Khuyên tai của Tần Thiển? Thiên Chân nhớ là nó có màu xanh nước biển cực kỳ đặc biệt, bèn lướt mắt qua biểu giá của mấy chiếc nhẫn, mỉm cười không nói gì. Vợ tôi thiết kế đồ trang sức…
Trong đầu cô chợt hiện ra câu nói đó… “Sao hả, Kevin không nhắc tới nó với cô à?”, Thomas cười, “Cô không tò mò hay sao?”
“Dì út của tôi bảo với tôi rằng, loại phụ nữ đáng ghét nhất là loại tò mò tọc mạch, hỏi ngược hỏi xuôi.” “Theo tôi được biết, đó lại chính là một bệnh phổ thông của phụ nữ”, Thomas nhướng mày, “Nói được câu này, chắc chắn dì út của cô là một người phụ nữ đặc biệt.”
“Đó là một phụ nữ xinh đẹp chưa chồng”, mắt Thiên Chân ánh lên vẻ tinh quái, cân nhắc về người đàn ông trung niên đầy hấp dẫn đang đứng trước mặt mình, “Thomas, nghe nói ông độc thân?” “Phải”, Thomas cười, “Vợ cũ của tôi là một nhà nhiếp ảnh quanh năm lang thang khắp thế giới, nhưng rõ ràng là cô ấy cảm thấy các tù trưởng châu Phi và báo châu Mỹ có sức hút hơn tôi.”
Thiên Chân bật cười vì câu nói đùa hài hước của ông ta. “Dì út của tôi còn nhiều câu nói khác thú vị hơn kia, ông có muốn nghe không?”
“Ví dụ như?”, Thomas có vẻ rất nhẫn nại. “Dì ấy nói, sao lại so sánh kim cương với tình yêu? Đừng có tin vào những lời nói đại loại như cứng rắn nhất, chất lượng ổn định hay trung thành vĩnh viễn…, mà là vì những viên kim cương toàn mỹ rất ít, còn những thứ gọi là tình yêu làm cho ta thỏa mãn cũng rất ít. Trông thì long lanh quyến rũ, nhưng khi chạm vào rồi mới biết nó lạnh như băng, càng muốn tình yêu của bạn trông đẹp đẽ thì càng phải trả nhiều tiền.”
“Rất sâu sắc”, Thomas cười sảng khoái. “Hôm nào đó ông có thể tới nghe những câu danh ngôn của dì ấy”, mắt Thiên Chân hấp háy cười, lời nói ngụ ý việc quyết định bán đứng Mi Lan.
Khi quay về London đã là hơn tám giờ tối, đúng ngày cuối tuần, Thomas vẫn còn có hẹn nên Thiên Chân nói lái xe đưa mình tới phố Tàu. Bắt tàu điện ngầm về công ty, cô nhìn lên những tòa cao ốc văn phòng sừng sững trong màn đêm, thấy ánh đèn vẫn sáng trong một căn phòng, lòng chợt trào lên một niềm ấm áp khó gọi tên.
Cho dù chuyện không vui xảy ra buổi sáng vẫn như bóng đen u ám bao trùm lên ngực, song trên đường từ Birmingham quay về, nhìn những phong cảnh lướt vùn vụt qua bên ngoài cửa sổ xe, cô đột nhiên lại rất muốn nhìn thấy khuôn mặt anh, nhìn thấy ánh mắt điềm nhiên và luôn trấn tĩnh đó của anh. Con số màu đỏ trên màn hình điện tử của thang máy thôi không nhảy tiếp, cánh cửa kính chậm rãi mở ra.
Cô ngẩng đầu lên, song đứng sững ngay tại đó. Tần Thiển đang đứng ngay đối diện với cô trước cửa thang máy, một nét ngạc nhiên cũng lóe lên trên mặt.
Bọn họ bỗng nhiên đứng lặng nhìn nhau mà chẳng nói gì. Cho tới lúc cửa thang máy từ từ khép lại, anh mới đưa tay ra chặn và kéo cô ra ngoài.
Không kịp đề phòng, Thiên Chân ngã vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc sực lên, cô bỗng cảm thấy mắt hơi cay. Cô chậm rãi đưa tay ra ôm trọn lấy lưng anh, má áp vào ngực anh.
Cơ thể Tần Thiển hơi chấn động nhẹ. “Về rồi à?”, anh hỏi bằng giọng thấp trầm.
“Ừm”, Thiên Chân đáp, lặng yên nghe tiếng trái tim anh đập mạnh. Vì sao khi nhìn thấy người đàn ông này, nghe giọng nói của anh, cô luôn cảm thấy trong lòng chua xót?
Tần Thiển cúi đầu nhìn Thiên Chân đang rúc vào lòng mình bằng ánh mắt sâu hút, không thể kìm được ý muốn vuốt ve mái tóc cô, nhưng khi cánh tay đưa lên giữa chừng lại buông xuôi xuống. Anh không nhìn thấy khuôn mặt cô, cũng không thể đoán được biểu cảm của cô lúc đó.
“Em đã ăn tối chưa?”, anh hỏi nhẹ nhàng, “Anh đang định đi ra ngoài ăn.” Thiên Chân buông tay ra, đưa chiếc túi giấy vẫn xách trong tay từ nãy lên trước mặt anh: “Mới rồi em mua cho anh một ít đồ ăn ở phố Tàu.”
“Cảm ơn.” Tần Thiển hơi ngẩn người ra một chút rồi mới nói, sau đó cầm lấy chiếc túi giấy và quay trở lại. Đi được mấy bước anh đột nhiên dừng chân rồi quay người lại nhìn cô. “Sao thế?”, Thiên Chân đang đi theo anh, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Anh không nói gì, chỉ dắt tay cô rồi cùng đi vào cửa. Cho tới khi đã vào trong văn phòng, anh mới buông tay. Những ngón tay Thiên Chân hơi run lên khe khẽ, giống hệt như trái tim cô lúc đó.
