Chu Ý Nhiên nàng ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Mộc Thư Đồng từ trên xuống dưới, liền phát hiện người này hôm nay không mang túi xách hay ba lô, lại mặc quần có túi rất nông, như vậy chính là nói không mang ví. Trong lòng Chu Ý Nhiên nàng không khỏi thở dài một tiếng " xem em thế nào tính tiền", sau lại nâng lên khóe miệng cười xinh đẹp : " Em nói thật? Bữa cơm này là em mời chị? ".
" Dĩ nhiên, Mộc Thư Đồng tôi cho tới bây giờ không lừa ai bao giờ. Mặc dù còn là sinh viên nhưng mời cô ăn bữa cơm, tuyệt đối không thành vấn đề " - Mộc Thư Đông vỗ ngực một cái, nghĩ thầm " tôi mới không muốn thiếu cô, hôm nay cơm nước xong, chúng ta tốt nhất cũng không cần gặp nữa " không lại khiến tâm thần cô không yên, huống chi Chu Ý Nhiên nàng còn là một ngôi sao chổi, để cho cô hôm nay xui xẻo tới hai lần.
" Oh, nếu em nhiệt tình như vậy, chị liền cung kính không bằng tòng mệnh " - Chu Ý Nhiên nàng nháy mắt, nâng lên khóe miệng cười thật xinh đẹp một lần nữa.
Hai người tiếp tục dùng cơm, chẳng qua là Mộc Thư Đồng cô vẫn cảm giác được người đẹp đối diện đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt vô cùng nóng bỏng khiến cho cô không còn khẩu vị ăn tiếp, cho nên cô ngẩng đầu lên hỏi : " Rốt cuộc có chuyện gì? Bằng không tôi liền tính tiền đi, cô tự mình chậm rãi dùng bữa ".
Chu Ý Nhiên nàng ngẩn ra, bất quá vẫn là mỉm cười một cái : " Được, nếu em nóng lòng, chị cũng sẽ không vòng vo. Đầu tiên, chị xin tự giới thiệu mình. Chị tên là Chu Ý Nhiên, độc thân nhưng có con gái, em cũng đã gặp rồi. Hôm nay tới tìm em, chính là muốn mời em làm gia sư cho con gái của chị. Về phần tại sao muốn tìm em, đó là bởi vì con gái của chị thích em, con bé xem trọng em ".
" Cái gì? " - Mộc Thư Đồng kinh ngạc kêu một tiếng, bất quá cô còn chú ý tới nơi này là nơi công cộng, lập tức thấp giọng trịnh trọng nói : " Không được, tôi chưa tốt nghiệp, kế tiếp còn phải thực tập hai năm, huống chi tôi còn có một phần công việc làm thêm, thật sự là không thể đồng ý. Cô nên mời người khác đi ".
Bây giờ cô không muốn đối mặt người này, huống chi là đứa trẻ kia, muốn cô đi làm gia sư còn không bằng để cô đi nhảy lầu.
" Sẽ không làm trễ nải quá nhiều thời gian của em, cuối tuần dạy con bé hai giờ, về phần tiền lương, em cứ quyết định " - nét mặt Chu Ý Nhiên nàng cũng không có gì biến hóa, hôm nay cô không đáp ứng vậy thì nào nàng cũng sẽ tìm cô cho đến khi cô đáp ứng mới ngưng.
" Bây giờ tôi có đầy đủ tiền, không cần làm thêm cái gì. Cho nên, vô luận cô cho tiền lương có nhiều đến mê người, tôi cũng sẽ không suy nghĩ lại, xin lỗi " - Mộc Thư Đồng cười nhạt, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đến lúc phải đi rồi : " Chu tiểu thư, buổi chiều tôi còn có lớp, phải đi trước, xin phép ".
Lời vừa dứt Mộc Thư Đồng liền đứng dậy : " Phục vụ, tính tiền ".
" Quý khách thanh toán bằng tiền mặt hay là bằng thẻ? ".
Mộc Thư Đồng theo bản năng đi tìm túi xách, lúc này mới phát hiện hôm nay đi ra vội vàng, căn bản là không mang, vì vậy tay liền đưa đến trong túi quần sờ một vòng, lại cũng không mang ví. Cô trực tiếp ngồi xuống, có chút luống cuống quét một vòng bốn phía, đang lúc cô muốn mở miệng hỏi Chu Ý Nhiên nàng thì nàng lại mở miệng trước : " Tiền mặt ". Sau đó liền đưa tiền cho người phục vụ kia, còn nói không cần trả lại. Nhân viên phục vụ kia tự nhiên vui vẻ, lập tức chạy đến quầy thu ngân đi tính tiền. Mộc Thư Đồng ngồi tại chỗ, mặt mũi đỏ bừng, đây là lần thứ ba trước mặt người đẹp xấu hổ, quá tam ba bận, điều này làm cho cô sau này vô luận như thế nào cũng không thể gặp lại Chu Ý Nhiên nàng. Nếu không trái tim yếu ớt như thủy tinh này của cô sẽ sớm bể nát văng ra đầy trên đất.
" Cám ơn, tiền cơm tôi sẽ trả lại cô sau " - lời vừa dứt, Mộc Thư Đồng liền đứng dậy bước ra ngoài.
Chu Ý Nhiên nàng thật sự là nhịn không được mà bật cười, chậm rãi từ trong nhà hàng đi ra, khóe miệng nâng cao. Mặc dù hôm nay gặp bất lợi nhưng tâm tình cũng là tốt vô cùng, bảo bối của nàng ở trước mặt nàng vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là bộ dạng hồ đồ như ngày xưa.
Chu Ý Nhiên nàng đi tới chỗ đậu xe, xa xa liền thấy bảo bối nhà mình đang đứng ở ven đường, đầu cúi xuống, trên chân còn đá cái gì đó, tựa hồ như có chuyện bất mãn.
Mộc Thư Đồng đang rầu rĩ nên trở về trường học như thế nào đây, trên người không có đồng nào, chẳng lẽ phải đi bộ trở về? Đúng lúc này, một chiếc xe BMW lái tới, người trên xe hạ cửa kính xuống rồi cười với cô một tiếng :" Còn chưa lên, em không sợ trễ ah? ".
Mộc Thư Đồng mím môi, cuối cùng vẫn là buông xuống mặt mũi, lên xe. Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện, Chu Ý Nhiên nàng chuyên chú lái xe, mà người khác đó đó liền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi trở lại cửa trường học, người khác đó đó vội vàng từ trên xe vọt xuống, chạy vào trong trường.
" Đứng lại, Đồng Đồng đầu heo " - Chu Ý Nhiên nàng có chút bất mãn kêu một tiếng, nào có người như vậy, không nhìn nàng đã đành, ít nhất cũng phải nói tiếng cám ơn chứ.
Mộc Thư Đồng lập tức dừng bước, không phải là bởi vì Chu Ý Nhiên nàng gọi cô đứng lại, mà là bốn chữ " Đồng Đồng đầu heo " khiến cô giật mình. Đây chính là lời nói cô thường xuyên nghe được trong mơ. Cô quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Chu Ý Nhiên nàng : " Sao cô lại gọi tôi như vậy? ".
" Bởi vì chị thích, gọi như vậy chị thấy rất vui tai " - Chu Ý Nhiên nàng nghễnh đầu, vẻ mặt có một chút đắc ý.
" Nhàm chán " - Mộc Thư Đồng cô liếc nàng một cái, không muốn suy nghĩ về bốn chữ này nữa, chẳng qua là ngẫu nhiên bị nàng gọi mà thôi.
" Đừng quên, em còn nợ chị một bữa cơm. Hơn nữa, vấn đề lúc nãy, em cũng nên suy nghĩ thêm một chút. Chị phải đi làm rồi, gặp lại sau " - Chu Ý Nhiên nàng liếc mắt nhìn thời gian, cũng phải trở về công ty, buổi chiều còn có một hội nghị quan trọng. Về phần muốn đem bảo bối về nhà, vậy phải từ từ đi, nóng lòng thì sẽ không ăn được đậu hũ?
Mộc Thư Đồng nhìn chiếc xe từ từ biến mất trước tầm mắt, xoay người lại, tiếp tục hướng trường học đi tới, trong miệng lại lầm bầm: " Gặp lại sau, hy vọng chúng ta không gặp nhau nữa, hừ... " ...
Chẳng qua là ở chỗ này, người khác đó đó bởi vì Chu Ý Nhiên nàng mà ba lần phải nhận lấy xấu hổ mà nháo tâm. Còn bên kia, Chu Ý Nhiên nàng thì vui vẻ ra mặt. Nàng gọi điện thoại, cười thoải mái nói một câu : " Tư Gia Di, tôi gửi cho cậu chút đồ, sớm đem báo cáo gửi trở về cho tôi, để ngừa phải dùng đến. Cám ơn, tháng sau gặp ". Tắt máy, tiếp tục cười hì hì nhìn về phía trước, mọi việc đối với nàng bây giờ cũng đều là thắng lợi. Nàng tin, cô sẽ trở về bên nàng, nhanh thôi.
Qua gần một tuần, Mộc Thư Đồng rốt cuộc thì thở phào nhẹ nhỏm, người đẹp sao chổi kia không có trở lại tìm cô, mà mấy chuyện khiến cô nhớ tới rồi suy nghĩ miên man cũng chậm rãi không xuất hiện bất thường trong đầu cô nữa. Ngày này, cô đi tới công ty thiết kế mình làm thêm, chỉ vì có một hoạt động biểu diễn thời trang, mà cô lại là người mẫu đại diện. Mặc dù ưu thế chiều cao quá rõ ràng, nhưng mà trời sinh cô dáng vẻ xinh đẹp, mặc đồ gì lên người cũng làm cho đồ vật ấy nổi bật hơn hẳn. Cho nên lần này cô chính là người mẫu chính.
Trang điểm xong, Mộc Thư Đồng nhìn mình trong gương, cũng có chút không dám tin tưởng, đây là cô sao? Chỉ là không có thời gian để cho cô đi suy nghĩ, nhân viên làm việc liền nói cho cô biết phải lập tức bắt đầu biểu diễn.
Ánh đèn trên sân khấu có chút chói mắt, lúc Mộc Thư Đồng cô đi ra, dưới đài vang lên một mảnh tiếng thét chói tai, sau đó là một mảnh tiếng vỗ tay đi qua. Mộc Thư Đồng cô phải điều chỉnh lại tâm tình, đây là lần đầu tiên được đãi ngộ như thế, thiếu chút nữa hù cô sợ mất tích rồi. Vậy mà, lúc cô thay bộ quần áo thứ hai đi lên sân khấu, trong lúc lơ đãng lại nhìn chỗ ngồi hàng đầu dành cho khách quý, có cái khuôn mặt thật quen thuộc, lại là người đẹp kia, cô ta làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này? Mộc Thư Đồng thoáng run lên, không nghĩ nữ nhân ấy còn phất tay một cái với cô, giơ ngón tay cái lên, khiến cô thiếu chút nữa đạp đến chân quần, thật may là cô phản ứng khá nhanh, lập tức điều chỉnh trạng thái, ánh mắt sau khi từ biệt chỗ hàng ghế khách quý đó, lại làm như không có chuyện gì xảy ra hoàn thành buổi diễn.
Khi Mộc Thư Đồng chạy đi thay quần áo, lại thấy ông chủ công ty thiết kế cùng Chu Ý Nhiên nàng đi chung với nhau hướng tới chỗ cô đang đứng. Hai người kia đi tới trước mặt cô, vị giám đốc kia liền mở miệng giới thiệu : " Mộc tiểu thư, vị này là giám đốc công ty thiết kế Thư Ý - Chu Ý Nhiên, mặc dù tôi cùng cô ấy là bạn bè kiêm bạn hợp tác, nhưng cô ấy lại muốn đục khoét tường nhà tôi " - nói xong liền ha ha cười lớn.
Mộc Thư Đồng có chút lúng túng nhìn Chu Ý Nhiên nàng một cái, cười nói : " Cảm ơn giám đốc Chu thưởng thức, bất quá tôi chẳng qua là làm người mẫu một lần cũng không nghĩ tới sẽ phát triển trong lĩnh vực này, cho nên...".
" Không quan hệ, chị muốn gặp em, cũng không phải là vì chuyện này " - Chu Ý Nhiên nàng cười nhạt, bất quá nhìn qua vẫn còn có chút cảm giác bị áp bách, xem ra làm giám đốc chính là để cho người ta rất khó đến gần. Lúc này lại có một người tới đây, là tìm giám đốc công ty thiết kế, vì vậy, bên này cũng chỉ còn dư lại Mộc Thư Đồng cùng Chu Ý Nhiên nàng, mặt đối mặt mà đứng. Đương nhiên là Mộc Thư Đồng không muốn một mình đối mặt nàng, liền nói : " Tôi phải đi thay quần áo, xin phép ".
" Chị cùng đi với em " - Chu Ý Nhiên nàng là lơ đễnh đi theo phía sau Mộc Thư Đồng, đi thẳng tới phòng thay quần áo. Mộc Thư Đồng thật sự là không chịu nổi, người đẹp này thế nào giống như vi khuẩn đây, để cho cô đụng phải khiến cô không thể không đi suy nghĩ mấy chuyện kia. Cô cũng không muốn thay quần áo, cầm túi của mình, từ bên trong móc ra nhân dân tệ trả lại cho Chu Ý Nhiên nàng : " Tiền trả cho cô, tôi không nợ cô cái gì, cô hãy bỏ qua tôi, tôi đã nói vô cùng rõ ràng, tôi sẽ không đi làm gia sư cho con gái cô, lại không biết bị cô đục cái gì hay khoét tường gì, tóm lại một câu nói, chúng ta mỗi người một đường, sau này không gặp lại ".
" Em rất ghét chị? Hay là em sợ chị? " - Chu Ý Nhiên nàng thoáng cái cũng đổi sắc mặt, nhìn qua nghiêm túc không ít, lộ ra một chút độ băng lãnh.
" Tôi không ghét cô, lại không sợ cô nhưng mà tôi cũng không thích cô, nói đi nói lại, cô chính là sao chổi của tôi, chỉ cần nhìn thấy cô sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Hôm nay ở trên sân khấu cũng bởi vì thấy cô, thiếu chút nữa liền vấp ngã, thật may là tôi phản ứng khá nhanh, nếu không đây sẽ là lần thứ tư ở trước mặt cô phải xấu hổ ".
" Oh, thì ra là như vậy " - sắc mặt của Chu Ý Nhiên nàng thoáng cái liền hòa hoãn một chút : " Rốt cuộc hiểu rõ, bảo bối là người coi trọng mặt mũi, mặt mũi này mất, trong lòng tự nhiên không thoải mái.
" Aizz, nói gì lung tung vậy " - Mộc Thư Đồng tức giận trả lời một câu nhưng là một giây kế tiếp lại lớn tiếng kêu : " Cô nói lung tung cái gì, cái gì bảo bối chứ, ánh mắt cô có vấn đề à, bảo bối nhà cô còn là một đứa bé bú sữa mẹ kia kìa ".
" Ha ha... " - Chu Ý Nhiên nàng cuối cùng là nhịn không được cười, hỏi: " Đến bây giờ em vẫn còn bú sữa mẹ sao? Tôi thật sự không dám tin đó ".
" Cô ... biến. Tôi với cô không quen, không rảnh nhai lưỡi cây với cô, tôi phải thay quần áo, cô xin cứ tự nhiên " - Mộc Thư Đồng nhìn Chu Ý Nhiên nàng cười đến vui vẻ thì càng giận, sao lại đặc biệt chạy tới đây cười cô, cái này cũng giống người nào a, ăn no không có chuyện làm sao?
" Tính khí này thật đúng là vẫn nóng nảy như thường lệ nha, bất quá, chị liền hết lần này tới lần khác thích như vậy " - Chu Ý Nhiên nàng vẫn như không có chuyện gì xảy ra chậm rãi cảm thán.
Mộc Thư Đồng thật sự là không muốn hướng về phía gương mặt này, bắt được áo của mình, cũng không chuẩn bị đổi, tức giận ra khỏi phòng thay đồ. Khi đi ngang qua Chu Ý Nhiên nàng, khinh thường hù dọa một cái : " Cô ở nơi này tiếp tục làm người hoa si, bổn đại nhân đây không rảnh cùng một người nhàn rỗi không chuyện gì làm nói chuyện lung tung, hừ... ".
" Chị sẽ tìm em nữa, kể cho em nghe chuyện xưa " - Chu Ý Nhiên nàng hướng về phía bóng lưng người nào đó đó kêu một tiếng. Thái độ của bảo bối nhà nàng có chút quyết liệt rạch ròi giới hạn, đây rõ ràng là tình huống bất lợi cho nàng nhưng là tâm tình vì sao còn là tốt đây, thì ra là bảo bối nhà nàng cũng không có thay đổi.
***
Aizz, hôm chủ nhật đi off bên Động Gái vui thật. Cơ mà vận động nhiều quá nên mệt mỏi. Hôm nay mới có chương mới cho các đồng chí 😄
Truyện được cập nhật bên Bách Gia Trang. Mọi người có thể qua 4rum đọc.
Danh Sách Chương: