• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tuyen83~ Dđ LQĐ

Cố Lâm nhìn Vương Miêu, nhất cử nhất động đều lộ ra đáng yêu.

Bóng dáng nhỏ xinh của cô đứng chờ ở cửa hàng bán hoa, cô nuốt nước miếng nói với anh không muốn hôn anh, đều làm Cố Lâm cảm nhận được thích thú.

Đưa Vương Miêu đến dưới lầu anh mới một mình đi trở về, khi đi đến cổng tiểu khu gặp phải Vương Hi Văn từ xe taxi đi xuống, người đàn ông bên cạnh hẳn là anh trai của Vương Miêu.

Vương Hi Văn vui vẻ chào hỏi với anh, xoay người nói cho ba của cô, “Người kia là dượng nhỏ!”

Cố Lâm đối với cách xưng hô lần này mới phản ứng lại đây, bước lên bắt tay với anh trai của Vương Miêu, “Chào anh, em là Cố Lâm.”

“Vương Ký Minh.” Anh trai nhà họ Vương bắt tay một chút liền buông ra, cũng không cùng anh khách sáo, “Trời không còn sớm, sớm một chút về nhà đi, đi đường cẩn thận.”

“Được, tạm biệt anh, tạm biệt Văn Văn.” Cố Lâm mỉm cười chào tạm biệt với hai người, lên xe của mình mới thở phào nhẹ nhõm, Vương Miêu nói không sai, anh trai của cô xác thật làm cho người ta cảm giác áp lực, nhìn còn uy nghiêm hơn ba của cô.

Nghĩ đến Vương Miêu, anh nhớ tới vừa rồi đưa cô về nhà, cô đúng lý hợp tình mà ôm cánh tay nói “Anh lại đây, em muốn hôn anh”, bộ dáng kia, thẳng thắn làm cho người ta động tâm.

Cô thật sự thích anh đi, cho nên cô ấy nhút nhát như vậy, muốn tiếp xúc gần gũi với anh.

Eo cô mềm mại như vậy, khi ôm vào trong ngực tựa như ôm cái gối bông. Cô hôn môi anh vụng về không biết nên làm cái gì, khi anh muốn thâm nhập cô lại sợ tới mức né tránh.

Còn có tật giật mình nhìn khắp nơi xung quanh.

Chẳng qua là có người đi ngang qua mà thôi, anh vốn định tiếp tục, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô lại từ bỏ.

Suy nghĩ thoáng qua không lâu trước đây nụ hôn dịu dàng đó, tâm tình Cố Lâm thật tốt thổi cái huýt sáo, thắt kỹ dây an toàn lái xe về nhà.

Khi mở cửa Cố Nhị còn nhiệt tình hơn một chút so với bình thường, cắn dây thừng của mình vẫy đuôi với anh, muốn đi ra cửa.

Cố Lâm cảm thấy hôm nay cũng chưa nhìn nó, là rất ủy khuất nó, cũng không đổi giày, lấy dây xích buộc thật chắc cho nó dắt nó xuống lầu.

Bình thường ngồi thang máy Cố Nhị đều sẽ sợ hãi vẫn luôn nằm trong lòng Cố Lâm, hôm nay lại ủ rũ, không có phản ứng gì. Ai biết vừa ra cửa, nó lại bỗng nhiên hưng phấn lên, đột nhiên lao về phía trước.

Cố Lâm thiếu chút nữa bị nó kéo ngã, lớn tiếng kêu tên nó dạy bảo nó, nhưng Cố Nhị hoàn toàn không nghe, làm theo ý mình chạy nhanh như cũ. Cố Lâm không dám buông tay, gia hỏa này vừa buông tay khẳng định sẽ chạy đi không thấy bóng dáng. Nhưng anh thật sự chịu không được kiểu chạy vòng quanh và bỗng nhiên dùng sức này của nó, cuối cùng vẫn là trơ mắt nhìn nó chạy nhanh như gió từ cầu thang thoát đi ra ngoài.

Cố Lâm oán hận quăng sợi dây trong tay ra, dây thừng này trước đó bị Cố Nhị cắn đứt gút lại một cái, ngày thường anh đều dùng một dây xích khác mang nó đi ra ngoài chơi. Hôm nay con chó này vẫn luôn biểu hiện bộ dáng rất mắc tiểu, anh không nghĩ nhiều buộc dây này cho nó, ai biết cư nhiên bị nó tính kế.

Cố Lâm đi nhanh đuổi theo hướng Cố Nhị chạy thoát, vừa đi vừa kêu nó, “Cố Nhị, về nhà ăn thịt gà, thịt gà mà mày yêu nhất! Cố Nhị! Chậc chậc chậc chậc! Cố Nhị!”

Anh gọi một hồi, trong lòng có chút sốt ruột, sợ Cố Nhị trốn ra tiểu khu bị xe đâm, bị bắt đi làm thịt chó, có lẽ bị người ta mang đi…… Lúc trước nhận nuôi nó ở trại động vật, đi trễ hai ngày nói không chừng Cố Nhị đã bị chết rồi.

Con chó ngu ngốc này, như thế nào một chút đều không nhớ.

“Vù vù ~”

Phía sau lùm cây có tiếng động, Cố Lâm dựng lỗ tai nghe, như là Cố Nhị, anh cố gắng dịu dàng gọi nó, “Cố Nhị, lại đây.”

Nhánh cây xoát xoát rung động, thân hình Cố Nhị có chút béo đi ra ở giữa hai cây sồi xanh. Cố Lâm ngồi xổm xuống duỗi tay ra sờ sờ vào đầu nó, “Ngoan, không mắng mày, đeo dây xích chó không được nghịch ngợm.”

Cố Nhị liếm hai cái lên bàn tay anh, như là lấy lòng anh, rồi mới xoay người lại vào phía sau lùm cây, qua một hồi lại chạy ra trong miệng ngậm đồ vật.

Nó đi đến trước mặt Cố Lâm, miệng hơi mở, đồ vật trong miệng rơi xuống dưới đất. Cố Nhị đưa tay đẩy đẩy đồ vật gì đó đến trước mặt Cố Lâm.

Cố Lâm còn tưởng rằng nó ngậm con chuột lại đây tranh công, nhìn kỹ lại phát hiện trên mặt đất một đống nho nhỏ kia hình như là con chó con.

Chó con đi đường còn không nhanh nhẹn, lung lay đi hai bước tới Cố Lâm, miệng rộng kêu lên một tiếng “Ha”.

Cố Lâm ngây dại, chỉ vào chó con hỏi Cố Nhị, “Đây là con của mày?”

Cố Nhị nghiêng đầu nhìn đi nơi khác.

Lúc Cố Lâm đẩy Cố Nhị đi tới lùm cây, cầm di động bật đèn pin sáng lên, bãi cỏ ở phía sau trống trải, cái gì đều không có. Anh chỉ có thể quay trở lại tiếp tục hỏi Cố Nhị, “Con của mày hay là mày nhặt chó con? Nhìn tao! Đừng tránh né!”

Cố Nhị lấy cái mũi đẩy đẩy chó con, chó con lại phát ra tiếng “Ha ha”.

Một lớn một nhỏ tha thiết nhìn anh như vậy, Cố Lâm cũng không có cách nào khác trực tiếp đẩy chó nhỏ đến phía sau cây sồi, đành phải bế nó lên, “Lại là một chú chó đực nhỏ.”

Cố Nhị vui mừng đi xung quanh Cố Lâm, hình như biết anh muốn đón nhận con chó con này.

Lúc trước Cố Nhị vào ở trong nhà đã không còn nhỏ, Cố Lâm còn chưa có chăm sóc qua con chó nhỏ như vậy, cũng không biết có thể dùng những thức ăn cho chó của Cố Nhị cho nó ăn hay không, anh nhớ rõ những thức ăn cho chó đó rất cứng.

Lên mạng tìm kiếm, nói cái gì đều có, cuối cùng Cố Lâm dùng sữa bò nấu trứng gà đánh nát sau đó cho chó nhỏ ăn một ít. Anh đau đầu nhìn chó nhỏ ăn sữa còn có Cố Nhị vẫn luôn nằm bò bên cạnh, lấy chân đạp đạp Cố Nhị, “Mày chơi bời trăng hoa khi nào? Mẹ của đứa nhỏ đâu?”

Cố Nhị lè lưỡi cười với anh.

Không có biện pháp, thành viên mới này anh không thể  không tiếp nhận.

Cố Lâm chờ chó con ăn no nằm lên đệm mềm mại của Cố Nhị đánh ngáp ngủ khi đó đi qua sờ sờ vào cổ nó, “Nếu như vậy, kêu gọi mày là Cố Tam. Hứ, mày có thể là con trai của Cố Nhị đúng không, nghe giống anh em, vậy kêu mày là Cố Tam Tam, biết rõ chưa?”

“Ha ~” chó con có tên đã phát ra một tiếng nấc cục, cũng không tiếp nhận một tiếng liền nhắm mắt lại ngủ.

Bộ dáng không tim không phổi với Cố Nhị nhưng thật ra rất giống, hẳn là con trai ruột.

Hầu hạ hai con chó này ngủ xong Cố Lâm mới đi tắm rồi lên giường, anh nhắm mắt lại, ngủ không được.

Anh nên sớm rút ra thời gian mang Cố Nhị đi làm hạn chế sinh đẻ, haiz, buồn rầu. Chó con này đến từ đâu, mẹ nó là chó hoang hay là chó nhà, nó còn có anh chị em gái hay không, những điều này Cố Nhị một cái đều trả lời không được.

Chỉ biết cười ngây ngô.

Anh cảm giác Cố Nhị là có lập kế hoạch trước, lập kế hoạch trước vài ngày, cho đến khi chó nhỏ biết đi mới mang nó trở về.

Đang miên man suy nghĩ, Vương Miêu gọi điện thoại cho anh, cũng chưa nói cái gì, chỉ là nói ngủ ngon. Cố Lâm bỗng nhiên rất muốn ban đêm như vậy ôm cô ở trong ngực hôn môi, muốn cho cô nằm ở bên cạnh mình nói ngủ ngon, muốn cùng cô tâm sự về chuyện của Cố Nhị lầm ra một đứa con trai.

Anh suy nghĩ rất nhiều, lại chỉ xuất hiện ra một câu, “Chúng ta đính hôn đi?”

Vương Miêu dường như hoảng sợ, nửa ngày không nói chuyện, rồi mới không xác định hỏi anh, “Là trong nhà anh đang thúc giục sao?”

Ba mẹ Cố Lâm luôn luôn thực hành hình thức nuôi thả đối với anh, cũng không thúc giục anh chuyện gì, nhiều nhất là ngẫu nhiên hỏi hai câu có bạn gái hay không, Cố Lâm mỗi lần đều nói có, mẹ anh cũng không nói cái gì.

Anh giải thích với Vương Miêu, “Trong nhà không thúc giục, bỗng nhiên thực cảm xúc, anh đã là ông nội rồi.”

“Hả?” 

Cố Lâm cười nói sự việc của Cố Nhị, “Anh đoán hơn phân nửa Cố Tam chính là con trai của nó.”

Vương Miêu cũng cười theo, “Anh đặt tên không thể để tâm một chút sao, Cố Nhị Cố Tam, một chút đều không dễ nghe, chó cũng sẽ ghét bỏ.”

“Đây là dựa vào thứ tự sắp xếp trong gia đình, anh vị trí cao nhất là Cố đại, tiếp theo Cố Nhị, tam tam chính là lão Tam.”

“Em đây đâu? không phải địa vị của em là cao nhất sao? Trình tự của bọn anh có phải đều phải sửa hay không, tên cũng cần phải đổi?”

Cố Lâm nghe cô nói như vậy, cười càng vui vẻ, “Em ngốc nha, em lại không phải họ Cố, thứ hạng cũng là Vương đại.”

“Anh vì cái gì cuối cùng phải đặt cho em cái tên nghe không hay một chút nào!” Vương Miêu không vui nói thầm.

“Đều đã là bà nội rồi, tên gì không quan trọng.”

“Em mới không phải bà nội, em tuổi còn trẻ!” Vương Miêu nói vài câu lại hỏi vấn đề lúc đầu kia, “Cho nên vừa rồi anh nói muốn đính hôn là bởi vì bị chó nhà anh kích động, cũng muốn con trai?”

“Không phải.” Cố Lâm trả lời phủ định, “Là bởi vì muốn  kết hôn với em.”

“Ách……” Vương Miêu yên lặng vài giây, “Có thể quá nhanh hay không?”

“Cho nên anh nói chính là đính hôn.” Cố Lâm nói trước còn không có nghĩ như thế nào, nói ra lại càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tồi, “Em có chịu không?”

“Em, em phải hỏi mẹ em một chút.”

Cố Lâm đùa cô, “Khi em hôn anh sao không hỏi xem mẹ em?”

“Em không hôn anh! Anh xuất hiện ảo giác!” Vương Miêu thẹn quá thành giận đáp, “Không nói với anh nữa! Em muốn đi ngủ!”

Cô nói chuyện liền tắt điện thoại, Cố Lâm buông di động cánh tay đặt lên trán nhìn trời.

Trong lòng anh vui vẻ, mỗi lần đùa Vương Miêu xong thì vui vẻ. Cố Lâm nói không rõ suy nghĩ hiện tại, thích là khẳng định, hai người các phương diện điều kiện cũng rất xứng, nếu lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết kết giao hình như cũng rất tốt, thêm một phần trịnh trọng.

Kết hôn sao, chính là tìm một người hợp ý sinh hoạt cùng nhau, anh cảm thấy anh một lòng phiêu lâu rồi rất muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Anh suy nghĩ mình yêu đương trước kia, ngoại trừ Thẩm Lăng Tâm dường như đều là bản thân liền thích đùa người, quen biết Thẩm Lăng Tâm cũng là ở quán bar, khi anh bắt đầu yêu đương luôn có vẻ có chút tuỳ tiện, hơn nữa trước kia công việc của anh bận rộn có rất ít thời gian bên cạnh người yêu, giao lưu không đủ nhiều, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm chia tay.

Kỳ thật cũng không ảm đạm.

Dù sao uống một ly rượu công phu có khả năng gặp được người mới. Cái này nhanh bắt kịp thời đại, yêu đương như là sự việc rất qua loa.

Trước đây anh còn không cùng một người phụ nữ kiên định nghiêm túc đơn thuần nói chuyện yêu đương như vậy, chẳng sợ chỉ yêu đương một tuần, anh đều cảm thấy vô cùng phong phú.

Chỉ là chính mình che giấu tình sử đối với Vương Miêu như vậy một cái cảm tình thế giới trống rỗng người tới nói có chút không công bằng, nếu có thể nói, Cố Lâm nguyện ý sau này đối với Vương Miêu thật tốt, để cho cô có thể cảm nhận được yêu đương sở hữu vui sướng.

Anh nghĩ tươi đẹp, trong lòng cũng ngây ngất, khóe miệng nhếch lên gửi tin nhắn cho Vương Miêu, “Ngủ ngon?”

Vương Miêu dường như nhanh chóng gửi lại, “A a a a a chán ghét quỷ! Ngủ không được!”

Cố Lâm đã gửi ảnh trạng thái qua, là hình ảnh người phụ nữ giơ ly rượu, bên cạnh đủ mọi màu sắc sáng lên tự thể viết “Chúc phúc em bạn của anh”.

Vương Miêu gửi lại ảnh trạng thái cùng loại, nhưng không giống nhau: “Tình bạn thiên trường địa cửu”.

Cố Lâm: “Đính hôn không?”

Vương Miêu: “Không.”

Cố Lâm: “ ngày mai anh sẽ hỏi lại.”

Vương Miêu: “Ngày mai cũng không.”

Cố Lâm trở mình, gối lên cánh tay mình, “Uh, ngày kia tính.”

Vương Miêu: “Đừng dễ dàng từ bỏ như vậy, ngày mốt anh thử lại.”

Cố Lâm cười ra tiếng, cô lúc thì thẹn thùng lúc thì hoạt bát, thật đáng yêu. chó con ở phòng khách giống như tỉnh, rầm rì, không chờ Cố Lâm đi ra ngoài đã bị Cố Nhị đã trấn an thật tốt.

Cố Lâm rốt cuộc có chút buồn ngủ, gửi lại cho Vương Miêu cái tin nhắn cuối cùng, “Ngủ đi, ngày mốt anh sẽ thử lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK