Cùng Cố Lâm hẹn hò so với trong tưởng tượng cũng khá thú vị, chỉ có hơi không vui chính là gặp bạn gái cũ của anh.
Từ vẻ mặt cứng đờ của Cố Lâm khi nói muốn đưa cô đến chỗ khác ngồi một chút, Vương Miêu cũng đã vận dụng đầu óc thông minh của mình đoán được hai cô gái đứng phía sau hẳn là có bạn gái cũ của anh.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới mình đã đoán sai người, cứ tưởng rằng cô gái có vẻ mặt đoan trang ánh mắt hơi u sầu kia là bạn gái cũ của anh, nhưng kết quả lại là cô gái có khuôn mặt trang điểm đầy chanh chua đi tới.
Hai mắt Cố Lâm có vấn đề sao?
Thực là đang gián tiếp kéo gu thẩm mỹ của Vương đại tiểu thư xuống mà!
Nếu như người đi tới là một cô gái khác, nhìn Cố Lâm với gương mặt đầy nước mắt không nói được lời thì cô còn có hứng thú nhìn lâu hơn một chút, còn cô gái không có đầu óc này, tự nhiên đứng đây tra hỏi Cố Lâm sao trước đây không dắt cô ta đi dạo phố, mà bây giờ lại đưa cô đi.
Thật là, như vậy cũng đi hỏi được sao?
Còn có lí do nào khác nữa, anh ấy không yêu cô, không yêu cô nên mới bận rộn liên tục, không rảnh, cũng không muốn ở cùng cô.
Vương Miêu không có tâm trạng ở đây nghe cô ta lảm nhảm, đợi lúc Cố Lâm muốn đưa cô đi chỗ khác liền nắm tay đi theo không hề do dự, sẵn tiện tuyên bố chủ quyền.
Vương Miêu chợt nhớ đến lúc trước ở trong xe cô đã hỏi Cố Lâm chuyện bạn gái trước kia, sắc mặt Cố Lâm tối sầm bộ dạng khổ sở, lúc đó cô còn tưởng anh là người trọng tình cảm, bị người bạn gái trước làm tổn thương quá sâu.
Bây giờ nghĩ lại, thì ra Die nd da nl e q uu ydo n mọi chuyện không phải như vậy!
Chắc lúc đó anh nghĩ: "Làm sao mình có thể chấp nhận người phụ nữ như vậy, thật là nói không nên lời" mà!
Mặc dù Vương Miêu cảm thấy ánh mắt nhìn người của Cố Lâm trước đây hơi kém, nhưng phẩm chất của anh thì cực kì tốt, anh cũng chưa từng nói xấu người yêu cũ, chỉ đơn giản một câu "Cô ấy lấy người khác rồi" để giữ lại mặt mũi cho cả hai.
Cô còn muốn dạy Cố Lâm phải chọn bạn gái như thế nào, ai cũng nói là mình tốt, để nhận ra bản chất thật của con người không phải là dễ, nhưng cô thì khác..., là ngoại lệ.
Vương Miêu thấy Cố Lâm đang buồn phiền, hẳn là không nghĩ tới cô sẽ gặp được bạn gái cũ của anh, hơn nữa bạn gái cũ còn hùng hùng hổ hổ.
Vương Miêu cũng không có giận bao nhiêu, căn bản là loại người này cô không để tâm, đừng nói là bạn gái cũ đã lập gia đình, nếu như bây giờ cô ta muốn tranh giành Cố Lâm với cô, cô cũng không có gì là sợ.
Nhưng Cố Lâm buồn phiền là phải, dù sao cũng phải để anh ấy cảm nhận được cảm xúc của chính mình, nếu anh không yêu cô thật lòng, cô cũng không cần mong đợi sau này kết hôn anh sẽ đối xử tốt với cô như thế nào.
Cô chẳng những muốn cho anh buồn phiền chuyện bạn gái cũ không phải là người tốt, mà còn muốn làm tăng thêm cảm giác này, ví dụ như ví cô như một người đặc biệt.
"Từ khi em 13 tuổi, mẹ em đã bắt đầu khắt khe không cho em yêu sớm, lên đại học sợ em học những cái xấu cũng không cho em chọn trường ở khu vực khác, mỗi ngày đều phải về nhà."
Đây đều là sự thật, thái hậu đại nhân (để nguyên thái hậu cho hay nhé ^_^) bởi vì thấy Vương Miêu càng ngày càng xinh đẹp liền lo lắng cô sẽ yêu sớm.
"Ra nước ngoài du học hai năm, mỗi ngày đều phải gọi video với em."
Đây không phải là đang lừa gạt, mỗi ngày đều gọi video, làm gì được thoải mái, Vương Miêu không nói thái hậu cũng không biết rốt cuộc cô đã phải trải qua cuộc sống như thế nào.
"Anh còn không có cơ hội trải nghiệm cảm giác ăn dấm khi gặp người yêu cũ của em."
Điều này không có gì là sai, cứ cho là cô có mấy người bạn trai cũ hoặc là người Trung ở nước ngoài hoặc là đã trở về quê hương của mình, Cố Lâm đều không có khả năng gặp được.
Vương Miêu một câu cũng không nói dối, chỉ là cố tình dẫn ra câu "Em chưa yêu bao giờ nên anh phải đối xử tốt với em" với vẻ mặt cô đơn, sau đó liền thấy vẻ mặt Cố Lâm từ kinh ngạc đến tự trách, ánh mắt biến hóa phong phú.
Nếu như là cô, lỡ có người nói mình đã hai mươi bảy tuổi mà chưa yêu một lần, cô nhất định sẽ cảm thấy vô vị. Nhưng Cố Lâm đã ra mắt thái hậu nhà cô, biết anh là một người mạnh mẽ, nói không chừng trong lòng còn đang biết ơn mẹ vợ đã chăm sóc con mình rất tốt.
Cố Lâm cũng không phải là ngu, không bàn về vấn đề người yêu cũ với cô nữa, chuyển sang hỏi chân cô có đau hay không.
Vương Miêu nâng chân lên cho anh nhìn, trong lòng tràn đầy mong đợi anh sẽ xoa bóp cho cô, không nghĩ tới anh lại chỉ nhìn sơ qua, sau đó liền nói muốn đưa cô về nhà ngồi nghỉ một chút.
Cô trước là không được anh xoa bóp nên có hơi thất vọng, song, lại nghe anh nói sẽ dắt cô lên nhà anh ngồi nghỉ liền trở nên thích thú, thì ra anh cũng muốn để cho cô nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của anh.
Hơn nữa cô cảm thấy đi xem nhà của anh như thế nào cũng khá tốt, sau khi nhìn thấy bạn gái cũ của anh, Vương Miêu bắt đầu thấy lo lắng với gu thẩm mỹ của Cố Lâm, cô phải đi quan sát thực tế để xác định sau này việc trang trí nhà cửa sẽ nghe theo ai.
Vương Miêu tưởng rằng sẽ khá thuận lợi, nhưng khi vào trong thang máy cô mới nhớ trong nhà Cố Lâm còn nuôi một con chó.
Hơn nữa còn là một con chó to khổng lồ, mỗi lần nó đứng lên là có thể bổ nhào vào vai của cô.
Vương Miêu cũng không biết mình đã chọc con chó kia như thế nào, rõ ràng cô không làm cái gì, nhưng vừa vào tới cửa nhà Cố Lâm, con chó đó liền lao ra đứng trước mắt mặt cô sủa, cho dù Cố Lâm có quát lớn như thế nào, nó cùng không dừng lại.
Hứ, con chó ngu ngốc này nó làm như cô ghét bỏ nó lắm vậy!
Một người một chó nhìn nhau cả hai cùng chán ghét. Cuối cùng, Cố Lâm phải nắm hai chân sau của con chó Cố Nhị đó lôi vào phòng ngủ khóa lại.
Con chó nặng quá, lăn lộn với nó hồi lâu nên Cố Lâm cảm thấy hơi nóng, mở máy lạnh rồi để Vương Miêu ngồi trên ghế sô pha.
Phòng khách rất sạch sẽ, Vương Miêu quan sát khắp mọi nơi, cảm thấy so với trong tưởng tượng của mình, nhà của người đàn ông độc thân này được hơn nhiều.
Cố Lâm mở tủ lạnh lấy bình nước soda rồi lấy hộp nước ép trái cây, pha hai ly, bưng ra phòng khách cho Vương Miêu: "Em không thích uống nước trà nên anh không rót, uống thử cái này đi."
Vương Miêu ngửi được mùi nước cam, cô rất sợ Cố Lâm hiểu lầm sau này sẽ cho cô uống nước chanh liên tục, "Thật ra thì em cũng không thích uống nước cam lắm đâu."
Cố Lâm cũng không nói gì, cầm lấy ly nước, "Vậy đổi cho em ly khác."
"Không cần phải vậy đâu, uống cái này trước là được."
Cố Lâm đặt cái ly xuống bàn, rồi lại vào phòng bếp đổi một ly nước nho.
Vương Miêu nhìn bóng dáng anh đi lại trong phòng bếp, có chút vui vẻ. Mới vừa uống một ngụm nước cam, chợt nghe tiếng "Ầm" từ phòng ngủ của Cố Lâm.
Cô nhìn về phía cửa phòng ngủ, đúng một tiếng "Ầm".
Vương Miêu ngừng uống nước, hai chân khập khiễng chạy thật nhanh, đến phòng bếp liền nói với Cố Lâm: "Con chó nhà anh tông cửa."
Cố Lâm đưa ly nước mới cho cô, đi tới gõ gõ vào cửa phòng ngủ, lập tức bên trong liền trở nên yên tĩnh.
Chẳng qua là đợi bọn họ vừa ngồi vào ghế sô pha nói chuyện, Cố Nhị lại tiếp tục tông cửa, sủa không ngừng nghỉ.
Vương Miêu cảm thấy phiền toái, cho nên mới nói cô chán ghét loài động vật cắn người này, chán ghét cả chỉ số thông minh thấp của bọn chúng.
Nhưng cô sẽ không nói xấu nó trước mặt chủ nhân của nó, cô chỉ cảm thấy phiền đến nỗi phải nhẹ nhàng nhắc nhở Cố Lâm: "Hay là anh đi xem một chút đi, lỡ nó làm hư cửa mất."
Cố Lâm "ừ" một tiếng, lặng lẽ đứng trước cửa phòng ngủ, bên trong không có động tĩnh gì chợt nắm tay vịn mở cửa ra.
Không ngờ đến khi anh vừa mới mở cửa, Cố Nhị đang cố tông cửa lại bị đẩy bay ra ngoài, nằm chổng vó trên sàn nhà, sau đó lộc cộc người bò dậy kêu "Gâu gâu".
Cố Lâm ngồi chồm hổm xuống sàn, hai tay ôm nó, đi đến ghế sô pha vuốt ve đầu nó, giải thích với Vương Miêu: "Nó cho rằng anh cố ý mở cửa xô nó, đang tủi thân."
"..." Vương Miêu không hiểu lắm tại sao bọn họ giữa người với chó lại có thể hiểu nhau đến như vậy.
Cô nhàm chán uống miếng nước, con chó khổng lồ đó đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Cố Lâm, cũng không còn nhìn cô kêu nữa, trong nhà phút chốc trở nên yên tĩnh hơn.
Cố Lâm nhìn Vương Miêu cười: "Em thử sờ nó đi, đợi nó quen với em rồi thì sẽ không sủa nữa."
Vương Miêu không muốn chạm vào nó, cô nghĩ rằng động vật không sạch sẽ: "Nó sẽ không cắn em chứ?"
Cố Lâm kéo tay cô dieendaanleequuydonn sờ móng vuốt của Cố Nhị: "Không đâu, em không cảm thấy tay nó rất đáng yêu sao?"
Tay? Tay... chó?
Vương Miêu cố gắng đè xuống không để mình nôn ra ngoài, mỗi người đều có sở thích riêng, cô sẽ không can thiệp đến chuyện Cố Lâm thích chó, nhưng tạm thời là cô không thể nào thích nghi với nó được... Hmm? Không phải vừa rồi con chó này còn liếc cô sao?
Vương Miêu cùng Cố Nhị nghiêm túc quan sát đối phương.
Thật sự là nó trợn hai mắt nhìn cô!
Vương Miêu cảm thấy vì một con chó mà phàn nàn với Cố Lâm thì quá trẻ con, cô bĩu môi, không quan tâm tới nó nữa.
Dường như Cố Nhị lại tiếp tục phấn chấn, vừa mới yên tĩnh một lát lại nhìn Vương Miêu sủa gâu gâu.
Cố Lâm có hơi lúng túng: "Bình thường nó không có nghịch ngợm như vậy, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì... Cố Nhị! Không sủa nữa! Còn nữa là cho đi tắm!"
Vừa nghe đến chữ "tắm", Cố Nhị lập tức chạy xuống dưới đáy giường trốn.
Vương Miêu đột nhiên bật cười: "Còn biết sợ nữa chứ."
Cố Lâm sờ ót: "Nó kêu làm anh hơi nhức đầu, không biết có thể im lặng được bao lâu, em có đói bụng không, hay là chúng ta ra ngoài ăn gì đó?"
Cho nên mới nói tới nhà anh một lần chỉ để thưởng thức buổi hòa nhạc đặc sắc của loài chó?
Vương Miêu hơi tức giận, cô cố tình dựa vào ghế sô pha, "Em không đi đâu, chân em còn đau."
"Còn đau sao?" Cố Lâm tháo đôi dép lê khỏi chân đau của Vương Miêu, đặt chân cô lên đùi mình nhìn qua, "Không được rồi."
Lúc anh cầm chân cô, người cô cũng đồng thời xiêu vẹo sang bên cạnh, Vương Miêu cảm thấy tư thế này có hơi mập mờ, nhỏ giọng làm nũng: "A, đau."
Cố Lâm đặt chân cô lên ghế sô pha, đi lại mở ngăn kéo tủ ti vi lấy ra bình xịt giảm đau, xịt vào chỗ sưng đỏ trên chân cô, "Chờ một lát sẽ hết đau."
Vương Miêu dựa nửa người vào ghế sô pha, Cố Lâm đứng bên cạnh cô, lúc này cô cảm thấy bầu không khí thật kiều diễm, hai tay để trên tay vịn ghế sô pha từ từ nhắm mắt.
Hôn đi, hôn đi, nhanh lên!
"Gâu" Bầu không khí ái muội liền bị tiếng chó sủa dập tắt.
Không biết từ lúc nào Cố Nhị đã từ đáy giường chui ra, ngẩng đầu nhìn hai người sủa.
Cô Lâm hiển nhiên cũng giật mình hết hồn, xoay người cầm bình xịt định chạy lại xịt nó, dọa Cố Nhị sợ đến mức nó lại chui vào gầm giường phòng ngủ.
Vương Miêu cười khúc khích, Vương Miêu cảm thấy con chó kia cũng không ngốc nghếch như mình nghĩ.
Cố Lâm để bình xịt lên bàn, hắng giọng nói, "Có bớt đau chưa?"
Vương Miêu đặt hai chân xuống đất, làm bộ đáp: "Đỡ hơn rồi."
"Vậy suy nghĩ xem, nên ăn gì đây?"
Vương Miêu liếc mắt nhìn phòng ngủ, nói giỡn: "Ăn thịt chó!"
Cô vừa dứt lời, dường như Cố Nhị cũng hiểu những gì cô vừa nói liền gào lên, co rúm lại vào sâu bên trong.
Cố Lâm nở nụ cười: "Đúng là tinh nghịch."
Không biết đây là nói Cố Nhị hay là nói cô.
Vương Miêu cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhớ lại lúc xịt thuốc khi nãy, dù sao cô vẫn cảm thấy anh thiếu cô một nụ hôn.
~Hết chương 5~