• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



  Chu Ý Nhiên nàng từ trên lầu đi xuống liền trông thấy Mộc Thư Đồng gục ở trên ghế sofa, giống như ngủ thiếp đi. Nàng có chút ngạc nhiên, mới mấy phút mà thôi, làm sao có thể nói ngủ liền ngủ đây. Nàng vội vội vàng vàng từ cầu thang chạy xuống, đi tới bên cạnh Mộc Thư Đồng, đỡ cô dậy tựa vào trên ghế sofa, như vậy ngủ hẳn thoải mái chút ít. Vậy mà, tay trong lúc lơ đãng lại đụng phải mặt của người ấy, làn da cô vẫn mềm mại giống như trước đây khiến cho nàng không khỏi cũng có chút ghen tỵ, trẻ tuổi thật tốt.

  Chu Ý Nhiên nàng đặt Mộc Thư Đồng cô qua một bên rồi ngồi xuống, chẳng qua là tay của nàng lại không rời đi được, dọc theo cái trán cô trượt xuống sống mũi, cuối cùng ngón tay dừng ở trên môi. Trong nháy mắt có chút hoảng hốt, người mình một mực tìm kiếm và chờ đợi lúc này đang ở trước mặt mình, đây không phải là mơ, hết thảy đều quá chân thật. Chẳng qua là vì sao trong lòng vẫn còn có một tia sóng nhỏ đau đớn cùng ủy khuất.

  Mộc Thư Đồng luôn cảm thấy mình đang ở trên một con thuyền, thân thể không ngừng lắc lư, trước mắt không ngừng xuất hiện nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau khiến cô không cách nào nhìn rõ được mặt của người đối diện. Mà người đối diện thì vẫn luôn cười ha ha, có lúc còn siết chặt mặt của cô kêu " Đồng Đồng đầu heo ", giống như lúc này, cô lại thấy đối phương đang đến gần mình, bất quá không có bóp mặt của cô nữa, mà là êm ái vuốt ve. Đột nhiên, gương mặt mơ hồ của người ấy in ở trước mắt, từ từ phóng đại, đôi môi hồng hồng dán tới. Mộc Thư Đồng kinh hãi giật mình, bản năng muốn đẩy người ấy ra, còn gọi một tiếng "Ngươi mới là đầu heo ".

  Chỉ nghe oanh một tiếng, có người từ trên ghế sofa rơi xuống, một giây sau đó lại có thêm một người khác trực tiếp nằm ở trên người đang nằm dưới đất kia, hơn nữa môi cứ như vậy thật là đúng dịp khéo dính vào nhau. Mộc Thư Đồng mở mắt, đập vào mi mắt chính là một đôi mắt khác, lúc này cô mới phát hiện đối phương chính là nằm ở trên thảm cạnh ghế sofa, mà cô lại nằm ở trên thân người ấy, miệng đối với miệng, tay còn đặt tại ngực của người ấy mới chết. Nhất thời, mặt của Mộc Thư Đồng trở nên đỏ bừng, chợt bò người dậy, ái ngại lên tiếng : " Thật xin lỗi, tôi vừa thấy ác mộng, tôi cần phải trở về rồi " - nói xong liền ba chân bốn cẳng thẳng tiến cửa chính.

  " Em cứ như vậy đi sao? Không định kéo chị đứng lên à? ".

  Sau lưng truyền tới một thanh âm nhàn nhạt bất quá giọng nói kia giống như có chút tức giận khiến Mộc Thư Đồng cô vội vàng dừng bước, trong lòng cô nghĩ thầm hai ngày nay cũng quá xui xẻo, phát sinh nhiều việc như vậy, lại thật là đúng dịp khéo léo thế nào lại hôn một cô gái, cô nên đối mặt với điều này như thế nào đây? Nhíu mày suy nghĩ một chút rồi quay lại đỡ Chu Ý Nhiên nàng đứng dậy, hơn nữa còn lịch sự nói một tiếng : " Thật xin lỗi ".

   Tuy nhiên, gương mặt lại đỏ bừng lên khiến Chu Ý Nhiên nàng không khỏi cảm thán bảo bối của nàng thế nào vẫn còn là một kẻ ngu ngốc, động một chút là đỏ mặt đây : " Không quan trọng, chị không ngại em hôn chị ".

  Chu Ý Nhiên nàng nâng lên khóe miệng, còn nhẹ nháy mắt một cái, nụ cười này rất mê người khiến Mộc Thư Đồng có chút thất thần.

  " Sao? " – Mộc Thư Đồng sợ hãi than một tiếng, vội vàng đứng lên, trời ạ, thật sự là có quỷ, câu nói kia của người đẹp là ý gì đây? Cô không nghe nhầm chứ? : " Tôi về đây ".

  Mộc Thư Đồng cũng không do dự nữa, một mạch hướng ra ngoài cửa đi về. Khi cô vào trong xe liền tự trấn an mình, dọc theo đường đi vừa lái xe, vừa động một chút là muốn đưa tay đi sờ môi của mình một cái. Cô thế nhưng lại cùng một cô gái khác hôn môi, điều này làm cho cô – một thiếu nữ chưa từng có người yêu làm sao chấp nhận nổi đây. Cũng chỉ trách " hồng nhan họa thủy ", nhưng hồng nhan thiếu phụ này lại vẫn bình tĩnh nói không ngại.

  Mộc Thư Đồng nặng nề vỗ tay lên vô – lăng một cái mà hét lớn : " AAAAAA " - sau đó lại tự lẩm bẩm nói chuyện : " Trời cao phù hộ con, sau này nhất định không để cho con đụng phải người kia nữa, nếu không con nhất định sẽ từ một thiếu nữ như hoa biến thành oán phụ mất ".

  Chỉ lo than than trách phận, Mộc Thư Đồng hoàn toàn không nghĩ đến, lúc này đây, cái con người xíu chút nữa biến cô thành oán phụ đang nằm ở trên giường với khuôn mặt tươi hơn hoa, khóe miệng khẽ nâng lên vui vẻ mà nói một câu : " Bảo bối, chị chính là muốn đổ lỗi cho em, ai cho em chiếm tiện nghi một thiếu phụ xinh đẹp như chị, hừ ..." - trong lòng lại bật cười lên một trận, thật ra thì trên thực tế là tự mình nghĩ đi chiếm tiện nghi của người ấy, bởi vì trong nháy mắt đó, nàng đang muốn tiến tới hôn lên môi cô một cái. Tựa như ngày xưa, hai người cùng nhau quấn lấy đối phương.

   Lại là một ngày công việc, mặc dù gần tới tốt nghiệp nhưng Mộc Thư Đồng vẫn có rất nhiều khóa nghiệp phải hoàn thành. Bởi vì thông qua công ty thiết kế của nhà một người bạn giới thiệu, nhận mấy đơn đặt hàng thiết kế thời trang. Mà những khách hàng kia tất cả đều là nhân vật có tiếng tăm, yêu cầu cũng vô cùng cao, khiến cho cô hai ngày nay đều ở đây vẽ thiết kế. Ban đầu cũng không biết vì sao, có thể là bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng thích vẽ, thích thiết kế các loại, cho nên liền dự thi thiết kế thời trang chuyên nghiệp. Bây giờ chính là hối hận không ngừng, làm thiết kế thật đúng là hao tổn chất xám, thật đúng là một phần vất vả một phần thu hoạch, tiền quả thật không dễ kiếm.

  Lúc này đây, Mộc Thư Đồng đang ở trong phòng học thiết kế trong trường, đột nhiên có ai vỗ vai cô một cái, sau đó liền từ phía sau ôm cô cười : " Đồng Đồng, nên đi ăn cơm thôi, bồ cũng không thể làm việc quên ăn chứ, sắp giống như cái cột điện rồi ".

  " Bồ mới giống cột điện " – Mộc Thư Đồng quay đầu lại, trừng mắt nhìn người đối diện một cái : " Mình nói Trương Tuyết Ngưng, gần đây có phải bồ yêu đến điên phải rồi không, cười giống như hoa si ".

  " Đúng rồi, hay là để mình giới thiệu cho bồ một người, con gái luôn là phải có tình yêu làm dịu " – Trương Tuyết Ngưng buông lỏng Mộc Thư Đồng ra, miệng vẫn luôn nở nụ cười tươi vui, nàng cùng Mộc Thư Đồng là bạn từ tiểu học chơi đến lớn, còn rất đúng dịp vào cùng trường đại học, chọn cùng ngành, dĩ nhiên nàng cũng là một trong những bạn bè thân nhất của Mộc Thư Đồng.

  " Hứ, mình mới không cần, bổn đại nhân đây tự có cách làm tâm tình thoải mái " – Mộc Thư Đồng liếc Trương Tuyết Ngưng một cái, rồi thu hồi bản vẽ, dù sao thì có Trương Tuyết Ngưng ở đây, miệng thì không ngừng líu ra líu rít khiến cô cũng không có tâm tư vẽ tiếp, vậy còn không đi lấp đầy bụng thì chờ tới khi nào .

  Lúc này, một nữ sinh khác đứng ở trước cửa phòng thiết kế đưa mắt tìm cô rồi kêu lên một tiếng : " Mộc Thư Đồng, bên ngoài có người tìm bạn kìa, nhanh lên đi xem một chút ".

  " Mình biết rồi, cám ơn nha " – Mộc Thư Đồng đáp một tiếng, sau đó kêu Trương Tuyết Ngưng đi ăn trước, lát nữa sẽ tới sau. Aizzz, cũng không biết là thần thánh phương nào lại đặc biệt chạy đến trường học tìm cô.

  Ra tới bên ngoài, có một người đàn ông chỉ vào một chiếc BMW X3 ven đường nói người muốn tìm cô đang ở trong xe. Điều này khiến Mộc Thư Đồng cô càng thêm không hiểu, chiếc xe này rất lạ, không giống người bạn nào, chẳng lẽ là bạn của chị gái mình. Mộc Thư Đồng bước đi thêm vài bước thì người trong xe kia đã xuống, tóc mềm lượn sóng tự nhiên xõa thật dài, mang theo một chiếc kính mát màu cafe, vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến một ngôi sao, thật đúng là phát ra hào quang nha.

  " Xin chào, lại gặp mặt rồi " – Chu Ý Nhiên nàng nâng lên khóe miệng cười một tiếng, lại ngoắc ngoắc tay với cô.

  Mộc Thư Đồng mới vừa rồi còn kinh ngạc, nhìn kỹ, mới phát hiện là người đẹp hôm trước, nhất thời bị dọa sợ đến xoay người bỏ chạy, lần đầu tiên cô sợ một người như thế, cũng bởi vì cái hôn tình cờ kia làm cô hai ngày nay tâm thần có chút không yên. Mộc Thư Đồng leo lên vỉa hè mà nhanh chóng rời đi, chỉ là sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót truyền tới.

  " Đứng lại đó cho chị, Mộc Thư Đồng " – Chu Ý Nhiên nàng tức giận kêu một tiếng, cô làm sao có thể như vậy, thấy nàng giống như thấy quỷ, nói chạy là bỏ chạy.

  Trong lòng Mộc Thư Đồng nhất thời run một cái, người đẹp này làm sao sẽ biết tên mình, không phải là đặc biệt đi tra xét đấy chứ, huống chi cô ấy cùng chị gái còn là cố nhân, nhất định rất dễ dàng tra được tung tích của cô. Xem ra lần này chết chắc, người này nhất định là đến tìm cô " đòi nợ ", nhất định sẽ nói cô dụ dỗ con gái cô ấy trước, sau đó còn trêu đùa cô ấy, trời ạ, lúc này vận số của cô thật đen đủi mà.

  Mộc Thư Đồng càng nghĩ thì càng cảm thấy hốt hoảng, ngay cả một cái ổ voi trên mặt đất cũng không thấy, vì vậy một giây kế tiếp chỉ cảm thấy dưới chân bị thứ gì kéo lại, trọng tâm không vững, huống chi cô cao gần 1m7, cộng thêm việc đang bước đi vội vàng cho nên sau đó một giây chỉ nghe được một tiếng : " Ah ... " - cô trực tiếp té ngã.

  Mộc Thư Đồng nằm trên mặt đất, cũng không có nghĩ đến đau đớn, điều duy nhất nghĩ tới chính là phải đi khỏi đây. Đang lúc cô muốn bò dậy chạy, một đôi giày cao gót nhọn đầu xuất hiện ở trước mắt, người đẹp đưa tay ra, cười một tiếng : " Cho em bỏ chạy ".

  Chu Ý Nhiên nàng kéo Mộc Thư Đồng dậy, sau đó liền cười khanh khách nhìn cô. Điều này khiến Mộc Thư Đồng cô lúng túng không thôi, phủi phủi bụi bậm trên quần áo, rồi hắng giọng : " Về chuyện kia, tôi trịnh trọng thanh minh. Thứ nhất, tôi không có dụ dỗ con gái của cô. Thứ hai, hôm đó chẳng qua là ngoài ý muốn, cũng không phải là tôi cố ý gây nên. Cho nên, cô đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi, tôi sẽ nhớ tấm lòng bao dung đại lượng của cô ".

" Haaa " – Chu Ý Nhiên nàng nhịn không được cười lên, bảo bối của nàng thế nào còn nhớ rõ như vậy đây, nàng thì sớm quên chuyện hôm đó, thật không nghĩ tới cô còn một mực nhớ kỹ : " Không quan trọng, hôm đó chị đã nói rồi mà, chị không ngại. Hơn nữa, hôm nay tới tìm em là có chuyện muốn em giúp một tay ".

   Nghe Chu Ý Nhiên nói, Mộc Thư Đồng theo bản năng hỏi một câu : " Sao? Là chuyện gì? ".

  " Chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó chậm rãi trò chuyện " – lời vừa dứt, Chu Ý Nhiên nàng cũng không cần hỏi ý kiến Mộc Thư Đồng cô, mà trực tiếp kéo lấy tay cô trở về chỗ xe nàng đang đậu.

  Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Mộc Thư Đồng mới ý thức được mình là bị người ta kéo đi. Hai người đi tới một quán ăn, dọc theo đường đi hai người đều là im lặng, bây giờ ngồi đối diện nhau, không khí tự nhiên vẫn là trầm mặc. Chu Ý Nhiên nàng tự gọi vài món ăn ngon, mà Mộc Thư Đồng thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ nhằm che giấu sự khẩn trương không được tự nhiên của mình. Mặc dù cô gái trước mặt này đẹp như vậy, nhưng lại cho người ta cảm giác rất khó gần, vô hình khiến cho không khí xung quanh xuất hiện một loại cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, điều này khiến Mộc Thư Đồng khó chịu đến ngạt thở, cô chỉ muốn nói nhanh một chút liền rút lui. Nhưng là người đẹp này vẫn không mở miệng, chẳng lẽ nói mình phải chủ động hỏi cô ấy cần hỗ trợ cái gì đây, huống chi hai người bọn họ còn không phải là người quen của nhau.

  Chân mày Mộc Thư Đồng một hồi thì nhíu lại, một hồi thì giãn ra, cứ như vậy mà không ngừng lặp đi lặp lại, cho nên toàn bộ những điều này đều bị chu Ý Nhiên nàng thu vào tầm mắt, miệng nàng nâng lên cười một tiếng : " Em đang nghĩ gì? ".

  Mộc Thư Đồng vẫn còn đắm chìm ở suy nghĩ của mình, đột nhiên nghe được thanh âm như vậy liền trực tiếp kinh ngạc giật mình, vội vàng xoay đầu lại. Trong lúc vô tình đụng phải chén trà, toàn bộ nước trong chén đều đổ ở trên đùi, thật may là nước không phải quá nóng, nếu không cô nhất định sẽ kêu to tại chỗ.

   Vậy mà điều này lại khiến Chu Ý Nhiên nàng sợ hết hồn, vội vàng vòng qua bên người cô xem xét : " Em có sao không? Có bị nóng không? " - nàng vừa nói vừa cầm khăn giấy giúp Mộc Thư Đồng lau chùi đi vết nước trà vừa đổ trên người cô.

   Mộc Thư Đồng cô có chút kinh ngạc nhìn Chu Ý Nhiên nàng, hành động như vầy cũng quá thân cận đi, hai người mới gặp hai, ba lần thôi mà. Cô vội vàng cầm khăn giấy, rồi cười với nàng một tiếng, bất quá mặt cô lại đỏ lên, ai bảo cô ở trước mặt người đẹp mà liên tiếp phải chuốc lấy xấu hổ hai lần đây : " Không sao, nước cũng không nóng, không vấn đề gì. Cám ơn cô ".

  " May mắn là như vậy " - Chu Ý Nhiên nàng thở phào nhẹ nhõm, trở lại ghế ngồi của mình. Lúc này món ăn vừa vặn đưa lên bàn, Mộc Thư Đồng nhìn lướt qua, tất cả đều là món ăn mà cô thích, điều này cũng quá trùng hợp, chẳng lẽ nói đây chính là duyên phận. Thật không nghĩ tới người đẹp này khẩu vị yêu thích cũng giống mình.

  Mộc Thư Đồng cảm thấy đói bụng, không muốn bận tâm nhiều như vậy, liền bắt đầu ăn, dù sao đến lúc đó cô trả tiền là được. Bằng không nói không chừng người đẹp đây lại muốn đến tìm cô đòi lãi bữa cơm khác cũng nên.

  " Ăn chậm một chút, không ai giành với em đâu " – Chu Ý Nhiên nàng nhìn Mộc Thư Đồng ăn, thế nào mà vẫn còn giữ thói quen ăn uống giống như ngày xưa, xấu chết đi được. Trong lòng không khỏi cảm thán mà thở dài lắc đầu.

   Lúc này, Mộc Thư Đồng mới nghĩ đến mình ăn có chút bất nhã, vì vậy cũng liền giảm tốc độ, giả bộ rất thục nữ. Bất quá bị Chu Ý Nhiên nàng nhìn chằm chằm, khẩu vị gì cũng không còn, trong lòng lại vẫn là thắc mắc không biết người đẹp này tìm cô rốt cuộc có chuyện gì, thật sự là không nhịn nổi, liền hỏi : " Cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Không phải đơn giản là để tôi mời cô ăn bữa cơm như vậy chứ? ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK