• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hắc Phượng Hoàng

”Nhưng mà...”

Vinh Trăn đánh gãy lời hắn: “Nhưng mà cái gì? Từ nay về sau huynh sửa lại đi, an phận mà sống với tẩu tử. Muội là cô nương, có thể làm cái gì? Di nương càng là... nửa nô tài! Ngày sau huynh còn phải dựa vào tẩu tử mà sống.”

”Nàng chạy rồi, sống cái rắm ấy!” Dung Nghi nhắc tới đây sẽ tức giận.

Vinh Trăn thầm nghĩ, việc huynh làm mà đúng à? Chỉ là muội muội khó mà nói những lời này, đành vội la lên: “Vợ chồng nào mà không cãi nhau? Nàng dâu cãi nhau về nhà mẹ đẻ là thường thôi, huynh đi đón về là được rồi”

”Được rồi được rồi được rồi, rốt cuộc là nam nhân lớn hay là nữ nhân lớn hả? Mặc các ngươi. Ta mới không đi đón, các ngươi đừng đến làm phiền ta.”

Vinh Trăn tức cái ngã ngửa, nàng vốn không có nhiều thời gian, chỉ có thể nói vài lời quan trọng. Không ngờ bào huynh lại không ổn tới mức này, nghĩ về sau di nương còn phải dựa vào hắn dưỡng lão, đã cảm thấy tiền đồ xa vời. Nàng xem như nhìn thấu, ngày sau nhất định không thể gả loại hỗn đản này! Nhưng rốt cuộc trước mắt này là ca ca của mình, không khỏi lại nhịn tức khuyên vài câu. Dung Nghi nếu nghe khuyên sẽ không phải bộ dáng này, nói mấy câu làm Vinh Trăn tức khóc bỏ đi. Người bên cạnh Dung Nghi đã thay đổi hết từ lâu, Hải Đường chết rồi, nhũ mẫu đã sớm về hưu, một người quen cũng không còn, càng không có người tới khuyên nữa. Chỉ bằng Dung Nghi tiếp tục hùng hùng hổ hổ, còn truyền chuyện phiếm đầy phủ. Mọi người càng khinh thường vị “Tứ Gia” này.

Thương tổn gân cốt động một trăm ngày, Dung Nghi bị ăn đau nằm hơn nửa tháng mới xuống giường được. Xuống giường mới phát hiện mình bị giam lỏng ở trong sân không được ra ngoài, ngay cả hoa viên cũng không cho đi. An Dương Hầu vì chuyện này giận chó đánh mèo sang Tiết di nương, đóng Tiết di nương cấm đoán. Trừ gả đi ra ngoài Dung Phúc, Tiết di nương, cũng chỉ có Vinh Trăn ngẫu nhiên mang một ít đồ đến thăm Dung Nghi.

Dung Nghi bị giam mốc meo, ngay cả sách giải trí cũng không có mà xem. Nội thư phòng bị La Y chiếm lấy, duy nhất xem biết chỉ có 《 tam nói nhị chụp 》đã từng xem qua. Những cái 《 Mộng Khê bút đàm 》 đúng là chút thể văn ngôn, nhìn không phải tiêu khiển mà là hao tổn tinh thần. Đành phải suốt ngày ngẩn người với mấy gốc cây cỏ hậu viện. Thỉnh thoảng bị nữ nhi khóc rống ầm ĩ vài câu.

Thỉnh thoảng đi xem nữ nhi, cũng có cảm giác đau đớn. Những nữ nhân của hắn, trừ La Y còn sống, không có ai yên lành cả. Nghĩ tới Vinh Trăn nói không khỏi trong lòng phẫn uất, đều chung một cha, dựa vào cái gì thứ xuất lại kém nhiều như thế? Trên sách còn nói nữ tử phải hiền lương không đố kị mà, quả nhiên những gì trên sách đều là thối hoắc. Mẹ cả hiền lương sẽ nhốt hắn ở trong này sao? Cứ như là Đại ca không làm ra chuyện trêu trọc như hắn không bằng ấy, năm đó đánh nhau với Tam tiểu tử Nhạc Xương phò mã gia, có bị xước da một chút, khóc con như chết cha chết mẹ. Lão gia chỉ giả vờ giả vịt muốn đánh, đã lấy cái chết ra ngăn. Lão gia đánh hắn chỉ kém không ở bên cạnh trợ uy. Hừ, đúng là nữ nhân mặt Bồ Tát lòng dạ rắn rết!

La Y ở nhà mẹ đẻ hơn một tháng, mặc dù biết cứ như vậy không phải là biện pháp. Trưởng bối nhà bọn họ không có khả năng cho nàng ở nhà mẹ đẻ cả đời, nhưng được chăng hay chớ. Có ăn thì ăn, có ngủ thì ngủ. Một tháng đã mập được lên một chút. Đến tháng tám, Thái phu nhân đại thọ bảy mươi, còn không quay về thì không được. Đành phải đi ba bước dừng một bước lên xe trở về Hầu phủ.

Thái phu nhân đang xem thọ lễ, tâm tình tốt lắm. Nhưng khi nhìn thấy La Y, mặt liền trầm xuống. Nhàn nhạt nói: “Ngươi đi về trước đi.”

La Y hành lễ lui xuống. Loại thời điểm này về nhà mẹ đẻ, tất nhiên là bị trách móc rồi. Nếu nàng đã chọn về một tháng sống vui vẻ, cũng đừng oán giận người ta không cho nàng sắc mặt tốt.

Trở lại Thanh Quỳ Viện, Dung Nghi đang nhàm chán xoay vòng vòng. Nhìn thấy La Y, cũng đồng dạng không nể mặt hừ một tiếng, dỗi vào nhà, đóng cửa ngăn La Y ở ngoài.

La Y gọi Hướng ma ma đá cửa phòng một cái, không nhìn Dung Nghi dại ra, đi làm việc của mình. Quần áo cho vào trong ngăn tủ, lấy ra từng sợi châm tuyến, thọ lễ Thái phu nhân là phải đưa, ít nhất trên mặt mũi phải qua. Dung Nghi thấy La Y sắc mặt đen sì, thức thời không dám trêu chọc. Hắn hiện tại bị giam cầm ở bên trong, bị đánh cũng không có chỗ cáo trạng. Có thể thấy được người chính là như vậy, ban đầu chiếm thượng phong, cơ bản một đời đều có thể chiếm thượng phong. Bởi vậy mới luôn có người thích loại chuyện ra oai phủ đầu, bởi vì hữu dụng mới kinh điển thôi.

Sinh nhật Thái phu nhân là mùng sáu tháng tám, hôm nay mới là mùng một, mặc dù là thỉnh năm ngày cũng chưa tới ngày. Lệ thường mời từ đầu tháng tới mùng tám. Dung Nghi vốn là người rảnh rỗi, mọi người đều biết bọn họ một đám bị đánh, bởi vậy bị giam lại cũng không ai hoài nghi, càng không ai hỏi lên. La Y càng không phải là quản sự, nhiều nhất ngày mở tiệc chiêu đãi bận rộn ra ngoài đón khách một chút mà thôi. Trước mắt Thái phu nhân miễn nàng thỉnh an, mặc dù không phải cùng đãi ngộ với Dung Nghi, nhưng cũng tương đương. Nàng tạm thời không đi đằng trước ganh tỵ, đành phải vuốt thuận gia vụ trước.

Quần áo Đại tỷ nhi thiếu nghiêm trọng, tuy rằng đủ mặc nhưng lại cách tiêu chuẩn thiên kim Hầu phủ thiếu rất nhiều. Chăn mềm lộn xộn, tháng tám đã là Trung thu rồi, vẫn dùng mấy cái chăn mùa hè chồng lên nhau. May mắn có nhũ mẫu, nếu không không biết bị đói bụng khôn nữa. Mở vải tã bọc ra thấy mông nhỏ tím đỏ rồi. Nàng chưa từng nuôi trẻ nhỏ, nhưng không phải trên tivi mỗi ngày đều nói mặc tã giấy XX mông sẽ không bị đỏ sao? Cũng biết mông đỏ khẳng định không phải là chuyện tốt. Bèn sai người đẩy nhanh tốc độ đi lĩnh chăn, đi làm quần áo. Mông đỏ làm thế nào? Tóm người bà tử tới hỏi, lại sai người đi phòng bếp xin dầu chè. Còn có, những chỗ lốm đốm chấm đỏ này hình như là bị rôm? Ối trời ạ, ở tháng tám mọc rôm sảy, các ngươi có thể tưởng tượng được không? Ở đây không có phấn rôm nhưng thật ra có thuốc. Vấn đề là hiện tại ai thèm nghía nàng chứ? Cũng may là nhiều người biết, lại khiến người đi phòng bếp lấy bột ngô, nháo nhào đi làm, hai ngày kế tiếp đúng là khỏi. Cũng may rôm không nhiều lắm, nếu không nàng không biết phải làm sao.

Giày vò với nhỏ xong lại phải chuẩn bị cho già. Thọ lễ Thái phu nhân, phòng bọn họ không có thứ gì đáng giá, chỉ có thể làm thêu thùa. Dương ma ma làm cho vài đôi dép lê các màu, xem như khéo léo. Lại có bản kinh Phật kia là nàng tự tay thêu, chữ của nàng vốn tinh tế, đầu bút lông không đề cập cái gì nữa, nhưng cơ bản phù hợp thẩm mỹ, chỉ đừng so với Tú tài là được. Thêm vài thứ thêu thùa nữa ứng phó cho qua.

Thái phu nhân thu được thọ lễ của La Y, dép lê lại khiến bà mắt sáng lên một cái. Người già thường giống như đứa trẻ, những thứ mới lạ đều thích. Nhìn lại kinh Phật, thở dài một hơi. Mặc dù vẫn có chút ý kiến với La Y, nhưng tâm tình vẫn tốt lên một chút.

Đại thọ bảy mươi đi qua ngay sau đó là tiết Trung thu. Hầu phủ còn nhớ tiết Trung thu tiến cống lễ vật, đèn lồng kiểu dáng lồng con cua kia, chế từ vàng khảm nạm đá quý, xanh vàng rực rỡ. Nghe nói Thái hậu mừng rỡ, tặng lại một đôi đèn lồng ngà voi chạm trổ. Làm cho Hầu phủ dâng lên. Tuy rằng không đáng giá tiền nhưng được thể diện. Thái phu nhân không phải là người thích gây khó xử người mình, tức giận với người chỉ tổ mệt mình, cũng lười tức giận với La Y. Chỉ là không thích bằng trước kia nữa. La Y trước đó nỗ lực giờ thành số 0, lại phải làm lại từ đầu.

Mặc dù là bận rộn thọ yến và Trung thu, cảm giác chủ mẫu trở về chính là không giống với. Ít nhất đại tỷ nhi là thật sự mập ra một vòng - - trước kia hạ nhân thật sự rất lăn lộn. Đứa nhỏ luôn không thoải mái, đương nhiên gầy. Huống chi bởi vì không thoải mái còn khóc nhiều, khóc nhiều thì không khỏe, tiêu hóa không tốt còn trào sữa. Người lớn còn không chịu được hành hạ như thế, huống chi là trẻ con chưa đủ trăm ngày.

Dung Nghi rãnh rỗi phát điên, tiến lại gần lấy lòng nói: “Quả nhiên vẫn là nãi nãi, vừa về nhà Đại tỷ nhi không khóc rống nữa.”

La Y liếc mắt nhìn hắn: “Thế hóa ra ngươi ở nhà là người chết hả? Nghe nói khuê nữ ngươi tiệc đầy tháng cũng không làm, ngươi không biết kêu một tiếng?”

Dung Nghi xấu hổ cười cười: “Đây không phải là lão gia đang nổi nóng à.” Nói đến đây lại rất tức giận: “Phu nhân cũng không đề cập tới, tám phần là cố ý đấy!”

”Ngươi đây là hận cực lớn?”

”Không được à? Bà ta quá thiên vị! 《 Nữ Giới 》đều đọc vào... trong bụng rồi!” Dung Nghi tức giận bất bình nói: “Bà ta lại đưa di nương đến từ đường rồi!”

”Nhất phẩm, tứ trục cáo mệnh.”

”Hửm?”

La Y tiếp tục nói: “Nhị phẩm, tam trục cáo mệnh. Tam phẩm tứ phẩm nhị trục cáo mệnh...”

”Đây là cái gì?”

La Y nhíu mày: “Ngươi quan cư nhị phẩm, là có thể thay di nương ngươi tránh cáo mệnh tranh giành khẩu khí, ngươi có thể sao?”

Dung Nghi thông minh không tranh luận vấn đề này nữa, chỉ có thể nói lảng ra chuyện khác: “Ngươi đối xử rất tốt với Đại tỷ nhi đấy thôi, xem đi, rất cẩn thận. Đại tỷ nhi thích ngươi đấy.”

La Y trực tiếp chuyển đề tài: “Đã nghĩ ra tên cho con gái ngươi chưa? Theo quy củ là cha đặt.”

”Nữ hài tử nên đặt tên là gì, đơn giản là Hoa nhi, Đoá Nhi, Xảo nhi Thúy nhi.”

La Y trợn trắng: “Ngươi coi đấy là tam đẳng nha đầu trong phòng à, phu nhân không đập chết ngươi! Không biết mất mặt.”

”Ngươi giỏi, ngươi đặt đi? Không phải ngươi đọc rất nhiều sách sao?”

”Phi, mắc mớ gì tới ta, không phải ta sinh.” La Y mới không ôm lấy việc này đâu.

”Phi, tên của ngươi không phải phu nhân nhà ngươi đặt à?”

”Tổ phụ đặt, không bằng ngươi đi tìm lão gia đặt một cái?”

Dung Nghi rút rút khóe miệng, tên của mấy người bọn hắn là ông nội tìm tộc nhân đặt cho đấy, hắn đi tìm cha hắn, thuần túy chính là tìm đánh.

La Y nâng trán: “Thôi, để ta đặt vậy. Gọi 'Lục Trúc' được không?”

”Lục Trúc? Sao giống tên của nha đầu thế?”

La Y chịu rồi: “Đó là hình dung quân tử đấy!”

”Mà ta nghe thành tên nha đầu đấy, cái gì Hồng Ngọc Lục Châu kia, toàn là tên của nha đầu.” Hơn nữa còn là thuộc về tiểu lão bà.

La Y giận dữ: “Vậy thì gọi Quỳnh Dao tốt lắm!”

”Ừ, ừ, tên này hay! Nghe rất có văn hóa.”

La Y ngã xuống đất... Không được, quyết không thể gọi tên này, nàng rất chán ghét. Còn nuôi tình yêu làm tín ngưỡng, lấy tiểu tam cho nữ nhi theo đuổi, mặc dù không phải nàng sinh cũng đủ khiến nàng hộc máu. Đành phải đứng lên yếu ớt nói: “Vẫn nên gọi Quỳnh Anh thôi.”

”Cũng được, dù sao cũng hay hơn Lục Châu kia.”

”Ta đây đi báo cho Lão thái thái và phu nhân biết nhé?”

”Đi đi.”

”Nói ngươi đặt à?”

”Ai, ngươi thật thương ta.” Dung Nghi rất vui vẻ: “Nhưng bọn họ không tin đâu, nói thẳng là ngươi đặt đi. Làm mẹ đặt tên cho nữ nhi cũng bình thường thôi mà. Chờ ngươi sinh con ta lại nghĩ.”

La Y bĩu môi, nghĩ hay nhỉ, ta mới không đồng ý sinh con cho ngươi đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK