Dạ Như Tuyết kéo ống tay hắn, chỉ vào vườn ở phía sau tẩm cung của Tần quý phi. Chân Nhân Chiêu Minh coi như nhân đạo, không phế nàng đi, bởi vì nể mặt Vương An Cơ. Hắn khẽ mỉm cười, mặc cho nàng kéo đi khắp nơi. Nụ cười cứng nhắc nơi khoé môi. Vậy là mùa xuân lại đến rồi.
Bao nhiêu tháng qua, hắn đã bao giờ để ý đến thời tiết nóng lạnh đâu. Nhớ lần gần nhất nhìn thấy tuyết, là cùng Triệu Thuỵ Miên giữa đêm khuya, chạy trốn khỏi sự truy bắt của Chân Nhân Chiêu Minh. Cô không chịu bỏ cuộc, vẫn sống chết muốn dìu hắn đi, chạy đến tận vách núi. Hình dáng giữa trời đêm, tuyết trắng bay lả tả, mái tóc cô bị gió nhè nhẹ tung lên, nhưng đôi mắt vẫn kiên định không tả nổi, rằng có chết cũng phải đưa hắn đi. Lần đó, Vương An Cơ mơ màng không nhớ rõ.
Trước đó một thời gian, hắn có cơ hội ngắm tuyết rơi ở thế giới bên kia. Triệu Thuỵ Miên khẽ ôm an ủi hắn. Là không biết hắn đang buồn vì không có cha mẹ, hay là đang nhớ đến Dạ Như Tuyết. Cái đêm mà hắn được nhặt vào trong động yêu, suýt bị ăn thịt, cái đêm tuyết rơi lạnh thấu xương đấy, Dạ Như Tuyết đã xuất hiện cứu hắn. Lúc đó, hắn chỉ có một ý nghĩ, sau đó phải tận lực yêu thương chăm sóc nữ nhân này.
Dạ Như Tuyết, đối với hắn vừa là mẹ, vừa là chị, vừa là ân nhân, vừa là bạn, vừa là người mà hắn yêu nhất. Bây giờ thì hình như đã khác. Xa nàng mấy trăm năm, cảm giác của hắn đã không còn như trước. Mặc dù Dạ Như Tuyết hầu như vẫn không có gì thay đổi. Hắn không thích cái cách nàng cười nói và làm nũng với hắn như nàng đã từng âu yếm với hoàng đế. Hắn không cần một Tần quý phi khôn ngoan biết chiều lòng thiên hạ.
Hắn nhớ đến Triệu Thuỵ Miên. Triệu Thuỵ Miên giảo hoạt xấu xa, nghịch ngợm quậy phá, một pháp sư thích hành động bừa bãi không theo quy củ, lại nhiệt tình hơn bao giờ hết. Đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy cô. Có lẽ, cô đã trở về thế giới bên kia, tiếp tục mai danh ẩn tính, cũng có thể quay về với Điền Định Siêu cũng nên. Nhắc đến Điền Định Siêu, hắn lại có một nỗi căm ghét khó tả.
- An Cơ. An Cơ...
- Hở? - Vương An Cơ nhìn nàng.
- Chàng đang nghĩ gì vậy? Dạo này thấy chàng lạ lắm. - Không phải chỉ có mình nàng nghĩ vậy, tất cả mọi người đều thấy Vương An Cơ rất lạ - Chàng nhớ Triệu cô nương có phải không?
- Đã lâu rồi, ta không gặp muội ấy. - Vương An Cơ trầm tư, nhìn xuống vườn đào đang nở rộ.
- Cũng phải, hai người trải qua bao nhiêu chuyện, là bạn tốt mà. Cô ấy còn hy sinh cả chân khí của mình nữa... - Dạ Như Tuyết luồng bàn tay nhỏ vào tay hắn.
Vương An Cơ lạnh nhạt rút lại, quay người đi vào trong. Giữa đường, còn thấy nàng chưa di chuyển, hắn quay đầu nói:
- Vào trong đi, trời còn lạnh đấy. - Dạ Như Tuyết sau một hồi hụt hẫng, cong môi cười đi theo hắn.
Tết Đoan Ngọ. Tuy trong điện không có tổ chức náo nhiệt như bên ngoài nhưng Chân Nhân Chiêu Minh cũng cố gắng đãi được bữa cơm. Bàn ăn gồm có Chân Nhân Chiêu Minh, Vương An Cơ, Dạ Như Tuyết và Từ An Khê. Từ An Khê khó hiểu, tại sao cô lại được mời tới đây chứ? Mà tại sao cô lại phải ở trong cái nơi tù túng này.
- Này, bao lâu rồi ngươi chưa thả ta đi hả? Hoàng đế chết tiệt.
Từ An Khê trước kia rất kiệm lời. Từ khi bị nhốt trong điện thì tính khí thất thường, hay mở miệng mắng những lời khó nghe, câu mở đầu sẽ là "Hoàng đế chết tiệt. Hoàng đế thối". Làm những hậu nhân trong điện đều toát mồ hôi lạnh, không dám khuyên bảo. Chân Nhân Chiêu Minh nghe vậy thì cười càng sảng khoái. Có hôm còn mời cô ở lại ăn cơm.
- Trẫm mời nàng ở lại mà nàng còn chê?
- Phi. Ta không cần.
- Nào, ăn miếng bào ngư này ngon lắm. - Chân Nhân Chiêu Minh ân cần gắp một miếng bỏ vào chén cô. Từ An Khê hừ lạnh.
- Ăn ăn cái đầu ngươi.
- Hai người vui thật, cứ như phu thê mới thành thân. - Dạ Như Tuyết che miệng cười khẽ - Hiếm lắm chúng ta mới có bữa cơm đầy đủ như vậy, đừng làm mất hứng. - Từ An Khê trợn mắt, không tiếp tục đôi co nữa.
- Đúng rồi, Vương An Cơ đâu?
- An Cơ đi có chút việc, lát sẽ đến ngay. - Nhắc đến Vương An Cơ, nụ cười nàng thoáng gượng gạo.
- Hai người dạo này tốt chứ? Sức khoẻ cô thì sao? - Chân Nhân Chiêu Minh hỏi thăm.
- Nhờ có Triệu cô nương và hoàng đế giúp đỡ, ta đã không sao rồi. - Nhắc đến Triệu Thuỵ Miên, cả Từ An Khê và Chân Nhân Chiêu Minh đều mất tự nhiên.
- Qua một thời gian nữa, trẫm định hôn cho hai người, sinh thêm vài tiểu yêu hồ trắng trẻo nữa cũng được. - Hai má nàng ửng hồng, Dạ Như Tuyết cúi đầu ăn cơm.
- Đúng rồi, dạo này hai người có gặp Triệu cô nương không?
- Ta không biết. - Từ An Khê trả lời tương đối nhanh - Chắc là có việc bận.
- Ta luôn đề nghị An Cơ dẫn ta đi thăm Triệu cô nương nhưng chàng cứ luôn ngập ngừng. - Dạ Như Tuyết chọc chọc đũa - Nếu không đi ngay, sợ rằng sẽ không kịp nữa.
- Cô nói vậy nghĩa là sao? - Chân Nhân Chiêu Minh nhíu mày - Không lẽ cô biết chuyện pháp sư mất đi chân khí thì sẽ chết?
Choang!
Cả ba lập tức hướng mắt ra cửa. Bình rượu dưới sàn bể tan tác. Vương An Cơ khó nhọc đi tới, đưa mắt nhìn Chân Nhân Chiêu Minh, rồi đến Dạ Như Tuyết.
- Ngươi vừa... nói cái gì?
Chân Nhân Chiêu Minh mím chặt môi, không thốt ra thêm lời nào nữa. Dạ Như Tuyết cười đứng dậy, kéo Vương An Cơ ngồi xuống:
- Thôi mà, bọn ta chỉ nói đùa thôi. Chàng chắc đã nghe nhầm rồi.
- Nghe nhầm? Nghe nhầm?! - Vương An Cơ cười đáng sợ, hất tay Dạ Như Tuyết ra - Nàng dùng dược nhiều quá có phải bị lú lẫn rồi hay không? Yêu hồ tai rất thính, nàng quên rồi sao? Ta đi từ xa đã nghe thấy rồi.
- An Cơ, không phải vậy. - Nàng ấm ức lắc đầu.
- Chân Nhân Chiêu Minh, ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi vừa mới nói cái gì? - Vương An Cơ đã thật sự tức giận. Nếu bây giờ không trả lời hắn đàng hoàng thì chắc sẽ bị dày vò đến khuya.
Từ An Khê lên tiếng:
- Để ta nói cho. Pháp sư một khi bị lấy đi chân khí sẽ chết, không có con đường nào khác.
Vương An Cơ nghe xong như bị sét đánh bên tai. Điều mà cô không mong đợi nhất cũng đã xảy ra, Vương An Cơ biết được chuyện. Hắn biết được rồi. Bọn họ muốn giấu cũng giấu không nổi. Vương An Cơ cười lớn, hai mắt điên loạn, bấu chặt vai Dạ Như Tuyết:
- Nàng nói đi, đây có phải sự thật không? Nàng nói đi!
- Ta... - Dạ Như Tuyết rơi lệ. Gương mặt mỹ miều kia thật sự khiến người ta không nỡ làm tổn thương. Nhưng Vương An Cơ thì khác.
- Nàng biết mà vẫn nhắc cho ta trên người Tiểu Thuỵ có một viên chân khí có thể cứu sống nàng. Nàng biết mà vẫn cứ nhận lấy nó, nàng biết mà vẫn muốn hại chết Tiểu Thuỵ, nàng biết lại không nói với ta. Cái gì nàng cũng biết, khiến ta còn nghi ngờ nàng cố tình bị thương để hại chết Tiểu Thuỵ.
- Ta không có, ta thật sự không cố tình hại cô ấy. Chàng phải tin ta. - Dạ Như Tuyết ôm lấy cánh tay hắn giải thích. Nhưng tất cả đã quá muộn, hắn còn nghe lọt được thứ gì sao?
- Nàng nói đi, tại sao nàng lại làm như vậy? Tiểu Thuỵ đã làm gì nàng sao? - Vương An Cơ gầm lên, hắn chưa từng hung dữ với nàng như vậy, khiến Dạ Như Tuyết sợ hãi khóc nấc - Có phải nàng cố tình đỡ một nhát cho hoàng đế không? Phải hay không?
Vương An Cơ lắc người nàng. Dạ Như Tuyết như con rối bị cắt đứt dây, tê liệt cảm giác. Nàng không muốn thừa nhận nàng ghen tỵ với Triệu Thuỵ Miên nên mới bóng gió nói với Vương An Cơ. Nhưng nàng càng không ngờ Triệu Thuỵ Miên lại thật sự trao chân khí ra, chứng tỏ cô ấy rất chung tình với Vương An Cơ. Đáng tiếc hắn không nhận ra. Đã như vậy, nàng cũng không cần thiết phải nhắc tới chuyện đau lòng này nữa.
- Được, vậy ta hỏi nàng một câu. - Vương An Cơ mệt mỏi buông tay - Bây giờ, bảo nàng đi theo ta, bỏ hết vinh hoa phú quý, trở về là một yêu hồ Dạ Như Tuyết trước kia, nàng có bằng lòng không?
Dạ Như Tuyết mở lớn mắt nhìn hắn, hơi đắn đo. Sau đó nàng im bặt, suy nghĩ thật lâu nhưng không tìm ra đáp án. Vương An Cơ nhìn thấy trong mắt đều là thất vọng. Hắn đã hiểu rồi, ngay từ đầu hắn đã bị nàng tính kế. Hắn làm tổn thương Triệu Thuỵ Miên, hắn giết cô. Vương An Cơ chưa bao giờ hận bản thân hại chết một người như vậy.
- Nàng không cần trả lời ta nữa. Ta hiểu rồi, so với ta thì vinh hoa phú quý vẫn quan trọng với nàng hơn. Nàng thà rằng sống như một người bình thường cũng không muốn làm yêu hồ với ta.
Kỳ lạ là sau khi nhận ra chuyện đó, Vương An Cơ không thấy đau lòng, chỉ có mỉa mai và thất vọng. Hắn hỏi:
- Còn bao lâu? - Thấy không có ai trả lời, hắn nhìn Từ An Khê - Thời gian sống còn bao lâu? - Từ An Khê bây giờ mới nhận ra hắn hỏi ai.
- Ba tuần, tối đa bốn tuần. Tính đến bây giờ thì đã gần hai tuần rồi. - Có lẽ cũng sắp tiêu rồi.
Vương An Cơ không nói không rằng quay đi. Dạ Như Tuyết hoảng hốt vội ôm lưng hắn:
- Chàng đừng đi. Xin chàng. Ta biết sai rồi, chàng đừng bỏ đi. - Nàng đã đợi rất lâu rồi mới có ngày hôm nay. Khó khăn nàng mới gặp được hắn, hắn không thể bỏ nàng mà đi.
- Nàng có từng nghĩ tới, trao cho nàng chân khí, Tiểu Thuỵ đã khổ sở thế nào không? Muội ấy thậm chí đã trao cả sự sống cho nàng, nàng chỉ cho đi một Vương An Cơ mà cũng keo kiệt sao?
- Nhưng chàng là cả sự sống của ta.
- Không có ta, mấy năm qua nàng cũng tự sống tốt đấy thôi. Tiểu Tuyết, nàng nên biết tự thoả mãn đi. Đừng quá tham lam nữa. - Vương An Cơ gỡ tay nàng ra. Dạ Như Tuyết quát lớn.
- Vương An Cơ, chàng nói dối. Ngày trước chàng nói chỉ yêu một mình ta. Hiện tại thì sao? Chàng thay đổi rồi, ở bên cạnh ta nhưng chàng chỉ nghĩ đến Triệu Thuỵ Miên. Chàng làm vậy là có tôn trọng ta hay không?
- Nàng lầm rồi. Người mà ta yêu năm đó là một Dạ Như Tuyết, không phải là Tần quý phi biết chiều lòng người khác. Bao nhiêu năm qua, nàng thay đổi, ta cũng thay đổi. Nàng không thể cứ ích kỷ nghĩ cho mình.
- Hừ, ta ích kỷ? Chàng đối với ta không công bằng. Chàng không cho ta cơ hội để khiến chàng lại yêu ta, trong lòng chàng chỉ có Triệu Thuỵ Miên.
Dạ Như Tuyết ghen tuông đến mù quáng. Vương An Cơ không thiết nghĩ nhiều như vậy. Thời gian gấp rút, hắn bay đi tìm cửa thành.