- Con lại chuẩn bị phải rời đi à? Mới về chưa được một ngày mà?
Mẹ Lan vừa gắp cho hắn miếng cá kho gừng mà con trai vẫn rất thích ăn, vừa buồn hỏi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Vâng. Lần này con chỉ tranh thủ, len lén về thôi, nhiệm vụ còn chưa hoàn tất.
- Ài, cũng đã gần hết 1 năm rồi, con còn việc học đó, hiểu ý mẹ chứ?
Dương Tuấn Vũ gãi gãi đầu, nếu mẹ không nhắc hắn cũng sắp quên mình đang chỉ là một cậu thanh niên 21 tuổi chuẩn bị bước sang tuổi 22 trong tháng tới. Nhớ lại cái đơn xin bảo lưu 1 năm nộp lên ban giám hiệu, hắn không khỏi đau đầu. Nhưng không thể nói tình hình hiện tại của mình cho cả nhà nghe được, hắn đành đáp:
- Vâng, con nhớ mà. Nhà hàng dạo này làm ăn tốt chứ cha?
Giang Tấn gật đầu:
- Có mấy đối tác nước ngoài muốn đầu tư vào chuỗi nhà hàng Tuyết Yên, họ muốn chúng ta mở chi nhanh sang các nước khác nhưng cha chưa trả lời, sẵn tiện con về rồi, cho cha ý kiến xem. Mẹ con thì chỉ muốn mở rộng ở Việt Nam thôi, bà ấy không muốn đi lại xa…
Nhận được ánh mắt cảnh cáo của vợ, Giang Tấn im lặng không nói nữa mà bắt đầu chăm chú vào ăn.
Dương Tuấn Vũ thấy cha mẹ vẫn còn vui tính thế này thì tâm trạng không khỏi vui mừng, hắn nghĩ một chút rồi nói:
- Mở nhà hàng Tuyết Yên ban đầu vốn có mục đích khiến nó trở thành thương hiệu nổi tiếng, sau
đấy sẽ tặng lại cho em gái con làm của hồi môn, vì thế, cha mẹ cứ hỏi em ấy là được.
Thấy anh trai đá lại quả bóng cho mình, Tuyết Yên lườm hắn một cái, hắn không ở nhà làm sao biết được cha mẹ vì chuyện này mà mấy hôm nay không chịu ngủ cùng phòng, cứ gặp nhau là lại to tiếng, chỉ khi thấy anh về, cả hai mới không tranh luận nữa mà thôi. Giờ anh chẳng những không quyết định mà còn ném sang cho cô. Ông anh này thật là không đáng tin.
Tuyết Yến xúc thìa súp gà cho vào miệng, theo ý cô ư?
Đắn đo một hồi, cô nói:
- Mẹ. Mẹ nói xem nấu ăn là để làm gì?
- Con bé này, nấu ăn tất nhiên là để cho mọi người ăn.
- Ồ. Thế nấu ăn chính là muốn mọi người được ăn ngon rồi.
- Ừ. Một đầu bếp hạnh phúc nhất chính là khi nhìn thấy, nghe thấy được sự hài lòng của khách
hàng.
Tuyết Yên búng tay:
- Đúng vậy, thế sao mẹ lại không muốn nhiều người được ăn ngon, không muốn các vị đầu bếp của nhà hàng chúng ta thêm hạnh phúc? Đồ ăn của chúng ta vừa ngon, vừa tốt cho sức khỏe, nói cho cùng chính là chúng ta đang giúp mọi người đến với nhà hàng luôn được no bụng, luôn có những giây phút vui vẻ.
Nếu mở rộng tương đương với nhiều người vui hơn, hạnh phúc hơn, như thế chẳng phải tốt hơn sao ạ? Chưa kể, việc mở rộng ở nước ngoài, chúng ta còn có thể đưa văn hóa tốt đẹp của Việt Nam, của Thịnh Thế đến với nhiều người hơn. Điều này chắc chắn sẽ giúp hình ảnh đất nước chúng ta thêm xinh đẹp, ấn tượng của họ với Thịnh Thế cũng tốt hơn. Như vậy, ít nhiều cũng giúp được các
dự án đầu tư của anh sau này có thêm ưu thế.
Giang Tấn nghe con gái nói vậy thì sáng mắt, ông liên tục gật gù, giơ ngón tay cái nói:
- Ý cha chính là vậy. Con gái càng lớn càng hiểu chuyện. Tốt tốt.
Tuyết Yên được cha khen thì nở nụ cười xinh đẹp.
Mẹ Lan thở dài:
- Được rồi, lần này tôi thua cha con hai người. Ài.
Dương Tuấn Vũ vỗ lưng an ủi:
- Mẹ đừng thở dài kẻo có nếp nhăn đấy. Mẹ con càng ngày càng trẻ đẹp.
Mẹ Hương nghe thế cũng cười ủng hộ:
- Đúng vậy. Tôi thấy chị da dẻ càng ngày càng tốt ra.
Mẹ Lan được khen tất nhiên lòng rất vui vẻ, chuyện khó chịu kia liền bị ném ra sau đầu.
- Chị nói quá rồi, da dẻ tôi như vậy là nhờ bạn của Tuấn Vũ đấy.
Mẹ Hương nghe vậy thì hứng thú hỏi:
- Ồ. Chẳng lẽ có bí quyết gì?
- À. Là nhờ mấy viên thảo dược mà cô bé Flora đấy đưa cho tôi. Nó cho nhiều lắm, tôi còn chưa
dùng hết, chị dùng chung với tôi nhé. Nhìn chị vốn đá trẻ đẹp như vậy, nếu có thêm thứ này thì càng lung linh hơn đó.
- Ài, già rồi, lung linh gì chứ.
- Chị đừng ngại. Chị em mình còn có gì phải khách sáo chứ? Ơ. Mấy đứa này, sao mặt mũi buồn bực thế? Mẹ nói sai gì sao?
Đang cười nói vui vẻ, bỗng cảm giác không đúng lắm, mẹ Lan nhìn lên thấy mặt ba đứa nhỏ đều có chút khác lạ, như tâm trạng nặng nề nên ngạc nhiên hỏi. “Chẳng lẽ có chuyện gì bọn nó giấu mình?”
Tuấn Vũ cười gượng:
- Không có gì đâu ạ. Con chợt nhớ còn việc chưa làm xong, mẹ để phần súp gà, lát con về ăn tiếp ạ.
Con xin phép cả nhà đi trước.
- Ơ cái thằng nhóc này. Tú Tú, chồng con có chuyện gì à?
Vân Tú vô cùng khó xử, chẳng lẽ nói Flora giờ đang bị đông lạnh? Rồi còn quan hệ giữa ba người
nếu để lộ ra chỉ sợ mẹ cô sẽ lột một lớp da. Cô chột dạ, đứng dậy:
- Để con đi xem sao.
- Ơ, này … Tuyết …
Tuyết Yên mới nghe được một nửa đã vội chuồn:
- Con đi tới công ty một lát, có cuộc họp sắp tới giờ. Cha mẹ, cô ăn ngon miệng ạ.
Mẹ Lan ngơ ngẩn:
- Mấy đứa này, làm sao thế nhỉ?
Hai người còn lại đều lắc đầu, mặt cũng đầy mộng bức, sao nhắc tới con bé Flora đó cả đám lại
chạy mất như thế?
…
- Anh… Làm sao giờ? Nếu để cha mẹ biết … em thật không dám nghĩ tới hậu quả.
Vân Tú ngước lên nhìn hắn lo lắng nói.
Dương Tuấn Vũ thở dài:
- Trước mắt cứ cứu được Iris đã, anh tạm thời không thể nghĩ hơn được.
- Ồ. Vâng, em quên mất. Giờ không phải lúc nói cái này.
- Được rồi, em cũng đừng quá buồn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nói cho anh một chút chuyện căn cứ mấy tháng nay nhé.
Vân Tú tựa đầu vào vai hắn, cô gật gật, bắt đầu báo cáo:
- Nhân cơ hội mở rộng sản lượng và quy mô của khu nuôi trồng thủy sản An Thái, đội ngũ thợ tinh anh chuyên biệt mà chúng ta tuyển ra từ tập đoàn Thames đã gấp rút tiến hành xây dựng căn cứ ngầm dưới hệ thống “biển hồ” ở Yên Phú. Quá trình thi công rất nhanh, đã hoàn tất trong một tháng trước, máy móc, trang thiết bị cũng được lắp đặt xong, hiện tại, các tổ đội đang ở đó luyện tập và chấp hành nhiệm vụ.
Em cũng đã bước đầu tiến hành khuếch trương tên tuổi của tổ chức Dragon’s Eyes, một số nơi cũng đã đặt hàng nhiệm vụ, ngược lại, một số tổ đội ưu tú sau khi đăng ký, cũng đã bắt đầu nhận nhiệm vụ từ Hỏa Sát Bảng.
Nhờ sợ hỗ trợ của nhóm thông tin của Lau, các nhiệm vụ cấp thấp đều được hoàn thành với kết quả khá tốt. Hiện tại có lẽ cái tên Dragon’s Eyes bắt đầu được chú ý hơn rồi.
- Ừm, em làm tốt lắm. Muốn anh thưởng gì?
Vân Tú lắc đầu:
- Có anh là đủ rồi, em còn cần thêm gì nữa chính là quá tham lam.
Dương Tuấn Vũ nắm lấy chiếc cằm thon gọn, cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại như nhung ấy, tới khi cô sắp ngạt thở hắn mới buông tha. Nhìn vào ánh mắt ngập nước, long lanh ấy, hắn không khỏi cưng chiều véo véo má cô.
Mãi sau Vân Tú mới lấy lại được thần trí, cô lại thủ thỉ báo cáo tiếp:
- Lập Hàn tâm trạng cũng đã tốt hơn, cậu ta đã bắt đầu giao tiếp thoải mái với một số người xung quanh.
- Ừ, anh đã giúp cậu ta hết sức rồi, còn lại có thoát ra khỏi và vùng lên được hay không phải dựa vào chính cậu ta. À. Tổ đội rèn đã tìm kiếm được ai chưa?
Vân Tú gật đầu:
- Đã thành công lôi kéo được một nhóm 8 người, lý lịch đã được điều tra tỉ mỉ, đồng thời cũng được thử thách theo kế hoạch mà anh đưa ra, họ đều làm được. Kiến thức và tay nghề rèn đều là hàng ngũ điêu luyện. Chỉ có điều, so với anh vẫn còn kém nhiều lắm.
Dương Tuấn Vũ cũng không thất vọng gì, những thứ hắn làm tuy nhìn nhỏ bé, đơn giản, nhanh chóng thật đấy, nhưng số lượng tri thức tiên tiến đâu phải chỉ một hai thứ? Có cái nào không phải thành tựu nghiên cứu của cả mấy chục, mấy trăm người trong suốt bao nhiêu năm tháng?
Dương Tuấn Vũ lấy ra tài liệu đã chuẩn bị sẵn ở trong một cái usb, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô, hắn nói:
- Đã tới bước tiếp theo, em cứ theo kế hoạch mà làm. Trong này anh đã sắp xếp rất rõ ràng công việc của từng người, ừm, có cả của em đó. Hi vọng lúc anh quay lại, mọi người của DE (Dragon’s Eyes) đều có đột phá, và Thịnh Thế cũng có một bộ mặt mới, năng động, mạnh mẽ và uy vọng lớn hơn.
Nghe hắn nói vậy, Vân Tú lập tức biết trong này có cả tài liệu về căn cứ lẫn tập đoàn, cô hiểu, hắn đây là hoàn toàn tin tưởng vào mình. Mặc dù cô chưa mở ra, nhưng cô cảm nhận được, trách nhiệm và sứ mệnh lần này sẽ nặng nề nhưng cũng vinh quang hơn rất nhiều.
Chỉ cần giúp được anh, san sẻ được gánh nặng với anh, Vân Tú đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Cô có thể không phải người mạnh nhất, không phải người tài năng nhất, nhưng cô sẽ giúp hắn xây dựng nên một đế chế kinh tế, quản lý, thành lập quy củ ổn định, chặt chẽ cho tổ chức của anh.
Sau lưng một người đàn ông thành công, không thể thiếu hình bóng của người phụ nữ. Và người đó, chính là cô.
Không thể không nói, đích xác là vậy, nếu không có Vân Tú thì chẳng có Dương Tuấn Vũ ngày hôm nay và mai sau. Chỉ có hắn nợ cô quá nhiều chứ Vân Tú không nợ hắn thứ gì.
Kiếp trước có Linh Khả Nhi, kiếp này có Diệp Minh Châu. Cả hai đều có thể là mối tình sâu nặng nhất của Dương Tuấn Vũ, nhưng chỉ Trần Vân Tú mới là người phụ nữ quan trọng nhất, lặng lẽ giúp đỡ Dương Tuấn Vũ trên con đường chinh phục thế giới của hắn. Không có cô, hắn sẽ không thể thành công được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn