“Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu đâu, nhà cậu thuê lúc trước không phải còn dư một phòng sao? Anh ấy nói chỉ cần một gian là tốt rồi, thật ra cũng chỉ để ngủ thôi, còn ăn uống thì anh ấy sẽ giải quyết ở bên ngoài. Tiểu Mộc Mộc, cậu coi như là giúp tớ đi…….” Bạn bè nhiều năm sao có thể không hiểu tính cách của Lăng Mộc chứ, thế nên nhanh nhạy nói ra vấn đề khiến cậu băn khoăn. Quả nhiên Lăng Mộc do dự, cậu là người chỉ cần có chút xao động thì rất dễ bị người khác thuyết phục.
※
“Học….học trưởng?” Lăng Mộc trợn to mắt nhìn người đang đứng trước cửa, khiếp sợ lắp bắp không nên lời, cậu có chết cũng không nghĩ tới, người mà thằng bạn nhắc đến lại là Dương Khinh Phong.
“Hửm? Hai người quen nhau hả?!” Bạn Lăng Mộc đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi, thật ra lần này vội vã như thế cũng vì bị ông anh hối thúc, đến chính cậu cũng không hiểu tại sao anh mình lại biết Lăng Mộc thuê nhà ở một mình, thậm chí còn bắt cậu ra mặt nhờ vả, lúc đầu cậu từ chối do lo lắng với tính cách của Tiểu Mộc sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng bị ông anh tra tấn cả một đêm, cuối cùng không chịu được đành đầu hàng.
“À…..không……..” Lăng Mộc phủ nhận, mặt còn không tự giác ửng hồng, mãi mới phun ra thêm một câu: “Đây là hội trưởng tiền nhiệm của hội học sinh trường chúng ta mà, mọi người trong trường đâu có ai là không biết”.
“Cũng đúng!” Đứa bạn đứng một bên gật đầu không nghi ngờ gì hết. Nhưng Dương Khinh Phong đứng ngoài cửa đã hiểu rõ, hắn nhìn vẻ hoảng hốt của bé thỏ, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian trá mà không ai phát hiện được. Trong lòng tính toán, không ngờ thằng bạn vô dụng của hắn làm việc cũng rất mau lẹ.
Thật ra Dương Khinh Phong cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái máy tính, hai thùng bìa cứng cỡ trung bình và một vali quần áo. Nhìn bề ngoài chẳng ai biết bên trong thùng là cái gì, nhưng Lăng Mộc đơn thuần lại nghĩ nó đựng đồ dùng hàng ngày và sách vở nên không để ý nữa.
“Sao cậu không nói sớm cho tớ biết người tới là học trưởng?!” Thừa dịp Dương Khinh Phong đang thu dọn đồ, Lăng Mộc lôi thằng bạn chết bầm qua một bên nhỏ giọng chỉ trích.
“Hả? Tớ vẫn chưa nói à?! A a, hôm qua lúc cậu đồng ý xong ngay lập tức đã ngắt máy, tớ còn chưa kịp nói, hơn nữa cậu cũng không hỏi, hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm người tới là ai còn gì!”
Nếu là người khác tôi đương nhiên không quan tâm! Lăng Mộc thầm nói trong lòng. Hoàn toàn không nghĩ tới người tới ở nhờ lại là học trưởng. Nghĩ đến những ngày tháng sau này được “ở chung” cùng học trưởng, cậu không nhịn được thẹn thùng cùng chút bối rối. Thằng bạn chết toi đứng cạnh còn tưởng cậu đang bực bội nên vội vàng mở miệng: “Cậu yên tâm, phỏng chừng anh ấy chỉ ở khoảng 2 tuần thôi, hơn nữa trong thời gian ở lại cũng chịu nửa tiền nhà với cậu mà!”
“Không phải vấn đề này!” Lăng Mộc bất đắc dĩ nhìn đứa bạn ngốc nghếch.
.
.
.
Ầy, nói chung thì cứ như thế, cuộc sống của tiểu bạch thỏ với đại hôi lang chính thức bắt đầu rồi.
“À….cái này….muộn vậy rồi……anh định đi ra ngoài sao?”
Lăng Mộc giờ mới phát hiện khi nói chuyện người mình thích sẽ hồi hộp tới mức nào, cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng đôi mắt mở lớn đong đầy hốt hoảng đã tố cáo cậu mất rồi.
“Ừm, đúng vậy, anh ra ngoài ăn cơm” Dương Khinh Phong nhẹ cười, mỗi một chữ nói ra đều mang theo phong vị tao nhã, kết hợp với chiếc áo sơmi trắng thuần đơn giản càng toát lên vẻ quý phái, đây là lần đầu tiên Lăng Mộc được nhìn hắn ở cự li gần như thế.
“À thì…..ừm…em làm cơm rồi….nếu không chê, anh ăn cùng em nhé!” Cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của đối phương, Lăng Mộc càng thêm bối rối: “….ra ngoài quán ăn mãi cũng không tốt, đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ……nếu anh không chê thì…..”
“Đương nhiên không chê rồi!” Lăng Mộc còn chưa nói hết câu, người nào đó đã cực kì cao hứng ngồi xuống, ý cười hiện cả trong mắt nhìn cậu nhóc nhỏ con đang cúi gầm mặt, không dám nhìn mình, cánh tai còn nhuộm một màu hồng khả nghi. Càng nhìn càng có cảm giác muốn chà đạp, nhưng hắn biết giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
“Ah……để em múc canh cho anh!” Không nghĩ hắn lại đồng ý nhanh thế, Lăng Mộc cực vui vẻ. Cậu biết Dương Khinh Phong vốn là đại thiếu gia, dù đã ra ở riêng nhưng vẫn có đầu bếp đi theo làm cơm, mà bản thân cậu chỉ biết làm những món ăn đơn giản bình thường, cứ tưởng hắn sẽ chướng mắt ghét bỏ chứ. Có lẽ bạn cậu nói cậu không thích bị quấy rầy nên hắn mới không mang theo đầu bếp riêng, thậm chí còn đưa ra phương án dùng cơm bên ngoài.
“Tay nghề của em thật tốt!” Dương Khinh Phong thật lòng nói, thật ra hắn có chút bất ngờ, không nghĩ tới bé thỏ nhỏ lại biết nấu cơm, tuy chỉ là những món ăn bình thường, không cầu kì như trong nhà hàng nhưng rất có hương vị gia đình.
“Cám ơn!” Lăng Mộc đỏ mặt, được người mình thích khen khiến cậu khó giữ bình tĩnh “Vì em đã quen sống một mình từ nhỏ nên……mới biết nấu cơm”.
Dương Khinh Phong gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Lăng Mộc càng không dám nhìn thẳng vào hắn, tim đập thình thịch, còn không biết đồ ăn mình nuốt có mùi vị chi nữa.
“Cái này….chuyện tiền thuê nhà, thật ra chỉ là ở nhờ vài hôm, cũng đúng lúc còn phòng trống không dùng tới, nên……..” Thực ra Lăng Mộc cũng đã nghĩ dù bất kì ai tới ở cũng không lấy tiền nhà.
“Như vậy sao được! Cho dù ăn không phải trả tiền, nhưng tiền nhà em cũng không thu thì anh thấy rất khó xử!”
Không lay chuyển được hắn, Lăng Mộc đành phải sửa lại: “Vậy năm mươi năm mươi nhé…….”