Phác Hiếu Ninh lén lút ngồi xuống sau lưng nàng, hai cánh tay vòng lên ôm nàng, nàng cũng thuận thế dựa vào trong lòng y, trước tiên y hôn nàng một cái rồi mới mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
“...”
“Thiên Thảo, nhớ hơn hai tháng trước ta đã từng nói với nàng, thê tử của ta có mấy người tình không, nàng chưa quên chứ?”
“... Không nhớ.”
“Nói ra thì rất hổ thẹn, sau khi làm quan ta mới biết chuyện này, hơn nữa còn là biết được từ trong miệng của đồng liêu, lúc ấy ta lập tức chạy về chất vấn thê tử của ta, không ngờ nàng chẳng những thừa nhận, mà còn vênh váo hả hê nói ta có thể có tiểu thiếp, vì sao nàng không thể có nam nhân?”
Phác Hiếu Ninh tự giễu bĩu môi một cái.
“Nàng biết ta không dám đối xử không tốt với nàng, vì phụ thân nàng tính tình trời sinh đã cực kì bao che, nếu ta không phục cứ cứng rắn muốn đấu với nàng, một khi chọc giận phụ thân nàng, đến lúc đó xui xẻo không chỉ là ta... gia tộc của ta cũng có thể bị gặp họa, cho nên ta chỉ có thể nhẫn nại...”
Hít một hơi thật sâu, y đè tức giận xuống.
“Nhưng mà khi đó chúng ta đã phân ranh giới rõ ràng, ta ở hiên của ta, nàng ở trong phòng của nàng, ta sẽ không đi tìm nàng, nàng cũng không đến phiền ta, mỗi người trải qua cuộc sống riêng của mình, cũng không liên hệ với nhau. Từ lúc đó trở đi, ta lại giống như không có thê tử, trong một năm đó, cơ hội chúng ta chạm mặt cũng không vượt quá năm lần, mà nói chuyện khi gặp mặt cũng không vượt quá mười câu...”
“Chàng nói cho ta biết những thứ này làm gì?” Hàn Thiên Thảo đột nhiên cắt đứt lời của y, cực kì không kiên nhẫn. “Ta không có hứng thú muốn biết.” Nàng bây giờ không có tâm tình nghe y oán trách thê tử của y như thế nào nữa.
“Không, nàng nhất định phải biết, bởi vì...” Y xoay người nàng lại đối mặt với nàng. “Ta hi vọng có thể thu nàng làm thiếp thất.”
“Thiếp thất?” Hàn Thiên Thảo sững sờ lặp lại.”Chàng nói muốn ta làm thiếp thất của chàng?” Không phải y nói thật đó chứ?
“Đúng.”
Quả thật không thể tin được, xuyên không qua năm trăm năm, để đặc biệt đến làm tiểu thiếp của y sao?
“Nói đùa, ta mới không...”
“Ta biết rõ.” Y che miệng nàng lại.”Nàng tình nguyện cả đời không xuât giá cũng không đồng ý làm thiếp thất, nhưng xin tin ta, trong lòng ta, nàng mới là thê tử của ta, chỉ cần nàng chịu đồng ý, bất kể nàng muốn điều kiện gì, ta đều chấp nhận. Còn nữa, hiện tại ta có thể cam kết, một ngày nào đó ta sẽ danh chính ngôn thuận đưa nàng trở thành chính thất của ta!”
“Một ngày nào đó?” Loại lời hứa trong tương lai này, có thể tin tưởng sao?
“Đúng, một ngày nào đó.” Phác Hiếu Ninh nghiêm mặt nói. “Ta hiểu loại lời hứa rỗng tuếch này khó có thể lấy được tín nhiệm của nàng, chỉ xin nàng hãy tin tưởng ta, ta thề nhất định sẽ thực hiện được lời hứa này!”
Có thể tin tưởng y sao?
“Nhưng mà ta lại không...”
“Không... không được quyết định lúc này.” Phác Hiếu Ninh che miệng của nàng lần nữa. “Hai ngày nữa ta phải về trước để an bài, chờ tất cả đã xử lý thỏa đáng rồi mới thông báo cho Doãn phu nhân, nên trước đó, nàng có thời gian để từ từ suy xét, đến lúc đó...”
Đột nhiên kéo tay của y, “Chàng phải đi về?” Hàn Thiên Thảo lúng túng kêu lên. “Nhưng ta còn chưa xác định có hay không...”
Phác Hiếu Ninh mỉm cười. “Nàng đã sớm xác định rồi, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, không phải sao?”
Hàn Thiên Thảo nghẹn một chút, chợt chột dạ mở to mắt.
Đúng, nàng đã sớm xác định rồi, chuyện nữ nhân nên biết nàng đều không biết, nhưng chuyện có liên quan đến phương diện sinh lý của sinh vật nàng hiểu hơn nhiều người, khi rời giường mỗi sáng sớm loại cảm giác buồn nôn mãnh liệt đó, còn cả khi nghe thấy đồ biển thì buồn nôn, trước kia không thích ăn đồ chua, nhưng bây giờ cực kì muốn ăn, bộ ngực cũng có cảm giác đau đớn và bành trướng, trong sinh lý sinh vật học, loại hiện tượng này có một danh từ đặc biệt --
Biến chứng mang thai thời kì đầu, tục xưng: nôn nghén.
Nàng đã mang thai.
Mà nếu nói y là người cẩn thận thì không thể nghi ngờ, y cũng phát giác ra sự khác lạ của nàng, nên y cũng sớm biết nàng mang thai.
Tại sao y không nói đến?
Vì y không muốn rời khỏi nàng sao?
Chậm rãi di chuyển con mắt, nhìn lên đôi mắt thâm thúy của y, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.
“Tại sao?”
“Hả?”
“Tại sao chàng nhất định phải... thu ta làm thiếp thất?”
“... Một ngày kia khi nàng trở thành chính thất của ta, nàng tự nhiên sẽ biết vì sao ta làm điều này.”
Hai ngày sau, Phác Hiếu Ninh đi về, Hàn Thiên Thảo cũng đi theo Doãn phu nhân trở lại thôn Nữ Nương, ở trong nhà Doãn phu nhân như trước đây.
Mặc dù tiêu bản ghi chép còn chưa hoàn thành, công việc phiên dịch cũng còn đang tiến hành, nhưng bị triệu chứng nôn nghén sinh lý ảnh hưởng, đột nhiên Hàn Thiên Thảo mất đi hứng thú với tất cả sự vật có đam mê trong quá khứ, mỗi ngày từ đầu thôn đến cuối thôn đều đi lại bận rộn, cũng không biết rốt cuộc là có thứ gì, nếu là tuyết rơi nhiều, nàng liền vùi đầu ở trong phòng ngủ thẳng tắp.
Nửa tháng sau, rốt cuộc Doãn phu nhân cũng không nhìn nổi nữa, lấy cớ truyền thụ trà lễ, muốn Hàn Thiên Thảo ngoan ngoãn nghe nàng nói chuyện.
“Trà đạo phân ra bốn loại, búp trà, bánh trà, cuốn trà và lá trà, hiện tại ta đang làm mẫu chính là lá trà...”
Vừa mới bắt đầu, Hàn Thiên Thảo đã muốn ngủ gật.
“... Nhớ kĩ, chủ nhân ngồi phía đông tây, khách ngồi phía tây đông; trước khi pha trà, phải dọn dẹp, gấp khăn cẩn thận, đặt bên trái dụng cụ uống trà, sau đó bắt đầu lau bình, lau chén..”
Doãn phu nhân một mặt giảng giải, một mặt làm mẫu, Hàn Thiên Thảo liên tục “Gật đầu” tán đồng.
“... Bình thường vào quý xuân thu sẽ dùng phương pháp trung đầu, mùa hè dùng phương pháp thượng đầu, mùa đông dùng phương pháp hạ đầu, lượng trà bỏ vào sẽ là một muỗng trà ứng với một ly trà. . . . .”
Hàn Thiên Thảo hơi nghiêng người, vội vàng ngồi thẳng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
“... Sau khi pha xong trà, phải lấy tay nâng chén, tay trái nắm chặt ống tay áo, cung kính nâng trà đến trên bàn trà trước mặt khách, lại trở lại trước bàn trà của mình nâng ly trà của mình lên, phải chú ý lễ nghi với khách, nói: mời uống trà, mà là khách đến thì sẽ nói: cảm ơn...”
“Khách đến” ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, nửa tiếng không lên tiếng.
“... Khách đến sẽ nói, cảm ơn.”
“Khách đến “ Tiếp tục giữ lời như vàng.
“... , khách, đến, nói: cảm, ơn!”
“Khách đến” Bất động như núi.
“... Thiên Thảo! ! !”
Đột nhiên gầm lên giận dữ, Hàn Thiên Thảo sợ đến mức thiếu chút nữa đụng ngã vào bàn trà đập vỡ trà cụ, đỡ lấy mép bàn, bộ mặt mờ mịt hết nhìn đông đến nhìn tây, nhất thời không rõ vừa rồi là sấm đánh hay là núi tuyết lở.
“Sao... sao vậy?”
“Sao vậy?” Doãn phu nhân vừa tức vừa buồn cười. “Trà đã pha xong rồi, đang ở trước mặt ngươi, xin nói cảm ơn, sau đó chúng ta có thể cùng nâng chén hưởng trà rồi.”
“Ồ!” Hàn Thiên Thảo vội vàng nâng ly trà lên cực kì lúng túng cười. “Cảm ơn! Cảm ơn!”
Doãn phu nhân lắc đầu thở dài. “Khi uống trà. Nhớ, thưởng thức trà phải chia làm ba ngụm, ngụm đầu tiên cảm nhận hương, ngụm thứ hai là thưởng thức, ngụm thứ ba là cảm thụ tình yêu trà.”
Tình yêu trà?
Hàn Thiên Thảo trợn mắt một cái, một hơi uống cạn trà, liếm liếm cánh môi, thật là không cảm thấy như thế nào, vẫn là trà Phác Hiểu Ninh uống ngon hơn, nhưng vừa nghĩ tới Phác Hiếu Ninh, nàng lại không khỏi thở dài.
Doãn phu nhân nheo mắt nhìn nàng, bình thản ung dung cầm đũa gắp một miếng điểm tâm nhỏ, như không để ý hỏi: “Quyết định chưa?”
Hàn Thiên Thảo nhún nhún vai, ném một miếng táo vào trong miệng.
Sau khi nhã nhặn ăn một miếng điểm tâm nhỏ, Doãn phu nhân hỏi lại: “Tại sao khó quyết định như vậy? Không phải ngươi yêu y sao?”
“Vậy thì thế nào?” Hàn Thiên Thảo lầu bầu.”Y không yêu ta!”
Doãn phu nhân ngẩn ra. “Ai nói y không yêu ngươi? Nếu không yêu ngươi thì vì sao y phải tốn hao nhiều tâm ý thu ngươi làm thiếp như vậy chứ?”
“Ai biết, có lẽ hi vọng ta có thể tiếp tục dạy tiếng Anh cho y.”
“Dạy cho y cái gì?”
Hàn Thiên Thảo há hốc mồm, lại ngậm lại, vươn thẳng vai một cái. “Tóm lại, ta hỏi tại sao y nhất định phải thu ta làm tiểu thiếp, y cũng không nói là vì y yêu ta mà!”
“Không có sao?” Doãn phu nhân hơi ngoài ý muốn. “Vậy y nói thế nào?”
“Y nói một khi ta trở thành chính thất của y, tự nhiên ta sẽ biết vì sao.”
“Chính thất của y?” Doãn phu nhân kêu lên. “Y thật sự nói như vậy? Haizz, Thiên Thảo, như vậy mà ngươi vẫn chưa rõ sao?”
“Rõ cái gì chứ?” Hàn Thiên Thảo không hiểu hỏi ngược lại.
“Ngươi đó, thật là trong phúc mà không biết hưởng!” Doãn phu nhân thở dài nói. “Có một số nam nhân không thích để từ yêu ngoài miệng, y tình nguyện biểu hiện, khiến ngươi cảm nhận được tâm ý y đối với ngươi. Ở chung cũng gần ba tháng rồi, ngươi đã nhìn ra Phác đại nhân không phải là một người nói lời ngon tiếng ngọt, thì chắc y chính là loại nam nhân đó, không nói, chỉ muốn làm cho ngươi nhìn. Loại nam nhân chỉ nói không làm thì chỉ biết há mồm thồi; loại nam nhân chỉ làm không nói này lại có thể tin, ngươi có hiểu hay không hả?”
Không nói, chỉ muốn làm cho nàng nhìn?
Làm cái gì cho nàng nhìn chứ?
“Là như thế phải không?” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm nói.
“Đương nhiên là như vậy!” Doãn phu nhân như đinh chém sắt nói.” Mặc dù Phác đại nhân không nói cho ngươi, nhưng nói cho ta biết, y nói ngươi không phải là một nữ nhân bình thường, trên đời này tuyệt đối sẽ không tìm được nữ nhân khác giống ngươi, ngươi là người duy nhất. Nghe y tán dương ngươi như vậy, ta hỏi y có phải vì điều đó mà mới yêu thượng ngươi hay không, y thừa nhận.”
Hai mắt sáng lên, “Y thừa nhận?” Hàn Thiên Thảo hưng phấn nghiêng người đến phía trước.”Thật sự thừa nhận sao?”
“Đúng vậy, y nói: “Đúng, vì thế nên ta mới có thể yêu nàng ấy.’”
“Thật sao?” Hai bên khóe miệng Hàn Thiên Thảo bắt đầu nhấc lên trên, hơn nữa càng nhấc càng có khuynh hướng cao lên.
Thấy bộ dáng hài lòng và vui sướng của nàng, Doãn phu nhân không khỏi bật cười.
“Đúng đúng đúng, y yêu ngươi , cho nên ngươi có thể quyết định rồi chứ?”
“Ta...” Mới nói được một chữ, Hàn Thiên Thảo liền dừng lại, hơn nữa khóe miệng vừa mới trèo lên đến điểm cao nhất lại giống như tăng thêm ngàn cân bắt đầu rơi xuống, “Nhưng ta...” Nàng chần chờ. “Ta thật sự không thể chịu đựng được làm tiểu thiếp, càng không thể chịu được chia sẻ cùng một nam nhân với nữ nhân khác!”
“Nhưng không phải y nói sẽ làm ngươi trở thành chính thất của y sao?”
“Nhưng...” Như vậy thì không phải nàng trở thành cái loại người thứ ba ghê tởm đó sao? Chẳng những cướp chồng của người ta, còn muốn đuổi vợ lớn đi, tự suy nghĩ một chút đều cảm thấy mình rất đáng hận!” Nương tử y thì làm thế nào? Đối với nương tử y như vậy thì không công bằng mà!”
Do dự một hồi, Doãn phu nhân thong thả ung dung nói: “Ta nghĩ Phác đại nhân cũng nói qua với ngươi, Phác phu nhân có rất nhiều người tình, chỉ cần là nam nhân, không ai chịu được chuyện như vậy.”
“Nam nhân có thể cưới thiếp, sao nữ nhân lại không thể có nam nhân khác, như vậy thì cũng không phải không được!” Hàn Thiên Thảo cứng rắn nói ra lý do để phản đối, bất luận như thế nào, nàng không muốn trở thành người thứ ba.
“Nhưng, trừ chuyện đó ra...” Do dự càng lâu hơn .”Phác đại nhân nói, mặc dù không có chứng cớ, nhưng y có thể xác định vị thiếp thất trước kia là bị hại chết.”
“Bị hại chết?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc thở gấp. “Ngươi nói là, bị thê tử y...”
Doãn phu nhân gật đầu. “Đúng, mặc dù thiếp thất không có địa vị, chết cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng lúc đó thiếp thất của y có thai, cái này không thể tùy tiện mắt nhắm mắt mở coi như xong, nếu tra được chứng cớ, Phác phu nhân vẫn có tội.”
Thiếp thất không có địa vị, chết cũng không có gì nghiêm trọng?
Này này này, đó cũng là một mạng người đó! Không phải là giết chết một con kiến, cũng không phải là giết chết một con con gián, xin tôn trọng nhân quyền có được không hả?
“Nếu không có chứng cớ, sao y lại có thể chắc chắn chứ?”
“Phác đại nhân nói, lúc ấy y không ở trong thành, chờ y trở về thì thiếp thất của y chẳng những đã chết rồi, hơn nữa còn chôn qua loa, lại không thấy ai phái người thông báo cho y, cũng không chờ y trở về xử lý, y cảm thấy chuyện kỳ quặc, không tin tưởng Phác phu nhân giải thích thiếp thất y là vì băng huyết mà qua đời, cho nên muốn khám nghiệm tử thi, nhưng trước khi y động thủ, nhạc phụ của y lại tự mình chạy tới ngăn cản, hi vọng y không truy cứu chuyện này nữa, kể từ đó, dù không có chứng cớ, Phác đại nhân cũng có thể khẳng định thiếp thất của y đúng là bị hại cái chết.”
“Trời ạ, nữ nhân này thật là độc ác!” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm nói. “Chỉ vì sợ thiếp thất sinh hạ nhi tử, nàng ta có thể tùy tiện hại chết người, đây nhất định là tội mưu sát, ít nhất phải ngồi tù hai mươi năm trở lên... Từ từ đã, nói như vậy, thiếp thất y liên tục sinh non, nói không chừng...”
Doãn phu nhân lần nữa gật đầu.”Đúng vậy.”
“Ở tù chung thân!” Hàn Thiên Thảo nặng nề hạ phán quyết. “Cứ vậy đi, ta cũng không có gì áy náy rồi, cái loại nữ nhân đó sớm nên nhốt vào trong tù với gián với chuột đi, mặc kệ nàng tự tìm chết...” Nói tới chỗ này, sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi. “Ơ? Đợi chút, vậy ta...”
“Yên tâm!” Doãn phu nhân lập tức đoán được nàng đang lo lắng cái gì. “Phác đại nhân nói qua, y có biện pháp khiến Phác phu nhân không dám xuống tay với ngươi.”
“Có thật không?” Xuyên qua năm trăm năm chạy tới đây làm vợ nhỏ đã rất uất ức, hơn nữa còn bị người ta hại chết, loại kinh nghiệm này nàng thật sự không có hứng thú, nàng là nhà sinh vật học, cũng không phải là nhà y học!
“Phác đại nhân dám nói ra thì nhất định đã nắm chắc, yên tâm đi!” Doãn phu nhân trấn an. “Ta tin tưởng y nhất định sẽ thực hiện lời hứa của y, sẽ không để cho ngươi bị bất cứ thương tổn gì, cũng sẽ nghĩ cách làm cho ngươi trở thành chính thất của y.”
“Lúc nào thì đi?” Mỗi ngày đều nơm lớp lo lắng cho mạng sống của mình có phải chết hôm nay hay không, loại cuộc sống này nàng cũng không muốn lẫn vào quá lâu.
Doãn phu nhân nghẹn một chút. “Chuyện này... bất kể như thế nào, ta tin y nhất định sẽ đến nhanh thôi, dù thật sự muốn ngươi chờ thêm một thời gian nữa thì như thế nào? Ngươi hãy tự hỏi lại mình một chút trước, ngươi yêu y chẳng lẽ không chịu nổi qua khoảng thời gian này hay sao?”
Nói cách khác, nếu nàng đủ yêu y, tự nhiên có thể chịu được; nếu không thể chịu được, chính là không đủ yêu y sao?
Này, này, này, có lầm không vậy! Sao lại biến thành vấn đề của nàng?
Chỉ là...
Cha và mẹ cũng vì hai bên không thể dễ dàng tha thứ, không muốn nhượng bộ, mới làm tình yêu biến mất, dẫn đến tình hình ly hôn.
Vừa nghĩ tới đó, Hàn Thiên Thảo tự hỏi: bây giờ có phải là lúc nàng nên nhẫn nhịn không?