- Nhìn giờ này, có lẽ Vương An Cơ sắp về đến nơi rồi đấy. - Từ An Khê nhìn ngoài trời hơi ngả sang hoàng hôn thì thông báo. Triệu Thụy Miên cũng vừa uống xong bát canh.
- Hắn đi đâu thế?
- Đi làm chuyện tốt đấy. Con có muốn ra đón hắn không? Chắc chắn hắn rất muốn nhìn thấy con. - Bà bà điềm đạm vỗ vai cô, rồi dẫn Từ An Khê ra phía sau bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô cứ có cảm giác hai mẹ con nhà này thần bí thế nào ấy, vẫn chưa tin được người vừa nói chuyện với mình lại là Liên Hương bà bà. Triệu Thụy Miên đặt bát lên bàn, chống người ngồi dậy. Các khớp xương còn uể oải chưa linh hoạt được. Nhìn một mảnh rừng bên ngoài, cô mới biết là mình còn sống.
Đấu đá cái gì? Giết chóc cái gì? Đều không quan trọng nữa. Chỉ muốn ở nơi này mãi mãi, hằng ngày lên núi hái quả trồng cây. Cuộc sống muốn an nhàn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cô thở dài, nhấc chân qua cửa. Đột nhiên nghe thấy tiếng gió, cô ngẩng đầu lên. Nam tử áo đỏ nhìn cô, đôi mắt trong chưa từng thấy.
Có biết bao nhiêu giọng nói đang gào thét trong đầu cô, nhưng Triệu Thụy Miên chẳng thể nói được gì, đành phải đến gần hắn hơn. "Đừng di chuyển". Trong biết bao nhiêu âm thanh đó, vang lên giọng nói của hắn, tuy nhỏ nhưng thật sự có trọng lượng. Thật ra cô cũng chẳng cần nghe làm cái gì, bởi vì Vương An Cơ di chuyển còn nhanh hơn cả ánh sáng. Thoáng chốc đã một tay đỡ lấy lưng cô.
- Muội tỉnh khi nào thế?
- Lúc nãy thôi. - Triệu Thụy Miên vịn vào tay áo hắn, yếu ớt nở nụ cười. Vương An Cơ phối hợp xoa lưng để cô thấy đỡ mỏi hơn, rồi mới dìu cô vào bên trong.
- Huynh đi đâu về thế? - Cô đưa mắt nhìn về phía eo hắn, hình như vết thương đã lành hẳn rồi.
- Ta đi tìm cái này. - Hắn lấy một bông hoa tuyết trong ngực ra, đưa cho Từ An Khê chế biến.
- Là cái gì?
- Là thuốc. Muội uống vào, sẽ nhanh khỏi thôi.
- Ta hiện giờ rất khỏe, đợi vài ngày nữa là có thể chạy nhảy rồi. - Triệu Thụy Miên vẫn mạnh miệng nói.
Bỗng cô nghe thấy tiếng động, nhìn phía sau, thì ra Liên Hương bà bà đã nấp ở đâu đó nghe lén cô nói chuyện. Triệu Thụy Miên nhướng mày, bà bà già rồi nên hồi xuân à?
- Muội nên chú ý nghỉ ngơi, đừng chủ quan. Chúng ta ở đây thêm vài tuần cũng được.
- Đây là nhà của người ta, đâu phải cứ muốn ở thì ở lại.
- Không ngại. Ta không ngại đâu. - Liên Hương bà bà từ đâu nói vọng tới, cô nghiến răng, mặc kệ lời nói của bà.
- Đợi ta đi tìm Đặng Vân Du đã.
- À đúng rồi. Còn Đặng Vân Du! - Triệu Thụy Miên thốt lên. Không phải đã bị lão hoàng đế tra tấn đến chết chứ.
- Không sao. Hôm qua ta có đi, nhưng không tìm thấy cô ấy trong ngục. Hẳn đã tự thoát ra rồi, chỉ là bây giờ không biết đang ở đâu thôi. Trong điện, lão hoàng đế đang trù tính cái gì đó.
- Cái gì là cái gì?
Đôi mắt to tròn mở lớn còn chưa tỉnh táo, da hơi xanh xao nhưng vẫn linh động rõ ràng. Triệu Thụy Miên còn có mặt hài hước này? Vương An Cơ nhịn xuống nụ cười, không trả lời câu hỏi của cô, hắn quay lưng xuống bếp coi Từ An Khê đã nấu xong thuốc chưa.
Lúc quay lại, đã không còn thấy người đâu nữa. Vương An Cơ nhanh chóng đặt chén thuốc xuống, bay ra ngoài tìm. Tìm tới tìm lui còn chưa đến một nén nhang đã thấy Triệu Thụy Miên quay lại, nét mặt còn nhăn nhó khổ sở, hắn lập tức sà xuống.
- Muội đi đâu vậy?
- Đi đâu? Đi vệ sinh chứ đi đâu, nhà gì mà buồn tiểu muốn chết cũng không tìm nổi cái nhà xí. Liên Hương bà bà đi đâu mất rồi... - Cô lẩm bẩm khó chịu một mình. Vương An Cơ nhíu mày, tay lấy chén thuốc.
- Sau này đi đâu cũng phải báo một tiếng.
- Sao vậy? Sợ pháp sư ta đây còn bị yêu quái ăn thịt sao? - Cô nhận lấy, mắt nhìn chất lỏng màu đen lòm bên trong và mùi thuốc đắng xộc lên mũi - Ngay cả đi vệ sinh cũng phải thông báo à?
- Ừ. - Hắn máy móc trả lời.
Triệu Thụy Miên hết chỗ nói. Cái này gọi là cẩn thận quá mức. Cô uống một cạn sạch chén thuốc. Đắng! Cực kì đắng! Còn có mùi vị rất kinh dị. Vương An Cơ nhanh tay thả vào miệng cô một viên kẹo đường. Chất ngọt tan ra, chân mày cô cũng dãn. Vị thơm thơm của mía, hai mắt sáng lên như đứa trẻ.
- Huynh kiếm đâu ra cái này?
- Lúc nãy lấy ở trong bếp một viên. - vốn là thứ được dùng để nấu ăn. Vương An Cơ chăm chú quan sát cô - Có thấy biến đổi gì không?
- Ờ... hình như là không. - Cũng có thể cô tư chất kém, chưa nhận ra cái gì. Hắn cũng không nôn nóng. Chỉ khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Triệu Thụy Miên không biết từ khi nào Vương An Cơ lại nói nhiều như vậy? Còn rất cẩn thận nữa, lại còn biết chăm sóc người bệnh. Tỉnh dậy sau giấc ngủ, quả nhiên cái quái gì cũng có thể thay đổi được, ngay cả người chết còn sống lại kia mà.
- Tướng quân, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.
- Chỉ cần đợi...
Chân Nhân Chiêu Minh đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền. Tách trà trong tay đã nguội lạnh từ một canh giờ trước, nhưng vẫn chưa mất đi giọt nào. Hắn đã suy nghĩ, cực kì cẩn trọng. Hắn đã đợi. Cũng đã phí hoài tuổi đời của mình. Nhưng không sao, như vậy cũng đáng.
Hắc Tiêu, thị vệ đắc lực bên cạnh hắn, cũng là ám vệ duy nhất của hắn. Bao nhiêu năm nay, Chân Nhân Chiêu Minh luôn ẩn mình như một con chó, chỉ để chờ đợi cơ hội có được ngày hôm nay. Hắc Tiêu ở bên cạnh hắn từ lúc hắn vừa chân ướt chân ráo vào điện, lúc hắn chỉ mới là một quân lính nhỏ nhoi của Chân Nhân đế.
Lần hành sự này, rất quan trọng. Nếu thất bại, hắn không dám tưởng tượng ra Chân Nhân Chiêu Minh sẽ trở nên như thế nào. Chân Nhân Chiêu Minh cả đời cô độc, sống trong mưu lợi và tính toán. Con người y như thế nào, Hắc Tiêu vô cùng hiểu rõ.
- Đến khi tìm được bọn họ, chúng ta sẽ theo như kế hoạch mà tiến hành.
Đội quân Chân Nhân nhanh chóng ngày đêm tập hợp, không chậm trễ liền lên đường, thực hiện nhiệm vụ quốc gia, truy bắt tội phạm Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên. Chân Nhân Chiêu Minh hai mắt lạnh lùng, tay gài từng cái thắt nút trên bộ giáp. Toàn bộ động tác gọn gàng sạch sẽ, như đã làm nó hàng nghìn lần.
- Tướng quân, chúng ta đi thôi.
Một thị vệ ở bên ngoài lều thông báo. Chân Nhân Chiêu Minh vừa hay đã chuẩn bị xong, cầm bảo đao trên giường, khoan thai tung lều lên.
Chân Nhân thành chào đón lần truy nã lớn nhất lịch sử. Trong thành có lệnh cấm buôn bán ngày hôm nay. Mà cũng không ai dám bày hàng ra trước cuộc hành quân đáng sợ này. Tiếng ngựa vó quanh quẩn bên tai khắp nơi. Không ai biết được lúc ló đầu ra ngoài có bị chém chết hay không.
Cả tòa thành hoang vắng không một bóng người. Ngay cả một con gà cũng không thấy bóng dáng. Gió thổi đìu hiu, mang theo không khí rợn người đi khắp các ngõ ngách. Chân Nhân Chiêu Minh cưỡi trên hắc mã, lao đi như tên bắn. Người ta chỉ thấy một tấm áo choàng màu đen phấp phới, hoàn toàn không nhìn rõ hình dạng.
- Đợi một chút.
Tần Tuệ Minh nhìn xuống bàn tay đang đè lên ngực mình, cười ái muội. Đặng Vân Du lại không nhận ra điều đó, vẫn nép vào mép tường, nhìn đoàn quân chạy dọc khắp Chân Nhân thành. Thật sự hoàng đế muốn quyết tâm bắt được bọn họ, không chừa đường sống. Tất cả cửa thành đều đã sớm đóng lại. Làm cô tìm kiếm suốt mấy ngày nay, giống như cá mắc cạn.
- Phu nhân, không cần chưa kết bái đã muốn động phòng a.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà Tần Tuệ Minh còn nói được câu đó, Đặng Vân Du vội rụt tay về. Hắn cười cợt nhả, nắm lại tay cô.
- Xem ra chúng ta phải tìm đường khác rồi, hẳn phải tìm ra Vương An Cơ trước. Nhưng mà bọn họ lực lượng đông đúc, chúng ta chỉ có hai người. Tìm chắc chắn không kịp.
- Không kịp thì chỉ cần đi theo là được rồi. Đến lúc đó thì cướp người. Nói về chuyện cướp người, ta giỏi hơn bọn họ nhiều đấy. - Đặng Vân Du liếc mắt nhìn hắn. Tần Tuệ Minh hạ xuống một cái hôn, rồi dắt cô cưỡi mây đi.
Triệu Thụy Miên lần đầu tiên tập cưỡi ngựa, có chút căng thẳng. Tiêu chí của cô là, nếu như trong trường hợp nguy cấp có thể dùng ngựa để tẩu thoát. Hơn nữa, những người cưỡi ngựa trông cũng rất ngầu.
Bởi vì cô đã khỏe mạnh trở lại nên Vương An Cơ cũng không phản đối chuyện này, chỉ an nhàn ngồi ngoài vườn, viết gì đó trên giấy, cùng với một quyển sách nhỏ. Dù sao cuộc sống dạo này của bọn họ rất đỗi bình yên. Từ An Khê không biết tìm đâu ra một con ngựa nhỏ hiền lành, tương đối dễ cho người mới tập.
Triệu Thụy Miên nghiêng ngả một lúc mới lấy được thăng bằng trên lưng ngựa. Không hiểu làm sao người ta có thể vừa giữ thăng bằng, vừa chạy, lại vừa đâm chém nhau. Từ An Khê dắt cô ra xa nhà một đoạn. Đó là một cánh rừng hoang sơ, thích hợp để chạy.
- Được rồi, cô giữ chặt dây cương, thúc nhẹ phía dưới thôi. Tuyệt đối đừng đánh mông nó, cô giữ thăng bằng chưa quen sẽ bị ngã gãy xương đấy.
- Ừ, thúc như thế nào? Thế này á? - Triệu Thụy Miên co nhẹ hai chân, kẹp bụng ngựa.
Con ngựa hí dài một phát rồi chầm chậm di chuyển, cô la oai oái. Vương An Cơ chú ý, con ngựa đi với tốc độ còn chậm hơn người thường, vậy mà đã làm cô sợ hãi vậy rồi. Dù vậy, trông bộ dạng cô lúc này rất buồn cười.
- Từ từ... từ từ thôi. Mẹ ơi!
Gương mặt cô biểu cảm vô cùng đặc sắc, liên tục kêu cha gọi mẹ, còn tự mình nói chuyện với con ngựa. Đáng tiếc nó chẳng hiểu tiếng người gì đâu. Từ An Khê cười khanh khách, vẫn sát sao đi theo canh chừng, không ngừng hướng dẫn cô. Toàn bộ đều lọt từ tai này sang tai khác.
Bởi vì quá hoảng sợ, Triệu Thụy Miên chỉ biết dựa vào bản năng bám chặt lấy lưng ngựa, kêu gào điên cuồng. Chú ngựa vẫn điềm nhiên đi bộ chậm rì, chẳng mảy may quan tâm đến người sau lưng.
- Được rồi. Từ từ thôi, ngựa ngoan.
Giọng nói nhẹ nhàng của Từ An Khê, phối hợp với động tác vuốt bờm làm con ngựa khoái chí, mà Triệu Thụy Miên cũng từ từ im lặng, tập trung đi thẳng.
- Tiểu Từ, ta làm được rồi. Ta cưỡi ngựa được rồi.
- Ừ, ta thấy rồi. Cô làm rất tốt. - Từ An Khê cười đến dịu dàng.
Triệu Thụy Miên kích động, xoay lưng lại muốn khoe với Từ An Khê. Từ An Khê vừa định lên miệng nói cô "Cẩn thận một chút" thì chú ngựa bỗng dưng nhảy lên, kêu một tiếng dài. Từ An Khê phản ứng, chưa kịp nắm lấy dây cương thì nó đã vụt chạy đi xa.
Vương An Cơ nghe thấy tiếng hét lớn của Triệu Thụy Miên, lập tức đứng dậy. Mắt thấy con ngựa đã mang cô đi xa, còn là với tốc độ nhanh kinh người. Cô vừa mới tập đi ngựa chưa được bao lâu, giữ thăng bằng còn chưa vững đã chạy với tốc độ này, đúng là muốn đòi mạng.