữa. Hôm sau tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy thân thể mỏi nhừ, tay làm hình quả đấm, đấm vào cổ, lưng đeo hành trang, xách theo bảo kiếm, cùng Lăng Dạ Tầm thay ngựa lên đường.
Lộ trình nửa ngày hai người đã đến Phần châu, xuống xe ngựa, đường kế tiếp phải cưỡi ngựa đi. Đường Thải Nhi đổi lại nam trang, lấy đồ nhẹ nhàng tiện lợi, lúc đi ra từ trong bụi cỏ, liếc nhìn Lăng Dạ Tầm một cái rồi nhảy lên ngựa, bĩu môi, ở đây cũng không có ai, đùa bỡn soái ca cái gì. Ý niệm vừa dứt, nàng cũng ‘bá’ một cái cưỡi lên ngựa, thân thể thẳng thẳng, rất phóng khoáng.
Lăng Dạ Tầm ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Đường Thải Nhi, lạnh nhạt nói: "Đi như thế nào?"
"Thuận đường đi về phía trước, gặp chỗ rẽ ta sẽ báo cho ngươi biết."
"Được." Lăng Dạ Tầm ghìm dây cương, quát lên một tiếng “giá!”, tuấn mã màu trắng phi nhanh. Đường Thải Nhi theo sát phía sau, gió thu lạnh thấu xương tạt vào mặt, khiến nàng phải nheo hai mắt lại, mới thấy rõ con đường phía trước.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường Thải Nhi cũng rất tốt, trong một lúc đã sóng đôi đi cạnh Lăng Dạ Tầm.
Lăng Dạ Tầm quay đầu nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên: "Kỹ thuật cưỡi ngựa của Thải Nhi rất tốt."
"Phu quân quá khen."
Điều khiển không được bao lâu, bầu trời bỗng nhiên u ám, Lăng Dạ Tầm chậm tốc độ lại nói: "Sợ là sẽ mưa."
Đường Thải Nhi nhìn trời một chút, cười khổ nói: "Đã rơi rồi." Vừa mới nói xong, hạt mưa bắt đầu rơi xuống nhiều hơn, trong phút chốc, mưa to như trút nước.
Lăng Dạ Tầm lập tức đưa tay giữ chặt cổ tay Đường Thải Nhi, dùng sức nhấc lên. Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy thân thể vừa động, nhấc một cái đã ngã vào trong ngực Lăng Dạ Tầm. Thân hình to lớn, thay nàng chặn không ít mưa gió. Tóc Lăng Dạ Tầm đã sớm ướt sạch, một ít nước mưa theo hai má hắn trượt xuống, từng giọt rơi từ trên cằm xuống mặt Đường Thải Nhi.
"Ôm chặt ta." Tiếng Lăng Dạ Tầm vang vọng trong mưa, bàn tay hắn chuyển một cái, nắm chặt cương ngựa, điều khiển ngựa chạy nhanh như bay.
Nếu so với tốc độ vừa rồi thì nhanh hơn gấp mấy lần, Đường Thải Nhi không khỏi cười nhạo, còn tưởng rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của mình cũng ngang hắn, không nghĩ tới lại chênh lệch khá xa. Chẳng qua là, hắn không có ý so đo, càng không có ý khoe khoang mà thôi.
Nằm trong ngực, gương mặt vùi vào lồng ngực hắn, cảm nhận được trái tim hắn đang đập mạnh mẽ. Tiếng mưa rơi bên tai dần dần cách xa, chỉ còn tiếng tim đập vang vọng quanh tai, bình yên như thế, dễ nghe như thế.
Hai tay Đường Thải Nhi từ từ ôm chặt Lăng Dạ Tầm, dường như muốn dung nhập thật sâu vào thân thể lạnh như băng này.
Lăng Dạ Tầm cảm giác được người trong ngực ôm mình rất chặt, nhưng không bất mãn đẩy ra, hắn cúi đầu liếc nhìn Đường Thải Nhi giống như hài tử quấn lấy mình, hoảng hốt một chút, sau một khắc hai mắt lại trở về trạng thái bình thường, ngẩng đầu ra sức thúc ngựa lao đi.
Sắc trời mờ tối hơi lui đi, chuyển thành hoàng hôn.
Lỗ tai Đường Thải Nhi vừa động, từ trong ngực Lăng Dạ Tầm cảnh giác ngẩng đầu lên. Đúng lúc Lăng Dạ Tầm vừa nhìn xuống, hắn mím môi, trong mắt dâng lên tức giận.
Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy eo căng thẳng, hai người tự nhiên lập tức ngồi thẳng lên, gần như là trong nháy mắt, hàng trăm mũi tên bén nhọn như mưa lao tới.
Con ngựa hí một tiếng, đá chân trước lên, giống như điên cuồng vậy.
Tiếng kêu thảm thiết chói tai khó nhịn, cũng là lúc Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tìm cùng nhau rơi xuống đất, nhìn thấy cả người con ngựa trắng nhuộm đỏ máu tươi và mũi tên cũng rơi trên mặt đất, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Đường Thải Nhi vẫn còn sợ hãi, nếu như hai người nhảy muộn một bước, lúc này chết chính là người không phải ngựa.
Xung quanh rơi vào một tĩnh lặng, tiếng mưa rơi lớn hơn, mưa rơi càng dữ dội hơn.
Lăng Dạ Tầm bảo hộ Đường Thải Nhi ở trong ngực, sự tức giận mới vừa rồi nhanh chóng biến mất, lúc này vẻ mặt lại bình thường. Cúi đầu liếc nhìn Đường Thải Nhi trong ngực lại cảnh giác nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi: "Võ công ngươi thế nào?"
Mắt Đường Thải Nhi chợt lóe, sau đó gật đầu: "Có thể tự vệ."
"Được. Ngươi đông, ta tây." Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu lên, môi không động, nhưng năm chữ lại rõ ràng truyền vào tai Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi gật đầu, rời khỏi ngực Lăng Dạ Tầm, song chưởng hợp lại, sau đó hai tay phân hướng di chuyển. Trong mắt Lăng Dạ Tầm lóe lên kinh ngạc, sau đó không tiếng động lui về phía sau một bước. Cùng lúc đó, Đường Thải Nhi đẩy chưởng phong ra, vô số ngân châm từ hai tay bắn ra như mưa, trong làn mưa giống như vô số sao băng bắn về phía bốn phía.
Ngân châm bắn ra, nhưng không cách nào ngắm vào tử huyệt của người tới. Đường Thải Nhi không thấy ai nhưng với năng lực bắt mạch, nếu không đã sớm hỗn loạn rồi. Lúc này ngân châm nàng bắn ra, thứ nhất là bức những kẻ đang núp ở chỗ tối hiện ra, thứ hai, trên những ngân châm này, đã được Đường Thải Nhi tẩm độc, vào máu sẽ tan ra.
Hiệu quả có thể thấy được, bốn phía truyền đến vô số tiếng quần áo phần phật, người mai phục đều vận dụng khí công, né tránh ngân châm bắn tới.
Hơn phân nửa người né tránh ngân châm, liền cầm vũ khí từ bụi cỏ vọt ra, nếu trốn không được chỗ tối, thì công khai mà giết.
Nhìn thấy hơn mười người lao ra, Đường Thải Nhi cắn răng, gần như rút bảo kiếm ra cùng lúc với Lăng Dạ Tầm, kiếm quang chợt lóe, mặt hai người hướng ra hai bên, vùng kiếm chém giết.
Đường Thải Nhi vừa giết, vừa so sánh người tới lần này có khác những lần trước không.
Rất rõ ràng, võ công của thích khách lần này rất mạnh, tất cả cùng lên. Đối phó với một người còn có khả năng, lúc này đối phó với ba mươi, bốn mươi người như trứng chọi đá. Nhưng Đường Thải Nhi đang tự cân nhắc, đã thấy Lăng Dạ Tầm lúc này một tay cầm kiếm, chiêu chiêu trí mệnh, nhưng chiêu thức lại rất thoải mái tao nhã, giống như đang múa.
Đường Thải Nhi lại nhìn Lăng Dạ Tầm một thân bạch y, cầm kiếm như vũ, không khỏi ngây ngốc sửng sốt.
Đẹp quá.
Đầu óc nàng trống rỗng, trừ hai chữ này, không có từ nào có thể hình dung bộ dáng Lăng Dạ Tầm trước mắt.
Thân thể mỹ nhân trước mặt chợt lóe, một giây kế tiếp trước mắt Đường Thải Nhi chỉ là một mảnh trắng xóa. Đao kiếm tấn công bên cạnh, phát ra tiếng chói tai.
"Ngươi ngơ ngẩn gì thế? !" Lăng Dạ Tầm quát lớn một tiếng, mới lấy lại lý trí của Đường Thải Nhi.
Nàng ngây ngốc cười một tiếng, rồi liều mạng nói một câu: "Tướng công ngươi thật đẹp."
Lăng Dạ Tầm nghe xong, tay run lên, cầm kiếm không ổn định đâm vào tim một kẻ, lại lệch nửa phần. Hắn nhướng mày, kiếm thế chuyển một cái, đem thân thể người này từ đầu đến chân chém ra làm đôi.
Trên đất, máu và nước mưa hòa chung một chỗ, từng khúc xác chết vương vãi khắp nơi, máu thịt văng tung tóe.
Lăng Dạ Tầm một tay ôm hông Đường Thải Nhi, một tay khác cầm kiếm tay chậm rãi buông xuống, máu trên mũi kiếm không ngừng chảy xuống.
Đường Thải Nhi có chút sững sờ, nhìn những xác chết xung quanh, lại có chút khiếp đảm.
Võ công của Lăng Dạ Tầm hình như ngang bằng với Tịch Thanh, nhưng mà, Tịch Thanh giết người chỉ cần một kiếm trí mạng, đã từng nhiều lần gặp tập kích, sau khi chém giết, cũng chỉ thây phơi đầy đất, vẻ mặt khi chết cũng bình thản. Mà lúc này, người chết dưới tay Lăng Dạ Tầm, đều có bộ dạng đẫm máu kinh khủng, làm cho người ta vừa nhìn đã muốn nôn mửa.
Lăng Dạ Tầm buông lỏng Đường Thải Nhi ra, máu trên thân kiếm đã sớm bị nước mưa rửa sạch, hắn cầm kiếm hung hăng vung, tay vòng ngược lại, trả kiếm vào vỏ, sạch sẽ gọn gàng.
"Nếu sợ, thì đừng nhìn nữa." Lăng Dạ Tầm đưa lưng về phía Đường Thải Nhi, lưu lại một câu, nhấc chân đi về phía trước.
Đường Thải Nhi giơ tay lên vuốt nước mưa trên mặt, cũng trả kiếm vào vỏ, chạy nhanh đuổi theo Lăng Dạ Tầm, nàng cười nói: "Lá gan của ta rất lớn, không gì có thể dọa được ta."
Lúc này toàn thân hai người ướt sũng từ lâu, Đường Thải Nhi một thân áo xanh dán chặt vào cơ thể nàng, lộ lên đường cong lồi lõm của nữ nhân. Lăng Dạ Tầm nhìn nàng, không khỏi nhăn lại nói: "Lá gan cũng rất lớn, không sợ chết."
Lại nghe Đường Thải Nhi vừa vuốt nước mưa trên mặt vừa lẩm bẩm: "Lần trước, vốn tưởng rằng là trận mưa cuối cùng, không nghĩ tới, mùa đông đã đến gần, trời lại còn mưa."
Lăng Dạ Tầm nhìn phía trước một chút, giây tiếp theo không có báo trước một phát bế ngang Đường Thải Nhi, dọa nàng sợ đến quát to một tiếng: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi nói quán trà cách nơi này còn xa không?"
"Hơn ba mươi dặm."
Lăng Dạ Tầm không nói gì, mũi chân khẽ nhấn, giây kế tiếp, hai người liền ở trong rừng bay vọt ra.
Khinh công của Lăng Dạ Tầm, ngay từ lúc hắn còn khù khờ, Đường Thải Nhi đã lãnh giáo một phần, lúc này hắn đã khôi phục lại, khinh công càng thêm xuất thần nhập hóa. Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy gió tạt bên tai, thân thể rét run, nhắm mắt nằm trong ngực hắn, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Đường Thải Nhi từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm thoải mái trên giường êm, trên người cũng đã thay quần áo sạch sẽ, tóc tai cũng không còn cảm giác ẩm ướt.
Nàng ngồi dậy, nhìn nội thất xa lạ xung quanh, không khỏi sửng sốt.
"Đây là đâu?"
Lúc này, ngồi ở cách đó không xa Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu nhìn lại, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, giơ tay đặt lên trán Đường Thải Nhi. Đường Thải Nhi theo bản năng lui về phía sau né tránh, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại, để cho hắn chạm vào.
"Chậc, ta lại có thể bị nhiễm phong hàn sao." Đường Thải Nhi giơ tay lên nhéo nhéo cái mũi của mình, dù sao cũng là độc y, lúc này cũng cảm giác được thân thể mệt mỏi vô lực.
Lăng Dạ Tầm thu tay về, vung vạt áo lên, ngồi vững bên giường: "Đợi lát nữa chủ quán sẽ mang cơm tới đây."
"Đây là đâu?"
"Phượng Dương."
Phượng Dương? Đúng là chỗ đặt chân gần nơi hai người xảy ra sự cố. Chẳng qua là, nhưng mà qua chỗ rẽ rồi, sợ là phải đi đường vòng.
"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lên đường." Lăng Dạ Tầm nói không chút nào gợn sóng, nhưng rất êm tai dễ nghe.
Đường Thải Nhi sờ sờ gò má mình có chút nóng lên, cười ha ha: "Đa tạ phu quân."
"Thuốc phong hàn là do ngươi kê, ta đi sắc cho ngươi.”
Đường Thải Nhi nhíu mày, huynh đệ, không phải chứ? Tiền mời đại phu ngươi cũng tiếc sao?
"Hành tung của ta và ngươi đã bại lộ, mời người khác không an toàn." Lăng Dạ Tầm nhìn ra oán hận của Đường Thải Nhi, hảo tâm giải thích một câu.
"A, cũng phải." Đường Thải Nhi hiểu rõ gật đầu một cái, xuống giường cầm bút lông, trên giấy Tuyên Thành viết xuống mấy vị thuốc.
Lăng Dạ Tầm cầm đơn thuốc, không nói câu nào liền đi ra ngoài.
Đường Thải Nhi đứng trên mặt đất thắt lại thắt lưng, ánh mắt lại rơi trên quần áo mình, chợt gương mặt đỏ lên, gò má càng thêm nóng bỏng.
"Ai thay quần áo cho ta? Chẳng lẽ. . . . . ."
Giây tiếp theo, Đường Thải Nhi ngồi trên mặt đất, bụm mặt, kêu rên: "A A, mất mặt mất mặt mất mặt quá!"
Ngoài cửa, một cô gái che khóe miệng ẩn chứa nét cười tựa vào tường.
Thần thái ngạo mạn mang theo vài phần yêu mị, ngón tay trắng như tuyết khẽ chỉ vào vách tường, nhỏ giọng tự nói: "Thải Nhi muội muội đối đãi ta không tệ, hôm nay lại là tiểu sư muội của ta, không bằng. . . . . . Cho ngươi nếm chút ngọt ngào, báo đáp ngươi một ít, thế nào?"
Sau đó, nụ cười trên môi sâu hơn, đôi mắt đầy băng lãnh.