Nếu có chết thì chết thôi dù sao con người cũng chỉ sống được một lần, dù chuyển kiếp cũng vậy
" Tôi không cần " Ngả người xuống giường cô nhắm mắt
_
__
___
" Xin cậu...Hãy sống tốt vì tớ...Có được không? " Giọng nói vang lên trong giấc mơ của cô
Cô mở mắt ngồi bật dậy " Giọng nói này là gì? "
Từ khi nghe giọng nói đó tôi đã có một cảm xúc đặc biệt như một dây điện xẹt vào đầu tôi làm tôi có ý chí sống tiếp...
Sau đó tôi bắt đầu lập lên kế hoạch cướp bàn tay vàng để đánh bại nữ chính
Và Đông Nhật Minh sẽ là quân cờ của tôi...
Hàng ngày tôi luôn cười nói vui vẻ với ba mẹ Lam mục đích thật sự là để lấy lòng không có gì thật cả vì đối với tôi họ là người xa lạ
Nhưng từ khi tôi gặp Đông Nhật Minh cái cảm giác quen thuộc ấy như sôi trong máu tôi thiếu chút nữa tôi đã không kiềm chế được ôm lấy hắn
" Cô là ai? " Khi nghe hắn hỏi vậy trong lòng cô có chút thất vọng
" Yên tâm cậu sẽ sớm gặp lại tôi thôi "
...
Càng tiếp xúc với Đông Nhật Minh tôi lại càng cảm thấy thân thiết với hắn mà càng cảm thấy thân thiết thì tôi càng tỏ ra lạnh nhạt với cậu ta như không muốn phát hiện cảm xúc thật của mình
Vốn cậu ta chỉ là quân cờ của tôi mà lại không thể xuất quân...
Tôi muốn bảo vệ cậu ấy, che chở cậu ấy, yêu thương cậu ấy...
Có lẽ tôi đã thích cậu ấy
Vốn tôi muốn sau khi kết thúc mọi chuyện tôi sẽ tỏ tình nhưng lại không ngờ cậu ấy tỏ tình trước cả tôi!!
Trước cả tôi đấy! Bất ngờ không!!!
Cảm xúc vui sướng đến khó tả nhưng không thể để lộ ra bên ngoài...thì ra đây là cảm giác thích một người
Tôi và anh ấy hẹn hò nhưng tôi lại không thể nói ra mấy câu ngọt ngào sến súa vì trước giờ tôi toàn tỏ ra lạnh nhạt với anh ấy nếu nói ra mấy câu đó sẽ rất mất mặt
Phải, rất mất mặt phải giữ hình tượng
_______
Góc nhỏ gia đình
Hiện tại Lam Ngữ 16 tuổi, Nhật Vũ 18 tuổi.
" Ba, Mẹ, Anh hai lần đầu hẹn hò cần phải đi đâu? Làm gì? " Lam Ngữ làm vẻ mặt quyết tâm hỏi
" hể...? Con đã hẹn hò rồi sao? " Cô cúi xuống hỏi
" V...vâng " Lam Ngữ đỏ mặt
Nguyệt: Quả nhiên con bé đỏ mặt rất giống anh yêu hồi đó
" Dốt thế? Đương nhiên khi hẹn hò em cần phải tìm hiểu kinh nghiệm "làm t.... " " *Bốp* Nhật Vũ đang ngồi trên sofa chưa nói hết đã bị một cái gối bay trúng đầu
" Ba...làm gì thế " Nhật Vũ ôm đầu. CMN cái gối cứng như gạch
" Đừng có đầu độc em nó " Đông Nhật Minh đứng ở phía sau vẫn duy trì trạng thái ném
" Làm? Làm gì cơ? " Lam Ngữ ngơ ngác hỏi
" Con không cần quan tâm những gì anh con nói để ba kể lại lần đầu ba mẹ hẹn hò nhé... " Nói đến đây Đông Nhật Minh chợt nhớ ra cái gì đó khựng lại
Chẳng lẽ nói với nó là ba mẹ đi xem phim hành động bình luận hết phần người ta rồi bị ăn chửi?
" Ba kể đi " Lam Ngữ hào hứng
Không thấy Đông Nhật Minh trả lời cô tiếp thay
" Hồi đó ba mẹ dắt nhau đi xem... " Cô chưa kể hết đã bị Đông Nhật Minh chặn miệng
" Em định kể toẹt ra hết đấy à " Thì thầm
" Không được sao? "
" Dĩ nhiên là không "
Trong khi hai ba mẹ đang khuyên nhau thì Nhật Vũ vắt vẻo trên sofa khuyên em gái
" Em không cần làm gì đâu cứ để thằng bạn trai lo là được "
" Ra vậy. Cảm ơn anh trai "
Nguyệt: "..." Câu này quen quen
Minh: "..." Quả nhiên giống mẹ nó hồi đó