“Em có chắc chắn là “mua một ít đồ ăn” không?”, giọng nói ngạc nhiên của Tần Thiển vang lên, “Nhiều thứ như vậy, có mà đủ ăn ngày ba bữa.” “Em nợ anh một bữa sáng mà”, Thiên Chân cười.
“Em không nợ gì anh”, Tần Thiển nói một cách nghiêm túc, đầu cúi xuống, song khóe miệng lại hiện lên một nụ cười bỡn cợt. Thiên Chân nhìn thấy, hai má bất giác nóng bừng lên.
Cô ngồi gọn trong ghế salon, nhìn chăm chú khuôn mặt xoay nghiêng của anh, sau đó lại nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, thấy sự trầm tư u tịch của anh cũng không hề thua kém, trong khi cô lại yêu biết bao nụ cười sảng khoái mà thỉnh thoảng lắm mới gặp của anh, nó giống như mây trôi trên đỉnh núi xa, ánh trăng trong vắt. Thiên Chân đột nhiên đưa tay ra, những ngón tay thận trọng chạm khẽ vào vai anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như có ý hỏi. “Em luôn cảm thấy có rất nhiều sự việc nếu như hoàn hảo quá sẽ giống như không có thật vậy.”
Thế nên em mới không thể kiềm chế nổi ý muốn được chạm vào anh một chút, để xem anh có thật hay không, liệu có biến mất hay không. Riêng câu ấy, cô giấu kín trong lòng, không nói ra. Anh lặng lẽ nhìn cô, dường như có biết bao tâm trạng phức tạp lướt qua trong đôi mắt sẫm đen.
“Điều này thì không được áp dụng với anh, anh không phải là “sự việc” gì đó mà là người, một người cũng không được coi là hoàn hảo quá”, anh chậm rãi nói bằng chất giọng nhẹ nhàng mềm mại, “Hơn nữa, khi em chạm vào anh, Thiên Chân, anh lại không hề biến mất.” “Các nữ minh tinh dùng túi xách Mulberry càng ngày càng nhiều, anh xem kiểu này đi…”, Thiên Chân giơ cuốn tạp chí trong tay lên, song phát hiện ra Tần Thiển khi đó đang ngồi trên ghế salon cơ bản không hề chú ý đến những gì cô nói.
“Sáng nay thi thể một người đàn ông nghiện ma túy đã được phát hiện gần một quán bar ở quận Soho. Cảnh sát London xác nhận người chết tên là XX, hai mươi tám tuổi, tử vong do dùng heroin quá liều….” Mắt Tần Thiển đang dán chặt lên ti-vi, ánh sáng của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt anh một màu tối mờ khó đoán.
Thiên Chân đi đến gần bên cạnh, anh dường như bị giật mình, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?” “Không có gì”, Thiên Chân mỉm cười, dựa vào vai rồi cầm lấy tay anh, song lập tức nhận ra những ngón tay anh lạnh buốt.
Thực ra cô rất muốn hỏi, anh làm sao thế? Nhưng rồi cuối cùng cô cũng không nói gì.
“Cũng chẳng có gì là mới”, cô cầm lấy chiếc điều khiển từ xa bấm nút chuyển Chương trình tin tức, “Chẳng có gì ngoài sinh lão bệnh tử, kinh tế và chính trị.” “Lỗ đen theo dự báo của thuyết tương đối tổng quát là một loại thiên thể mờ có trường hấp dẫn cực mạnh, không để cho bất kỳ sự vật nào ở trong phạm vi nội bộ của nó bị thế giới bên ngoài trông thấy, ngay cả ánh sáng cũng không thể nào thoát khỏi, vì thế nên chúng ta không thể quan sát nó thông qua sự phản xạ của ánh sáng, chỉ có thể hiểu về nó một cách gián tiếp thông qua những vật thể xung quanh bị nó gây ảnh hưởng.”
“Hóa ra em thích xem Chương trình phổ biến kiến thức à?”, Tần Thiển hỏi, giọng đều đều. Thiên Chân khẽ cười, đặt một tay lên ngực anh rồi nhìn xoáy vào anh bằng đôi mắt lặng lẽ trong như nước: “Giám đốc Tần, liệu có phải chỗ này của anh cũng có một lỗ đen không?”
Có phải dưới thăm thẳm trái tim anh cũng có một hố đen, sâu không thấy đáy, đã hút hết tất cả mọi niềm vui, đam mê, xung động và khao khát của anh xuống đó hết rồi không? Anh nhìn đôi mắt trong sáng của cô, ánh mắt trong veo đó dường như đã nhìn thấy tận nơi sâu nhất trong linh hồn anh vậy. Cầm tay cô, khẽ khàng kéo lại rồi ôm vào lòng, anh chỉ cười điềm nhiên: “Thiên Chân, em cũng nghe thấy rồi đấy, lý luận về lỗ đen chỉ được xây dựng trên cơ sở thuyết tương đối tổng quát, cho dù Einstein và Hawking[3] có tin vào nó, nhưng vẫn còn rất nhiều ý kiến phản đối của các nhà khoa học.”
[3] Stephen William Hawking, một nhà vật lý người Anh. Trong nhiều thập kỉ, ông được coi là ông hoàng vật lý lý thuyết của thế giới. “Phải, anh không thể nào dùng khoa học để giải thích được”, khóe miệng Thiên Chân hơi cong lên, còn hai cánh tay cô thì vòng quanh cổ anh, “Còn em, em là người do Thượng đế phái xuống đây.”
Ngủ tới nửa đêm, Tần Thiển đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hơi thở của anh gấp gáp, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán. “Để em đi rót cho anh cốc nước”, Thiên Chân nhìn thấy anh ngồi trong bóng tối, bèn nói khẽ.
Cô xuống giường rồi đi vào bếp đun nước, trong lúc đứng đợi cảm thấy lòng lo lắng. Khi nút đèn đỏ trên ấm nước vụt tắt, cô rót nước sôi vào cốc rồi pha thêm nước nguội, cầm cốc nước ấm đó đi vào phòng ngủ, đặt lên tay anh.
Vừa chạm vào, cô đã nhận ra những ngón tay anh lạnh ngắt. Cô nhón đôi chân trần, xuống giường ra mở cửa sổ. Không khí trong lành của đêm theo gió ùa vào phòng.
Quay trở lại, cô tìm bao thuốc của anh trong chiếc hộc đầu giường, tự mình rút ra một điếu rồi châm lửa một cách hết sức vụng về, sau đó đưa lên môi anh. Anh lặng lẽ nhận lấy điếu thuốc, hít mạnh từng hơi. Trong làn khói nhẹ bay lên, đốm lửa lúc sáng lúc mờ.
Ngồi trong bóng tối, đôi mắt anh mỗi lúc một sâu hơn. Còn cô không hỏi gì, cũng chẳng nói gì.
Cô chỉ ngồi lặng yên nhìn anh, vẻ buồn ngủ vẫn chưa tan đi trên khuôn mặt, ánh mắt dịu dàng và trong như nước. Anh dập điếu thuốc, rồi đột nhiên quay người đè nghiến lên cô.
Bàn tay to lớn đầy sức mạnh tiềm ẩn giữ chặt lấy eo cô, anh đột ngột đi thẳng vào cơ thể cô. Cô cau mày thở dốc, song tiếng kêu yếu ớt đã bị nhấn chìm trong nụ hôn của anh.
Nếu như không phải vì cú điện của Mi Lan, cô thậm chí còn hy vọng cứ ngủ mãi không cần tỉnh dậy. Tắm rửa xong, nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ ngái ngủ trên gương, cô đi ra cửa, nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn xem tạp chí và nói với vẻ đáng thương: “Em mệt quá!.”
Kẻ đầu trò nhướng mày lên: “Vậy thì đừng đến chỗ hẹn nữa, ngủ tiếp đi là được, nhân tiện hôm nay nghỉ luôn.” Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu trên khuôn mặt anh, trên những đường nét sáng tươi rạng rỡ đó đã không còn một chút gì bóng mây u ám đêm qua.
“Không được, đã rất lâu rồi em không gặp dì ấy”, Thiên Chân lắc đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng, “Tiêu rồi, nhất định là phải đi bát phố với dì ấy, một hoạt động gây hao tổn thể lực nghiêm trọng.” Tần Thiển mỉm cười, lập tức như nhớ ra điều gì, bèn đứng dậy đi ra, khi quay vào mang theo một tấm thẻ đặt lên trên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy tới phía cô.
Ánh mắt Thiên Chân dừng lại trên tấm thẻ tín dụng đó, đôi mày xinh đẹp hơi nhướng lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Trừ bố ra, em chưa từng dùng tiền của người đàn ông nào khác”, cô thành thực nói rồi khẽ thở dài.
“Cô bé ạ, đừng có bị ảnh hưởng bởi những cuốn tiểu thuyết hay bộ phim lãng mạn nữa. Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, thì dù cô ta có tiêu tới mức làm anh ta khuynh gia bại sản, anh ta cũng bằng lòng. Nếu như không yêu một người phụ nữ, thì dù cô ta có cương quyết không tiêu một xu nào thì cũng không thể có được sự cảm kích của anh ta đâu”, Tần Thiển lại bắt đầu dạy bảo cô. “Yêu?”, Thiên Chân chớp mắt. Từ này thích hợp để dùng cho mối quan hệ của bọn họ ư?
“Anh chỉ lấy một ví dụ thôi”, Tần Thiển ngừng lại một chút rồi đáp. “A, anh yên tâm, mới rồi em chỉ đang nghĩ, em không thích thẻ Barclays, có thể đổi thành thẻ HSBC[4] không?”
[4] Tên hai công ty dịch vụ tài chính và ngân hàng đa quốc gia của Anh. Thiên Chân mỉm cười.
Có người lại đang dùng tiền mua “lương tâm trong sạch”, vì sao cô lại không giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện đó chứ? Rõ ràng câu trả lời của cô đã khiến Tần Thiển hơi chững lại trong giây lát, anh nhìn cô khẽ mỉm cười: “Rồi để sau sẽ đổi cho em là được. Xin hỏi Đoạn tiểu thư còn có yêu cầu gì khác nữa không? Là ý anh nói màu sắc của thẻ, thiết kế hình ảnh trên mặt thẻ… ấy?”
“Màu phấn hồng đi, dù sao thì anh nói em hợp với pinky mà”, Thiên Chân nghĩ một lát rồi trả lời với vẻ nghiêm túc. “Thiên Chân”, Tần Thiển nhìn cô, không thể không bật cười, “Em thật đáng yêu”
Thiên Chân cúi đầu, mím chặt môi không nói gì. “Pha lê nhân tạo Swarovski được làm càng ngày càng sáng hơn nhỉ”, Mi Lan cầm ly cà phê lên, nhìn lướt qua sợi dây chuyền ở cổ Thiên Chân, “Tuy nhiên đeo dây chuyền pha lê toàn phần như thế này trông giống hệt phong cách Bling Bling[5] của dân mới nổi.”
[5] Lấp lánh. “Đó thực sự là phong cách tạo hình của dân mới nổi, kim cương này cháu tiện đường đến gặp dì mua ở Asprey[6] mà”, Thiên Chân nói. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt kinh ngạc của nhân viên bán hàng khi cô đeo sợi dây chuyền này lên cổ mình với thái độ thản nhiên hệt như đeo một sợi dây chuyền trang sức có giá vài đồng bảng vậy.
[6]Thương hiệu bán lẻ đồ trang sức ở Anh. Đời người thật kỳ diệu biết bao, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy đồ trang sức của Asprey, chính là sợi dây chuyền “Trái tim của đại dương” khiến người ta nghẹt thở trong phim “Titanic”[7].
[7] Sợi dây chuyền Rose đeo ở cổ lúc nằm làm mẫu cho Jack vẽ khỏa thân, “The heart of the ocean.” Bàn tay đang cầm ly của Mi Lan cứng lại: “Là kim cương á?”
“Ừm, thực ra giá cả không đến nỗi, dì cũng mua được đấy. Chẳng qua là một giọt nước mắt bé tí tẹo mà thôi”, Thiên Chân nói, tay vuốt vuốt hạt kim cương nhỏ được chế tác theo hình giọt nước. Anh muốn không bị cắn rứt lương tâm, thì cô sẽ tiêu tiền để mua sự bình an trong cõi lòng cho anh.
“Ha, phụ nữ mà có tiền thì kỵ nhất là mua kim cương cho mình. Sợi dây của cháu coi như là nước mắt, cũng vì mừng quá mà bật khóc”, Mi Lan cười mũi, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm, “Nói đi, ai là người chi tiền thế?” “Tần Thiển”, Thiên Chân thành thực trả lời.
Mi Lan sững người, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Cháu ra tay nhanh thật đấy, lần trước dì cũng mới chỉ đề xuất thế thôi mà.” “Không giống như dì nghĩ đâu”, Thiên Chân cắn một miếng bánh quy, chau mày nói, “ngọt chết đi được.”
Mi Lan là một nhân vật tinh tế vào dạng siêu đẳng, lập tức bắt kịp được ngay: “Cháu hoạt động bí mật[8] à?” [8] Từ được dùng cho những người hoạt động gián điệp trong thời chiến tranh.
“Hoạt động bí mật?”, Thiên Chân cười ngất, “Từ mà dì dùng đặc biệt thật đấy, tuy nhiên dì biết không, những người có thể hoạt động bí mật đều là những nhân vật không tầm thường.” Mi Lan liếc xéo cô một cái: “Dì cũng biết là từ xưa tới nay kết cục của những người hoạt động bí mật không ngoài hai dạng, hoặc là đợi được đến ngày thắng lợi huy hoàng, thăng quan tiến chức, hoặc là chết một cách không rõ ràng, mà dạng sau thì thường nhiều hơn.”
“Tương lai còn dài, cũng chưa biết ai thắng ai thua”, Thiên Chân nhìn Mi Lan khẽ cười. Mi Lan hơi ngẩn người: “Thiên Chân, hóa ra cháu đã trưởng thành rồi.”
Thiên Chân cũng vẫn cười: “Cháu đã gặp một người thầy rất tốt.” “Không phải chữ ‘sư’ trong ‘sư tử’[9] đấy chứ?”, Mi Lan không thể không giễu cợt.
[9] Từ “thầy” theo tiếng Trung là “lão sư”, chữ “sư” đồng âm với “sư tử.” “Cháu cũng có móng vuốt, lúc bị dồn vào thế bí cũng biết cắn người”, Thiên Chân làm điệu bộ giơ móng vuốt ra, mắt có ý cười song ngữ điệu lại cực kỳ nghiêm túc, “Dì út, cháu đã vấp ngã một lần, thế nên biết phải làm thế nào mới có thể bước đi vững chãi.”
Mi Lan nhìn Thiên Chân, mắt đột nhiên nóng lên, lập tức cười trừ: “Nói cho cháu biết, dì ghét nhất là bị cháu gọi là dì út đấy.” “Bọn tôi lập tức tới ngay”, Mi Lan dập máy rồi nhìn Thiên Chân cười, “Lát nữa sẽ cho cháu gặp một cậu em nhỏ dễ thương.”
“Cậu em nhỏ?”, Thiên Chân nhướng mày, “Dì đổi khẩu vị từ bao giờ thế, bắt đầu chuyển sang thích các thiếu niên đẹp trai ư?” “Chơi với nhau như bạn tốt thôi, Tiểu Trịnh cũng không trẻ tới mức đó”, Mi Lan giải thích, “Tuổi tác ngang tầm cháu, một tay cũng tương đối lợi hại, gia cảnh rất ổn.”
“Gia cảnh tốt, lại họ Trịnh”, Thiên Chân không thể không giễu cợt, “Chắc là có liên quan đến nhà họ Trịnh ở Đài Loan?” “Nhà họ Trịnh nào?”, Mi Lan nhất thời chưa phản ứng kịp, vừa đi, vừa quay đầu lại hỏi.
“Trịnh Khắc Sảng trong “Lộc đỉnh ký” ấy, chẳng phải là một nhân vật thần bí hay sao”, Thiên Chân cười. “Cái gì mà linh ta linh tinh thế”, Mi Lan cuối cùng cũng biết Thiên Chân đang nói đùa, “Người ta là hạt giống đỏ[10] hẳn hoi, con ông cháu cha đấy.”
[10] Xuất thân trong gia đình cách mạng triệt để. Đây là một cách nói mang tính chất lịch sử đặc thù, phù hợp với giai đoạn trước. Nhân vật lấy ra để nói vui. Thiên Chân gật đầu, mỉm cười không nói.
Sau khi đến nước Anh, bất kể trong trường hay ngoài trường, cô đều gặp không ít những người kiểu dạng như Tiểu Trịnh. Khi cửa phòng KTV mở ra, tiếng nhạc đột nhiên ập thẳng vào tai, những làn khói nhẹ cuộn lên dưới ánh đèn neon, trong không gian loáng thoáng mùi hương ngòn ngọt.
Bên trong đã có vài người ngồi từ trước, tuy nhiên thứ lọt ngay vào tầm mắt của Thiên Chân là một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ngay chính giữa ghế salon. Anh ta dựa vào lưng ghế với vẻ uể oải, cầm ống thuốc đưa lên miệng rít một hơi bằng động tác rất tao nhã, khói trắng cuộn lên trong chiếc bình hút Shisha đặt trên bàn.
Không phải Thiên Chân chưa từng nhìn thấy người ta hút Shisha, lúc trước khi còn ở trong ký túc xá đại học, mấy đứa bạn người châu u hút, cô cũng đã từng nếm thử, chỉ có điều lần đầu tiên nhìn thấy có người hút trông phong tình như vậy. Nhìn thật là dễ chịu.
Giây phút đó, những từ ấy chợt lóe lên trong đầu cô. Người đó đã đứng dậy, vừa cười, vừa đi về phía họ. Đôi mắt dài, lông mày cao, đẹp trai và nhã nhặn.
“Chị xinh đẹp”, anh ta gọi Mi Lan, “Quả nhiên là người quan trọng luôn luôn đến muộn.” “Vị này là?”, ánh mắt dừng lại ở Thiên Chân, anh ta hỏi.
“Cháu gái bên ngoại của tôi, Đoạn Thiên Chân”, Mi Lan giới thiệu cho cả hai người, “Thiên Chân, đây là Tiểu Trịnh.” “Chị đã đẹp như hoa, lại có thêm cô cháu gái xinh thế này nữa ư?”, Tiểu Trịnh nhướng mày, nụ cười trông ngây ngất lòng người.
“Cậu đúng là đồ dẻo mồm”, Mi Lan cười, “Dù có đẹp như hoa, nhưng tiếc rằng nước chảy hoa trôi.” “Tin cháu đi, dì có già cũng sẽ không trở nên xấu xí đâu”, Thiên Chân khẽ cười, giọng nói dịu dàng.
Tiểu Trịnh nghe thấy câu nói đó, không thể không quay sang nhìn cô. Khi đó ánh đèn màu trắng bạc đang chiếu trên khuôn mặt Thiên Chân khiến da mặt cô trắng như tuyết, lông mày tinh tế, nụ cười hơi nhàn nhạt, song lại làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm những nét lay động lòng người.
“Thiên Chân, hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó rồi ấy”, Tiểu Trịnh nói, mặt tỏ vẻ đang nghĩ ngợi thực sự. Lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh ta đã gọi thẳng tên, nhưng không biết vì sao nghe giọng nói hơi lành lạnh nhưng không hề mất đi vẻ thanh lịch của anh ta, Thiên Chân lại không cảm thấy khó chịu. Cô chỉ cười đáp: “Tôi là con gái độc nhất trong nhà, chưa từng nghe người lớn nói có anh chị em sinh đôi lưu lạc ở đâu cả.”
Tiểu Trịnh nghe nói bật cười sảng khoái, đưa hai người bọn họ vào ngồi xuống ghế salon. Mấy người bên trong phòng hát có vẻ như cũng đã hát chán cả rồi, vậy là mở thêm mấy chai rượu và chơi xúc xắc. Thiên Chân vừa không biết uống rượu, lại cũng không biết chơi trò đó, nên chọn mấy bài hát rồi ngồi yên lặng trong ghế để nghe.
Chất giọng mộng du của Mark Linkous giống như cơn gió biển ướt át và yên tĩnh, lại không khác gì cơn buồn ngủ ập đến trong ánh nắng uể oải của buổi chiều, những cánh hoa nhẹ nhàng rơi rụng, hương sắc dần phôi pha. Cô cầm ống hút Shisha trên bàn lên, nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức thấy trong cổ họng dội lên cơn cay xè, khiến cô bất giác chau mày.
“Phải cho thêm sợi thuốc rồi”, giọng nói mềm mại vang lên, lại là Tiểu Trịnh. Những ngón tay thon dài nhúm sợi thuốc cho vào chén, khẽ vò một chút, sau đó lấy miếng giấy bạc phủ lên trên… Thiên Chân ngẩn người nhìn những động tác nhuần nhuyễn của anh ta, cho tới khi Tiểu Trịnh nói “được rồi”, cô mới bừng tỉnh lại.
“Bây giờ thì thử xem”, Tiểu Trịnh nói. Thiên Chân hít một hơi, thấy vị ngọt thanh của táo và mùi hương hoa hồng.
“Sợi thuốc đã đổi sang vị táo, còn cho thêm một ít tinh dầu hoa hồng vào nước”, Tiểu Trịnh kiên nhẫn giải thích cho cô. “Cảm ơn”, Thiên Chân nói rồi đặt ống hút xuống.
Mặc dù hàm lượng hắc ín và nicotine trong Shisha cực thấp, nhưng cô cũng chỉ tò mò một chút chứ hoàn toàn không có nhiều hứng thú với thứ này. “Tất cả đều là bài hát của ban nhạc Sparklehorse[11] phải không?”, Tiểu Trịnh đột nhiên lên tiếng, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười làm khuynh đảo lòng người, song ánh mắt đã trở nên sắc nét hơn, “Con ngựa non kiềm chế và do dự.”
[11] Ban nhạc rock của Mỹ do Mark Linkous dẫn đầu. Thiên Chân ngẩn người.
Con ngựa non kiềm chế và do dự - Trần Úc cũng đã từng nói câu này. Trong số các ban nhạc nước ngoài, cô vốn thích Cranberries và Eagles, nhưng lại bị thích Oasis và Sparklehorse theo Trần Úc.
Khi đó cô đã rất tò mò vì sao anh lại thích hai ban nhạc có phong cách hoàn toàn không giống nhau như vậy, sau này mới phát hiện ra bản thân anh cũng là một người có tính cách đầy mâu thuẫn. Dù rằng phần lớn thời gian trông có vẻ kiêu ngạo khó gần, nhưng kỳ thực nội tâm lại yếu mềm và nóng bỏng.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng nhìn thấy cô ở đâu đó”, Tiểu Trịnh nhìn vẻ thất thần của cô, đột nhiên lên tiếng. Thiên Chân sững người, còn chưa hiểu ý anh ta, đang định hỏi thì có người đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn”, giọng nói quen thuộc vang lên, người đàn ông trẻ cao lớn đang định cởi áo khoác ngoài, khi quay người sang lập tức đứng sững nguyên tại chỗ. “Trần đại luật sư, cuối cùng cậu cũng đến rồi”, Tiểu Trịnh nhìn Trần Úc cười, nhìn thái độ thì thấy bọn họ cực kỳ thân thiết.
“Ừm, hôm nay hơi bận”, Trần Úc đáp lời, ánh mắt dừng lại ở chỗ Thiên Chân, hoàn toàn ngạc nhiên vì tình cờ gặp cô. Cho tới khi một người bạn bước lên khoác vai chào hỏi, anh mới chuyển ánh mắt sang chỗ khác. “Qua đây, giới thiệu với cậu, đại mỹ nhân Mi Lan, tiểu mỹ nhân Thiên Chân”, Tiểu Trịnh vừa cười vừa nói.
“Làm thế nào mà những người cậu quen càng ngày càng chuẩn thế”, Trần Úc mỉm cười, ngữ khí thản nhiên, nhưng giọng nói cực kỳ hấp dẫn. Mi Lan ghé sát vào tai Thiên Chân cười: “Anh chàng này dì từng được Tiểu Trịnh “chào hàng” trước đây rồi, nghe nói tuổi trẻ tài cao, không ngờ ngoại hình cũng nổi trội thế này, hay là cháu tận dụng thêm một cơ hội nữa đi.”
Thiên Chân cười nhạo, không nói gì. Ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Trần Úc, anh ngồi tựa vào một bên tường, quần âu, áo sơ-mi trắng, nửa người chìm trong bóng tối. Ánh sáng của màn hình lớn chiếu lên khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, so với cậu thiếu niên kiêu ngạo lạnh lùng năm đó, thì anh bây giờ trông còn đẹp hơn nhiều.
“Vết thương khỏi rồi à?”, Trần Úc hỏi, rót ly rượu rồi uống một ngụm. “Ừm”, Thiên Chân đáp khẽ.
Trần Úc nhìn đôi mắt cô đang cố tình cúi xuống, những ngón tay cầm chiếc ly càng siết chặt hơn. “Hai người biết nhau à?”, Tiểu Trịnh mỉm cười nhìn bọn họ hỏi, khiến cho Mi Lan cũng quay đầu lại.
“Bạn học cũ”, Thiên Chân lên tiếng trước, vẫn cười bình thản. Trần Úc nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt.
“Thật phí công làm anh em với cậu, quen mỹ nhân thế này mà không giới thiệu”, Tiểu Trịnh đột nhiên đặt tay lên vai Thiên Chân, nhìn Trần Úc cười, “Biết không, tụi tôi quả thực là tiếc vì đã gặp nhau quá muộn.” “Tiếc vì gặp nhau quá muộn?”, Trần Úc nhìn Tiểu Trịnh mỉm cười, “Thật không?”
Tiểu Trịnh cân nhắc ánh mắt của người bạn thân, cảm nhận thấy rõ ràng sự lạnh lẽo trong cái nhìn đầy hàm ý đó, nếu như không bỏ bàn tay đang đặt trên vai người con gái xinh đẹp đó ra, thì anh ta sẽ khiến cho bản thân mình không phải “tiếc vì gặp nhau quá muộn” mà sẽ là “giá như từ trước đến nay chưa từng gặp người con gái đó.” Rút tay về, anh ta cuối cùng cũng khẳng định được điều đó.
Thiên Chân thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn sang Trần Úc, anh vẫn ngồi tự rót rượu uống nhưng không nói thêm gì nữa. Nhìn khuôn mặt xoay nghiêng từng vô cùng quen thuộc đó, cô đột nhiên cảm thấy hơi chua xót trong lòng.
Dù gì thì cũng đã gặp nhau, có buồn hay vui cũng vẫn đáng nhớ. Khi còn ở bên nhau, cũng không phải không có những ngày vui vẻ, không phải chưa từng có những ký ức êm đềm.
Những đêm cô đơn bơ vơ ngơ ngác không biết phải làm gì giữa chốn quê người, cô đã từng hy vọng biết bao nhiêu rằng người ấy bỗng nhiên xuất hiện bên mình, còn giờ đây, khi anh đang ở trước mắt, đang ở nơi đây, giữa bọn họ lại chỉ còn sự lặng im không thể nói gì. Tới gần nửa đêm mọi người mới kết thúc cuộc vui, một vài người đi vào toa-lét. Thiên Chân ra ngoài trước, nhìn con phố vẫn còn đông vui nhộn nhịp, hít thật sâu một hơi cái không khí lạnh như băng ấy.
Thường thì trong khung cảnh náo nhiệt như vậy con người sẽ cảm thấy chông chênh, không biết vì sao đêm nay vẫn còn ở chốn này, nhưng năm sau đã ở nơi khác, cứ vậy năm tháng trôi qua một cách phí hoài. Một mùi rượu đậm đặc xộc vào mũi, sau đó một bàn tay to bè đầy lông lá giữ chặt lấy cổ cô. Thiên Chân còn chưa kịp kêu lên hoảng hốt thì sức nặng trên vai đã được nhấc đi. Sau tiếng kêu thét của đám đông, cô mới nhận ra cách đó vài mét có một người đàn ông da trắng đang nằm sõng soài trên mặt đất, chính là người đàn ông mới rồi đã có hành động sỗ sàng với cô.
“Mày thử chạm một ngón tay vào cô ấy nữa xem”, Trần Úc lạnh lùng lên tiếng, vẻ mặt anh đầy giận dữ, các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai co rút lại. “Thôi bỏ đi”, Thiên Chân hiểu ra anh vừa mới ra tay giải cứu cho cô, không muốn làm phức tạp thêm vấn đề, bèn tìm cách xoa dịu: “Chúng ta đi thôi, hắn say rồi, nói cũng không hiểu gì đâu.”
Trần Úc cúi xuống nhìn bàn tay trắng muốt nhỏ xinh đang kéo tay áo mình, mày hơi chau lại, không nói thêm gì nữa, chuẩn bị đưa cô lên xe. Còn chưa rút được chìa khóa ra, bóng người phía trước đã vụt lao đến, anh bị văng mạnh vào cánh cửa xe. Lấy tay quệt vết máu rịn ra nơi khóe miệng, Trần Úc ngước mắt nhìn lên, song đã thấy có thêm hai người nữa đứng trước mặt mình, có lẽ là bạn của gã say rượu kia.
Cười gằn một tiếng, anh vung nắm đấm một cách không thương tiếc về phía chúng. “Trần Úc!”, Thiên Chân lo lắng gọi anh, hoảng sợ vì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt – dù động tác của Trần Úc nhanh nhẹn, song đối phương đều cao to lực lưỡng tới gần mét chín, huống hồ bọn chúng lại còn là người bản địa, biết đâu đồng bọn sẽ kéo đến mỗi lúc một đông.
“Ha, tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay bây giờ mới bắt đầu đây”, giọng nói lười biếng của Tiểu Trịnh đột nhiên vang lên bên tai, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng người lướt vụt qua, anh ta đã xông tới đó tham gia cuộc chiến với một tinh thần hăng hái. “Này, anh…”, Thiên Chân còn chưa kịp nói hết, Mi Lan đã gọi mấy người định theo lên đó lại, “Các cậu đừng vào đó, hai đánh hai mới công bằng, đừng để bọn ngoại quốc nói chúng ta bắt nạt.”
“Tớ bảo này Trần Úc”, Tiểu Trịnh tranh thủ khoảng trống để nói, “Nửa phút nữa thì dừng nhé, nếu không thì cảnh sát tuần tra lại phải tóm chúng mình đi lấy lời khai. Tớ muốn về nhà sớm một chút để tắm rửa nghỉ ngơi.” Đáp lại lời anh ta là một cú đấm nặng nề của Trần Úc khiến gã đàn ông kia ôm lấy chiếc mũi chảy đầy máu, không còn đủ can đảm để đứng lên.
“Em sống ở đâu?”, khi khởi động xe, Trần Úc hỏi một cách tự nhiên, “Đọc mã Zip cho anh.” Mi Lan đã được Tiểu Trịnh đưa về, khi đó trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thiên Chân nhìn Trần Úc chuyển mã Zip trong hệ thống GPS, đột nhiên thấy tim đập thình thịch, khó lòng giữ yên được.
“Anh bị chảy máu rồi”, cô nhìn vết rách bên miệng anh. Quả đấm của đối phương vung ra khá mạnh, phần dưới cằm của anh đã hiện lên một vết bầm. “Không sao”, Trần Úc rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra, quẹt ngang vết máu.
Thiên Chân nhìn tờ giấy thấm đầy máu, cảm thấy lòng mình thắt lại, cảm giác tức ngực cứ dần dần lan ra. Cô nhớ đến trận bóng rổ được tổ chức hồi trung học đó, anh bị người ta xô ngã, đầu gối trầy cả một mảng rộng, khi rửa vết thương cho anh, tay cô cứ run bắn lên, còn anh chỉ nhìn cô cười: Đoạn Thiên Chân, nếu như em dám khóc to lên, anh sẽ chế giễu em suốt đời.
Kết cục là cô đột nhiên khóc toáng lên, tới nỗi làm anh đờ cả người ra. Thế mà tại sao đến hôm nay, bọn họ lại nhạt nhẽo tới mức này? Có lẽ cả hai bên không thể nào quay lại cái trạng thái hoàn toàn không khúc mắc gì đó nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Úc nhận cuộc gọi. Một giọng nói uể oải vang lên. “Là cô ấy, đúng không?”, Tiểu Trịnh ở máy bên kia cười đầy ngụ ý.
“Gì cơ?”, giọng Trần Úc bình tĩnh. “Năm thứ nhất đại học, tôi mượn sách của cậu, đã làm hỏng một tấm ảnh kẹp bên trong đó, khi nhìn thấy sắc mặt cậu không vui vẫn còn trêu cợt, bảo rằng đó chẳng qua là một cô gái xấu xí, cuối cùng bị cậu đấm cho một phát đấy còn gì”, Tiểu Trịnh nhắc lại ký ức với đầy cảm xúc, “Từ nhỏ tới lớn, cậu là người đầu tiên dám ra tay với tôi, thế nên tôi không thể nào quên được.”
Giọng nói chế giễu vang lên nghe rõ mồn một, Trần Úc nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình, đột nhiên bật nhạc rồi vặn tiếng to lên. Thiên Chân nhìn anh, trong đầu mờ mịt – người khác khi gọi điện đều vặn âm lượng nhỏ đi, người này lại làm trái khoáy vậy?
“Sợ người ta nghe được à?”, đến Tiểu Trịnh cũng nghe thấy tiếng nhạc đột ngột vang lên, nụ cười càng rõ, “Quả nhiên Đoạn Thiên Chân chính là cô gái bé bỏng trong ảnh mà cậu nhớ nhung không thể nào quên được.” “Cậu ăn đòn chưa no à”, Trần Úc lạnh lùng nói rồi dập máy.
Thiên Chân nhìn vẻ buồn bực của anh, song không hỏi gì thêm. Tính cách của Trần Úc cô quá rõ, nếu bằng lòng nói thì anh sẽ tự nguyện nói ra, nếu không thì người khác có hỏi gì cũng phí công vô ích. Một việc rất giản đơn, em sẽ đi đến đâu? Anh đã bắt đầu trở nên già cỗi, cần thứ gì đó để tựa nương vào. Hãy nói cho anh biết đến khi nào em mới cho anh được đi cùng? Anh cũng đã bắt đầu mệt mỏi, cần một nơi nào đó để làm lại từ đầu.
Tiếng hát trong đĩa CD vang lên, chạm thẳng vào tâm trạng của cả hai người. Thiên Chân ngồi cứng ngắc trên ghế xe, mắt nhìn về con đường bị ánh đèn neon nhuộm thành đủ sắc màu phía trước. Nếu như em vẫn còn một chút thời gian, vậy vì sao chúng ta lại không thể đồng hành? Đến một nơi mà cả hai chúng ta đều biết, đó có lẽ là nơi tất cả mọi chuyện được an bài. Vậy nên tại sao lại không đi đến nơi mà chỉ chúng ta biết tới?
Một cái phanh gấp, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Thiên Chân còn chưa kịp phản ứng, Trần Úc đã xô mạnh cánh cửa xe rồi bước xuống.
Anh đứng bên đường châm một điếu thuốc, sau đó hút từng hơi sâu. Một mình cô tịch giữa bóng đêm. “Em còn nhớ là anh không hút thuốc”, Thiên Chân đi đến gần anh, nói khẽ.
“Anh cũng không hút nhiều, mang theo người chỉ để mời khách thôi”, anh nói, giọng khẽ khàng. “Ở đây không được đỗ xe, chúng ta đi thôi”, Thiên Chân không biết lúc đó nên nói điều gì.
Đó là khu vực quán bar cao cấp, vì có chiếc xe đột ngột dừng lại nên đã có người tò mò nhìn ra. Trần Úc vẫn đứng yên tại chỗ, đêm nay tâm trạng của anh không được tốt.
“Thiên Chân, nếu như anh nói rằng anh vẫn muốn được ở bên cạnh em thì sao?”, anh đột nhiên lên tiếng, nhìn xoáy vào vẻ bấn loạn của cô, “Em còn chút tình cảm nào với anh không?” Một sự chấn động lóe lên trong mắt Thiên Chân, cô sững người, mãi sau mới có thể khẽ khàng lên tiếng.
“Em đã từng yêu anh”, giọng nói của cô chầm chậm cuốn xoay theo làn gió đêm lạnh lẽo, nghe phảng phất một sự mịt mờ khiến người khác thấy đau lòng, “Trước đây rất lâu, rất lâu rồi, lâu tới mức… đến bản thân em cũng đã quên.” Nếu như anh không biến mất.
Nếu như em không giết chết đứa con vốn thuộc về chúng ta. Nếu như…
Bởi vì đã mất, thế nên khi nói ra chỉ còn có thể là những chuyện “nếu như”, mà đã nói tới nếu như thì chỉ có thể là một nỗi buồn thương. Chiếc mặt nạ lạnh lùng cuối cùng cũng vỡ tan, Trần Úc đột nhiên ôm ghì cô vào lòng, nâng cằm lên và hôn một cách dữ dội, dường như anh dồn hết tất cả sức lực của mình, không quan tâm tới bất cứ thứ gì chỉ để hôn cô. Anh giữ chặt cô trong lòng mình, vẻ như hận không thể nhấn cô liền vào cơ thể mình luôn vậy.
Sau cơn chấn động, cô bắt đầu giằng co nhưng không tác dụng. Thiên Chân hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của anh, trong khi cô thì đã hoảng hồn lên vì trạng thái mất kiểm soát đó. “Đoạn Thiên Chân, liệu có phải kiếp trước anh đã mắc nợ em không?”, cuối cùng anh cũng buông cô ra, một nỗi khổ đau dâng tràn trong mắt.
Thiên Chân nhìn Trần Úc, không nói được một lời nào. Anh lên xe, cô cũng quay người đi. Khi định mở cửa lên xe, ánh nhìn chợt đóng băng trong chớp mắt vì một bóng người quen thuộc đằng xa.
Nơi ánh đèn rực rỡ, Tần Thiển đang đứng đó, một tay cầm ly champagne, một tay kẹp điếu thuốc ánh lửa lập lòe. Bộ quần áo âu phục được thiết kế phù hợp với vóc dáng cao ráo, giữa đám người lụa là phấp phới, trông anh như một bức tranh phong cảnh. Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô như ngọn gió, nhưng đã nhanh chóng quay đi như chưa từng trông thấy cô.
Thiên Chân ngẩn ngơ, lơ đãng ngồi vào trong xe. “Kevin, vừa nhìn thấy cái gì thế?”, một người bạn bên cạnh hỏi.
“Không có gì”, Tần Thiển mỉm cười, ngồi với tư thế thoải mái búng búng tàn thuốc, nâng ly uống cạn..