Thái Bình Vương không tính là quá thông thạo cưỡi ngựa bắn cung, vốn dĩ hắn không cần tham gia lần đi săn như vậy, không tránh khỏi nguyên nhân quan trọng là thành tích không tốt bị người ta hạ thấp, huống chi mặc dù sức khỏe của hắn cũng coi như khỏi bệnh, rốt cuộc vẫn không khỏe lắm, những ngày qua lại gầy đi rất nhiều, vốn dĩ hoàng đế không đồng ý cho hắn tham gia.
Nhưng mà không chống đỡ được hai tiếng phụ hoàng của Thái Bình Vương, lại bày tỏ, mình từ nhỏ bị trói bược, hỗn loạn, cảm thấy những chuyện này vô cùng mới lạ, thật sự muốn chơi đùa một chút.
Vừa nói như vậy, đương nhiên thành công khơi gọi lòng trắc ẩn của hoàng đế, Thái Bình Vương là đứa con hắn yêu thích nhất, cũng là người duy nhất không giống những hoàng tử khác, đứa trẻ bình thường lớn lên, khi những người khác đi theo thầy giáo học tập đủ thứ, hắn bị điên bị người ta buộc lại cả ngày như chó.
Vì vậy trong lòng hoàng đế mềm nhũn, đồng ý cho Thái Bình Vương chơi đùa một chút, phái nhiều hộ vệ đi theo hắn.
Thật ra khi đi săn, hoàng tử và các công tử đều có hộ vệ đi theo, trên ngựa của hộ vệ cũng treo cờ màu, cột trụ cao cao, để phân biệt lẫn nhau, tránh cho bắn bị thương đồng đội, trong tình huống này, tỷ lệ người được hộ vệ bảo vệ lại bị thương cũng vô cùng thấp.
Nhưng mà không ai ngờ được, có người lại một lòng muốn chết, không những không thèm nghe khuyên ngăn, đi vào khu vực nguy hiểm, còn cố tình rút cờ màu, cầm trong tay quơ linh tinh, cố tình bẻ gãy cờ.
Từ trước đến nay hộ vệ vẫn luôn nghe nói Thái Bình Vương nhìn như mặt mũi lạnh lùng những mềm lòng lương thiện, chưa từng gây khó xử bất kỳ người phục hầu cận nào, hôm nay chẳng biết tại sao, bản tính lại lộ ra cực kỳ hung dữ, thêm nữa ban đầu đã là con ngươi khác màu, tình huống bất thường này rất khó khiến cho họ không nghĩ đến việc hắn lại phát điên hay không.
Nhưng khuyên ngăn thế nào cũng không được, cờ màu bị bẻ gãy rất nguy hiểm, lại vẫn khăng khăng phái người về lấy khi bọn họ không dám ở lại nơi này nữa, cách bìa rừng rất xa, sự an toàn của Thái Bình Vương mới là quan trọng nhất.
Bản thân bọn họ sẽ liên lạc với nhau bằng còi khi có tình huống khác thường, nhưng người dẫn đầu không biết tại sao, xẹt qua trước ngực, không thấy còi đâu nữa.
Mấy người thay nhau khuyên ngăn Thái Bình Vương đi vòng qua trước, nhưng Thái Bình Vương không nghe lời ai cả, tiếp tục đi vào khu nguy hiểm, bệnh tự tìm chết thì quả thật không ai ngăn được cả, ban đầu Thái Bình Vương vốn dĩ không muốn dính líu đến những thị vệ này, nhưng nếu muốn đạt được mục đích, hôm nay xem ra nhất định là tất cả những người bên cạnh hắn đều không được chết tử tế rồi.
Hắn đứng thẳng người ở trên sườn núi, dây buộc tóc tung bay trong không trung, đi thêm về phía trước chính là cái bẫy mà hắn đã bố trí cẩn thận, nửa đời hắn đần độn không biết gì, nửa đời vừa là người vừa là chó, cho đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới tỉnh táo được hơn một năm, cả đời chưa từng rắp tâm hại người, lần đầu tiên có ý đồ này, lại là tính mạng của chính mình.
Những thị vệ theo sát sau lưng Thái Bình Vương, Thái Bình Vương phóng ngựa đến một dòng suối nhỏ, xuống ngựa lấy tay vốc một ít nước uống, nước suối tự nhiên trên núi này cũng do hoàng gia canh giữ, cực kỳ an toàn, cho nên tất cả thị vệ đều không ngăn cản hắn.
Từ trong dòng nước nhỏ bị tảng đá chặn lại, Thái Bình Vương nhìn vào bên trong thấy dáng vẻ hắn hôm nay, chính hắn cũng dần dần xa lạ, không phải dáng vẻ mà Dao Dao thích, mím môi, quấy nước, thoải mái đứng dậy.
Mà hắn vừa đứng dậy, giống như có người nhận được tín hiệu của hắn, chỉ chốc lát sau, một tiếng thú hoang gầm lên, một con gấu đen đứng thẳng cao bằng lưng ngựa từ trong rừng cây không xa xông ra, chạy thẳng về phía Thái Bình Vương.
Tất cả thị vệ đều luống cuống, con gấu trước mắt họ hai mắt đỏ như máu, quả thật không bình thường chút nào, tốc độ cũng nhanh đến kinh người, mắt thấy sắp đến bên cạnh, mấy người đồng loạt phóng tên, mũi tên cắm vào da lông rất dày kia, thế mà trong nhất thời không ai làm con gấu kia tổn thương chút nào.
Đây chỉ là những thị vệ vô cùng bình thường mà thôi, những tử sĩ mà hoàng đế đưa cho Thái Bình Vương, đã bị hắn để lại trong vương phủ từ lâu rồi.
Mắt thấy gấu đen đã đến gần, mấy người đều rối rít xuống ngựa rút kiếm ra, tạo thành vòng vây sau lưng Thái Bình Vương, một người trong đó cầm kiếm hét to: "Bảo vệ vương gia!"
Thái Bình Vương được hộ tống lên ngựa, toàn bộ quá trình mặt không đổi sắc, vốn dĩ ngoại trừ những người ở lại đối phó gấu đen, còn có hai thị vệ đi theo hắn, nhưng mà đi về phía trước không bao lâu, bên đường lại có một con sói xám màu lông xám bạc to như sói hoang xông ra.
Mũi tên đều bị tránh thoát, ngựa trời sinh sợ sói khiến cho Thái Bình Vương "không cẩn thận" bị ngã xuống ngựa.
Không nghi ngờ chút nào, hai thị vệ này cũng ở lại liều mạng, Thái Bình Vương một thân một mình chạy đi.
Ngay khi Thái Bình Vương chạy mất không còn bóng dáng, đám thị vệ tưởng rằng hôm nay phải chết ở đây lại phát hiện ra, con thú hoang này nhìn qua vô cùng đáng sợ, rít gào ầm ĩ, nhưng lại hoàn toàn không hề xông lên, nhào lên cắn xé đập nát bọn họ như họ tưởng tượng.
Mà Thái Bình Vương một thân một mình chạy đến chỗ không người, tất cả đều mất sạch, trên người vẫn còn đeo ống tên, khi ngừng lại trên sườn núi không người, hắn lấy ống tên xuống, rút ra một mũi tên có dấu hiệu hoàn toàn khác hẳn với những mũi tên khác của hắn, thở hổn hển ngồi xuống đất, quay ngược đầu mũi tên lại, nhắm thẳng vào trái tim của mình.
Trong lúc đi săn, vì để phân biệt con mồi do ai bắn giết, mũi tên của mỗi người đều có dấu hiệu khác nhau, mũi tên này đương nhiên không phải của hắn, mà là nhi tử của phi tử gian ác có huyết thống Vu Tộc đã hại chết mẫu phi hắn, thập nhất hoàng đệ của hắn.
Thái Bình Vương nghĩ lại hai lần gặp mặt, những lời hắn ta lén lút nói với mình, hắn ta nói hắn là linh hồn của súc sinh, nói vương phi của hắn là tu hú chiếm tổ chim khách.
Thái Bình Vương không thể để hắn ta còn sống, để trừ tai họa sau này, hắn nhất định phải dùng cái chết để đổ tội, cho dù không thể thành công... Cũng không cả đời này hắn ta không thể thoát thân được!
Phương pháp thô kệch không sao cả, mặc dù bị hoàng đế phát hiện cũng không sao, hoàng đế chỉ cho rằng hắn vì người mẫu phi đã chết nên mới làm như vậy, hoàng đế còn để ý đến mẫu phi của hắn hơn cả hắn, điều này theo lẽ thường có thể khiến Thâp Nhất có huyết thống Trần Phi bị chán ghét thậm chí là bị đi đày.
Hắn đối với mẫu phi, với cái chết của bà ta đã mơ hồ rồi, không nhớ rõ, cũng không có cách nào đau đến tận tim gan, nhưng hắn không thể mặc cho kẻ gian ác kia đe dọa đến Dao Dao của hắn được.
Nghĩ đến đây, cách đó không xa đã có tiếng vó ngựa vang lên, khóe miệng Thái Bình Vương lộ ra nụ cười, thời gian của hắn không còn nhiều, tất nhiên hoàng tử thứ mười một sẽ bị dẫn đến ngọn núi này, mà hắn, sẽ bị hắn ta bắn giết!
Thái Bình Vương nắm chặt mũi tên, đâm mạnh vào tim mình, miệng lẩm nhẩm... Dao Dao.
Nhưng rốt cuộc sức lực hắn chẳng có bao nhiêu, chưa đâm sâu được bao nhiêu, mà tiếng vó ngựa đã càng ngày càng gần, hắn dứt khoát lao xuống đất, mượn sức nặng thân thể khiến thân mũi tên xuyên qua mình.
Đau.
Đau quá.
Thái Bình Vương là người mỏng manh nhất, bình thường bị Đỗ Thư Dao đánh cho hai cái tượng trung đã kêu thảm như giết chó.
Nhưng mà lần này hắn đau đến mức thân thể cuộn tròn, nhưng hoàn toàn không kêu tiếng nào.
Xoay người lại nằm trên mặt đất, khóe miệng hắn chảy ra vết máu, nhìn lá cây bị gió thổi lay động, trước mặt choáng váng.
Nếu Dao Dao biết hắn chết rồi, có đau lòng khổ sở không?
Có sao... Nàng đã không thích mình, đã lâu lắm rồi không xoa đầu hắn, không cho hắn gối lên chân, không nghiêm túc nhìn hắn, càng không cười với hắn.
Hắn nhìn thấy những con đường xuống phía nam mà nàng tính toán, rất cẩn thận, hắn biết nàng định mang vàng bạc châu báu đi, còn có Tam Hồng.
Không có hắn.
Hắn sẽ bị vứt bỏ, Thái Bình Vương cầm thân tên xuyên qua ngực mình, nằm trên đồng cỏ, nhìn bầu trời bao la đã vặn vẹo.
Ngực rất đau, nhưng cái này không đau bằng khi hắn nghĩ rằng sẽ bị vứt bỏ, bọn họ không quay về như trước được nữa, cũng không có cách nào bình an yên ổn làm người thân, hắn bị ghét bỏ, bị ném ra khỏi tương lai của Dao Dao.
Hắn rất hận.
Tại sao hắn lại là người, hắn không nên là người, tại sao hắn không thể làm chó, là chó của nàng, như vậy nàng vẫn có thể dịu dàng vỗ về hắn, ôm hắn đi ngủ, món gì ăn ngon cũng chia cho hắn...
Hắn muốn quay về thế giới kia, cho dù lang thang ở thế giới đó cũng được, ít nhất ở thế giới kia, hắn là một con chó.
Một con chó sẽ không bị Dao Dao vứt bỏ.
Làm người... Quá đau đớn.
"Thái Bình Vương trúng tên rồi! Người đâu, mau đến đây!" Tiếng vó ngựa dừng lại cách đó không xa, có người điên cuồng kêu lên.
Thái Bình Vương cũng coi như còn nghe thấy rõ ràng, nhưng mà trước mắt đã không nhìn thấy gì nữa, trên tay hắn dính đầy máu trơn nhớp, nắm mũi tên, lại muốn dồn sức cắm sâu thêm một chút nữa.
Nhưng mà trơn quá, hắn cũng không còn sức lực nữa...
Dường như hắn quay về thế giới kia, hắn nhìn thấy Dao Dao ngã xuống, chưa ngừng thở, hắn dùng răng nanh sắc nhọn xé nát người kia, hắn lại bò về bên cạnh Dao Dao, nằm xuống bên cạnh nàng.
Trước khi mất đi ý thức, hắn dùng đầu lưỡi dính đầy máu liếm gương mặt trắng bệch không có chút sức sống của nàng...
Khu vực săn bắn rối loạn, vốn dĩ Đỗ Thư Dao nghe thấy âm thanh, còn nghi ngờ bảo Tam Hồng ra xem, nhưng mà khi Tam Hồng cuống quýt vén lều chạy vào, quỳ xuống bên chân nàng hốt hoảng nói: "Vương gia trúng tên, cực kỳ nguy hiểm", trong tay Đỗ Thư Dao còn cầm chén trà.
Nhưng trà nóng nhanh chóng vẩy xuống ngón tay, nàng không hề hay biết, đứng dậy, giọng nói như mơ hồ hỏi: "Ngươi nói... Cái gì?"
"Vương gia trúng tên rồi, trúng ngay ngực, ngàn cân treo sợi tóc!"
Đỗ Thư Dao há miệng thở dốc, nhưng có phần không thở ra được, cả bãi săn, cũng chỉ có một vương gia...
Nàng được Tam Hồng đỡ, chạy đến lều trại của thầy thuốc được dựng trong khu vực săn bắn, khi đó, bên cạnh đã có rất nhiều bao quanh, mà nàng hốt hoảng đẩy đám người ra, chuẩn bị đi vào lại bị ngăn lại, thầy thuốc bên trong đang dốc sức cứu chữa, mà thái y cũng đang chạy về phía này, không thể di chuyển người được, tuy rằng nơi này đơn sơ, nhưng tạm thời đành phải ở lại chỗ này.
Thân hình Đỗ Thư Dao lảo đảo, ánh mắt trống rỗng mịt mờ, đúng lúc đó, một cơn gió xốc rèm ngoài của lều trại lên một chút, Đỗ Thư Dao bất ngờ nhìn thấy trên một cái đài trong đó, vải trắng trên đài dính một mảng lớn vết máu đỏ tươi, còn có một bàn tay không có sức sống, từ trên đài rủ xuống.
Hai gối Đỗ Thư Dao mềm nhũn, ngay cả Tam Hồng cũng không đỡ nổi, lập tức quỳ xuống mặt đất, nàng nhìn chằm chằm rèm đã hạ xuống, ý thức giống như bị rút vào hư vô, đầu óc choáng váng, nhưng cũng cực kỳ tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào.
Thái Bình Vương trúng tên hấp hối.
Chó của nàng... Sắp chết sao?
Đỗ Thư Dao được Tam Hồng và một tỳ nữ khác đỡ dậy, đúng lúc này Hỉ Nhạc bên cạnh nhìn thấy, vội vàng chạy đến dẫn Đỗ Thư Dao đến bên cạnh lều trại của hoàng đế, Đỗ Thư Dao đè chặt ngực, toàn thân co rúm như bị co giật, cổ họng và trong miệng thấy ngai ngái.
"Hắn không thể chết được..." Đỗ Thư Dao cắn nát trong miệng không còn biết đây là đâu, đi vào trong lều của hoàng đế nhìn Dương Lâu một cái, thả mình mềm nhũn, lẩm bẩm: "Hắn không thể chết được."
Rồi ngất đi.
Trong khoảnh khắc khi ý thức rơi vào hôn mê, môi Đỗ Thư Dao hơi động đậy, dùng giọng nói không ai nghe thấy nói... Hắn chết rồi thì ta làm sao đây...
Như vậy trong thế giới khác này chỉ còn lại có một mình nàng.
Những oán giận phiền muộn kia, những xa lạ tự lừa gạt mình và không chịu cúi đầu kia, kế hoạch rõ ràng kỹ lưỡng, đã từng diễn ra trong lòng vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể bước ra một bước chia tay, những không cam lòng trong lòng không cách nào chấp nhận nhưng cũng không cách nào buông tay kia, trong giây phút sống còn này, tất cả đều bị hút ra.
Nếu hắn chết rồi... Nàng phải sống sao đây?