• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Ninh gần đây mê luyến trộm đồ. Bởi vì nguyên nhân mang thai, bác sĩ đề nghị cô tốt nhất ít tiếp xúc thuốc màu vẽ tranh có tính chất kích thích. Không thể vẽ tranh An Ninh rất nhàm chán, Chúc Nhan phải đi làm, An An phải đi học, Từ Thư Nhã cũng có phạm vi cuộc sống của chính bà, mà ngay cả Chúc lão gia mỗi ngày cũng bận rộn rèn luyện, vui vẻ, chỉ có một mình An Ninh không có việc gì.

Chúc Nhan từng muốn dẫn cô đi công ty, bị cô cự tuyệt. An Ninh vẫn cảm thấy làm việc chính là làm việc, cuộc sống chính là cuộc sống, nếu có cô ở bên cạnh, Chúc Nhan nhất định làm việc cũng sẽ không chuyên tâm. Hơn nữa cho dù là hai người kết hôn rồi, cũng không thể một ngày hai mươi bốn giờ lại dính chung một chỗ nha, nên giữ lại cảm giác thần bí tối thiểu. Chúc Nhan thấy cô không muốn cũng không có miễn cưỡng, cũng mua không ít vật tiêu khiển cho cô, tập tranh vẽ, máy chơi game, tranh châm biếm lại còn có thêu chữ thập nữa......

Nhưng mà, An Ninh lại cô đơn thích lên nông trường QQ. Bởi vì mang thai, không thể ngồi ở trước máy vi tính trường kỳ, cô mượn đồng hồ báo thức xác định thời gian lên net trộm đồ, chơi thật vui vẻ, hôm nay Chúc Nhan không cần đến công ty, tính ngủ lấy lại sức, ai ngờ được chưa tới bảy giờ đã bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

“Còn sớm, anh tiếp tục ngủ.” An Ninh nhìn Chúc Nhan cau mày đem mặt chôn ở gối đầu, còn phát ra tiếng rên thống khổ, nhịn không được vỗ vỗ đầu của anh, nhẹ nhàng nói.

“Em đi đâu?” Chúc Nhan nghe lời của An Ninh vốn định ngủ tiếp, lại phát hiện cô bắt đầu mặc quần áo, Chúc Nhan cũng ngủ không được rồi, cố gắng híp mắt, để cho mình thanh tĩnh một chút, vươn tay túm chéo áo An Ninh thật chặc, giống như sợ cô chạy.

“Huân y thảo của em sắp chín!” An Ninh vội vã đẩy tay Chúc Nhan ra, thuần thục mặc đồ ngủ bằng bông vào, bỏ lại Chúc Nhan còn đang trong cơn mê hoặc đi về phía thư phòng.

“Trong nhà lúc nào có loại huân y thảo rồi?” Coi như là có, cũng không có thể nở hoa ở mùa đông! Bị An Ninh chăm chỉ như vậy, Chúc Nhan cũng thanh tỉnh, tùy tiện dậy thuận tay cầm một áo khoác khoác lên người rồi theo cô chạy ra ngoài. Ra cửa sau mới phát hiện cô lại đi thẳng về phía thư phòng mở máy vi tính.

“Xảy ra chuyện gì?” Chúc Nhan đem áo khoác vây quanh ở trên bụng An Ninh, rồi đem một cái cái ghế ngồi ở bên cạnh cô.

“...... Chậm một bước, bị người đánh cắp rồi......” An Ninh bĩu môi, người xa lạ kia là chuyên gia trộm đồ của cô!

Chờ An Ninh hái được đồ của mình lại trộm sạch của bạn tốt sau đó tắt máy vi tính quay đầu thấy sắc mặt Chúc Nhan hơi không tốt lắm.

“...... Ừ, gần đây em thích cái trò chơi này......” An Ninh kéo tay Chúc Nhan, nhẹ nhàng chạm vào, để không tự nhiên của người khác được xuôi thuận. Nhất định là anh đang oán giận mới vừa rồi cô quên anh.

“Trò chơi rất quan trọng sao?” Ngụ ý là quan trọng hơn tôi sao? Nhưng mà nhất định Chúc Nhan không nói ra lời buồn nôn như vậy.

“Cũng không phải là rất quan trọng, nhưng mà chơi rất vui.” An Ninh cân nhắc nên nói như thế nào.

“Chơi rất vui đến không ngủ không nghỉ? Hai ngày trước thức đêm cũng là bởi vì cái này sao?” Chúc Nhan nhìn màu xanh nhàn nhạt dưới mắt An Ninh, bất mãn nhíu mày.

“Em chính là quá nhàm chán mà......” An Ninh thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực Chúc Nhan, chiêu này luôn dùng rất tốt.

“Bắt đầu từ hôm nay anh không cần đi công ty, chúng ta đi ra ngoài chơi hai ngày?” Tâm Chúc nhan chợt mềm nhũn, ôm An Ninh vào trong ngực, xoa nhẹ hai cái, lại đem mặt tiến tới cổ cô mà hôn. Đã hoài thai trên người An Ninh gần như luôn tản ra mùi sữa thơm, cũng không biết là cô uống sữa mẹ nhiều quá hay là xảy ra chuyện gì. Mà Chúc Nhan luôn luôn chán ghét vị sữa lại bất tri bất giác thích cái mùi vị này, luôn thích đem mặt chôn ở trên người An Ninh cọ cọ . Thật buồn bực chính là, cọ cọ , anh liền bốc cháy. An Ninh phụ nữ có thai này đương nhiên không thể giúp anh giải quyết vấn đề sinh lý, Chúc Nhan người kiêu ngạo này lại càng khinh thường với mình ra tay giải quyết, vẻ mặt chỉ có thể quyết tuyệt nằm ở trên người An Ninh hít sâu. Bởi vì, An Ninh không có chê cười anh. Chúc Nhan bị cười đến lúng túng, liền bắt được An Ninh hung hăng hôn.

Có một lần hôn quá sâu, lúc hai người đi lầu chính ăn cơm Từ thục nhã nhìn bọn họ cười gập cả thắt lưng. Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì khiến Từ Thư Nhã luôn luôn tĩnh táo kiềm chế cười thành cái dạng này.

“Các con......Sao lại giắt lạp xưởng lên trên mặt?” Từ Thư Nhã cười đủ, mới mở miệng nói chuyện, kết quả vừa nói, lại nhịn cười không được, làm hai con trẻ tuổi đỏ cả mặt. Hai người cơm cũng không ăn, vội vã bới hai cái trở về gian phòng của mình.

“Không được không được, huân y thảo của em vừa mới thu một quý.” Này nếu là đi ra ngoài chơi, chẳng phải là bị người khác trộm sạch sao?

“Vì nó phá vỡ cuộc vui sao? Anh dẫn em đi Hà Lan nhìn huân y thảo thật sự như thế nào?” Chúc Nhan thấy An Ninh ngáp một cái, thì ôm cô đứng dậy trở về phòng.

“...... Anh không nói tiếng nào ôm em như vậy, một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có.” An Ninh kinh hô ôm cổ Chúc Nhan.

“Không tin anh......” Hai tay Chúc Nhan cố ôm An Ninh chặc hơn một chút.

“Không phải không tin tưởng, chỉ là tâm tư chưa có chuẩn bị, rất dễ dàng bị giật mình hù dọa. Anh đó, trước lúc làm việc nên vì người khác suy nghĩ một chút, có đôi khi anh cho rằng là tốt, có lẽ người khác cũng không cho là tốt.” An Ninh nói xong còn hôn Chúc Nhan, đối với thế giới quan của Chúc Nhan sẽ tiến hành giáo dục lại, nhưng thật ra thì một chuyện rất đơn giản. Nhiều khi chỉ cần cô nói, Chúc Nhan đều ở trong lòng cải tiến một chút. Có một người yêu như vậy, An Ninh rất cảm thấy mỹ mãn.

“Vậy lần sau anh nhắc em trước. Vậy cuối cùng chúng ta có đi Hà Lan hay không?” Chúc Nhan đặt An Ninh ở trên giường sau đó mình cũng nằm trên đó, kéo chăn qua đắp kín hai người. An Ninh không thích hệ thống sưởi, nói là gian phòng rất khó chịu. Cô cũng không thích mùi vị máy điều hòa, cho nên trong phòng ngủ bọn họ cũng không phải là quá ấm áp, hơi có chút mát mẻ. Dùng lời của An Ninh mà nói, lúc này mới có cảm giác mùa đông. Hai người vùi vào ở dưới chăn lông thật dầy dán vào nhau thật chặc, Chúc Nhan đột nhiên cảm thấy mùa đông hình như cũng không chán như vậy......

“Không muốn đi......” An Ninh ngáp lần nữa, giống như con mèo nhỏ đem mặt vùi ở trước ngực Chúc Nhan chà chà. Mang thai sau rất hay mỏi mệt, bây giờ quả thật cô không có tinh thần ra nước ngoài du ngoạn.

“Ngủ đi ngủ đi......” Chúc Nhan nhìn cái dạng này của An Ninh, cũng chỉ im lặng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng của cô dụ dỗ cô ngủ. An Ninh rất hưởng thụ vỗ nhẹ như vậy, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Hai người tỉnh lại lần nữa đã mặt trời lên cao, sau khi rửa mặt đến lầu chính vấn an, ăn một bữa cơm dở dang, An Ninh sau khi trở về thì trực tiếp vọt tới thư phòng mở máy vi tính.

Chúc Nhan rối rắm trong lòng, tại sao cô có thể đối với một trò chơi để ý như vậy? Ngay cả chồng mình cũng không quản không để ý......

An Ninh vừa trộm món ăn vừa hướng về bên cạnh Chúc Nhan giải thích cách chơi của trò chơi này.

“Cái trò chơi này vốn là lợi dụng tâm lý tham lam của người.” Chúc Nhan tàn khốc vạch rõ chân tướng thật sự của trò chơi.

Nhưng mà, mặc dù nói như vậy, Chúc Nhan vẫn đang dưới sự hướng dẫn của An Ninh thích trò chơi trộm đồ trẻ con. Lúc mới bắt đầu anh đơn thuần chỉ là lo lắng quan tâm cho thân thể An Ninh, mỗi ngày bất kể sớm muộn gì đều dựa theo dặn dò của cô giúp cô thu đồ. Nhưng mà về sau trên căn bản không cần An Ninh nhắc nhở, Chúc Nhan liền tự phát đúng hạn ngồi vào trước máy vi tính.

Hôm nay lúc Lục Sâm tới, Chúc Nhan hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy vài lần, trừng khiến anh ấy hơi khó hiểu. Mặc dù không biết mình phạm vào cái sai lầm gì, Lục Sâm vẫn còn có chút lo lắng đề phòng. Thừa dịp lúc Chúc Nhan cho ký phiếu điểm cho An An, anh lén lút hỏi An Ninh:

“Tôi chọc tới anh ấy sao?”

“Anh không phải là trộm đồ của tôi đi?” An Ninh nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến chuyện này. Hai ngày trước An Ninh thật vất vả mới có thể thăng cấp loại bỉ ngạn hoa màu đỏ kia, hai người cũng hưng phấn nho nhỏ một lúc. An Ninh phát hiện, Chúc Nhan giống như cô, thích màu đỏ thẫm. Bỉ ngạn hoa là loại đồ hai người họ đều muốn. Kết quả lúc Chúc Nhan lên sớm để hái hoa thì lại phát hiện bị trộm! Mà biểu hiện hoa loa kèn nhỏ chính là Lục Sâm, người này cũng không biết xấu hổ nhắn lại: Ha ha, tôi rốt cục trộm được đồ của bạn ~

Chúc Nhan vì việc này buồn bực, An Ninh an ủi anh một lát, mãi cho đến khi tặng kèm một cái thơm môi sau đó sắc mặt anh mới hơi nguôi giận. An Ninh rốt cục hiểu lời của Từ Thư Nhã, bà nói chỉ cần là một điều gì đó Chúc Nhan thích thì hận không thể buộc ở bên cạnh mình. Mà chính là do Chúc Nhan chuyên tâm, bất kể là đối với người hay là đối với chuyện, chỉ cần là anh thích, đã muốn nắm chắc ở trong tay, mảy may cũng không muốn bị người khác phá hư.

“Đây chỉ là một trò chơi mà thôi, chốc nữa chúng ta trộm trở lại.” An Ninh an ủi Chúc Nhan, đồng thời cũng có một chút hối hận vì để Chúc Nhan tiếp xúc trò chơi này. Anh quá chăm chú rồi, rất dễ dàng nghiện trò chơi.

“Dựa vào ...... Cũng bởi vì cái này! Các người trộm của tôi còn ít sao?” Lục Sâm dở khóc dở cười, sau lại há miệng thật to:

“Chị nói là, Chúc thiếu anh ta...... chơi nông trường?!”

“Hư......” An Ninh nhìn thấy Chúc Nhan đã đi tới, ý bảo Lục Sâm chớ có lên tiếng, người này khó chịu lại còn rất sĩ diện. Cô từng đề nghị xin anh một số QQ, để cho chính anh chơi, Chúc Nhan không vui, nói vạn nhất bị người ta biết anh là ai, thì rất mất mặt......

Lục Sâm tới đây chính là báo cáo hiện trạng công ty một chút với Chúc Nhan, hết thảy hoạt đông cũng rất bình thường, cho nên hai người sau khi nói xong cũng không có chuyện gì.

“Hai ngày nữa có thể cho tôi xin phép nghỉ một ngày hay không?” Lục Sâm đột nhiên có chút ấp a ấp úng nói.

“Sao?” Chúc Nhan nhíu mày.

“Đây không phải là sắp đến lễ tình nhân đến sao, tôi muốn qua lễ với cô bé nhà tôi.” Lục Sâm ngượng ngùng nhức đầu. Lục Sâm này luôn luôn đối với tình cảm nam nữ không quan tâm lắm, thậm chí ngay cả anh cũng từng hoài nghi mình có thể là tình cảm lạnh nhạt hay không. An Ninh vì giải quyết cái vấn đề này của anh, giới thiệu cho Lục Sâm một bạn học lúc trước của mình, nhưng mà Lục Sâm sau khi gặp mặt người ta thì nói thẳng không có cảm giác, liền không lui tới nữa. Ngược lại cô bé kia rất để ý Lục Sâm cao lớn đẹp trại lại sáng sủa, ba lần bốn lượt gọi điện thoại cho An Ninh hỏi thăm tin tức của Lục Sâm.

Lục Sâm đối với bạn gái hiện tại là vừa thấy đã yêu, gặp lại sau cảm mến. Bây giờ anh ước gì đem toàn bộ đồ tốt trên thế giới đưa đến trước mặt người ta, còn chưa có kết hôn, cũng đã bắt đầu lộ rõ bản tính nô lệ vợ.

Sau khi Lục Sâm đi, Chúc Nhan liền lâm vào trầm tư, lễ tình nhân sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK