• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thư Dao thật sự càng ngày càng có thể thích ứng với sự thân mật của Thái Bình Vương, đợi Thái Bình Vương kết thúc, ôm Đỗ Thư Dao dùng chóp mũi cọ qua cọ lại mặt nàng, Đỗ Thư Dao đã buồn ngủ rồi.



"Ngươi mau đi tắm đi." Nàng có phần mơ màng lật mình, vì Thái Bình Vương mặc quần trong, Đỗ Thư Dao cách một lớp quần, trên người không có chỗ nào bị bẩn, nàng thật sự lười đứng dậy, lật mình lăn vào trong giường ngủ mất.



Sau khi Thái Bình Vương rửa mặt xong, cũng bò về giường, từ đằng sau Đỗ Thư Dao ôm chặt nàng, chóp mũi chọc vào gáy nàng, cắn nhẹ một cái.



Đỗ Thư Dao đang ngủ hừ hừ một tiếng, nhanh chóng chìm vào cảnh mộng.



Ngày hôm sau họ vẫn lên đường như trước, càng đến gần Hoàng Thành, trong lòng Đỗ Thư Dao ngược lại cũng yên tĩnh xuống, vươn đầu ra một đao rụt đầu vào cũng là một đao, nàng cũng có tâm trạng bắt đầu vén rèm xe nhìn xem sông nước bên ngoài theo Thái Bình Vương, hoặc là đến trạm nghỉ chân nào đó thì xuống xe tìm kiếm chút thức ăn ngon.



Chạng vạng ngày thứ năm, xe ngựa của bọn họ chạy vào Hoàng Thành qua cổng chính, mới vừa đi qua, đã có nô bộc của vương phủ đứng ở cửa thành đón tiếp mấy người Đỗ Thư Dao.



Một đường quay về vương phủ, tất cả đều giống như khi bọn họ bỏ đi, khác là một số cây cối trong vương phủ đã bắt đầu nhú ra mầm non màu xanh nhạt, mà khi bọn họ không có ở đây, cá chép trong ao nước nhỏ dưới hiên lại béo ra rất nhiều.



Quay về vương phủ lần nữa, Đỗ Thư Dao cho rằng mình sẽ cảm thấy rất ngột ngạt, dù sao dạo chơi bên ngoài lâu như vậy, trời cao hoàng đế xa không trói buộc gì thật sự rất vui vẻ.



Có điều Đỗ Thư Dao đi qua đi lại mấy vòng trong vương phủ xong, lại không hề cảm thấy áp lực chút nào, ngược lại có chút cảm giác đã về nhà, dù sao bất kể nói thế nào, nơi này mới thật sự là nhà của nàng và Chuỗi Chuỗi.



Điều duy nhất khiến Đỗ Thư Dao cảm thấy không khỏe, chính là nàng vừa về đến vương phủ không lâu, sau khi ăn cơm tối xong, trắc phi của Thái Bình Vương Vu An Thanh đã chạy đến thăm hỏi hai người bọn họ.



Đỗ Thư Dao thật sự cảm thấy nàng ta rất phiền, cũng đành chịu, còn tưởng rằng Vu An Thanh lại đòi gây chuyện ầm ĩ, kết quả cả quá trình Vu An Thanh đều ngoan ngoãn phép tắc, bất kể là hành lễ hay là hỏi thăm, đều giữ phép tắc đến mức khiến Đỗ Thư Dao cảm thấy hơi sai sai.



Có điều nàng ta không gây chuyện, Đỗ Thư Dao cũng rất vui mừng, tùy ý cho Tam Hồng thưởng một số thứ, rồi đuổi nàng ta về thiên viện.



Buổi tối hôm đó, hai người vẫn ngủ cùng một chỗ như bình thường, Đỗ Thư Dao nằm trên giường, hưởng thụ Thái Bình Vương xoa nắn sau lưng cho nàng, chỉ huy trên dưới, cuối cùng sau khi kết thúc, toàn thân thoải mái nằm nghiêng, hỏi Thái Bình Vương: "Ngươi có cảm thấy Vu An Thanh cực kỳ thành thật không?"



"Nàng ta thành thật như vậy, ta cảm thấy có phần không yên ổn, nàng ta sẽ không ấp ủ cái gì đấy chứ." Đỗ Thư Dao nói: "Có điều bây giờ nàng ta không mặc những trang phục nam không ra nam nữ không ra nữ kia nữa, hoàn toàn trang điểm thành phụ nữ vẫn rất xinh đẹp, nếu nàng ta dụ dỗ ngươi đi động phòng, ngươi phải tuyệt đối kiềm chế đấy."



Thái Bình Vương hơi nghiêng người lên phía trước, gương mặt dịu dàng, vươn tay vén một lọn tóc rũ xuống của Đỗ Thư Dao ra sau tai: "Ừ" một tiếng đáp lời, ôm eo Đỗ Thư Dao, kề sát lại: "Dao Dao nói thế nào, ta sẽ làm thế ấy, hôm nay ta cũng không hề liếc nhìn nàng ta một cái."



"Có thể là ta quá lo lắng thôi." Đỗ Thư Dao duỗi tay bám vào sau lưng Thái Bình Vương, dựa vào sức hắn nằm xuống gối, từ đầu đến cuối nhìn Thái Bình Vương đang gục trên người nàng: "Có lẽ trong nhà nàng ta xảy ra chuyện, chính nàng ta cũng biết kiềm chế hơn, sau này không có Vu Hưng Hoài làm chỗ dựa cho nàng ta nữa, chỉ cần nàng ta không tác oai tác quái trong phủ, ta cũng sẽ không làm khó nàng ta."



Thái Bình Vương "Ừ" một tiếng: "Dao Dao là lương thiện nhất."



Thái Bình Vương nói xong, kề sát môi Đỗ Thư Dao, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó nằm bên cạnh Đỗ Thư Dao, vùi đầu vào cổ Đỗ Thư Dao, khẽ nói: "Ta muốn."



"Ngươi muốn cái rắm." Đỗ Thư Dao hé mắt trừng hắn: "Bây giờ ngươi là người, cho dù có là chó cũng không thể tiêu hao như vậy, như ngươi như vậy có phần không được bình thường lắm, làm gì có ai ngày nào cũng như vậy, không bằng ngày mai mời thái y đến khám đi."



Đỗ Thư Dao khởi động cánh tay, nghi ngờ nhìn Thái Bình Vương, còn vươn tay ấn lên đầu hắn: "Sợ rằng ngươi lại trúng chất độc gì không tốt rồi."



Thái Bình Vương lại gật đầu: "Ta cũng không biết, chỉ là muốn thôi."



Trong đôi mắt trong suốt sáng ngời của hắn vừa nhìn đã thấy hết tất cả, không có bất kỳ cảm xúc phức tạp gì, chỉ trình bày sự thật: "Ta chỉ cần buổi tối nằm bên cạnh Dao Dao, sẽ muốn."



Đỗ Thư Dao hơi nhíu mày, Thái Bình Vương nghiêng đầu nói tiếp: "Đôi khi ban ngày ôm Dao Dao, cũng muốn."



Đỗ Thư Dao đột nhiên ngồi dậy, Thái Bình Vương vốn định ôm eo nàng, cũng ngồi dậy theo nàng, nghi ngờ nhìn nàng.



Trong lòng Đỗ Thư Dao nhảy lên thình thịch, trừng mắt nhìn Thái Bình Vương đôi môi giật giật, lại không biết phải nói gì, nâng tay lên định đánh hắn, nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt của Thái Bình Vương, nâng tay lên rồi từ đầu đến cuối không đánh ra được.



"Ngươi muốn nói..." Đỗ Thư Dao vẻ mặt hơi vặn vẹo, khó khăn nói: "Ngươi nói khi ngươi ở gần ta, sẽ có dục vọng?"



Thái Bình Vương nhìn nàng giơ tay lên cũng hơi sợ hãi, hơi lui về phía sau, buông lỏng eo Đỗ Thư Dao, nhưng cũng đáp lại đàng hoàng: "Phải."



Đỗ Thư Dao bị một chữ đơn giản rõ ràng của hắn đập cho đầu óc mơ màng: "Ngươi phải cái rắm! Ngươi có ý gì với ta?"



Thậm chí Đỗ Thư Dao còn từ trên giường nhảy lên, đứng trên giường chỉ vào Thái Bình Vương: "Có phải ngươi có tật xấu gì không, cả ngày ngươi đòi bảy đòi tám bắt ta giúp ngươi cũng coi như thôi, làm nửa ngày ngươi lại..."



Đỗ Thư Dao quả thật nói không nên lời, cảm giác này thật sự rất khó miêu tả, nàng cảm thấy mình bị người ta mạo phạm quá mức rồi, đứng trên giường một lát, tay chỉ vào Thái Bình Vương nhiều lần, cuối cùng cũng không nói ra câu nào.



Thái Bình Vương cảm giác được tâm trạng của nàng, có phần sợ hãi dựa vào bên kia giường ôm chân, đôi mắt to mở trừng trừng lộ ra vẻ hoảng sợ.



Im lặng kỳ quái như vậy một lúc, Thái Bình Vương chậm rãi di chuyển về phía Đỗ Thư Dao, cuối cùng ôm chặt ôm chân nàng, từ đầu đến chân vẻ mặt sợ hãi như sắp khóc: "Dao Dao tức giận sao?"



Đỗ Thư Dao cúi đầu nhìn về phía Thái Bình Vương, một lát sau lui về đằng sau, tránh tay Thái Bình Vương ra, sau đó nói: "Chúng ta không thể ngủ cùng được."



Thái Bình Vương lập tức sốt ruột: "Tại sao?"



Đỗ Thư Dao dựa vào cạnh giường đứng dậy, vươn tay chỉ vào Thái Bình Vương nói: "Ngươi đừng đến đây!"



Động tác bò về phía nàng của Thái Bình Vương lập tức khựng lại, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội nhìn Đỗ Thư Dao, một lúc lâu sau mới nghĩ thông suốt đã xảy ra chuyện gì, gấp đến mức suýt nữa bật khóc.



"Ta không muốn, ta không muốn thật sự không muốn." Thái Bình Vương bò đến cạnh chân Đỗ Thư Dao ôm chặt nàng: "Sau này ta cũng sẽ không muốn nữa, Dao Dao, ta muốn ngủ cùng nàng thôi..."



Đỗ Thư Dao cúi đầu nhìn hắn, đến giờ phút này mới thật sự ý thức được, ôm nàng đã không còn là Xuyến Xuyến của nàng nữa, mà một người đàn ông...



Hơn nữa còn là một người đàn ông có dục vọng với nàng.



"Ta không muốn..." Thái Bình Vương vẫn đang nói: "Sau này ta cũng sẽ không..."



Thậm chí Đỗ Thư Dao không hề ngồi xuống, chỉ nhẹ nhàng nhấc chân đụng đụng dưới eo Thái Bình Vương, chỉ mấy lần thôi đã cảm giác rõ ràng Thái Bình Vương run rẩy, sau đó lại càng sợ hãi hơn nữa ôm chặt Đỗ Thư Dao.



"Dao Dao... Ta sai rồi Dao Dao!" Thái Bình Vương nói: "Ta ta cũng không biết tại sao lại như vậy, ta không muốn như vậy!"



Đỗ Thư Dao lại gỡ tay hắn ra đứng xuống mặt đất, kéo dài khoảng cách với hắn, nhưng rất lâu sau cũng không thấy Thái Bình Vương có phản ứng gì.



Thái Bình Vương khóc, hắn hốt hoảng định xuống đất, nhưng Đỗ Thư Dao ngăn cản hết lần này đến lần khác, cuối cùng Đỗ Thư Dao vẫn quyết định nói: "Tách ra thôi, như vậy không được, ngươi không thể làm như thế vào ta, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi đã quên rồi sao?"



Giọng nói của Đỗ Thư Dao hơi hụt hẫng hỏi Thái Bình Vương: "Ngươi đã quên những gì chúng ta đã nói trước đây sao?"



"Ta không có." Thái Bình Vương nói: "Ta không có Dao Dao, ta không biết tại sao lại trở nên như vậy, nhưng ta vừa đụng vào nàng, ta đã không khống chế được..."



"Ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa." Thái Bình Vương quỳ xuống trên giường giang hai tay, đây là tư thế ôm ấp Đỗ Thư Dao, hắn cầu xin nói: "Đừng rời khỏi ta, Dao Dao nói gì ta cũng nghe..."



Đỗ Thư Dao nhìn hắn như vậy, đi về phía trước hai bước rồi dừng lại, lắc đầu, vươn tay xoa mặt mình: "Vẫn nên tách ra thôi."



Nàng nói xong, đang định ra ngoài gọi Tam Hồng, lại bị Thái Bình Vương từ trên giường nhảy xuống ôm chặt từ phía sau.



Từng giọt nước mắt thật to rơi xuống cổ Đỗ Thư Dao: "Dao Dao đừng như vậy... Ta muốn cùng với Dao Dao."



Thái Bình Vương nghẹn ngào: "Ta sẽ không như vậy nữa, ta cũng không muốn nữa, ta không muốn tách xa Dao Dao."



Đỗ Thư Dao cảm thấy thân thể sau lưng nàng đang run rẩy, trong lòng thật ra rất đau lòng, nhưng cùng lúc đó, nàng cũng cảm thấy nhiệt độ và hô hấp nóng rực của Thái Bình Vương.



Đây là cảm giác thuộc về người đàn ông trưởng thành, loại cảm giác này từ trước đến nay Đỗ Thư Dao chưa từng có, nàng chưa từng coi Thái Bình Vương là một người đàn ông trưởng thành bao giờ.



Chỉ khi loại cố tình bỏ qua này bị phá vỡ, cánh tay Thái Bình Vương ôm chặt eo nàng, chóp mũi hắn cọ xát trên cổ Đỗ Thư Dao ấm nóng, khiến Đỗ Thư Dao khó mà hít thở được.



Không được, không thể như vậy.



Đỗ Thư Dao gọi Tam Hồng bên ngoài vào, đồng thời hất tay Thái Bình Vương đang ôm nàng ra, rất nghiêm túc nói với hắn: "Chẳng qua tạm thời tách ra thôi, ta cũng sẽ không rời khỏi vương phủ, ta chỉ đi sang phòng bên cạnh, hoặc là ngươi sang phòng bên cạnh, chúng ta không thể quá thân mật nữa."



Đỗ Thư Dao nhíu mày: "Chuyện này là không đúng ngươi có biết không? Ngươi không thể làm như vậy với ta."



Thái Bình Vương cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của Đỗ Thư Dao, hắn nhạy bén cảm giác được lần này Đỗ Thư Dao thật sự không có chỗ bàn bạc gì nữa, Tam Hồng bước vào, hắn lau nước mắt, vô cùng luống cuống đứng đó, nghe Đỗ Thư Dao ra lệnh cho Tam Hồng thu dọn phòng bên cạnh.



Trong đêm Đỗ Thư Dao dọn sang phòng bên cạnh, trước khi đi nàng đặt Thái Bình Vương xuống giường cho hắn ngủ.



Nhưng mà sáng hôm sau khi Đỗ Thư Dao thức dậy, Thái Bình Vương đạp chân lên cạnh giường nàng, đôi mắt đỏ bừng nhìn nàng, rõ ràng là cả đêm hắn không hề ngủ.



Nhìn thấy Đỗ Thư Dao thức dậy, hắn theo bản năng định vươn tay ôm Đỗ Thư Dao, nhưng giữa đường nghĩ đến cái gì đó lại dừng lại, hắn khụt khịt mũi, rũ tay xuống, đôi mắt sũng nước nhìn Đỗ Thư Dao.



Nói: "Dao Dao, hay là nàng thiến ta đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK