• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai đều biết khi nam nữ trưởng thành ở cùng với nhau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà suy cho cùng, Lâm Gia Thố vẫn thật sự làm theo lời mình nói, ngoại trừ "sờ một lần" ra thì không làm chuyện nào khác.

Không phải do anh quân tử, cũng không phải do anh lịch hiệp. Chẳng qua tất cả đều diễn ra đột ngột, hai người đều chưa chuẩn bị gì cả, đương nhiên không đủ can đảm để tiếp tục nữa.

Lúc sau, anh liền cứ vậy mà ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Gia Thố bị tiếng chuông điện thoại vồn vã đánh thức, giây phút mở mắt ra, đầu nặng trĩu, hơi hơi khó chịu.

"Alo ——"

Nghe điện thoại, thanh âm khàn khàn đôi chút của anh vang lên.

Người bên kia điện thoại hình như sững sỡ một lúc, "Đã giữa trưa rồi mà em còn chưa dậy sao?"

Lâm Gia Thố hé màn hình điện thoại nhìn thoáng qua tên người gọi: "Chú nhỏ à, anh có chuyện gì không."

"Hôm qua anh nghe Tiếu Nghiêu bảo em nhờ cậu ấy dẫn người trong đội lên núi Dương Minh Sơn?"

"Ừm, em nhờ cậu ấy tìm người giùm." Khi nói chuyện, người trong ngực giật giật có xu hướng tỉnh lại, khóe miệng của Lâm Gia Thố khẽ nhếch, trong lòng như được bổ sung thứ gì đó, rất thỏa mãn.

Sáng sớm tỉnh dậy đã thấy ngay người con gái mình thích nằm ngủ bên cạnh, sung sướng biết bao nhiêu, dĩ nhiên, nếu như không có ai đó gọi tới sát phong cảnh.

"Lâm Gia Thố lá gan của em lớn thật đấy, không có lệnh mà dám làm như vậy, nếu ông nội em mà biết, em đoán mình có bị phạt không."

Lâm Gia Thố nhíu mày, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.

"Em cũng vì một mạng người thôi, ông nội mà biết thì làm sao, em vì cứu người nên mới làm thế được chưa." Vừa nói, vừa sợ ồn ào tới Thiệu Càn Càn nên anh xoay người đi khỏi phòng.

Nhưng mà trong khoảnh khắc anh khép cửa phòng ấy, thì người trên giường cũng từ từ mở mắt.

Lâm Gia Thố vào phòng bếp rót một ly nước uống, "Rồi rồi, thì lúc đó tại em sốt ruột không được à, mấy người trong đồn đó sao giúp em tìm người đây, nếu như không phải Tiếu Nghiêu dẫn người tới, có lẽ Thiệu Càn Càn đã ——"

"Hmm, Thiệu Càn Càn." Lâm Thu Trì không mặn không nhạt cười một tiếng, "Anh biết ngay em vì người đó mà."

"Vậy anh còn dạy dỗ em."

"Lâm Gia Thố, em có rõ nếu người trong nhà biết em quen một cô gái như vậy thì sẽ ra sao không."

Lâm Gia Thố bộ dạng dửng dưng: "Thì em nói ngay bây giờ không được à."

"Anh khuyên em tạm thời đừng nói."

Lâm Gia Thố cau mày: "Vì sao chứ."

"Tránh cho Thiệu Càn Càn gặp phải rắc rối không cần thiết, tính tình của anh hai và ông nội chắc là em biết rồi?"

Lâm Gia Thố đặt ly thủy tinh xuống, anh đương nhiên biết tính tình của bọn họ, nếu mà biết anh có bạn gái, thì bảo đảm họ sẽ lục lọi tám đời tổ tiên của cô ấy lên một lần cho bằng được.

Nhưng mà, lúc này anh cũng không muốn họ đến quấy rầy tình cảm mới vừa bắt đầu của anh và Thiệu Càn Càn.

"Vâng, em hiểu rồi."

"Hiểu rồi thì tốt."

"Vậy bên ông nội anh giúp em che giấu trước, chuyện khám xét trên núi, cứ nói em vì giúp đỡ bạn học."

"Biết rồi, mở cửa đi đã."

"Hả?" Lâm Gia Thố đi ra khỏi phòng bếp, "Anh ở cửa?"

**

Thiệu Càn Càn sau khi thấy Lâm Gia Thố rời khỏi phòng thì ngồi dậy từ trên giường, đùi phải của cô bị bó thạch cao, nên chỉ có thể xuống giường bằng chân trái, đoạn cô nhảy từng bước từng bước dịch chuyển tới cửa phòng tắm.

Nhưng dù sao cũng chỉ có một chân, cả người đứng không vững liền ngồi phịch xuống mặt đất.

"Sao thế?!" Cửa phòng lập tức được mở ra, Lâm Gia Thố vừa vào cửa liền thấy Thiệu Càn Càn thảm thương ngồi trên sàn nhà, ba bước tiến lên của anh cũng trở thành hai bước, bỗng ôm ngang cô từ dưới mặt đất dậy.

"Em muốn làm gì? Muốn gì thì gọi anh chứ, chân em thế này đi được à."



Thiệu Càn Càn không còn mặt mũi nhìn anh, đêm đen gió lớn tối hôm qua, cả hai đều biết họ đã làm những gì.

"Em muốn đánh răng rửa mặt." Thiệu Càn Càn lẩm bẩm một tiếng, rũ mắt im lặng.

Lâm Gia Thố ừ khẽ, một chân đá văng cửa phòng tắm, lưu loát ôm cô ngồi xuống cái bệ cạnh bên bồn rửa mặt.

Từ lúc vào phòng tắm hai người họ đều chưa mở miệng, Lâm Gia Thố lấy một cây bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ, nặn kem đánh răng lên, rồi đưa qua tay cô.

Thiệu Càn Càn nhận lấy: "Còn nước nữa."

"Ừm." Lâm Gia Thố lại tiếp tục đưa một ly nước cho cô.

Thiệu Càn Càn nghiêng đầu súc miệng, bắt đầu đánh răng. Vốn dĩ cho rằng Lâm Gia Thố cứ thế đi ra ngoài, ai ngờ đâu anh cũng nặn kem đánh răng, rồi đứng luôn ở bên cạnh cô súc miệng.

Thiệu Càn Càn không nói lời nào, chải mấy lần rồi súc miệng xong, nhưng giây phút cúi đầu phun nước lại đúng lúc trúng phải đầu Lâm Gia Thố, trong nháy mắt, cả hai nhe răng trợn mắt ngước nhìn lẫn nhau.

Bỗng nhiên, Lâm Gia Thố cười một tiếng.

Thiệu Càn Càn: "...... Anh cười cái gì."

"Không có gì, chỉ là tự nhiên thấy, tụi mình giống như vợ chồng son vậy."

Thiệu Càn Càn lỗ tai chợt đỏ: "Ai là vợ chồng son với anh!"

Lâm Gia Thố súc miệng xong, cầm cái khăn lông mới nhúng ướt: "Thì sớm muộn cũng phải thôi."Vừa nói, vừa đè khăn lông lên mặt cô, cố ý dùng tay chặn không cho cô thở.

"A a Lâm Gia Thố anh mưu sát hả!" Thiệu Càn Càn giãy giụa một hồi, một tay vội vã kéo khăn lông xuống dưới.

"Giúp em rửa mặt mà."

"Cái rắm! Có người giúp như vậy sao!"

"Thế thì giúp như nào?" Lâm Gia Thố cả người bỗng ép tới, hai tay chống hai bên cô, nụ cười có chút lưu manh, "Em dạy anh, sau này anh đều sẽ giúp em rửa mặt."

Thiệu Càn Càn mặt không cảm xúc chạm chạm anh, chân không bị thương kia hướng lên trên đá một phát, vừa lúc trúng ngay giữa hai chân anh.

"Địu! Thiệu Càn Càn em mưu sát chồng hả!"

"............"

Quậy ầm ĩ một trận ở phòng tắm, cuối cùng cũng rửa mặt xong ra ngoài.

Khi Lâm Gia Thố ôm Thiệu Càn Càn đi đến phòng khách, thì Lâm Thu Trì đang ở bên bàn ăn ngước mắt nhìn họ: "Xong rồi? Mau tới đây ăn cơm đi."

Thiệu Càn Càn bỗng chốc sửng sốt, cô không ngờ thế mà trong phòng vẫn còn một người nữa, với cả còn là chú của Lâm Gia Thố. Cô sợ tới mức đập thẳng vào vai của Lâm Gia Thố: "Anh thả em xuống."

Lâm Gia Thố như thể không nghe thấy, một mạch ôm Thiệu Càn Càn ngồi xuống sát bàn ăn: "Em cũng đi không được thế thả xuống làm gì." Vừa nói, vừa tự ngồi xuống cạnh cô.

Lúc này Thiệu Càn Càn nào còn nhàn hạ thoải mái đùa giỡn với Lâm Gia Thố, cô ngoan ngoãn chào hỏi Lâm Thu Trì: "Chào anh Lâm ạ."

"Ừ." Lâm Thu Trì không động đũa, chỉ nói, "Vết thương sao rồi."

"Không còn gì đáng lo cả."

"Thế thì tốt." Lâm Thu Trì đứng dậy, "Vậy tôi đi trước, Gia Thố, chăm sóc cô bé cho tốt."

"Đương nhiên."

Lâm Thu Trì nói tiếp: "Còn em nữa, hôm qua dầm mưa lâu như vậy, nhớ uống thuốc."

Lâm Gia Thố thoáng dựa về phía sau: "Biết rồi, này chú nhỏ, anh mới tới đã đi rồi? Đưa cơm trưa lại đây, mà anh lại không ăn sao."

"Không cần, hai người ăn là được rồi." Lâm Thu Trì xoay người đi ra ngoài, nhạt nhẽo nói, "Nếu chân Càn Càn bị thương, thì Gia Thố, em cũng đừng bậy bạ."

"......"

"............"



Ý của Lâm Thu Trì thật ra chính là bảo anh đừng đùa giỡn lộn xộn, ban nãy anh ta đều nghe thấy tiếng nói của họ ở trong đó. Tuy vậy, câu này nghe vào trong tai hai người mém tí nữa làm bậy tối hôm qua thì lại có một hương vị khác.

Đừng bậy bạ, bậy bạ gì cơ???

**

Thiệu Càn Càn ở nhà của Lâm Gia Thố hai ngày, về sau cô la hét muốn chơi game muốn live stream, muốn về nhà của mình, vì thế Lâm Gia Thố không nói hai lời lắp ngay một loạt các thiết bị hoàn chỉnh trong phòng khách, sẵn tiện còn tìm một máy tính cho mình chơi.

Tóm lại, chỉ là không muốn để cô đi.

Thiệu Càn Càn đành chịu, cuối cùng cũng phải tùy theo mong muốn của anh, cứ ở nhà anh mà live stream.

Giữa trưa hôm nay, Thiệu Càn Càn cùng Quỷ ca và Sở trường chơi game tổ đội. Còn Lâm Gia Thố thì đi đến trường học, khi sắp đến lớp, anh chợt thấy Lôi Nhân Nhân.

Bấy giờ, cô ta và những người bạn đang cùng nhau lên lầu, cười cười nói nói, như kiểu chưa xảy ra chuyện gì hết. Lâm Gia Thố đương nhiên không thể nào làm như không có chuyện gì xảy ra được, mắt anh sa sầm, tiến lên vài bước gọi Lôi Nhân nhân.

Nhóm bạn phía trên thấy Lâm Gia Thố xong thì đều bất ngờ chuyển hướng sang Lôi Nhân Nhân, người nọ cũng đang ngẩn người, song dưới tầm mắt kì lạ và mập mờ của mọi người hơi xấu hổ hỏi: "Cậu, cậu có chuyện gì à?"

"Càn Càn bị thương, cho nên hai ngày nay tôi không lên lớp, nhưng có mấy lời, tôi vẫn cần phải nói." Lâm Gia Thố mở miệng liền khiến mặt Lôi Nhân Nhân trắng bệch, cô ta cắn môi, dưới ánh nhìn lom lom của đám người bỗng chốc khó chịu, "Cậu kêu tớ lại, chỉ vì muốn nói với tớ cậu chăm sóc Thiệu Càn Càn thế nào sao."

Lâm Gia Thố cười lạnh một tiếng: "Cậu thấy tôi rảnh vậy à, chuyện của tôi với cô ấy, cần gì phải nói với một người ngoài."

"Người ngoài......" Lôi Nhân Nhân run rẩy, "Vậy cậu muốn nói cái gì?"

Lâm Gia Thố hờ hững nhìn cô ta: "Tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

Lôi Nhân Nhân hai mắt hơi trợn to: "Cậu đang nói gì vậy, tớ nghe không hiểu."

"Không hiểu?" Trên mặt của Lâm Gia Thố rõ ràng có vẻ không kiên nhẫn, "Chuyện ở Dương Minh Sơn mà cậu còn không hiểu? Lôi Nhân Nhân, lần này là vì cô ấy không sao hết, nhưng cậu đoán, nếu như lần này cô ấy xảy ra chuyện, thì cậu lấy cái gì đến đền đây?"

Nói đến đây, huyết sắc trên mặt Lôi Nhân Nhân đã tuột sạch sẽ. Cô nhìn vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa phiền chán của Lâm Gia Thố, chỉ cảm thấy cực kỳ xa lạ, từ trước đến nay cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, ở trước mặt mọi người, anh luôn luôn dịu dàng và hòa nhã, chưa bao giờ anh nhìn cô như thế cả!

"Chuyện ở Dương Minh Sơn tớ đã giải thích rồi, dẫn Thiệu Càn Càn đi con đường kia là tớ sai, nhưng cậu ta cũng chịu đi theo mà, sau đó tớ cũng muốn giúp cậu ấy kêu cứu, nhưng mà không ngờ tớ tự nhiên ngất xỉu, tớ cũng đâu phải cố ý!" Chuyện này cô ta đúng là đã giải thích như vậy với đám bạn, ai ai cũng đều tin tưởng, nhưng hiện tại Lâm Gia Thố đột nhiên bất chấp chỉ trích, trong lòng cô ta phút chốc hoảng loạn một trận.

"Ngất đi à, hừ, chỉ tuột huyết áp thôi mà có thể khiến cậu ngất mấy giờ liền? Cậu cho rằng tôi không đến bệnh viện đó kiểm chứng qua sao."

Lâm Gia Thố vừa nói thế, nhóm bạn gần đó đều khiếp sợ mà nhìn sang Lôi Nhân Nhân. Bọn họ đúng là thấy thời gian Lôi Nhân Nhân ngất quá lâu, nhưng họ thực sự không ngờ rằng cô ta lại giả bộ.

Trong ánh nhìn của mọi người, Lôi Nhân Nhân nhấp môi nói không nên lời.

Lâm Gia Thố thoáng nhìn cô ta, chỉ cảm thấy bực bội cực, anh không muốn ở lại thêm giây phút nào, nhưng mà, Thiệu Càn Càn không thể thiệt thòi vô ích được, nên phải cảnh cáo người này ở trước mặt mọi người thì mới có hiệu quả.

"Tôi biết cậu rất thông minh, giả bộ hôn mê, thiết bị cầu cứu, cậu đều xử lý rất logic, cũng sẽ không để người khác bắt được một chút nhược điểm nào. Nhưng, làm chính là làm, trong lòng cậu cũng hiểu rõ sự thật. Tôi nói với cậu chuyện này không phải vì gì khác, chỉ là muốn cho cậu biết, nếu sau này còn giở thủ đoạn trên người Thiệu Càn Càn, thì đến lúc đó mặc kệ cậu có phải con gái hay không, tôi đều sẽ không tha cho cậu."

Dứt lời, Lâm Gia Thố không hề dừng lại, nhấc chân bước đến phòng học.

Lôi Nhân Nhân khó chịu tới đỉnh điểm, giờ phút này nhìn bộ dáng của anh, cô ta cũng bất chấp bên cạnh còn những người khác.

"Lâm Gia Thố!"

Lâm Gia Thố dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu.

Lôi Nhân Nhân hốc mắt đỏ bừng, cứng rắn buộc mình phải nhìn anh: "Cậu cứ vậy thích cậu ta sao."

"Đúng."

"Vì sao lại là cậu ta!" Lôi Nhân Nhân nức nở nói, "Trước đây chúng ta, trước đây rất tốt không phải sao, mọi người đều nói chúng ta xứng đôi nhất không phải sao."

"Đó là người khác nói, cậu chắc chắn biết, trước giờ tôi chưa từng nói."

"Nhưng vì sao lại là Thiệu Càn Càn?" Lôi Nhân Nhân có chút mê mang, "Trước giờ các cậu cũng chưa tiếp xúc gì, vì sao cậu tình nguyện thích cậu ta cũng không chịu thích tớ chứ?"

"Tình nguyện?" Lâm Gia Thố hơi nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, "Nói thật ra, từ này của cậu tôi không ưa lắm."

"......"

Lâm Gia Thố nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên cười, mà nụ cười này không hề lạnh nhạt không hề phiền chán, chỉ có dịu dàng vô tận.

Anh nói: "Cậu không biết, cô ấy đáng yêu biết bao nhiêu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK