Convert : Bichan
Edit : fang yun
Chỉnh dịch : Xiao Fang Fuong
Tranh Tranh không giống những người bình thường khác.
Điểm này trong lòng Hà Tất Sinh hiểu rất rõ. Quen nhau đã hai tháng thì dù có vô tâm thế nào cũng phải nhận thấy sự khác lạ.
Anh không thể nói chính xác ở điểm nào, nhưng anh biết cô rất khác.
Có lẽ, tình yêu thật sự có thể khiến ta trở nên mù quáng. Anh gạt bỏ những điều không thích hợp, trong lòng chỉ còn những điều đẹp đẽ. Tự tin qua đỗi rằng: những điều đó chẳng quan trọng, rằng anh có thể khắc phục.
Cho đến khi…
Sự mù quáng đó đã bị em trai anh chỉ ra. Quen cô hai tháng thì cả hai tháng đều gặp gỡ trong công viên chưa từng có một nơi hẹn hò mới nào khác. Anh bắt đầu thấy chuyện này chẳng thể cứ mãi thế này được. Khi ở một mình, anh thường tưởng tượng ra những buổi hẹn hò lãng mạn với anh và cô cùng nắm tay nhau sóng bước bên bờ đê cùng ngắm hoàng hôn, cơn gió nhẹ hiu hiu của buổi chiều tà dập dìu chơi đùa với mái tóc mượt mà của cô…
Nếu không thì hai người cùng ngồi sát bên nhau cùng thưởng thức cafe và nói chuyện tình yêu ngọt ngào……
Rồi, rồi, kiểu mộng tưởng của kẻ ngờ nghệch thế thì sao có thể xảy ra được.
Dù chuyện hẹn hò lãng mạn rất khó thành hiện thực nhưng chuyện phải ra khỏi cái công viên đó thì anh rất cương quyết.
Nếu không nhỡ có ai hỏi mà anh trả lời là tình yêu của hai người họ chỉ là hàng ngày xem các cụ già tập Thái Cực Quyền, tập Aerobic, ngoài ra còn có một lần cãi nhau với một bà béo……tin này mà truyền ra thì thử hỏi anh còn mặt mũi nào mà về diện kiến tổ tiên cơ chứ?
Cô thậm chí ngày nào cũng đi duy nhất một tuyến đường từ nhà tới công viên, nhất quyết đi qua con ngõ nhỏ nơi hai người lần đầu gặp mặt chứ không đi đường nào khác, mọi thứ với cô dường như chỉ là bản năng.
Được rồi, những người mù đường tới cực hạn anh cũng chẳng phải chưa từng gặp. Người thì lạc ở ngay con ngõ gần nhà mà mình ngày nào đi làm cũng đi qua đến hơn chục năm. Những ngươi như thế nhiều thật nhiều nên cô chẳng được tính là nghiêm trọng lắm.
Anh âm thầm thuyết phục bản thân, hơn nữa còn ra sức biện minh. Cam đoan có anh ở bên, cô không thể đi lạc được. Lúc này gương mặt nhỏ nhắn mới khẽ nhăn lại, rất miễn cưỡng đồng ý lần hẹn hò đầu tiên không phải trong công viên mà là ra ngoài gặp em trai anh.
“Anh cả, em thấy!” Ánh mắt rực lửa quét tới tương ứng với cậu em ngậm miệng tức thì. Hà Tất Sinh cúi đầu dịu dàng chăm sóc tiểu bảo bối khiến người khác nghe thấy ai cũng nổi hết da gà. “Ăn nhiều vào, món này ngon lắm! Lời bọn họ nói em coi như tiếng chó sủa là được rồi.”
Món tôm he kia hình như ăn rất ngon…… Cô lén nhìn qua đó rồi nhanh chóng cụp mắt lại.
Hà Tất Sinh lập tức đứng dậy, đĩa tôm he ngay lập tức trân trọng được chuyển đến trước mặt cô.
“Này, này, này, anh cả, món đó là của em mà!” Lại một cái trừng mắt lạnh tới đóng băng hết mọi sự phản đối.
“Đường đường một trang nam tử hán lại đi tranh giành đồ ăn với phụ nữ, em có biết thế nào là liêm sỉ không!” Sống ngần ấy năm rồi mà thành ra uổng phí cả, đúng là…!
“……”
“Rõ ràng nói là cùng ăn cơm – thế này mà gọi là “cùng” hả?” Hà Tất Vấn liếc mắt với món tôm ngon lành có duyên nhưng không thể hội ngộ của anh ở phía bên kia bàn.
Nhớ lúc đầu khi anh cả dẫn cô ấy đến, cô không chịu thân thiện với anh em họ. Anh chỉ muốn bắt tay một cái thân tình thôi mà lại thành cô sợ quá chui tọt ra sau lưng anh cả đến trốn.
Anh cả còn lớn tiếng nói: Ai bảo chúng mày giống đầu trâu mặt ngựa? Còn mày nữa! Lòng thì bất chính, mặt thì như cầm thú, hỏi sao cô ấy không sợ cho được.
Đành rằng anh em họ không được mỹ miều thuận mắt cho lắm nên đã làm cho bảo bối của anh cả sợ! Nhưng không lẽ bộ dạng như vừa trở về từ rừng xanh của anh cả thì không làm người ta sợ chắc, bọn họ còn đẹp trai hơn anh cả cả trăm lần ý chứ?
Cuối cùng, đành phải ngồi thành hai bàn mới trấn an được cô.
Có người sợ gặp người lạ đến mức này sao? Đâu phải trẻ con mà vừa thấy người lạ đã khóc um lên. Anh cả mù hay sao mà không nhìn ra vấn đề này?
Hà Tất Vấn vừa soi xét lại gương mặt đẹp trai của mình rốt cuộc là bị làm sao vừa quan sát giai nhân e lệ ở bàn đối diện……
“Này, đừng có nhìn người khác vậy chứ, cẩn thận không anh cả trở mặt đó.” Hà Tất Dương nhỏ giọng cảnh cáo, thật sự là cậu em út này của anh ngố tới hết thuốc chữa rồi. Nhưng sự ngờ nghệch của Hà Tất Vấn bỗng nhiên cũng phát vào lúc này, nháy nháy mắt mấy lần tới sắp rách cả mắt ra thì anh cả mới dịu dàng nói một câu: “Tranh Tranh, anh quay lại ngay, em đừng đi lung tung nhé!”
Sau đó mấy anh em họ lần lượt vào toilet nói chuyện.
Hai tên tiểu tử thối này, được gặp bạn gái xinh đẹp dễ thương của anh thì đã là vinh hạnh cho chúng nó lắm rồi, không tạ ơn long ân thì đã là quá nhân nhượng rồi, lại còn dám có ý kiến sao!
“Giờ thì sao đây, hai đứa rốt cuộc có ý kiến gì với cô ấy chứ?’ Nếu để Tran Tranh nhận ra được mà phải buồn thì hai thằng này chết với anh!
“Anh cả tha mạng! Em có lời muốn nói.” Hà Tất Vấn giơ hai tay đầu hàng.
“Còn không nói mau đi!”
“Anh không thấy cô ấy là lạ sao? Em lấy tấm bằng bác sỹ tâm lý rách mà em vừa nhận được ra cược với anh rằng cô ấy là khách hàng tiềm năng của em.”
“Ngậm cái miệng chó của em lại ngay!” Là sao chứ? Vòng vo mãi cuối cùng là nói Tranh Tranh tâm lý có vấn đề chứ gì?
“Ai khiến em nói? Làm bác sỹ tâm lý chẳng phải mỗi khi bệnh nhân hỏi thì lại trả lời là còn phải hỏi sao!” (Hà Tất Vấn – Anh Sinh chơi chữ nhé bà con). Cũng may là còn chưa làm nghề liên quan tới sinh mạng con người đó, nếu không thì chẳng biết được mấy bữa người ta đã tước tấm bằng vừa nhận được của nó cũng là.
“Đó là tự giới thiệu!” Bị chạm vào nỗi đau, Hà Tất Vấn rưng rưng phản đối. “Chính anh cũng từng bị trêu chọc mà sao giờ lại dùng tên em để công kích em! Đúng là quá đáng!
“Ít nhất em cũng không ngốc đến mức làm việc ở khoa sản.”
“Rõ ràng là thi đại học cả hai khoa đều bị ăn trứng ngỗng mà còn dám nói…”
“Anh cả, lần này ý kiến của em giống anh Vấn, cô ấy – đúng là có điểm là lạ mà.” Cho dù có bị công kích bởi những câu kiểu như: “Ai khiến em nói, làm bác sỹ nhi chẳng phải ngày nào cũng ra rả mấy câu cần gì phải lớn (Hà Tất Dương), Hà Tất Dương cũng không sợ chết mà phải im miệng.
“Cô ấy lạ chỗ nào chứ? Lạ chỗ nào? Em nói xem! Nói xem!” Anh chẳng thể chịu nổi người khác chê bai bảo bối trong lòng nên thẹn quá hóa giận, lớn tiếng quát tháo.
Là anh muốn bọn họ nói, chỉ sợ khi họ nói ra anh cả sẽ trở mặt ngay. Hà Tất Vấn tự nhủ, cố gắng lựa chọn từ ngữ cho thật uyển chuyển. “Cô ấy… hơi khép kín…”
“Cái đó gọi là thẹn thùng, là hướng nội? Không được chắc? Cái loại da mặt dày bắn đại bác cũng không thủng được như em thì hiểu sao được!”
Công kích người khác! Thế này rõ ràng là công kích người khác!
Vì một người mới quen hai tháng mà đang tâm vứt bỏ tình huynh đệ thủ túc bao năm thì không biết ai mới là đồ vô sỉ đây!
“Nếu anh tỉnh táo hơn một chút thì sẽ không vì tình yêu làm cho đầu óc quay cuồng, thì anh sẽ thấy thế không chỉ là hướng nội thôi, dù em mới chỉ là bác sỹ mới vào nghề nhưng cũng không thể hoài nghi năng lực chuyên môn của em được.”
Đã tự biết là mới vào nghề rồi thì còn lời nào mà nói nữa?
“Nếu không thì em nói là cô ấy rốt cuộc bị làm sao?”
“Rất khó nói, em chưa tiếp xúc với cô ấy nên chưa có cơ sở gì cụ thể cả nên chẳng dám nói chính xác điều gì.”
“Vậy là chẳng có gì! Đã chẳng có gì thì sao phải lắm lời thế.”
“Anh cả –” Không hiểu ý của anh sao? Không phải là không vấn đề gì mà là anh chưa thể nói chính xác vấn đề nằm ở đâu.
“Được rồi! Anh mặc kệ hai đưa nói thế nào nhưng anh thấy cô ấy rất bình thường, vậy là được rồi! Là lời anh nói đấy, hai đứa tốt hơn hết là nhớ cho kỹ!’ Nói xong anh hùng hổ bước ra ngoài.
“Anh!” Hà Tất Vấn còn muốn nói gì đó nữa nhưng bị anh hai cản lại.
“Đừng nói nữa, em còn không nhận ra sao? Anh cả không phải là không biết mà là trong tâm đã rất rõ rồi nhưng anh ấy cũng quyết định sẽ chấp nhận hết rồi.”
Là vậy sao? Chẳng thể ngờ được anh cả của anh không yêu thì thôi, chứ yêu thì cứ như trâu húc về phía trước, có cản thế nào cũng không cản nổi.
Thôi rồi, anh cả đang chìm đắm trong biển tình thì thân thể cũng chẳng còn là thân thể xưa kia, làm sao nghe lọt tai lời người khác cơ chứ. Từ toilet đi ra thấy Hà Tất Sinh cuống quýt hỏi về sự mất tích của bạn gái anh. Hai người họ nhìn nhau rồi bước nhanh tới hỏi: “Sao thế anh?”
“ Không thấy Tranh Tranh đâu cả!”
“Có lẽ đi toilet chăng!”
“Không có! Anh đã tìm rồi!” Anh cả vào nhà vệ sinh nữ sao? Hai anh em họ lại nhìn nhau, rất rõ ràng là đang nén cười. “Thế thì cũng có gì đâu, có khi không thấy ai nên cô ấy đã về nhà rồi, sao anh căng thẳng thế?”
“Em không hiểu đâu, tình trạng của Tranh Tranh rất đặc biệt!”
Giờ đã chịu thừa nhận là tình trạng của cô đặc biệt rồi sao?
Hà Tất Sinh nói tiếp. “Cô ấy chưa bao giờ đi quá xa khỏi nhà, chưa từng tiếp xúc với những nơi lạ lẫm, cô ấy sẽ sợ hãi, cô ấy sẽ lạc đường! Hơn nữa, cô ấy cũng không biết nói…” lúc muốn hỏi đường, không biết người đi đường có hiểu tranh cô ấy vẽ gì không?
Khốn nạn! Đáng lẽ anh không nên bỏ cô lại một mình ở đó, mà trở lại sớm hơn thì cô đã không sao rồi, đúng là lắm lời không bao giờ là tốt cả!
Ba người quyết định phân công nhau đi tìm người.
Hà Tất Sinh nóng vội đã lao ra khỏi nhà hàng từ lâu, còn lại hai người bụng rỗng cũng đành nhận mệnh đẩy cửa đi tìm người. Nếu người ta mà có chút tổn thương nhỏ nhoi nào thì chắc anh cả sẽ giết chết hai bọn họ mất thôi… “Chờ chút anh hai! Em nghĩ chúng ta không phải tìm đâu.” Kéo tay anh hai trở lại, mắt Hà Tất Vấn nhìn về một điểm không xa nơi có một cô gái đang đứng bên cạnh bồn hoa rực rỡ.
“Để anh gọi cho anh cả.” Hà Tất Dương lập tức ấn di động, Hà Tất Vấn chậm rãi đi về phía trước, giữ một khoảng cách nhất định để không làm cô giật mình.
“Hi, Tranh Tranh, cô làm gì ở đây?
Phạm Như Tranh lùi lại một bước, hoảng hốt nhìn sang hai bên.
“Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, tôi chỉ ở đây thôi, sẽ không tiến tới gần đâu.” Thấy ánh mắt sợ hãi nem nép của cô nên Hà Tất Vấn có ý trấn an cảm xúc của cô.
Như Tranh chân tay luống cuống như con thỏ lạc đường, mở miệng rồi ngậm lại mấy lần rồi khẽ khàng nói. “Sinh Sinh…”
Sinh Sinh? Chỉ anh cả nhà anh sao?
Hà Tất Vấn mồm miệng há hốc tới đông cứng, một từ đáng yêu như thế không thể nào lại là chỉ anh cả danh chấn thiên hạ nhà anh được…
Nhưng, có kinh ngạc thế nào cũng không sánh bằng sự kinh ngạc khi nghe thấy cô nói chuyện.“Cô – có thể nói?” Vậy sao anh cả…
“Sinh Sinh……” Cô yếu ớt lặp lại. Muốn tìm anh……
“Chuyện đó, anh cả anh ấy…”
“Anh làm sao?” Tiếng nói âm trầm như từ địa ngục vang tới, Hà Tất Sinh mặt tối sầm đang đứng cạnh anh từ bao giờ. “Gì ạ? Anh cả, anh tới rồi sao, em thỉnh giáo anh đôi chút, sao anh lại nói cô ấy không biết nói? Cô ấy rõ ràng là biết mà!”
“Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?” Trả lời em trai nhưng ánh mắt Hà Tất Sinh không chút động, chỉ trừng trừng nhìn cô.
“Anh rút cuộc có phải bạn trai người ta không vậy? Dọa bọn em chắc? Làm gì có ai ngay cả bạn gái mình có nói được hay không cũng không biết…” Hà Tất Dương đứng bên cạnh huých tay em trai.
Không thấy sắc mặt của anh cả rất khó coi sao?
“Phạm Như Tranh, cô định giải thích thế nào đây?” Anh cắn răng ken két. Nhưng cô lại có vẻ rất vui, vui tới muốn chạy tới gần nhưng lại bị sắc mặt sấm sét của anh giam tại chỗ. “Nói cho rõ!”
Cô nhìn chằm chằm vào hai bàn tay trống rỗng, cô không hiểu tại sao.
Vì sao không cho cô ôm? Vì sao…… Ghét cô ……
Suy nghĩ non nớt, cô cảm nhận được sự bực bội của anh, cô hoảng hốt. “Anh đang giận…”
“Nói vớ vẩn! Bị lừa lâu như vậy thì ai không giận! Mẹ nó chứ, Phạm Như Tranh, cô tốt hơn hết là gải thích rõ ràng cho tôi, tại sao cô có thể nói mà lại giả câm với tôi!”
“Anh nói, không nói, cũng không sao.” Rõ ràng nói không sao mà, không hiểu… không hiểu, sao giờ anh lại tức giận…..
Lại dám lấy lời nói của anh đánh lại anh sao! Thực, thực con mẹ nó -
“Theo cô thì vì ai mà tôi nói thế?”
Lúc đó anh cho là cô không biết nói nên đương nhiên phải nói là không sao rồi. Không lẽ anh lại nói anh để ý chuyện đó chết đi được, để cô phải đau lòng sao? Cô ngây ngốc nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt. Cô càng trầm mặc không nói càng khiến lửa giận trong anh bốc cao hơn.
“Không sao? Có ai thực sự thấy không sao chứ? Người bình thường thì ai muốn đối mặt một người câm chứ? Cô cho rằng tôi không đau khổ sao? Đó là bởi vì tôi yêu cô, cô hiểu không? Bởi vì tôi yêu cô, cho nên tôi tình nguyện gánh vác! Không phải thật sự không sao cả! Kết quả thì sao? Cô coi sự chân thành của thôi là trò cười hả? Cô đùa bỡn người khác thế rất vui phải không?”
“Anh cả…” Anh cả anh trước nay chưa bao giờ nổi trận lôi đình tới thế này. Hà Tất Dương bước lên trước định làm anh cả anh bình tĩnh lại.
“Có chuyện gì từ từ nói, anh đang làm cô ấy sợ đấy……”
“Làm cô ta sợ? Vậy anh thì sao?” Hà Tất Sinh gạt tay em trai ra, hoàn toàn mất tự chủ với cơn giận đang phun trào.
Bị đùa bỡn quay vòng vòng như một thằng ngốc, thậm chí còn vì cô ta mà đi học ngôn ngữ cử chỉ bằng tay! Ngôn ngữ cử chỉ học khó chết đi được.
“Tôi mua cả một nhà sách ngôn ngữ cử chỉ và băng hình, tôi cố gắng ngày đêm học, cô thấy có buồn cười không? Cô thấy có thú vị không? Phạm, tiểu, thư!”
Cô kinh ngạc nhìn anh, có một số việc làm không sao hiểu nổi, nhưng cô hiểu anh đang rất tức giận, cô bước lên định kéo tay anh.
“Sinh!” Ngay cả giải thích cũng không nói, mà định lấp liếm cho qua chuyện sao? Chẳng có chuyện đơn giản thế đâu! Cơn giận của anh đang ngút trời nên không đợt nổi cô mở miệng anh đã quay người bỏ đi.
“Sinh Sinh –…” cô lắp bắp, đứng im tại nơi anh đã bỏ cô lại một mình. Nét mặt như vừa bị mất một vật mà mình rất yêu thích, muốn khóc mà không khóc nổi.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Hà Tất Sinh đứng ở bên đường quay đầu chờ tiểu nha đầu chân nhỏ đi chậm rề rề kia đuổi theo. Anh chờ tới tận 3 phút, cuối cùng rút ra kết luận là cô ta sẽ không đuổi theo, hỏa lại càng cao hơn, càng quyết tâm không quay lại.
Bực bội lấy di động ra gọi cho em trai. “Đưa cô ta về nhà!” Nói ngắn ngọn địa chỉ nhà rồi ngắt máy chẳng quan tâm người ta có đồng ý không. “Tiện thể nói với cô ta, ngày nào mà cô ta chưa có lời giải thích hợp lý thì đừng mong ông đây để ý tới cô ta!”
“Alô, alô!” Chẳng cho người khác có cơ hội mở miệng đã ngắt máy rồi.
Rõ ràng để ý người ta chết đi được. Tức giận đến thế mà còn nhớ phải đưa cô ấy về nhà thì không hiểu đang diễn kịch ở cái vùng miền nào đây? Chẳng tin anh cả có thể không để ý tới cô ấy. Đại ca anh thực sự rất ngây thơ……
“Chuyện đó, Tranh Tranh cô thấy có đúng không? Anh cả nhà chúng tôi…” Thấy vẻ mặt cô đang rất hoang mang nên Hà Tất Vấn sửa lại.
“Sinh Sinh bảo tôi đưa cô về. Tôi thấy tốt hơn hết là chúng ta nên nghe lời, đừng có chọc giận anh ấy, cô thấy có đúng không?”
Cô nghĩ một lát rồi gật đầu.
“Cô cũng thấy đúng hả? Vậy chúng ta đi thôi!”
Cô ngoan ngoãn đi theo làm Hà Tất Dương ở bên cạnh phải sửng sốt.
Đây chính là cô gái thà chết chứ không chịu ngồi cùng bàn khi nãy sao? Quả nhiên… là bác sĩ tâm lí có khác, dụ dỗ người cũng có bài bản…
Trên đường về, cô im lặng thu mìng ngồi phía sau, Hà Tất Vấn tự nhận không quen nên cũng không tùy tiện bắt chuyện, tập trung lái xe.
Xe dừng trước cổng khu chung cư, cô tự mình mở cửa rồi chậm chạp xuống xe.
Anh vẫn nhìn theo đến khi bóng dáng nhỏ biến mất sau cánh cổng lớn, chắc chắn cô đã an toàn về tới nhà để báo cáo với anh cả. Lúc đang định rời đi thì lại thấy cô chạy lại phía anh, đập đập vào cửa kính. “Có chuyện gì vậy?” Anh chui đầu ra hỏi. Cô rụt rè mở bàn tay phải, anh thấy, một bông cúc dại nhỏ màu trắng đã bẹp dúm.
“Sinh Sinh..?”
“Muốn tôi đưa cho anh cả sao?”
Khi nãy cô ra khỏi nhà hàng là để đi hái bông hoa cúc này tặng anh cả sao? Cho dù vừa bị anh cả mắng xối xả, cũng biết rõ là anh đang giận cô mà cô cũng không quên bông hoa cúc nhỏ này, suốt trên đường về cô ấp ôm trong lòng như bảo vật.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói “Cảm ơn”, rồi mới đi vào khu nhà.
Anh nhìn bông hoa cúc dại trong lòng bàn tay mình rất lâu, rất lâu, sau đó khẽ nhếch miệng cười.
Có lẽ có chút không giống với người khác, nhưng cô thực sự rất coi trọng anh cả anh……