Vu thị là người thức thời, trông coi cẩn thận, một mặt vì La Y tìm y hỏi thuốc, một mặt khác nhìn chằm chằm Cẩm Tú mặt đang xám trắng, im lặng quỳ gối trước linh đường. Sự tình đều là như thế này, chỉ cần ngươi làm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ cho người ta cảm giác được. Tỷ như Thiệu Hi âm thầm gật đầu – – nàng dâu này hiền lành, không hổ là gia giáo nhà Hàn Lâm. Ngày sau nhất định phải kính trọng chút, vài đại nha đầu từ nhỏ bạn kèm, ừm… Tìm ngày rồi đuổi đi.
Đợi cho La Y đứng lên đã qua cúng tuần. Chao đảo đi đến linh đường dập đầu, nhìn thấy Cẩm Tú thương đau muốn chết, cũng đau buồn theo.
Một đôi giày màu xanh ngừng ngay trước mắt, Cẩm Tú và La Y không khỏi ngẩng đầu. Chỉ thấy nam tử đồ tang kia mặt lộ vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng nói: “Chớ khóc, bi thương thành thế này, sao có thể an ủi được mẹ nàng trên trời có linh thiêng?” Nói xong cũng không chờ các nàng phản ứng, bước nhanh rời đi.
Đoạn ma ma lặng yên nói ở bên tai Cẩm Tú: “Đó là cô gia.”
“Duy Tài huynh quá mức thương hương tiếc ngọc!” Bạn tốt Dư Duyệt An đi tới trước mặt Phạm Thế Tuấn chắp tay một cái.
“Uẩn Tú huynh sao cũng tới đây”
“Hoàng thị phu nhân chính là biểu tỷ dì của ta.” Dư Duyệt An đáp lại.
“Thì ra là thế!”
Dư Duyệt An thở dài: “Ngươi căn bản không có nội quyến* chủ trì việc bếp núc, hiện thời lại phải đợi ba năm.”
*nội quyến: vợ
“Không sao, việc này lúc nghị thân đã biết.”
Dư Duyệt An cả kinh: “Chỉ giáo cho?”
“Ngươi cũng biết nội tử mất không tới hai năm, gia mẫu ta cũng quy tiên rồi. Nữ nhi của ta kia thủ liền năm năm hiếu! Giống như nhạc mẫu Hoàng thị lo lắng, ta cũng sợ nó ngày sau khó mà nói thân.”
“Vậy thì càng nên sớm thành thân mới đúng!”
“Trong lúc nhất thời tìm đâu được?” Phạm Thế Tuấn lắc đầu: “Ta ngẫu nhiên nghe thấy có người nghị luận nhạc mẫu hiền danh mới động tâm tư cầu hôn. Ngày đó nhạc mẫu cũng không gạt ta, sớm nói rõ với bà mối, thứ nhất nữ nhi còn nhỏ ít nhất phải giữ đến cập kê, thứ hai nàng sợ cũng... Tóm lại thời gian cũng không sai biệt lắm.”
“Chỉ là này… Cùng ngày sau chất nữ làm mai…?”
“Hãy nghe ta nói, mặc dù giữ đạo hiếu ba năm, đại tỷ nhi nhà ta cũng chỉ là mười bốn tuổi. Chỉ cần hai năm!” Phạm Thế Tuấn vươn ra hai đầu ngón tay: “Đại tỷ nhi có thể cùng nàng hòa hợp, có thể mượn được hiền danh không cho người ta soi mói. Nếu cưới người khác, nếu không tốt, còn không bằng không cưới!”
“Điều này cũng đúng!” Dư Duyệt An không khỏi gật đầu.
“Còn nữa” Phạm Thế Tuấn nói tiếp: “Ta ngươi đều biết, ‘Như mình sinh ra’ chính là câu phụ nhân thường đeo bên miệng, làm được đâu dễ dàng như thế? Chỉ là bề mặt ngoài thôi. Vừa rồi ta ở bên trong thấy thứ muội kia của nàng bi thương muốn chết! Chắc là thật tâm kính yêu mẹ cả. Ngày sau Hoàng thị hiền danh nhất định càng tăng, có mẹ như thế, không sợ nàng là người không tốt, nhỏ mọn.”
“Vẫn là huynh đài mưu tính sâu xa! Bội phục! Bội phục!”
Phạm Thế Tuấn cười khổ: “Nói vậy thôi, ta ngược lại tình nguyện cùng nội tử trước đây, cả đời không cần động tâm nhãn mới tốt.”
Dư Duyệt An im lặng.
Tiêu gia không phải là hào môn thế gia, tang sự không chú ý xa hoa quá mức. Bày qua tam thất* cũng chỉ là người trong nhà quy củ giữ đạo hiếu mà thôi. (*cúng tuần)
Tam thất qua đi, người tộc Hoàng thị và người Tiêu gia ngồi chung đại sảnh nghị sự.
Hoàng gia đại cữu trước tiên mở miệng: “Thông gia là vốn là người có đức hạnh, muội muội ta kia cũng hun đúc cẩn thận vài phần, chúng ta không tiện nói nhiều, hôm nay qua đây cũng chỉ vậy thôi!”
Tiêu lão thái gia nói: “Thông gia đại gia khách khí! Có phụ như thế, là phúc khí của Tiêu gia chúng ta. Chỉ tiếc thế sự khó liệu, cũng là chúng ta không bố trí suy xét cho tốt, kính xin thông gia thứ tội!”
“Không dám không dám!” Hoàng gia đại cữu chắp tay nói: “Theo lý đồ cưới của phụ nhân là giữ cho con ruột của mình.” Hoàng đại cữu dừng một chút nói: “Nhưng muội tử nếu đã phân sẵn sàng, chúng ta cũng không nhiều lời. Chỉ mang ra cho chúng ta coi một chút cho biết cái số thôi.”
“Rất đúng! Lẽ ra nên như vậy!” Tiêu lão thái gia gật đầu nói: “Thiệu Hi, đi lấy đồ mẫu thân con lưu lại ra đây, Cữu gia làm chứng, phân cho ba người huynh muội bọn con đi.”
Thiệu Hi gật đầu, chỉ huy bọn người hầu lấy địa khế lấy địa khế, chuyển thùng chuyển thùng. Lại mang tới một bàn lớn, không bao lâu sửa sang lại rõ ràng. Thiệu Hi lấy ra phong thư Hoàng thị lưu lại, đầu tiên mở ra của Cẩm Tú. Chỉ thấy trên đó viết: “Ruộng nước tốt 100 mẫu, đất loại trung 120 mẫu. Hộp gỗ hoa sen Vân Nam một cái, một số đồ trang sức. Vàng 30 lượng.” Đoạn mẹ đang cầm một cái tráp lại đây, mở ra mọi người vừa thấy, bên trong tràn đầy trâm cài kim phượng, vòng ngọc, đá quý, vòng cổ vân vân. Lại có ba mươi thỏi Kim Nguyên Bảo bày ngay ngắn chỉnh tề.
Thấy mọi người không dị nghị, lại mở ra thư của La Y đọc: “Ruộng nước tốt 80 mẫu, núi 100 mẫu. Hộp gỗ hoa sen Vân Nam một cái, cũng có trang sức trong đó. Vàng 80 lượng!” Cả sảnh đường ồ lên, La Y cũng ngây người! Thổ địa ở Sơn Đông, huống hồ cũng ít hơn một ít so với Cẩm Tú, không tính là đục lỗ. 80 lượng vàng, chính là tám trăm lượng bạc! Cái này để ở nhà ai đều là một khoản lớn! Người Hoàng gia có chút không quẹo ngoặt! Muội tử này cũng quá cố chấp phải không? Đó là cho cái thứ nữ một ít, kiếm chút thanh danh mà thôi, thật đúng là coi như trong bụng mình bò ra hay sao? Đại cữu đang định ra tiếng, nhị cữu vội kéo một cái, bĩu bĩu về phương hướng La Y. Đại cữu quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt La Y lộ ra mất tự nhiên tái nhợt, người đã gầy thoát hình. Lại nghĩ tới nàng lúc ấy khóc đau sốc hông, cuối cùng lại là choáng váng lại là bệnh. Tâm cũng mềm nhũn bảy phần, bỏ đi! Coi như thêm một đứa cháu ngoại, càng xua đi vài phần không vui.
Chờ Đoạn ma ma mở ra tráp mọi người mới hiểu được. Trong hộp gần như không có trang sức đáng giá, so với Cẩm Tú lung linh tràn đầy sắc màu, nơi này đơn bạc thê lương, chẳng qua là ba năm cây trâm vàng, vòng tay, đá quý, điểm thúy gần như không có, đa số là trang sức bạc. Hoàng gia viên mãn, cuối cùng một tia không vui cũng chạy sạch sẽ. Đại phòng con vợ kế Thiệu Y thấy thế nhíu mày, Hoàng gia thật đúng từ trên xuống dưới đều là người phúc hậu, nếu đổi thành nhà “Cậu” hắn đây, không chia lại lần nữa là không được, mới mặc kệ ngươi có thật sự ít hơn con vợ cả hay không, ít nhất một trăm lượng vàng kia thế nào cũng phải về tay Thiệu Hi. Haiz, làm sao lại không gửi hồn vào sống ở nhị phòng, ách, sờ sờ cái mũi, thôi, Tiêu gia cũng coi như người trong sạch, ít nhất đối xử thứ xuất không chèn ép, thỏa mãn vui vẻ, tự mãn vui cười!
La Y đến lúc này đã theo quán tính cảm kích. Mẹ cả làm đến mức này, đã không thể chỉ dùng tới chữ xứng chức để hình dung. Đồ của nàng tuy rằng không bằng Cẩm Tú, nhưng hào phóng không kém bao nhiêu. Ba ba từng nói qua, người phải học được cảm ơn mới có thể sống thong dong. Nhớ tới ba mẹ của chính mình, La Y lại không nhịn được rơi lệ. Những thứ này đâu so được với đã từng ngàn kiều trăm sủng? Ba, mẹ, hai người… Quên con đi…
Nhìn La Y nước mắt, Vu thị ung dung. Ngày đó chỉ có nàng ở góc độ kia nhìn thấy bà bà chỉ thật ra là Cẩm Tú. Chỉ là hai tỷ muội quá gần nhau, theo sau La Y lại quỳ xuống. Thế cho nên tất cả mọi người tưởng rằng Hoàng thị chỉ là hai tỷ muội. Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến cố ý nói ra, nhưng không khỏi chê cười nha đầu kia là kẻ ngốc. Nhưng giờ phút này nhìn biểu tình mọi người Hoàng gia phá lệ yêu thương, lại nhìn ánh mắt trượng phu và tiểu cô đau lòng, được! Người ngốc có phúc của người ngốc! Về sau vị cô em chồng này nhất định không khác con vợ cả. Quả nhiên đại cữu mẫu Hoàng thị một phen ôm chầm La Y nói: “Đứa bé ngoan, chớ khóc. Ta biết cháu hiếu thuận, chỉ là khóc hỏng thân mình, mẫu thân cháu làm sao mà an tâm được chứ?” Lại sờ sờ đầu Cẩm Tú: “Nhị cô nương cũng thế, cháu là tỷ tỷ, tục ngữ nói trưởng tỷ như mẹ, ngày sau còn phải dựa vào cháu đứng lên mới tốt.”
La Y cảm thấy mọi người có vẻ như hiểu lầm, xấu hổ đi theo Cẩm Tú gật đầu. Ở trong mắt mọi người, càng cảm thấy được đứa nhỏ này thật đúng là thành thật!
Đoạn ma ma nhìn thấy phản ứng của mọi người, nhớ tới lời Hoàng thị: “Phạm Thế Tuấn tuổi không nhỏ, Phạm gia không được nạp thiếp, hậu trạch trừ một cô nương chưa lấy chồng nhưng lại một người làm chủ lại không có. Ai biết hắn có chờ được ba năm hiếu này không? Nếu là không đợi được, ra hiếu Cẩm Tú đã 16, nói lớn không lớn, nhưng cái tuổi này còn không có đính hôn sẽ không tốt. Huống chi tổ mẫu bá mẫu rốt cuộc cách một tầng. Ta dứt khoát buông tha xấp xỉ một nghìn lượng bạc này mua thanh danh tốt, Phạm gia không đợi cũng phải chờ. Mặc dù không đợi được, bị lui thân, người ta cũng khó mà đổ lỗi cho chúng ta.”
Khi đó Đoạn ma ma cũng hỏi qua: “Cũng không cần cho nhiều như vậy chứ?”
Hoàng thị cực tự tin nói: “Không cho nhiều như vậy thì làm sao làm hoa mắt được người khác? Trước mặt ta nuôi lớn, cho bao nhiêu, dứt khoát hào phóng chút! Ân huệ không ăn ở đất riêng, con gái tốt không ở khi mặc gả y. Nhi nữ của ta, ngày sau sao lại để vào mắt một hai ngàn bạc này?”
Thiệu Hi hít mũi một cái, nước mắt bức về. Đoạn mẹ cũng thu hồi tinh thần, thấy hắn mở ra phong thư của mình thì thầm: “Ruộng nước 400 mẫu, ruộng trung 300 mẫu, cửa hiệu mặt tiền Kinh Giao một cái. Gương gỗ cây hoa lê sớm sinh quý tử một cái, trang sức một số. Hoàng kim 300 lượng.” Mọi người thấy trang sức trong hộp, mặc dù không thể so với Cẩm Tú, nhưng không kém bao nhiêu, ào ào gật đầu, đồ cưới cho con trai cả mới là đạo lí.
Đại cữu mẫu Hoàng gia không khỏi có chút bội phục, khi Hoàng thị xuất giá, bà đã gả đã tới. Hoàng gia chỉ có cha chồng làm thất phẩm quan nghèo ở kinh thành, dựa vào ruộng đất của lão gia. Ngày đó đồ cưới của Hoàng thị là 200 mẫu ruộng nước, 300 mẫu ruộng cát. Trang sức mới chỉ hai hộp. Thế này mới mười mấy năm, khiến cho bà ta lục ra nhiều như vậy, cũng coi như có tài. Lại nhìn nữ nhân, con trai không cần phải nói, tuổi còn trẻ đã là tú tài, tiền đồ tất có! Cẩm Tú định rồi Thám hoa lang, càng không cần phải nói. Duy nhất một thứ nữ, còn áp sát thành con ruột của bản thân. Haiz, chỉ là người xưa nói không sai, thông minh quá lại bị thông minh hại.
Lão thái thái có chút không chịu được, con thứ hai là đứa đầu gỗ, nhị nàng dâu ít nói lại hàng năm sinh bệnh, sở dĩ trong ngày thường đều không để ý. Nhưng người già đi không trải qua được loại tư thế này, không khỏi thương tâm lên. Mọi người một trận hoảng loạn, lão thái thái có hơn năm mươi năm! Một khi không cẩn thận sẽ phải dẫn theo trọng hiếu rồi! Ầm ầm một trận, từng người tán đi. Trong đại sảnh chỉ còn lại có mấy người nhị phòng, liếc mắt nhìn nhau không nói gì… Im lặng không nói khuân đồ trở về phòng.
Trở lại nhị phòng, Vu thị mới nói: “Còn có chút gấm vóc, trong tang không tiện lấy ra. Ngày khác phân ra mới tốt.”
“Đúng rồi!” Đoạn ma ma nói tiếp: “Ngày đó phu nhân có mệnh, nếu như ngài... đi, cô nương chỉ cần để ý thêu tốt đồ cưới, không cần quan tâm cái khác, đừng để người khác nhìn thấy là được. Nếu không bà nhất định không vui.”
Cẩm Tú đành phải gật đầu.
“Phu nhân có mấy lời, là khi bệnh nặng đứt quãng nói với ta, ta lại nói cho lão gia, thiếu gia, nãi nãi, nhị vị cô nương và chư vị biết.”
“Nói đi!” Nhị lão gia nói.
“Liên cô nương theo lão gia mười mấy năm, chờ qua hiếu kỳ thì nâng lên thành di nương đi.” Liên cô nương sửng sốt, có chút khổ sở, lại có chút vui mừng, tuy rằng đây chỉ là xưng hô dễ nghe trong đó, nhưng danh ngạch vào gia phả sớm bị Trương di nương chiếm. Nhưng còn mạnh hơn cả đời bị gọi là cô nương. Bà ta cũng không tính là quá già, ra hiếu kỳ mà có đứa bé thì có lẽ hết khổ.
“Liên cô nương châm tuyến vô cùng tốt, mặc dù phu nhân có mệnh, nhưng hiếu kỳ làm đồ cưới chung quy không tốt, để người nghe thấy được cũng không hay. Nhị cô nương châm tuyến xiêm y, kính xin Liên cô nương coi chừng một chút.”
Liên cô nương gật đầu xưng vâng
“Tam cô nương nhân duyên còn không biết ở phương nào, nhân cơ hội luyện một chút đi, người thêu thùa thực sự không được tốt!” Đoạn ma ma lắc đầu nói: “Phu nhân bảo để cho di nương làm đại kiện cho Nhị cô nương trước, chậm rãi lại thêu cho người sau. Người cũng nên ít nhiều học một chút mới phải, về sau đừng làm cho người ta chê cười.” Đoạn ma ma có chút đau đầu, nhị phòng từ phu nhân đến cô nương, không nữ chủ tử nào có châm tuyến tốt. Phải dựa vào hai vị di nương, nhiều kiện như vậy thì thêu đến ngày tháng năm nào vậy! Chờ ra hiếu kỳ còn phải mời tú nương.
La Y mặt đỏ lên. Đoạn ma ma nói khách khí, nàng lần trước làm cái khăn bàn thật chặt không thể dùng, không phải “Thực không được tốt”, mà là “Vô cùng thê thảm”. Ở hiện đại không ít lần bị mẹ nàng mắng trợn mắt.
“Phu nhân còn nói, Lý ma ma đi rồi, bảo ta đi theo Nhị cô nương. Cô nương đừng ghét bỏ.” Đoạn ma ma lau khóe mắt rồi nói với Vu thị: “Trưởng tẩu như mẹ, về sau hai vị cô nương phải dựa vào nãi nãi dạy. Nếu như có chỗ nào không tốt, cứ việc đánh chửi, không nên dung túng bọn họ, hôm nay không khổ, ngày sau đến nhà chồng chính là cả đời khổ.”
Vu thị trịnh trọng đáp ứng. Bà bà không có, nàng hiện thời chính là đương gia chủ mẫu nhị phòng. Người Tiêu gia như vậy, con đã cưới vợ, sẽ không cưới nữa. Nhiều nhất dâng mấy phòng cơ thiếp thôi. Trương di nương là cái bớt lo, Liên cô nương vẫn chỉ là cái danh phận thông phòng. Khó khăn chỉ là hai vị cô nương này thôi.
Cẩm Tú nghĩ nghĩ nói: “Mẫu thân lưu lại thổ địa, phụ thân lại giúp chúng con thu đi.”
Nhị lão gia vẫy vẫy tay: “Ta không hiểu mấy sự vụ kinh tế này, bảo ca ca tẩu tử con cùng nhau quản lý đi.”
“Bọn muội muội nên hiểu sơ qua một chút việc đồng ruộng mới tốt!” Thiệu Hi cự tuyệt.
Cẩm Tú vô lực nói: “Muội và Tam muội muội đều không hiểu những thứ này, ca ca thương yêu chúng ta, lại để cho chúng ta ngày sau học đi.”
Thiệu Hi còn định nói thêm, Vu thị liếc mắt ra hiệu đành phải im lặng.
Cẩm Tú thể xác và tinh thần mệt mỏi, biết mình không thể cường thịnh trở lại chống đỡ. Miễn cưỡng thi lễ với cha huynh, kéo La Y trở về phòng.