• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn cơm trưa xong, Lăng Mộc đi rửa bát, Dương Khinh Phong ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhìn xung quanh, thật sự là quá nhỏ, không thể bằng nổi nhà hắn đang ở hiện tại, toàn bộ căn phòng chắc chỉ bằng phòng khách nhà hắn, không biết phòng ngủ của cậu trông như thế nào nhỉ…… Dương Khinh Phong đột nhiên có chút chờ mong.

Bé thỏ nhỏ kia đáng yêu không khác nào tưởng tượng của hắn, thật ra với một kẻ sắc bén như Dương Khinh Phong, hắn sao có thể không nhận ra ánh mắt nóng bỏng luôn dõi theo hắn ở trường chứ, huống chi ánh mắt đó lại chính là của người hắn để ý, có thể nói lần chat trên taobao hôm trước chính là một cơ duyên xảo hợp, vừa nhìn tên nick cậu dùng hắn đã chắc chắn trăm phần trăm đấy chính là cậu. Hắn biết cơ hội cuối cùng cũng tới, vậy thì trước tiên phải trêu chọc cậu một chút đã. Nhìn cậu đáng yêu thế này mà lúc tức giận cũng tạc mao (xù lông) lắm ấy, hắn vừa bất ngờ, tâm can càng thêm ngứa ngáy, cho nên mới khẩn cấp nghĩ cách muốn đặt cậu dưới thân, hung hăng xuyên nát nơi ấy của cậu, khi dễ đến khi cậu khóc xin tha thứ mới thôi. Dựa theo kế hoạch lần này, thực ra nhà hắn có sửa chữa gì đâu, đó chỉ là lấy cớ thôi, hắn muốn tìm cách vào nhà cậu ở, sau đó làm thịt luôn con thỏ nhỏ là cậu ấy.

“Nếu anh khát thì lấy đồ uống trong tủ lạnh nhé, em có để nước trái cây trong đó!” Lăng Mộc thấy hắn chưa về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở phòng khách liền đi ra nói. Trên người cậu còn mặc tạp dề màu xanh nhạt, bộ dáng chẳng khác nào vợ hiền, Dương Khinh Phong nhìn cậu lúc này cũng khó mà tưởng tượng ra được thời điểm cậu tạc mao, lúc ấy nhất định đáng yêu chết mất.

Nghe cậu nói đã pha nước cam, Dương Khinh Phong mới phát hiện trên mặt bàn ăn có để một chiếc máy ép, là loại máy cũ, phải dùng tay nén chặt mới ép được, dùng loại này vừa lao lực lại vừa không ép được nhiều nước. Hắn nhăn mặt nói: “Sao không mua loại máy ép chạy bằng điện, như thế sẽ tiện hơn?!”

“À…..cái này….rất đắt, em ở một mình nên cũng không cần thiết lắm, hơn nữa ép bằng tay và ép bằng máy hương vị không giống nhau đâu, ép thế này tự nhiên nhất, anh nếm thử chút xem!”

Dương Khinh Phong ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu nhóc hiền lành này lại cẩn thận tới mức đó. Hắn đứng lên đi tới mở tủ lạnh, bên trong cũng không để nhiều đồ, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhận ra chiếc hộp quen thuộc, đó không phải là…… (Mây: mọi người biết là gì không? *cười đểu*)

“Đây là gì vậy?” Dương Khinh Phong lấy chiếc hộp ra, giả bộ mù mờ hỏi, Lăng Mộc vốn đang dở tay, nhưng vừa thấy thứ hắn cầm, vội vàng lao tới.

“Không, không có gì…… chỉ là đồ mà bạn em để nhờ thôi!” Có lẽ là chột dạ nên Lăng Mộc không cất lại chiếc hộp vào tủ lạnh như bình thường, mà giật lấy giấu ra sau lưng, hoàn toàn không biết bộ dạng lúc này của mình vô cùng khả nghi. Dương Khinh Phong cười cười nhìn vẻ lo sợ của Lăng Mộc, hắn không nhìn lầm, bên trong chiếc hộp kia chắc chắn là gậy Chocolate mà hắn tặng, chỉ là không ngờ cậu lại cho vào tủ lạnh để tránh thời tiết nóng bức làm hỏng, quả nhiên bé thỏ nhỏ còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng của hắn.

Lăng Mộc bối rối không biết phải làm sao, đành phải cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Thực ra cậu muốn vứt nó đi lắm ấy, nhưng nếu nó bị người khác nhặt được thì không tốt chút nào, thế là cậu đành phải bỏ vào tủ lạnh, rồi sau lại quên mất…….. Hôm nay lúc pha nước cam cho học trưởng cũng hoàn toàn quên luôn trong tủ lạnh còn có thứ không thể cho người khác biết!!

.

.

.

Trở lại phòng, Lăng Mộc hít một hơi thật sâu, sau đó mở khung chat ra.

【 Tôi muốn trả lại hàng, chưa đến một tuần chắc vẫn trả lại được chứ nhỉ?】Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, Lăng Mộc cũng không muốn nói chuyện với tên chủ shop kia nữa. Nghĩ đến học trưởng đang ở ngay cách vách, cậu có cảm giác bí mật của mình thật dơ bẩn. Nhưng chỉ cần tưởng tượng lại cảnh học trưởng cười với cậu hôm nay, cậu vẫn không tự giác đỏ mặt…….

【 Thân, sao lại muốn trả lại vậy? 】Đối phương trả lời vẫn giữ thái độ rất tốt, nhưng Lăng Mộc lại cảm thấy hắn đang rất khó chịu.

【 Tôi không cần dùng nó, để ở nhà cũng vô dụng nên muốn trả lại cho anh, nếu anh cảm thấy không được thì có thể không cần trả tôi tiền! 】Lăng Mộc muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh mà không nghĩ đến hành động hiện giờ của mình kì quái biết chừng nào. Làm gì có ai mua hàng về xong lại cảm thấy không thích dùng rồi trả hàng, thậm chí không cần lấy tiền lại.

Qua thật lâu bên kia vẫn chưa trả lời, mãi đến khi Lăng Mộc nghĩ hắn sẽ không đáp lại nữa thì đầu bên kia phát tới một câu【 Sao em có thể biết em sẽ không cần dùng tới nó nữa chứ? Thuốc đã dùng thử chưa? Có lẽ bạn trai em rất chờ mong một màn chat ML (chat ***) nóng bỏng giữa em với anh ta đấy, còn Chocolate nữa, đó là đồ hiếm mà bạn anh mang từ Barcelona Flanagan về, mang tặng cho em đã lỗ lắm rồi đó. Em có thể ăn nó trước mặt bạn trai, giả động tác khẩu giao hấp dẫn anh ta, anh cam đoan anh ta nhất định sẽ nhịn không nổi… 】

【 Tôi không có bạn trai! 】

【 Như vậy sao?….. Vậy nếu có người thích thì cũng nên thử dùng để quyến rũ người đó đi. Chờ tới khi em dùng rồi mà vẫn không thích thì có thể trả lại…】



Cứ như vậy, Lăng Mộc lại dao động một lần nữa.

Sau mấy ngày tâm tình tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, hai người sống cùng cũng không còn khách khí như hôm đầu tiên nữa. Hiện giờ, Dương Khinh Phong mỗi ngày đều ăn cơm cùng Lăng Mộc. Vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Lăng Mộc đã đi làm thêm ở một siêu thị nhỏ cạnh trường, đôi khi về nhà muộn, Dương Khinh Phong vẫn sẽ chờ cậu. Cuộc sống như thế làm cậu có cảm giác hai người như đang kết giao, nếu không nhớ đến chuyện học trưởng có bạn gái thì cậu vẫn còn ảo tưởng nhiều hơn thế. Hơn nữa, nếu tên chủ shop biến thái kia đừng quấy rầy cậu thì cuộc sống hiện giờ của cậu đã càng hoàn hảo.

Một tuần trôi qua rất nhanh, ngay đến khi Lăng Mộc nghĩ thời gian học trưởng ở lại nhà mình không còn lâu nữa mà đau lòng thì một chuyện đã xảy ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK