• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rất đơn giản, hiện tại ta có thể nhẫn nhịn lùi một bước, nhưng nếu ngày nào đó ta không thể nhẫn nại được nữa, chàng phải để ta rời đi, ta muốn trở về thôn Nữ Nương.

Bàn tay đang vuốt ve ngừng lại, trong bóng tối, người nào đó trầm ngâm chốc lát.

“Ta có thể đồng ý với nàng, nhưng ngược lại, nàng phải đồng ý với ta, trước lúc nàng sắp không nhẫn nại chịu đựng được nữa, thì nàng phải cảnh cáo ta, để ta có cơ hội cứu vãn.”

“Chuyện này không thành vấn đề.”

Tiếp tục vuốt ve. “Như vậy ngày mai ta sẽ phái người đưa phí dụng đến chỗ Doãn phu nhân, trước để cho bà ấy tìm người thay nàng xây một cái tòa nhà, mặc kệ có cơ hội dùng đến hay không, tòa nhà này đều thuộc về nàng, sau này nếu không cần đến, nàng muốn đưa cho ai thì đưa cho người đó.”

Hàn Thiên Thảo hiểu, y làm như vậy cũng không phải vì đoán nàng nhất định sẽ về thôn Nữ Nương, mà là bày tỏ y sẽ tuân thủ lời hứa của mình.

“Được.” Hàn Thiên Thảo thật vui vẻ nghiêng người sang ôm chặt eo y, tay không sờ tới bụng nàng được nên y không thể làm gì khác hơn là chuyển sang cái mông của nàng, tiếp tục vuốt ve. “Mặt khác, ta chỉ dùng dây buộc sơ thành búi tóc, tuyệt đối không thể yêu cầu ta mang cái loại kiểu tóc mâm cồng kềnh thế này, ta cũng không muốn đè ép cổ mình.”

Y khẽ cười. “Có thể, chỉ cần nàng muốn mang, ta sẽ đưa trâm cài đầu cho nàng.”

“Đơn giản một chút đó!”

“Ta biết rồi.”

“Còn nữa, ta muốn tiếp tục nghiên cứu côn trùng.”

“Được, nhưng nếu như nàng muốn đi ra ngoài bắt côn trùng, phải chờ sinh xong cái đã.”

Hàn Thiên Thảo nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Được rồi! Sinh xong thì sinh xong!”

“Sau đó?”

“Sau đó?” Hàn Thiên Thảo muốn nghĩ tiếp, rồi lại lắc đầu, “Không có, tạm thời cứ như vậy đi, nhưng sau này ta muốn cái gì, nếu như chàng không thể đồng ý, ta vẫn sẽ trở về chỗ của Doãn phu nhân.”

Phác Hiếu Ninh khẽ chau mày.

“Chuyện này... Được rồi! Chẳng qua nếu nàng nói đó là chuyện đối với ta khá khó khăn, cũng phải cho ta thời gian để suy tính.”

“OK!”

“Vậy thì giờ đến lượt ta, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ có một thân phận mới, chi tiếc ta viết xong nhưng để ở cửa hàng son phấn, chờ nàng nhớ hết rồi, ta lại mang nàng đi gặp “người nhà” của nàng.

“Người nhà của ta?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc ngước lên nhìn, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của y, giống như những đêm mới vừa bắt đầu ấy, nàng không khỏi có chút hoài niệm.

“Đúng, nàng sẽ trở thành dưỡng nữ của Cụ đại nhân...”

Nghe y nói liên tục, Hàn Thiên Thảo phát hiện y hẳn phải suy tính vô cùng cẩn thận chu đáo, không chỉ có tình trạng hiện tại, bao gồm tất cả vấn đề có thể xảy ra trong tương lai cũng đã chiếu cố hết luôn rồi, lúc này nàng mới hiểu được chút ý tứ trong lời nói của Doãn phu nhân.

Người nam nhân này đang làm cho nàng xem.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hoài nghi, rốt cuộc y phải “xử lý” như thế nào với “vợ lớn” đương nhiệm đây?

Đóng gói chuyển phát ra nước ngoài sao?

Thành thân mười lăm năm, bụng Cụ phu nhân từ đầu đến cuối cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, vì vậy chủ động muốn trượng phu thu một tiểu thiếp, nhưng Cụ đại nhân không muốn cô phụ thê tử hiền thục, quyết định phải do thế thân tới làm vợ sanh con, không ngờ thế nhưng ông ta lại yêu thế thân, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói hết với thê tử, mà Cụ phu nhân cũng không hề oán thán đồng ý cho ông ta thu làm tiểu thiếp.

Vì vậy dưới sự trợ giúp từ Phác Hiếu Ninh, ông ta lấy vị thế thân kia làm thiếp, chỉ là nàng cũng chỉ sinh ra hai nữ nhi cho ông, vì vậy Cụ phu nhân cũng rất vui lòng nhận Hàn Thiên Thảo làm dưỡng nữ, ít nhất, nàng cũng có một nữ nhi.

“Nhớ kỹ, nàng ở tại đảo Nhàn Sơn, là họ hàng xa của sư phụ, sau khi song thân qua đời, vì không có bất cứ người thân nào nương tựa, cho nên đến kinh thành cậy nhờ vào nhà sư phụ.”

“Đảo Nhàn Sơn? Đó là nơi nào vậy?” Hàn Thiên Thảo lẩm bẩm nói. “Hơn nữa, nếu có ai tra ra được lời nói...”

“Không thành vấn đề.” Cụ đại nhân cười tủm tỉm vuốt vuốt chòm râu. “Thật sự có người đó, nàng nhờ người đưa tin cho ta, hỏi ta có thể chứa chấp nàng hay không. Mặc kệ là xa hay gần, nếu đã là thân thích, ta đều có thể mặc kệ, cho nên lập tức phái người đi đón nàng, đáng tiếc đi được nửa đường nàng lại lâm bệnh mà qua đời, vì vậy bất kể là ở đảo Nhàn Sơn hay bên này, cũng không có ai biết nàng đã qua đời.”

“Thì ra ta là người thay thế cho người chết!” Hàn Thiên Thảo lầu bầu, chú ý đến Cụ đại nhân cũng không buộc búi tóc, thì ra Phác Hiếu Ninh là học theo sư phụ y. Điều này cũng khó trách, mẫu thân Cụ đại nhân là người Hán, mà người Hán thời cổ đại lại rất thích buông xõa tóc xuống, ít nhất trên màn ảnh các ngôi sao đều diễn như thế.

“Cũng là các ngươi có vận khí tốt, hoàn toàn có thể lợi dụng tốt chuyện này”, vị thiếp ở một bên nhẹ nhàng tinh tế nói thêm vào.

“Hơn nữa cách một năm trước thì cũng có thể xem là không quá lâu, có thể nói thân thể nàng không tốt vẫn luôn dưỡng bệnh là xong rồi.”

“Vẫn là ‘biểu tỷ’ trí nhớ tốt, nếu không sư phụ cũng sớm quên chuyện này.”

Nụ cười Phác Hiếu Ninh cũng rất có thâm ý, vị thiếp kia hiểu ý mím môi cười lên một tiếng, bởi vì thân phận nàng cũng là dùng phương thức tương tự để an bài, cho nên Phác Hiếu Ninh mới có thể gọi nàng một tiếng “biểu tỷ”, mặc dù bọn họ một chút quan hệ cũng không có.

“Ngươi đã là đệ tử của ta, thường xuyên tới thăm ta cũng là rất bình thường, vì vậy...”

“Lâu ngày sinh tình...” Vị thiếp thất kia lập tức nói tiếp lời trượng phu.

“Hai người liền thích nhau...” Cụ đại nhân mặt mày hớn hở nói, có thể nói xong liền liên tưởng đến tình huống chính mình lúc trước.

“Mặc dù, để cho nàng mang thai trước thì đúng là không hợp lễ nghi...” Vị thiếp kia làm bộ làm tịch lắc đầu một cái.

“Nhưng mà nếu con nguyện ý cưới nàng làm thiếp”, Cụ đại nhân suy nghĩ chuyện gì lại sờ sờ râu, “Ta cũng không so đo nhiều chuyện như vậy.”

Quan sát cách mấy người bọn họ đối thoại với nhau, Hàn Thiên Thảo nhìn sang bên này lại quay sang bên kia, thật sự dở khóc dở cười.

“Còn con? Con có thể so đo không?”

Cụ đại nhân ngẩn ra, sau đó bật cười. “Con muốn so đo gì hả?”

“Y...” Hàn Thiên Thảo cũng nghiêm túc chỉ vào Phác Hiếu Ninh. “Lần đầu tiên là y cường bạo con đấy!”

Phác Hiếu Ninh thở dài. “Ta lại cầu xin nàng tha thứ cho ta có được chưa?”

Hàn Thiên Thảo hừ hừ. “Không có thành ý!”

Phác Hiếu Ninh lại than thở, sau đó sắc mặt đoan chính, thành tâm thành ý mà cúi đầu với nàng. “Thật xin lỗi.”

Hàn Thiên Thảo rất nghiêm túc gật đầu một cái. “Được rồi! Tha thứ chàng đấy.”

Thấy thế, Cụ đại nhân cười ha ha. “Khó trách con vừa ý nàng, đúng là một nữ nhân khác xa những người khác nha!”

Phác Hiếu Ninh lại nhìn Hàn Thiên Thảo, mỉm cười.

“Như vậy...” Cụ đại nhân liếc nhìn bụng Hàn Thiên Thảo một cái. “Quyết định lúc nào đây?”

Thu hồi tầm mắt, Phác Hiếu Ninh trái lại nhìn chăm chú vào Cụ đại nhân. “Quyết định.”

“Lúc nào vậy?”

“Sau hôn lễ.”

“Hả?”

Tại thời đại Chosun này, địa vị thê thiếp phân biệt cực kỳ nghiêm khắc, bởi vì thiếp chẳng qua là “phụ chúc phẩm” (vật phẩm phụ thuộc) của trượng phu, cho nên quy định cùng thiếp cử hành hôn lễ là hành động vi phạm pháp luật. Vì vậy mặc dù Phác Hiếu Ninh chính thức nạp Hàn Thiên Thảo làm thiếp, nhưng cử hành hôn lễ là không phải phép.

Tuy nhiên Phác Hiếu Ninh lại kiên trì cho dù không làm hôn lễ chính thức, cũng muốn cử hành quá trình nghi thức hôn lễ chính thức một lần, không ngờ Hàn Thiên Thảo lại là người đầu tiên phản đối.

“Quá phiền toái!”

“Không phiền toái” Phác Hiếu Ninh kiên quyết nói. “Ta nói rồi, trong cảm nhận của ta, nàng mới là thê tử của ta.”

Hàn Thiên Thảo vẫn thở dài. “Đăng ký kết hôn không phải rất tốt sao?”

“... Đăng ký kết hôn là cái gì?”

“Cái gì? À, cái đó là...” Hàn Thiên Thảo vội cười ha hả. “Được rồi, được rồi! Cử hành hôn lễ thì cử hành hôn lễ thôi!”

Vì vậy, trước ngày mồng một tết ba ngày, Phác Hiếu Ninh tránh né mọi người, chỉ mang theo Hà Vĩnh Kính đi đến phủ Cụ đại nhân cử hành lễ “tam nhật vu quy” (lễ vu quy 3 ngày), cũng chính là phải ở lại nhà tân nương trong ba ngày.

Ở trước cửa phủ Cụ gia, Phác Hiếu Ninh băng qua đống rơm rạ đang cháy, tượng trưng cho việc thiêu hủy tất cả chuyện không cát tường đi, sau đó giao cho Cụ đại nhân một đôi chim mộc nhạn, trước đó Cụ đại nhân đã bày một tấm thảm trong sân, phía trên đặt một tấm bình phong và một cái bàn nhỏ, trên bàn được phủ một tấm vải đỏ.

Cụ đại nhân cầm đôi mộc nhạn Phác Hiếu Ninh mang tới để trên bàn, Phác Hiếu Ninh lập tức bắt đầu cử hành cúng bái Nhạn lễ.

Lúc Phác Hiếu Ninh hành lễ, Cụ phu nhân cầm cái váy nhỏ ôm lấy hai con mộc nhạn ném chúng về phía phòng Hàn Thiên Thảo đang ở, thấy mộc nhạn bị ném đứng ở trước cửa phòng, Cụ phu nhân nhìn thấy lập tức kêu.

“Mộc nhạn đứng lên rồi, đứa bé nhất định là con trai!”

Theo tập tục nơi đó nếu mộc nhạn đứng thẳng, đứa bé của đôi phu thê tân hôn nhất định là một nhi tử, đầu đội mũ phượng, người khoác áo tơ lụa người Hán, Hàn Thiên Thảo từ từ đi tới trước mặt Phác Hiếu Ninh, sau đó Hàn Thiên Thảo làm lễ quỳ lạy hai lần, Phác Hiếu Ninh lại lạy một lần, Hàn Thiên Thảo lại làm lễ quỳ lạy hai lần, Phác Hiếu Ninh lại lạy một lần, thế là lễ giao bái đã hoàn tất.

Tiếp sau lễ giao bái là lễ hợp cẩn.

Cụ phu nhân cầm một bầu rượu quấn đầy dây lụa màu xanh màu đỏ rót đầy rượu đưa cho Hàn Thiên Thảo, nàng đặt lên khóe miệng khẽ nhấp một cái liền trả lại cho Cụ phu nhân, Cụ phu nhân lại cầm một bầu rượu khác rót đầy rượu đưa cho Phác Hiếu Ninh, Phác Hiếu Ninh cũng chỉ khẽ nhấp một cái thì trả lại cho Cụ phu nhân, sau hai lần như vậy, lần thứ ba hai người cầm hai bầu rượu trao đổi với nhau, cùng uống cạn rượu trong bầu.

Hôn lễ thuận lợi hoàn thành.

“Trời ơi, nặng chết người!” Vừa vào trong phòng, Hàn Thiên Thảo lập tức bận rộn muốn tỳ nữ tháo đại lễ phục cho nàng, gỡ mũ phượng, mệt mỏi đến mức thở dốc. “Thật may là cả đời chỉ có một lần như thế!” Nàng tình nguyện chạy mười vòng quanh núi, cũng không muốn mặc cái đại lễ phục nặng nề khó cử động này thêm lần nữa.

Đợi tỳ nữ rời khỏi, Phác Hiếu Ninh vội vàng dìu nàng ngồi xuống, hai cánh tay nàng lại chống đỡ ra phía sau, hai chân duỗi thẳng, dáng ngồi thật không đứng đắn, một chút dáng vẻ cũng không có, Phác Hiếu Ninh cũng không để bụng, chỉ lo vuốt ve bụng nàng.

“Doãn Phu Nhân nói đã bốn tháng rồi, đúng không?”

Hai mắt nhìn xuống, Hàn Thiên Thảonhìn chằm chằm vào bụng mình, rất hoài nghi. “Chỉ có bốn tháng sao?”

Phác Hiếu Ninh hơi sửng sốt, ngồi thẳng người, cũng nhìn chằm chằm vào bụng nàng nghiên cứu. “Cái này... Ta cũng không rõ lắm, chẳng qua ta nhớ lần đầu tiên lúc Quỳnh Anh mang thai năm tháng sinh non, lúc ấy bụng của nàng ấy cũng... Ừm, còn nhỏ hơn bụng nàng bây giờ.”

“Quỳnh Anh?”

“Một vị tiểu thiếp trước kia của ta.”

“Năm tháng?”

Chần chờ một lúc, Phác Hiếu Ninh mới gật đầu, Hàn Thiên Thảo lại nhìn chằm chằm vào y thật lâu, sau đó đưa ra một kết luận.

“Mặc kệ nó! Không phải bốn tháng thì là năm tháng, kém một tháng mà thôi, không có gì lớn đâu!” Nói xong, nàng định nằm xuống. “Thê tử chàng đâu rồi?”

“Nàng ta đã đi trốn rồi.”

“Trốn?” Hàn Thiên Thảo kinh ngạc ngẩng đầu lên. “Tại sao?”

“Dựa theo kế hoạch, Doãn phu nhân thông báo với nàng ta người thế thân đã mang thai, cho nên nàng ta phải tìm một nơi ‘nghỉ ngơi’, tránh cho người khác truy ra nàng ta không mang thai, thì hài tử sao lại có?”

“Ngốc!” Đầu lại cúi xuống. “Làm cái bụng giả sẽ không ai biết là được!”

Theo sát bên cạnh nàng, Phác Hiếu Ninh cũng nằm xuống, tiếp tục vuốt ve bụng nàng.

“Nàng ta cảm thấy làm như vậy quá cực khổ.”

“Làm như vậy quá cực khổ?” Hàn Thiên Thảo không thể tin được mà lặp lại. “Một chút khổ cũng không muốn ăn qua mà muốn nhặt con trai quý tử về nhà, nàng ta cũng thật quá lười biếng rồi đi!” Người ta đều là muốn mang dưa hấu mười tháng, nữ nhân kia ngay cả ói một hạt dưa hấu cũng không muốn, tại sao lại muốn ăn dưa hấu nhà người ta?

“Nàng ta chính là loại người như vậy.”

Hàn Thiên Thảo không nhịn được trợn mắt thêm một chút. “Đến lúc đó thì thế nào?”

“Đến lúc đó Doãn phu nhân sẽ thông báo tiếp với nàng ta, thế thân sanh là nữ nhi.”

“Nếu như nàng ta muốn tìm một nam hài khác để gạt chàng?”

“Như vậy nhất định cần Doãn phu nhân phối hợp, mà lúc Doãn phu nhân nói cho nàng ta biết, đã là không kịp nữa rồi, bởi vì Doãn phu nhân phái người thông báo cho nàng ta cũng đồng thời sẽ phái người thông báo cho ta...” Phác Hiếu Ninh khẽ mỉm cười. “Y theo yêu cầu của ta.”

“Yêu cầu của chàng?” Hàn Thiên Thảo buộc miệng cười. “Chàng đã nghĩ xong hết mọi chuyện rồi đúng hay không?”

“Ta đã cố gắng hết sức.” Phác Hiếu Ninh khiêm tốn nói.

“Nhưng chỉ cần ta bước vào nhà chàng một bước, đảm bảo ngay lập tức sẽ có người thông báo cho nàng ta, nàng ta sẽ không nhanh chóng chạy về nhà sao?”

Nụ cười chợt tắt, Phác Hiếu Ninh lạnh lùng hừ một tiếng. “Nàng ta trở lại càng tốt.”

“Ah? Tại sao?”

“Bởi vì...”

Mới nói được hai chữ, lời giải thích đột nhiên cắt đứt, hai người không hẹn mà cùng sững người, một lát sau, cùng nhau cẩn thận từng li từng tí nhìn xuống.

“Nhi tử động rồi!” Nàng kinh ngạc thì thầm.

“Nhi nữ động rồi!” Vẻ mặt y đầy thán phục.

Trước mắt nàng, nét mặt Phác Hiếu Ninh vừa mừng rỡ vừa cảm động, vào giờ khắc này, Hàn Thiên Thảo dường như có thể cảm nhận sâu sắc khát vọng có hài tử của y, thế nên thân là mẫu thân của nó tự nhiên cũng có chút kiêu ngạo.

Loại cảm giác này cũng không tệ lắm nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang