Phòng 2202 vốn dĩ thường hay thức dậy gần như cùng lúc, Khưu Oánh Oánh và Quan Sư Nhĩ đụng nhau ở cửa phòng vệ sinh bây giờ đã chia làm trước sau. Khưu Oánh Oánh bắt đầu có quản lý Bạch tiện đường cùng cô chen tàu điện ngầm đi làm, vì vậy, cô buộc phải dậy sớm dày công trang điểm, buộc phải ngày nào cũng đều xinh đẹp sáng sủa nhất. Vì Phàn Thắng Mỹ đã khuyên bảo cô, kem BB dùng nửa tiếng thì màu mới được tự nhiên, nếu không đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị coi là đồ mặt trắng. Quan Sư Nhĩ thức dậy, đúng lúc có thể nhìn thấy Khưu Oánh Oánh đang chiên trứng trên lò vi sóng mới mua để tỏ vẻ hiền lành. Một kiểu hai phần, phần còn lại là cho quản lý Bạch, không có phần của Quan Sư Nhĩ. Sau đó, Khưu Oánh Oánh liền cầm hộp cơm đến ngã tư chờ quản lý Bạch, hai người đến gần nhau chen chúc trên tàu điện ngầm trong ngọt ngào. Đã có quản lý Bạch giúp đỡ, Khưu Oánh Oánh liền vứt bỏ việc đi sâu nghiên cứu làm thế nào để chen được trong đám đông, mà nũng nịu hưởng thụ sự chăm sóc của quản lý Bạch. Tàu điện ngầm có chen chúc hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ giúp Khưu Oánh Oánh và quản lý Bạch càng dính lại gần nhau, Khưu Oánh Oánh luôn hi vọng con đường này không có điểm dừng. Nhưng mà, ra khỏi trạm, hai người liền buộc phải tách ra, người trước người sau đi vào công ty. Vì công ty có quy định hà khắc, giữa đồng nghiệp không được yêu đương. Mỗi lần chia tay, Khưu Oánh Oánh luôn bảo quản lý Bạch đi trước, cô đứng phía sau nhìn theo, luôn cảm thấy rất chua xót, tựa như hạnh phúc bỗng nhiên vuột khỏi vậy.
Quan Sư Nhĩ gần như ngày nào cũng ngủ không đủ, vì vậy mà mỗi sáng đều không dậy nổi. Trước đây đều là Khưu Oánh Oánh dắt cô trèo lên tàu điện ngầm, qua đường, đến cổng công ty thì bỗng tỉnh táo. Bây giờ lại đột nhiên khổ tận cam lai, Andy dọn đến phòng 2201 liền bắt đầu đi ngay ngày hôm sau. Sáng sớm thứ Hai, Quan Sư Nhĩ vẫn còn đang nửa nhắm nửa mở mắt mặc đồ đi làm, Andy cùng làm trong lĩnh vực tài chính gõ cửa bước vào, hỏi có muốn đi cùng không. Quan Sư Nhĩ tưởng là cũng giống như cùng Khưu Oánh Oánh đi tàu điện ngầm, vậy đương nhiên là được rồi, hi hi, cô không cần phải cưỡng ép mình tỉnh táo trước nữa rồi. Thế là, cô mơ mơ màng màng đi theo Andy, không hề lo lắng việc hai người mới quen biết có hai ngày, và Andy đang dắt cô đi bán. Vào thang máy, xuống bãi đậu xe, ngồi vào xe, Quan Sư Nhĩ bỗng phát hiện điều khác thường, “Ủa, hôm nay tàu điện ngầm sao lại có chỗ ngồi nhỉ, hạnh phúc quá đi thôi.”
Andy bật cười khanh khách. Cô ngủ đủ sáu tiếng đồng hồ, không cần chuông báo thức đã thức dậy đúng giờ, men theo con đường trong trí nhớ đến công viên chạy bộ, trở về cho hai miếng bánh mì vào lò nướng rồi cài đặt giờ; tiếp đó cho một ly sữa bò vào lò vi sóng cài đặt giờ; cuối cùng cho một quả trứng gà vào máy điện hẹn giờ nấu cháo, cài đặt giờ. Sau đó cô bước phòng vệ sinh rửa tay. Trở ra, mọi thứ đã sẵn sàng, đã hết nóng, vừa vặn để ăn. Mọi việc này, cô dùng thời gian một ngày chủ nhật để lập ra con đường tốt nhất, không được phép đi thụt lùi, tuyệt đối là con đường ngắn nhất. Thời gian của cô là dựa vào vận trù học - học cách giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn mà hiệu quả sử dụng cực cao. Vì vậy, lúc ra khỏi nhà tinh thần cô sớm đã sảng khoái dễ chịu, vừa vặn hình thành sự so sánh tuyệt vời với Quan Sư Nhĩ đang mơ màng.
Quan Sư Nhĩ không để ý hình dáng của chiếc xe, khi bị Andy cười làm cho tỉnh, cô mới cảm giác được ghế xe không lớn, cô không thể giống như ngồi xe của bố mình mà quay trái quay phải tìm kiếm góc độ để ngủ gật tốt nhất, ghế ngồi của chiếc xe này dường như bao trọn lấy cô, khiến cô chỉ có thể duy trì một tư thế ngồi. Được thôi, tạm bợ, Quan Sư Nhĩ cảm thấy giống như mình đang nói chuyện với Andy, nhưng cô lại ngủ quên mất. Khưu Oánh Oánh trước giờ đều cười cô rằng cho dù trong tàu điện ngầm có chen chúc đến mức chỉ có thể đứng một chân thì cô vẫn có thể ngủ được. May mà lần đầu tiên Andy đi đường, cần phải đối chiếu với một đoạn bản đồ đã học thuộc để quen đường nên trên đường đi không có năng lượng nói chuyện với Quan Sư Nhĩ.
Song, Quan Sư Nhĩ vừa xuống xe liền tỉnh lại như thường lệ. Thế là, cô nhìn rõ chiếc xe cô ngồi là một con xe thể thao xấu xí, cùng với, Andy nổi tiếng mù đường lại đưa cô đến dưới lầu công ty không một chút sai sót. Nhưng không đợi cô nói gì, chiếc xe thể thao đã chạy xa mất rồi. Đồng nghiệp đi ngang qua lần lượt chú ý đến Quan Sư Nhĩ bằng ánh mắt nhiều chuyện thăm dò. Còn Lý Triều Sinh vào công ty sớm hơn Quan Sư Nhĩ hai năm, bình thường cũng quan tâm đến Quan Sư Nhĩ thì mỉm cười bước đến chào hỏi, “Tiểu Quan, bạn trai à?”
“Là hàng xóm của em, có lòng tốt cho em đi nhờ một đoạn.” Nhưng ma xui quỷ khiến kiểu gì, Quan Sư Nhĩ muốn bổ sung thêm một câu, “Là một hàng xóm nữ”, lời ra đến miệng, cô bỗng ngậm miệng lại. Cô không kìm được nhớ đến lời khuyên của Phàn Thắng Mỹ đối với Khưu Oánh Oánh, câu chuyện liên quan đến việc yêu đương của nhân viên nội bộ công ty. Cô dùng sự im lặng để bảo vệ mình.
Cơ thịt trên khuôn mặt tuấn tú của Lý Triều Sinh quả nhiên cứng ngắc. Quan Sư Nhĩ không hề hối hận, sinh tồn! Nếu cô không qua được cửa ải một năm thực tập thì trước mặt cô chính là hai tấm gương là Khưu Oánh Oánh và Phàn Thắng Mỹ.
Người cuối cùng xuất phát đi làm ở lầu 22 luôn là Khúc Tiêu Tiêu. Không sai, bố cô sau khi suy tính kỹ càng bởi vì áy náy đối với cô con gái cưng, đã đưa cho cô một công ty chi nhánh béo bở nhất, ngay cả bà Khúc cũng luôn miệng nói tốt. Khúc Tiêu Tiêu cũng cho rằng rất tốt, nhưng cô đi làm mới được hai ngày đã rất nhanh ý thức được rằng, chi nhánh này béo thì có béo, nhưng nguyên nhân béo lại là công việc ngổn ngang, vì vậy người mới là cô hoàn toàn không thể xen vào, chỉ có thể làm một con bù nhìn, mặc cho phó tổng giám đốc Vương do bố cô chỉ định một tay vận hành.
Phó tổng Vương ngược lại thật sự không có ý đồ trèo cao nhờ “thái tử nữ”, mỗi lần họp hành hoặc quyết sách, luôn đưa cho cô xem sổ ghi chép trước, sau đó mời cô ngồi ở ghế đầu trong phòng họp, mỗi lần sau khi mọi người phát biểu, phó tổng Vương cũng sẽ không quên hỏi ý cô, nhưng, Khúc Tiêu Tiêu hoàn toàn không thể nói ra chủ trương của mình. Cô không hề ba hoa bốc phét, tài ăn nói của cô rất giỏi, chỉ là cô không dám nói, những người cô đối mặt đều là những tay kỳ cựu đã lăn lộn mấy năm trên thương trường. Cô sợ hễ mở miệng sẽ lộ tẩy.
Sau khi Khúc Tiêu Tiêu trải qua ba ngày bức bối nhất trong công ty chi nhánh béo bở, thứ Năm, cô kiên quyết đi vào phòng làm việc của bố. “Bố, công ty bố ủy nhiệm cho con, đổi ai làm tổng giám đốc đều như nhau, con không học được gì từ họ cả. Chi bằng bố cho con vay hai trăm vạn, con viết giấy nợ cho bố, con đặc biệt làm đại diện thương hiệu GI trong nước mà bố vừa mới tiếp nhận.”
Ông Khúc giật mình, phản ứng đầu tiên là gọi điện cho vợ, bảo vợ cùng đến giải quyết vấn đề. Khúc Tiêu Tiêu thì lại khăng khăng nói: “Bố, hai trăm vạn với bố không gọi là gánh nặng quá lớn. Nếu con thành công thì quá tốt. Nếu như không thành, giấy nợ mất hiệu lực, từ nay bố hãy xem như con đã chết, con cũng dẹp bỏ từ đây, yên phận làm tiểu thư nhà giàu. Nhưng cho dù có thành hay không thì cũng sẽ thoải mái giả vờ sống như một con rối mà đợi chết thôi.”
Ông Khúc nghe thấy câu này càng thêm kinh ngạc, quên cả trả lời điện thoại vợ, sững sờ nhìn con gái một lúc, mới nói, “Tiêu Tiêu, con không cần phải sốt ruột, làm việc gì cũng cần phải từng bước một, học quản lý cũng vậy. Ý bố là con theo học Vương tổng trước…”
“Không, bố, con cần có áp lực. Học hỏi dưới áp lực có tác dụng hơn bất cứ thứ gì.”
Bà Khúc không đợi được chồng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng truyền đến trong điện thoại, không đợi được nữa, trực tiếp xông vào phòng làm việc của chồng. Ông Khúc giới thiệu tình hình một chút, bà Khúc sốt ruột, đây không phải là từ bỏ miếng thịt mỡ đã đến miệng hay sao? Loại chuyện chiếm đoạt tài sản cũng giống như đánh trận vậy, bạn có thể lấy lùi làm tiến, nhưng quyết không được rút lui một cách sạch sẽ như vậy. “Tiêu Tiêu, có phải con sợ rồi không? Rút lui rồi?”
“Có bố mẹ chống lưng, con sợ cái gì chứ, chỉ là con muốn học làm việc, muốn tự mình lập nghiệp, giống như bản lĩnh chịu khổ học hỏi của bố mẹ lúc đầu. Thật ra con cũng không chịu được cực khổ gì, điều con muốn làm được chẳng qua là tận tay mình làm hết những việc lớn nhỏ của công ty trừ rót nước bưng trà quét dọn toilet, sau này có thể biết được những lời kêu ca của nhân viên như cái này khó cái kia vướng bận rốt cuộc có phải thật hay không. Bây giờ con là cái gì, vào họp họ nói kế hoạch A chiếm dụng tiền vốn, con nghĩ chỗ vốn này sẽ chẳng chiếm dụng bao nhiêu, sau đó hỏi Vương tổng mới biết thì ra tài sản cố định và vốn quay vòng không giống nhau. Nhưng rốt cuộc là khác nhau như thế nào thì con lại không hiểu. Bố mẹ nghĩ xem, con chỉ ngồi ở ghế trên trong cuộc họp như một đứa ăn hại, có ý nghĩa gì không? Chi bằng bắt đầu làm lại từ một văn phòng một bàn làm việc, một cách thành thực.”
Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng ông Khúc nói một câu: “Có lý.” Nhưng bà Khúc lập tức phủ định, “Không!”
Khúc Tiêu Tiêu nhẫn nại dốc lời, “Mới hỏi mượn bố mẹ có hai trăm vạn mà đã líu ríu như vậy rồi, ôi…”
Hai vợ chồng chỉ có thể mở mắt nhìn con gái kêu lên, không dám ngắt lời, tránh để con gái càng thêm cáu kỉnh. Khúc Tiêu Tiêu gào thét thoải mái rồi, lăn vào một góc trên sofa ngồi yên, “Bố mẹ từ từ bàn bạc, dù sao con cũng không muốn làm bù nhìn nữa.”
Trong lòng bà Khúc đoán rằng sẽ rất khó xoay chuyển tâm tư con gái, nhưng vẫn muốn dốc hết chút hơi tàn. “Tiêu Tiêu, nếu quản lý công ty mà hễ không vừa ý liền gào lên như vậy là chắc chắn không được, đặc biệt là xử lý công việc một mình…”
“Mẹ yên tâm, con sẽ nhịn, về nhà kêu gào với bố mẹ.”
Ông Khúc nhìn vợ một cái, nói: “Được, bố ủng hộ con. Có điều có một điều kiện nho nhỏ, đây là tất cả tài liệu liên quan đến GI, con cầm về xem, trong vòng một tuần cho bố một bản kế hoạch mang tính khả thi về mặt lý thuyết, để bố xem thử con có thể hiểu được việc đại diện cho GI đến mức độ nào.”
“Được ạ. Vậy, bố, bây giờ con sẽ bắt đầu làm từ việc đăng ký công ty. Nói lời giữ lời, nếu không ngày nào con cũng kêu gào bên tai bố mẹ.”
Ông Khúc vốn muốn thực hiện kế hoãn binh, sau đó thương lượng với vợ xong rồi mới quyết định bố trí người đảm nhận dự án đại diện GI. Nếu thương lượng không được thì cũng có thể nghĩ ra dự án khác để con gái có thể thuận lợi thăng cấp, cần phải bảo đảm cho con gái học nghề suôn sẻ, tránh để con gái sau khi thất bại thật sự sẽ vứt bỏ hết mà đi làm con mọt. Nhưng con gái của họ cũng không ăn chay, con gái họ căn bản không cho họ cơ hội giở trò.
Ông Khúc giả vờ đồng ý với con gái một cách sảng khoái. Nhưng nhìn con gái gào thét bỏ đi, ông cau mày đối mắt với vợ, giống như đối diện với một canh bạc khó nhằn nhất trong đời vậy. Hai trăm vạn, họ có thể thua, nhưng cái khó là quyết tâm chịu làm việc của con gái. Đặc biệt là bà Khúc, bà đã phải chết đi bao nhiêu tế bào não mới kéo được con gái ra khỏi cuộc sống du học sinh ăn chơi trác táng, vì điều này mà thà nhịn đau đồng ý để chồng tiêu tiều cho con trai vợ trước. Nhưng lỡ như con gái bị đả kích mà thật sự rút khỏi giang hồ từ đây, bà sợ sẽ vĩnh viễn không thể lừa được con gái xuống núi nữa. Cũng không thể để cho con trai vợ trước làm người thừa kế sản nghiệp lớn như vậy được.
Hai người đều thừa nhận, họ thật sự không trông mong đứa con gái ngông cuồng từ nhỏ, không chịu học hành thật sự có thể làm nên sự nghiệp gì, đặc biệt là làm một mình.
Andy nghe báo cáo năm ngày liên tiếp, chỉnh cho người phụ trách toàn công ty phải gào khóc đau đớn, bởi vì trí nhớ đối với con số và khả năng tính nhẩm của cô thật sự quá tốt, báo cáo làm không tốt, hoặc rắp tâm che giấu gì đó, thì sẽ bị lật tẩy ngay tại hiện trường. Mà sự tìm tòi nghiên cứu từng chút một đối với nguồn gốc số liệu của Andy càng khiến cho những người báo cáo vã mồ hôi hột, hiệu quả trấn áp này thật sự còn linh nghiệm hơn đập bàn chửi mắng ba phần. Vì vậy coi như họ đã hiểu, Andy ở Mỹ không phải chỉ là hư danh, mà Đàm Tông Minh sắp xếp cho người đẹp này vào chức vị cao, cũng không phải là chăm sóc cho tình nhân. Đến thứ Sáu, trong lòng Andy cũng coi như đã nắm được toàn bộ tình hình, kết thúc lịch trình công việc liên tiếp bốn ngày tăng ca đến khuya, và được về nhà đón ngày cuối tuần đúng giờ. Còn người phụ trách thì đều tự giác ở lại phòng làm việc, tìm ra sai sót và bổ sung cho những bản báo cáo.
Andy về nhà, mở cửa nhìn vào căn phòng giống như một cái động tuyết, không kìm được lùi lại gõ cửa phòng 2202. Câu trả lời theo tiếng mở cửa, bên trong chỉ có một mình Phàn Thắng Mỹ.
“Chị Phàn, không ra ngoài à? Ăn cơm chưa? Cùng đi ăn nhé? Giới thiệu với cô một chỗ ăn bít tết ngon.”
Phàn Thắng Mỹ cười nói: “Đang chuẩn bị tu thân dưỡng tính một tháng, cô lại đến tìm tôi tới nơi xa hoa trụy lạc đó. Nói thật nhé Andy, thu nhập của tôi không cao, nhu cầu không nhiều, ăn một bữa bít tết bò Kobe giả mấy trăm tệ sẽ khiến tôi phải húp cháo đấy. Để tôi đưa cô đi ăn đồ Trung, ngành công nghiệp thứ ba của thành phố này rất phát triển, tám hệ thức ăn lớn đều có cả. AA.”
“Được thôi, tôi thường hay đến phố người Hoa ăn một bữa thịnh soạn mì xào thịt chua ngọt, giờ đã về đại bản doanh rồi, sao có thể chỉ nhớ đến bít tết được chứ. Tôi đi thay đồ đã.”
“À, lái chiếc xe mui trần của cô đi hay sao?”
“Xa không? Đi tàu điện ngầm không đến được à?”
“Đúng.” Trong lòng Phàn Thắng Mỹ nghĩ đến một chuỗi nhà hàng ở xa, đợi Andy vừa đi cô liền khẽ kêu lên, “A, xa hoa trụy lạc, gái già này chạy bộ đến đó!”
Andy rửa mặt, thay sang một chiếc áo thun đen và quần thụng màu nâu sẫm, rất đơn giản. Còn Phàn Thắng Mỹ thì đang kẻ mắt vẽ mày. Nhưng khi Phàn Thắng Mỹ nhìn rõ cách ăn mặc của Andy, cô do dự một lúc, bới ra một chiếc áo thun bó sát màu xanh quân đội, bên dưới phối với chiếc quần thụng rằn ri bằng tơ thật, chân đi giày cao gót trông rất quê mùa. Một loạt động tác giống như một pháp sư, nhìn Andy mà thầm khen ngợi từ tận đáy lòng, sao lại có người tâm tư khéo léo như vậy chứ, mặc quần áo đơn giản nhưng lại thướt tha vô cùng. Andy cam tâm tình nguyện làm người hầu.
Gió đêm vi vu, đương nhiên là Phàn Thắng Mỹ trân trọng cơ hội hiếm có khó gặp này, nói gì cũng muốn mở rộng cửa xe. Andy lái được một lúc bèn không nhịn được lẩm bẩm, “Đêm nay rất nhiều xe chói đèn vào xe tôi, chuyện gì thế nhỉ.”
“Hai người đẹp cùng đi một xe, tuyến thượng thận của đàn ông tiết ra càng nhiều.”
“Có lý, chiếc Porsche bên cạnh cô đã đi theo tôi qua ba cái đèn đỏ rồi. Mục đích cuối cùng của họ là gì?”
Phàn Thắng Mỹ không kìm được ngây người, đây mà là câu hỏi hay sao, “Đương nhiên là bọn họ muốn chứng minh rằng cho dù xe của cô có ngon hơn xe họ, nhưng họ có kỹ thuật, nên họ mạnh hơn cô. Sau khi ép cô một đường, bắt lấy thời cơ, xem thử có thể bắt chuyện với cô được hay không.”
“Ha ha, chị Phàn thật không hổ danh là HR có thâm niên, trò vặt vãnh đó của họ cũng không qua được pháp nhãn của cô. IQ kiểu gì thế không biết, nghèo nàn quá.”
“Đúng thế, não trống không cũng không sao, quan trọng là không được bị hỏng não. Kìa, chiếc xe màu xám, bốn cái đầu hỏng não ở bên trong đang hận không thể thò vào xe chúng ta.”
“Ha haha ha, chị Phàn tôi bái phục cô thật rồi đó. Đợi lát nữa tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo, coi như đã tìm được sư phụ thích hợp rồi.”
Phàn Thắng Mỹ nghe tới nghe lui, cảm thấy Andy IQ tuyệt đỉnh này không phải đang cười nhạo cô, nhưng cô cứ thấy có hơi chột dạ, không khỏi khiêm tốn một chút, “Nếu không phải nhìn thấy đám mèo động dục này thì tôi thật sự quên mất trên đời này còn có thứ gọi là hormone đấy. Cô đừng có khâm phục, tôi sắp xấu hổ chết rồi, có chuyện gì chúng ta sẽ bàn bạc giải quyết.”
Andy nghe Phàn Thắng Mỹ nói chuyện, liền không nhịn được mà cười không dứt, cô không ngờ có người còn có thể pha trộn tiếng Trung một cách thông tục mà hay ho như vậy. Còn Phàn Thắng Mỹ thì đang vắt óc nghĩ ra một địa điểm ăn cơm có bãi đậu xe ở trước cửa, thế là dưới bao nhiêu cặp mắt đổ vào, cô bước vào nhà hàng giống như một nữ hoàng. Nơi này cao quý, không hề kém so với bít tết bò Kobe một chút nào, nhưng mà, số tiền này Phàn Thắng Mỹ đồng ý tiêu.
Quả nhiên, oa, cảm giác này thật là quá tốt. Không phải đến cùng đàn ông, mà là hai người phụ nữ độc lập, Phàn Thắng Mỹ thu hoạch được vô số những ánh nhìn hoàn toàn khác nhau. Thế là Phàn Thắng Mỹ càng thêm dè dặt. Đương nhiên cô sẽ không gọi món mì xào thịt chua ngọt gì đó mà Andy nói, cô muốn tìm món ăn xứng với túi tiền của mình, vừa xứng với đêm nay. Tất nhiên cô phải hao tổn tâm sức để suy tính. Andy giao toàn quyền gọi món cho Phàn Thắng Mỹ, lấy điện thoại ra lên mạng. Quả nhiên, cô nhìn thấy tin nhắn trả lời được gửi đi vào giờ tan tầm trên trang web cô theo được mấy năm. Nhưng đợi Andy ngẩng đầu lên, thì lại nhìn thấy một người đàn ông đang mỉm cười đứng bên cạnh Phàn Thắng Mỹ.
Phàn Thắng Mỹ thân thiện cười nói vài câu với người đàn ông đó, cuối cùng nói câu “Lát nữa tôi sẽ đến chỗ các anh kính rượu”, người đàn ông mỉm cười rời đi. Andy chỉ là người ngoài cuộc, kiểu tình huống này cô đã gặp nhiều rồi, có điều cô bất ngờ phát hiện một HR nhỏ bé không hề tiếng tăm như Phàn Thắng Mỹ lại xử lý rất đẹp. Phàn Thắng Mỹ thì đợi người đàn ông đi xa rồi cười nói: “Được thơm lây nhờ đi chực xe của cô đấy, trước đây ông anh đó coi thường tôi, bây giờ thì ra sức bóng gió hỏi tôi có phải đã đổi nghề rồi hay không.”
Andy cười cười: “Xe là mượn của người khác, tôi cũng là nhờ đỡ mà thôi. Đa số mọi người thiếu khả năng phân tích độc lập, luôn cần có những dấu hiệu đính kèm bên ngoài mới có thể giúp họ đưa ra phán đoán.”
“Người khác là chỉ người lúc nãy nhắn tin điện thoại cho cô sao? Tôi thấy cô cười rất vui. Khi nào thì dẫn ra ngoài tụ tập đây.” Phàn Thắng Mỹ theo bản năng né tránh việc thảo luận vấn đề tình người trừu tượng, trực tiếp chuyển sang tám chuyện khác.
“Xe là của lão Đàm. Người trong điện thoại là một người bạn trên mạng, nickname là Kỳ Điểm, chúng tôi quen nhau trên một trang web khoa học viễn tưởng. Tôi và Kỳ Điểm đều không phải là người năng động, nhưng tôi để ý thấy chỉ cần Kỳ Điểm gửi tin nhắn là tôi liền muốn cười, con người Kỳ Điểm rất dí dỏm, thế là tôi bắt đầu add anh ấy, âm thầm theo dõi hơn một năm, thời gian đó không hề nói chuyện.”
“Tôi có thể coi đó là yêu thầm không.”