• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào khoảnh khắc đại hội thể thao bắt gặp thời tiết tốt, bầu trời xanh biếc, đám mây không bị vấy bẩn, phảng phất như màu xanh da trời đã lọc hết mọi tạp sắc. Mà trên sân thể thao, hơi thở thanh xuân tựa như ánh sáng mặt trời mãnh liệt ngay lúc này, nỗ lực bùng phát, mặc sức giương cao.

Tuy là một khung cảnh đẹp thế, nhưng Thiệu Càn Càn lại không có tâm trạng tốt để thưởng thức.

Cô nhìn khán đài bên đó mấy lần, bất chợt xoay người đi ra ngoài sân thể thao.

"Ơ? Không phải gặp bạn trên mạng sao, đi làm gì." Kha Tiểu Duy giữ cô lại.

Thiệu Càn Càn do dự nói: "Tao cảm thấy cậu ta chắc chắn đang chơi tao, nhóc con này siêu không đáng tin."

Phương Đàm cười cười: "Nhưng dù cậu ta không tới thì mày cũng định đến sân thể thao mà, dầu gì một tiếng nữa Lâm Gia Thố cũng phải thi đấu."

Kha Tiểu Duy: "Chính xác chính xác, đi thôi, chúng ta qua đó ngồi cho mát."

Thiệu Càn Càn không còn cách nào, đành phải bị hai con bạn thân lôi kéo đến khán đài ngồi xuống.

Ngồi xuống xong, Thiệu Càn Càn nhìn thoáng qua đồng hồ, một giờ hai mươi phút, còn mười phút nữa là đến thời gian "hẹn gặp" mà em trai nói. Nói thật thì, tuy rằng cô cứ cảm thấy anh sẽ chơi mình, nhưng mà lỡ như anh xuất hiện thật thì làm sao bây giờ.

Chắc chắn là phải chào hỏi rồi, dù sao cũng là đồng đội lâu như vậy. Trò chuyện một lát cũng muốn luôn, người ta có thể đã ngàn dặm xa xôi đến đây.

Nhưng cô quen ở ẩn, loại chuyện như gặp gỡ bạn trên mạng này thật sự chưa từng làm, huống chi đây còn là một người không đáng tin.

"Tao cảm thấy em trai sẽ không tới." Thiệu Càn Càn rướn đầu nhìn phía xa, "Anh chàng này, đúng là trơ tráo."

Phương Đàm một bên lướt Weibo một bên lười biếng nói: "Nhưng mà nói tới em trai rốt cuộc là thần thánh phương nào, tao đúng là khá tò mò, đúng rồi, tên thật của cậu ta là gì.

"Tên thật?" Thiệu Càn Càn chần chờ, "Không biết nữa."

Phương Đàm liếc xéo cô một cái: "......"

Thời gian từng giây từng phút đến gần, đúng lúc này, trên cầu thang vắng vẻ chạy lên mấy cô bé.

"Ngại quá, đàn chị ơi, em, chúng em có thể chụp chung một tấm ảnh với chị không ạ."

Thiệu Càn Càn ngây ngẩn: "Hả?"

"Em vô cùng vô cùng thích chị, em xem chị live stream lâu rồi, lúc nghe nói chị học ở trường tụi em còn rất mừng đó."

"Đúng đúng đúng, lần này là tụi em dốc hết can đảm đến xin chị chụp kiểu ảnh đó, được không ạ?"

Phương Đàm vỗ vỗ bả vai cô: "Mày được lắm, đã có fans nữ tới cửa."

Thiệu Càn Càn thoáng đẩy cô ấy ra, sau đó hơi ngượng ngùng nói với mấy cô bé khóa dưới: "Được chứ, chụp ở đâu?"

"Ngay tại đây là được rồi!"

"Được."

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy cực kỳ tốt bụng chừa vị trí cho mấy em gái bị mê hoặc, vì thế, Thiệu Càn Càn cứ ở giữa một đám cô em, cười như thể lão hoàng đế ngồi giữa hậu cung 3000 người.

"Chị ơi, da của chị thật sự rất đẹp, so với vẻ ngoài khi live stream cũng không khác nhau mấy."

Thiệu Càn Càn: "Thích ánh mắt của cô em rồi đấy, chỉ là khi live stream chị mở filter."

"Ha ha ha ha ha chị ơi chị không cần phải thành thật như thế."

......

Đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên thấy một người đứng trên cầu thang nhìn cô cười.

Thiệu Càn Càn chớp mắt to vài lần, bỗng chốc an tĩnh lại.

Mấy cô bé khóa dưới thấy dáng vẻ cô như thế cũng theo ánh mắt cô mà nhìn sang phía trước, vừa thấy xong, mỗi người đều tắt tiếng.

Lâm Gia Thố thấy mọi người nhìn về phía mình mới mở miệng nói: "Trông em có vẻ nổi tiếng vậy nên ngại đến làm phiền."

Thiệu Càn Càn khụ khụ: "Không, mấy bé khóa dưới."

"Streamer đang hot đúng là khác biệt mà." Lâm Gia Thố tiến lên vài bước, đứng trước mặt Thiệu Càn Càn, "Cho nè."

"Gì thế?"

"Uống đi," Ánh mắt của Lâm Gia Thố hơi mất tự nhiên lóe sáng, "Trời nóng như vậy, không khát sao."



Thiệu Càn Càn kiềm không được đỏ mặt, nhưng cô vẫn giả vờ mạnh mẽ bình tĩnh nói: "Tàm tạm."

"Ờ."

Đứng ngay tại chỗ, hai người cứ thế trố mắt nhìn nhau.

Những cô gái bên cạnh khẽ liếc nhìn nhau, đều vội vàng đứng lên: "À......Chào anh chào chị ạ, chúng em đi trước."

"Đúng đúng đúng, chúng ta đi trước chúng ta đi trước."

Chạy xuống vài bước, mấy cô gái lại đẩy đẩy thì thầm với nhau rồi quay đầu lại: "Chị ơi."

Thiệu Càn Càn nghe vậy thì nhìn qua.

"À thì, chị với anh Lâm quen nhau phải không ạ." Các cô bé ánh mắt sáng rỡ nhìn hai người, đều là nét mặt hưng phấn.

Thiệu Càn Càn gãi gãi tóc, đang do dự nên nói như thế nào thì ai đó bất thình lình xoay người nói với các cô gái, tiếp đến cực kỳ thản nhiên nói: "Ừ, quen nhau."

"Oa!"

Có lẽ do Lâm Gia Thố nói quá bình thản, nên Thiệu Càn Càn trong một lúc vẫn không biết nên phản ứng sao, cô chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt hàm chứa ý cười của anh, mặc cho gió ấm xâm nhập trái tim...... Mãnh liệt, dứt khoát, như thể cả trái tim cũng được treo lên bầu trời, lung lay sắp đổ.

"Sao em lại không uống?" Lâm Gia Thố không đứng nữa, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi.

Thiệu Càn Càn bất giác nói tiếng cảm ơn, song dùng ống hút đâm xuyên cái nắp.

"Uống ngon không."

"Ừm."

"Em, biết đây là gì không?" Đôi tay của Lâm Gia Thố đan chéo siết chặt trên đùi, nếu nhìn kỹ, không khó nhận ra anh hơi căng thẳng.

Nhưng Thiệu Càn Càn chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó, chỉ nghi hoặc nói: "Em biết, blueberry milkshake nhỉ."

"Đúng, blueberry milkshake."

Thiệu Càn Càn hút mấy hơi, chỉ cảm thấy hương vị của blueberry lướt qua nụ vị giác ——

Đột nhiên, cô cau mày.

Blueberry, milkshake?

Tối hôm qua hình như em trai nói cậu ấy sẽ cầm blueberry milkshake đến tìm cô nhỉ...... òa, trùng hợp ghê.

Thiệu Càn Càn quay đầu nhìn Lâm Gia Thố, cười nói: "Em có một người bạn trên mạng, cậu ấy thường xuyên chơi ăn gà với em. Cậu ấy nói hôm nay muốn đến trường học tìm em, còn nói sẽ cầm một ly blueberry milkshake, úi giống như cái này của anh ý."

Lâm Gia Thố chậm rãi ngoảnh đầu lại ngó cô: "Có phải còn nói một giờ rưỡi gặp nhau ở đây đúng không."

Thiệu Càn Càn thoáng ngạc nhiên: "...... Ừ."

"Vậy em cảm thấy cậu ta đến không." . Đam Mỹ Hay

"Không đến đâu." Thiệu Càn Càn trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lạ, nhưng cô nghĩ rằng không thể nào được, vì thế gượng cười nói: "Nhưng mà sao anh biết vậy?"

Lâm Gia Thố trầm mặc thật lâu, sau đấy lại như hạ quyết tâm thật lớn, nói: "Bởi vì —— anh là cậu ấy."

Thiệu Càn Càn: "?"

Lâm Gia Thố có phần mất tự nhiên liếm cánh môi khô: "Thì đó, bởi vì anh là...... Em trai."

Thiệu Càn Càn: "???"

Cả vùng lặng ngắt, nhìn nhau không nói gì.

Lâm Gia Thố quan sát vẻ mặt của cô, ho khụ một tiếng nói, "Anh biết em hơi không tin nổi, chỉ là anh thấy chuyện này cũng không có gì hay mà che giấu, ngay lúc đầu anh giấu tại vì em là bạn học của anh, cho nên anh không muốn lộ ra. Sau đấy, sau đấy cũng là do thói quen."

"Sao, sao lại có thể được." Thiệu Càn Càn cuối cùng cũng mở miệng, cô khó có thể tin nhìn Lâm Gia Thố chăm chú, "Làm sao anh là em trai được, các anh không giống nhau một tí nào. Cái thằng nhãi ranh đó ——"

Lâm Gia Thố: "......"

Thiệu Càn Càn dừng lại không nói chuyện, cô cau mày nhìn milkshake trong tay của mình, kế đến lại nhìn về phía Lâm Gia Thố. Qua lại hai lần xong, có gì đó dần dần rõ ràng trong đầu cô.

Khó trách bọn họ luôn luôn không tiếp xúc lại dần đến gần nhau, thì ra chẳng phải như cô tưởng loại cốt truyện máu chó mà anh bất chợt thích mình, mà là bởi vì...... Trên mạng bọn họ đã sớm quen thuộc với nhau như một nhóm.

Nói tới, hèn gì em trai cứ mãi dùng máy đổi giọng, hèn gì gần đây em trai lại nói mấy câu muốn theo đuổi cô.



Thì ra, thì ra em trai và Lâm Gia Thố là cùng một người?!!

"Thiệu Càn Càn, anh ——"

Chưa kịp lên tiếng, bỗng nhiên bị Thiệu Càn Càn ném milkshake qua đây mà hết hồn, anh theo bản năng tiếp được nhưng vì dùng sức quá trớn, nên milkshake bị bóp ra, bắn vào trong tay anh.

Tuy thế anh không quan tâm nhiều vậy, vội đứng dậy giữ chặt Thiệu Càn chợt đi xuống dưới: "Cậu đi đâu?"

Thiệu Càn Càn quay đầu lại nhìn anh một cái: "Đồ lừa đảo."

"Anh không muốn lừa em!"

Đầu óc của Thiệu Càn Càn hoàn toàn choáng váng, một loại cảm giác chẳng hay biết gì bị chơi đùa đang tự vần quanh cơ thể: "Vậy tại sao anh không nói sớm cho em biết anh là ai, còn giả dạng làm một thằng nhóc mười mấy tuổi!"

Lâm Gia Thố: "......Anh cứ suy nghĩ riết, vẫn cảm thấy bây giờ nói cho em biết thì khá tốt."

"Tốt cái rắm! Bây giờ mới nói với em, em cũng đã cùng anh ——"cũng đã quen anh rồi song cô chưa nói hết câu, cô hừ khẽ, vung tay anh ra rồi đi về phía trước.

Phương Đàm và Kha Tiểu Duy ngồi ở phía sau đằng xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Thiệu Càn Càn đột nhiên ném đồ uống vào lòng ngực Lâm Gia Thố, sau đó thở hồng hộc đi mất, còn vẻ mặt Lâm Gia Thố thì hoảng loạn đuổi theo.

Kha Tiểu Duy: "Chuyện gì thế này?"

Phương Đàm: "Càn Càn tức giận sao?"

Kha Tiểu Duy: "Oa...... Chẳng phải mới vừa quen nhau sao, nhanh như vậy đã nhăn mặt, Càn Càn trâu thật á."

Quần chúng vây xem cũng bị kinh sợ như nhau rồi, vì đại hội thể thao nên trên sân thể dục vốn đã đông người, với cả Lâm Gia Thố còn là người thu hút ánh nhìn, từ khi bắt đầu truyền ra tin tức của Thiệu Càn Càn và Lâm Gia Thố thì biết bao người đều đang nhìn bọn họ.

Cảnh tượng lúc này, là một người hình như giận dỗi bỏ đi, mà một người khác thì ngoan ngoãn theo sau. Vốn dĩ hình ảnh này giữa các cặp đôi yêu nhau thì rất bình thường, chỉ là khi xuất hiện trên người Lâm Gia Thố, nhóm con gái vây xem không khỏi hơi mất mát mà giậm chân.

Mắt thấy thì tin rồi...... Nam thần vô cùng chính xác bị đoạt mất.

Chỉ là giờ phút này Thiệu Càn Càn mới không suy nghĩ nhiều như vậy, cả đầu của cô toàn là "Lâm Gia Thố thế mà là em trai", chuyện này đánh cô thương tích đầy mình.

Ôn tồn lễ độ, đối xử lễ phép với mọi người, chỉ số thông minh siêu cao...... Nam thần Lâm Gia Thố của cô thế nhưng lại là tên giả trân bị bệnh tâm thần!

Mà người đi theo phía sau cô ấy, đáng yêu làm nũng, em trai ngu ngốc bán moe ấy lại là Lâm Gia Thố!

Tàn nhẫn phi nhân đạo như thế, dọa chết người không đền mạng thế mà lại xảy ra trên người cô ư?

Kẻ lừa đảo, cực kỳ lừa đảo, còn cả Sở trường và Quỷ ca, tất cả đều là kẻ lừa đảo!

"Thiệu Càn Càn, em đứng lại đó cho anh." Lâm Gia Thố cuối cùng vẫn kéo Thiệu Càn Càn lại một phen, nhưng chờ đến khi cô quay lại trừng anh thì khí thế áp bức vừa trướng lên đã hết sạch, "Em đừng nóng giận mà......"

Thiệu Càn Càn vừa tưởng tượng đến tên này là em trai thì chẳng muốn kiềm chế gì cả, dù sao em trai cũng là để cho cô bắt nạt không phải sao, vì thế cô vung tay anh ra, nổi giận đùng đùng nói: "Em tức giận không đúng à! Mấy người quần em như con khỉ vậy!"

Lâm Gia Thố: "Không có, tuyệt đối không có, nếu như nói vậy, sao anh còn sẽ theo đuổi em, sao anh còn sẽ thích em."

Anh nói hết sức nghiêm túc, sắc mặt cũng hết sức nghiêm túc, Thiệu Càn Càn hơi ngây ngẩn. Nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy kẻ trước mắt này chính là cái tên giả trân, loại biểu tình nào mà anh không diễn được?

"Vậy cậu lừa tớ cũng là sự thật."

"Phải phải phải, đều là sự thật." Lâm Gia Thố hơi cúi người xuống, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt giận dữ của cô, "Nhưng anh biết sai rồi, em đừng giận nữa, bằng không, em đánh anh mắng anh đi."

Thiệu Càn Càn quả thực muốn bị anh chọc cười: "Em chẳng trẻ trâu như thế đâu."

"Đúng đúng, anh trẻ trâu nhất, Càn Càn nhà chúng ta rất trưởng thành."

Thiệu Càn Càn lỗ tai nóng lên, "......Anh đừng sến như vậy mà."

Lâm Gia Thố kéo chặt tay cô: "Anh có sao."

Thiệu Càn Càn cạy tay anh ra, Càn Càn nhà chúng ta...... Đây còn chưa đủ sến sao! Một khi phát hiện anh là em trai xong, cũng cảm thấy da mặt của anh dày theo luôn!

"Gia Thố!" Đúng lúc này, một cậu bạn cùng lớp chạy đến nói cuộc thi sắp bắt đầu rồi.

Lâm Gia Thố gật gật đầu, sau đó xoay đầu nói với Thiệu Càn Càn: "Đi thôi, xem anh nhảy cao."

"Không xem."

Lâm Gia Thố khẽ cau mày: "Em đã nói muốn xem anh nhảy cao mà, nói chuyện không giữ lời á."

"Nhưng em không nói đồng ý xem em trai nhảy cao," nói xong, Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn anh, lại bổ sung thêm: "Chắc chắn rất gà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK