Hàng năm có khoảng 70% khối lượng dầu mỏ nhập khẩu và khoảng 45% khối lượng hàng hóa xuất khẩu của Nhật Bản được vận chuyển qua Biển Đông. Trung Quốc có 29/39 tuyến hàng hải và khoảng 60% lượng hàng hóa xuất nhập khẩu, 70% lượng dầu mỏ nhập khẩu được vận chuyển bằng biển qua Biển Đông.
Lượng xuất khẩu hàng hóa qua Biển Đông của các quốc gia Đông Nam Á là 55%, các quốc gia công nghiệp mới là 26%, Úc là 40%. Đối với Việt Nam, 100% hàng hóa xuất nhập khẩu đều phải đi qua Biển Đông. Nếu khủng hoảng xảy ra ở vùng biển này, các loại tàu biển phải chạy theo đường mới hoặc vòng qua Nam Australia thì cước phí vận tải thậm chí sẽ tăng gấp năm lần và không còn đủ sức cạnh tranh trên thị trường thế giới.
Về tầm quan trọng của môi trường, Biển Đông được coi là một trung tâm của thế giới về đa dạng sinh học. Theo thống kê, trong Biển Đông tập trung 12% tổng diện tích rừng ngập mặn của thế giới và 30% tổng diện tích rừng ngập mặn của Châu Á. Đây cũng là nơi có 20% tổng diện tích rạn san hô của khu vực Đông Nam Á (mà khu vực này lại chiếm 34% tổng diện tích san hô của thế giới).
Biển Đông là một vùng biển có nguồn lợi hải sản rất quan trọng. Theo Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp Liên hợp quốc (FAO), Biển Đông là vùng biển được xếp hạng thứ 4 trong số 19 khu vực đánh cá tốt nhất trên thế giới về tổng sản lượng đánh bắt cá hàng năm.
Nguồn lợi hải sản Biển Đông được cho là có khoảng hơn 1.000 loài cá, hơn 90 loài tôm và hơn 70 loài thân mềm. Khai thác hải sản là một ngành kinh tế rất quan trọng đối với các quốc gia ven Biển Đông. Mỗi năm có khoảng 6 triệu tấn hải sản được đánh bắt tại đây, tương đương 10% tổng khối lượng hải sản được đánh bắt trên toàn thế giới.
Có thể thấy, Biển Đông không chỉ là địa bàn chiến lược, không gian sinh tồn (phát triển và an ninh) và chiếm vị trí địa chính trị quan trọng đối với các quốc gia trong khu vực mà còn cả của Châu Á – Thái Bình Dương và Mỹ.
Vai trò trọng yếu của Biển Đông nói chung và các quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam nói riêng là không thể bàn cãi.
Ấy vậy mà, vào năm 2016, Trung Quốc còn mạnh dạn xây dựng trái phép đường bay dân sự, quân sự và quân cảng ở Trường Sa, Hoàng Sa. Tất cả mọi thứ đều vô cùng công khai, cứ như những hòn đảo này thật sự thuộc về họ.
Dương Tuấn Vũ nghĩ về kiếp trước, mỗi lần đọc báo là mỗi lần ngọn lửa tức giận trong lòng sôi sục. Nhưng nghĩ Việt Nam còn nghèo, dân còn cực khổ, nếu chiến tranh nổ ra bọn họ sẽ là đối tượng dễ tổn thương nhất.
Giờ đây, ngay cả khi có Thịnh Thế hùng mạnh về kinh tế, GDP Việt Nam từng năm được nâng lên liên tục, nhưng chúng ta còn yếu kém rất nhiều về quân sự, vũ khí chiến tranh, và đặc biệt là các chiến đấu cơ, tàu ngầm, trục hạm, … đều chờ đợi mua của nước ngoài, mà trong số đó, chỉ có Nga là chấp nhận cung cấp vũ khí cho chúng ta, nhưng mọi thứ vẫn là chờ đợi, đợi mỗi vài năm mới nhận được một lô vũ khí và chiến đấu cơ, nhưng khi nó vừa tới tay chúng ta thì đã lỗi thời so với xu thế của thời đại rồi.
Dương Tuấn Vũ nghĩ lại những điều đó mới biết được tình hình Biển Đông thời điểm hiện tại đã rất gấp rút rồi, có thể nói, tất cả mọi ánh mắt lãnh đạo đều trông cậy vào tàu TT-01 của Công ty đóng tàu Thịnh Thế.
Mà hắn là chủ tịch, lại là người mang quân hàm trên người, tất nhiên hắn phải trực tiếp phụ trách thúc đẩy tiến độ sản phẩm là hợp lý nhất. Do đó, thay vì để hắn ngu ngơ ở trên Vô Diện sơn thì thà rằng cho hắn ra bên ngoài làm việc phục vụ an ninh tổ quốc nhất định sẽ có lợi hơn.
Dương Tuấn Vũ không cần suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đồng ý với quan điểm của lãnh đạo, nếu vừa có cơ hội tăng quyền lực, vừa được “thả” tự do bên ngoài tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất rồi.
Hai bên trao đổi thêm một hồi, Dương Tuấn Vũ vừa cúp máy thì nhìn thấy bên cạnh đã có một đôi mắt sáng lấp lánh như sao. Cô vội hỏi để khẳng định lại mình không nghe nhầm:
- Anh được phép ở lại?
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Trong thời gian tới là vậy, chưa biết được bao lâu. Khả năng đầu tuần sau anh sẽ bay vào Khánh
Hòa để xem tiến độ công việc tới đâu rồi.
- Em đi cùng anh.
- Ừ. Trước hết phải giải quyết việc ở đây đã.
…
Khi biết chủ tịch về, một cuộc họp khẩn cấp lập tức được tiến hành, mọi người từ khắp mọi nơi đều chạy thục mạng về, tới khi ngồi xuống cả người, quần áo đã ướt sũng mồ hôi cho dù bên ngoài gió mùa Đông Bắc đang thổi rét lạnh.
Trong mấy ngày ở nhà, Dương Tuấn Vũ cũng đã xem những báo cáo mà Vân Tú tóm tắt lại, nhân lực công ty đã có thêm nhiều thành viên mới, tuy vậy, bầu không khí áp lực vẫn dễ dàng được hắn nhóm lên ngay từ lúc bước vào cửa phòng.
Khi hắn đi vào, bên trong đã ngồi gần kín ghế, tất cả đều đứng lên nghiêm túc chào hắn. Dương Tuấn Vũ ngồi xuống vị trí chính giữa, cũng không tự giới thiệu mình mà mắt hắn quét một lượt các gương mặt ở đây, có mới, có cũ, ai cũng được hắn đánh giá sơ bộ một lần.
Thấy hắn gật đầu, mọi người mới khẽ thở phào trong lòng một hơi. Những người đã từng thân quen với chủ tịch cũng không khỏi cười khổ, ngay cả bọn họ mỗi khi nhìn thấy cậu thanh niên trẻ này, tim cũng khẽ đập chậm một chút, hơi thở cũng không tự chủ mà nín lại một hồi.
- Chào mọi người. Đã gần một năm rồi mới gặp nhau, mọi người vẫn khỏe chứ?
Cả đám nhao nhao gật đầu cười toe toét, bọn họ năm vừa qua không chỉ khỏe mà còn rất vui, ai trong túi cũng rủng rỉnh tiền. Thịnh Thế phát triển, lợi nhuận tăng cao, lương thưởng đương nhiên chưa bao giờ không khiến nhân viên cấp dưới hài lòng.
Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt cằm, gật gù:
- Khỏe hết là tốt, nhưng tôi lại không thấy khỏe lắm.
Trần Bằng có chút lo lắng hỏi:
- Chủ tịch không khỏe sao? Đã đi khám chưa?
Dương Tuấn Vũ nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm lướt qua khiến ai bị hắn nhìn cũng lạnh toát sống lưng, trong lòng không khỏi nhanh chóng tự kiểm điểm lại xem mình có làm gì sai lầm không.
- Được rồi, không cần tìm nữa. Mấy người có tên sau khi tôi đọc xin mời đứng dậy.
Trần Bằng giám đốc Game.
Hoàng Minh Anh giám đốc, Trần Anh Dũng phó giám đốc Visonet.
Đông Nghi giám đốc, Lê Ngọc Bình giám đốc lễ tân Tourism and Marine.
Lê Minh Thư giám đốc, Đào Thị Mận trưởng phòng giám sát Electonic Energy.
Cao Thiên Phúc giám đốc Space.
Đinh Thị Mỹ Duyên giám đốc Airline.
Mời tất cả đứng lên cho tôi!
Trong lúc hắn đọc, ai chưa có tên đều lo lắng không thôi, còn ai có tên thì kẻ ngơ ngác, người đảo mắt, biểu hiện muôn hình vạn trạng. Những người khác có thể không biết, chứ hắn đương nhiên đã thu tất cả vào trong tầm mắt diễn biến tâm trạng của những người này khi được hắn chỉ mặt gọi tên.
Khi mọi người dù tình nguyện hay không tình nguyện đều đã đứng dậy, Dương Tuấn Vũ bắt đầu nói:
- Trần Bằng, cậu đã hài lòng với thành tích năm vừa rồi?
Trần Bằng đang định nói “vâng” nhưng lời lên đến cổ đã nghẹn lại, hắn lắc lắc đầu:
- Thưa chủ tịch, tôi chưa hài lòng.
- Ừ. Chưa hài lòng mà suốt từ lúc ra mắt sản phẩm tới giờ đã qua 9 tháng, vậy mà bộ phận của cậu vẫn chưa có thêm bất cứ kế hoạch gì mới, định làm một lần khỏe cả đời sao? Ngồi chơi nhận tiền? Thịnh Thế chúng ta không cần những người như thế.
Tôi biết, vừa rồi vợ cậu có sinh nở lần thứ hai, nhưng điều này không thể bao che cho sự lười nhác của cậu được. Cậu hơn ai hết phải hiểu rằng trong vòng vài tháng tới một năm nữa, game dù hay tới mấy cũng sẽ dần đi vào quên lãng, đặc biệt là khi người chơi đã phá đảo. Bây giờ còn không đầu tư cho dự án tiếp theo thì còn tới bao giờ nữa? Cậu định làm hay nghỉ nói rõ xem.
Rầm!
Dương Tuấn Vũ sỉ vả một tràng rồi đập bàn nhíu mày nhìn người đồng nghiệp suốt bao năm qua.
Dương Tuấn Vũ biết hắn không phải kẻ vốn lười nhác mà chính là thái độ ngủ quên trên chiến thắng. Đối với một sản phẩm mang tính nhất thời như Game, người ta sẽ chỉ thấy thú vị và đáng bỏ tiền ra trong một thời gian ngắn thôi.
Mà làm game mới đâu có dễ, vậy mà suốt thời gian qua bọn họ không lên ý tưởng mới, đây đáng lẽ chỉ là sai lầm của một người thiếu kinh nghiệm thị trường thôi chứ, không ngờ một người thành danh, xuất sắc như anh ta lại có một ngày mắc sai lầm sơ đẳng thế này.
Vân Tú khẽ thở dài, cô cũng có lần khuyên bảo đồng nghiệp nhưng Trần Bằng nói Game mới ra mắt
chưa cần thiết tập trung nguồn lực vào dự án mới, cứ điều hành cho tốt game này đã. Giờ thì Boss về to tiếng mắng anh ta trước mặt đông đảo lãnh đạo khác trong công ty, lần này không biết chui đi đâu mới đỡ xấu hổ đây.
Trần Bằng cúi đầu nghe rõ ràng từng chữ, Vân Tú đã thiện chí nhắc nhưng hắn đúng là đã bỏ qua, còn lần này chủ tịch chỉ thẳng mặt hắn mà mắng, bất chấp tình cảm anh em gắn bó đã lâu, nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên tức giận như thế thì hắn đã hiểu lần này mình đã sai rồi.
“Mình đã lười nhác lâu vậy ư?”
Nghĩ về thời gian 9 tháng không có tiến triển thêm bất cứ dự án mới nào, Trần Bằng chợt nhận ra mình quả thật đã quá chủ quan rồi. Các tập đoàn Game hùng mạnh sẽ không chỉ dựa vào một game để sống, ngay cả dựa vào một tựa game thì nó cũng thường xuyên có bản nâng cấp, cập nhật các tình tiết mới, nhân vật mới, cốt truyện mới. Còn hắn và đội ngũ dưới tay thì đúng thật chỉ là ăn không ngồi rồi quá mức có thể chấp nhận.
Trần Bằng gật đầu, hắn không còn gì để phản bác:
- Xin lỗi chủ tịch, tôi sẽ nhanh chóng trình lên bản kiểm điểm và hứa trong thời gian ngắn nhất sẽ nộp cho anh những ý tưởng Game mới.
- Được. Coi như tôi chưa nhìn lầm anh. Ngồi xuống đi.
Trần Bằng ngồi xuống vẫn cảm thấy trong lòng không yên, không chỉ hắn, những người đang đứng kia tâm trạng cũng như rơi vào hầm băng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn