(“Lên núi về quê”: một phong trào của thanh niên tri thức Trung Quốc vào năm 1956)
Đàm Tông Minh từng trải sự đời, đương nhiên biết một người phụ nữ lang thang bị tâm thần sẽ gặp phải vấn đề gì. Quan sát Andy vẫn luôn khó xử uống nước, anh không tiện hỏi nhiều.
Ngược lại sau khi bình tĩnh trở lại Andy hỏi: “Có phải mẹ tôi mặc đồ màu đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, trên đầu cài đầy hoa không? Anh Nghiêm, xin hãy nói cho tôi biết, tôi đã bị những ấn tượng này giày vò cả đời rồi.”
Nghiêm Lữ Minh cân nhắc từng câu chữ nói: “Một người phụ nữ chịu phải đả kích tinh thần nghiêm trọng về một vấn đề to lớn, có vài biểu hiện kỳ lạ có thể hiểu được.”
“Anh Nghiêm, xin anh cứ việc miêu tả chi tiết, tôi có tuyệt chiêu uống nước để trấn tĩnh, nếu như vẫn không ổn, bên cạnh còn có một hồ nước bẩn mà, ha ha.” Andy cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra tim đang đập như trống gõ.
“Được thôi. Sau khi mẹ cô phát bệnh thì bị gọi là ‘hoa điên’ ở quê. Thích xé báo chữ to bằng giấy trên tường, có khi làm thành hoa cài lên đầu, có khi dùng nước làm ướt rồi dán lên mặt, xong xuôi rồi thì ra phố đuổi theo đàn ông… Là như vậy. Duy chỉ có một kỳ tích là đã nuôi sống cô.”
Đàm Tông Minh nghe đến đây thì coi như đã hiểu, tại sao trước giờ Andy lại xem đàn ông như kẻ thù, coi hoa tươi như bom đạn, chưa bao giờ mặc đồ có màu. Thì ra là cách làm trái ngược. Andy thì lại ngỡ ngàng, ký ức có hạn trong lòng đang sắp được trình chiếu, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt đã hiểu mọi chuyện của Đàm Tông Minh. “Lão Đàm, sau này sẽ không mắng em không nữ tính nữa rồi chứ.”
“Tuyệt đối không nhắc đến.”
“Anh Nghiêm, có thể phiền anh thêm một chuyện không, mong anh kiểm tra giúp tôi, trong bệnh viện tâm thần ở đó, có chàng trai nào sinh năm 1983 hay không.”
“Nói bậy, Andy, không được nghĩ theo hướng cực đoan.” Đàm Tông Minh lớn tiếng quở trách.
“Lão Đàm, chúng ta thật sự cầu thị, não của em không phải hiện tượng bình thường. Em vẫn luôn nghi ngờ trong gen của mình có vài đoạn… thiên tài chỉ cách kẻ điên một bước chân. Anh Nghiêm đã giúp em chứng minh sự bất thường giữa ông ngoại và mẹ em, suy đoán khái quát, người em trai mà em chưa từng biết mặt đó… Yên tâm, trước giờ em luôn kiềm chế cảm xúc rất hiệu quả, sẽ không nói lung tung đâu.”
(Thật sự cầu thị: giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế, tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực)
“Tôi sẽ điều tra, đây là một manh mối.” Nghiêm Lữ Minh ngược lại thực sự “thật sự cầu thị”, anh ta lại đưa qua một phong bì giấy kraft, “Trong này là tư liệu liên quan đến Ngụy Quốc Cường, tôi tìm được ông ta rồi.”
Andy nhận lấy, nhưng không chút do dự ném vào hồ nước bên cạnh. “Lão Đàm, cho em mượn phòng dành cho khách của anh ngủ hai tiếng, em sắp sụp đổ rồi.”
Đàm Tông Minh bảo giúp việc dẫn Andy vào phòng. Đợi họ đi xa, mới nói với Nghiêm Lữ Minh: “Điều Andy lo lắng nhất là trên người cô ấy mang gen điên, kể từ khi tôi quen cô ấy lúc hai mươi tuổi đã luôn tiết chế dục vọng mà sống giống như một ni cô. Vâng, và bây giờ thật sự đã trở thành việc có xác suất lớn rồi. Cậu thật sự không nên đồng ý với cô ấy việc đi điều tra nhà thương điên, thái độ này của cậu về cơ bản chính là đang mặc nhận nhà cô ấy gia truyền bệnh tâm thần.”
“Một người thông minh như vậy, nếu đã nghĩ đến điều đó, tôi không đồng ý điều tra thì tự cô ấy sẽ không đi xem xét hay sao?”
Đàm Tông Minh thở ra không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Được thôi, tra đi, mau điều tra đi. Tốt nhất kết quả điều tra là không, DNA không khớp, ít nhất chứng tỏ em trai cô ấy không bị điên, biến xác suất lớn thành xác suất nhỏ. Tuyệt đối đừng làm tổn thương người bạn này của tôi, kiểu suy đoán tâm thần bất thường vô căn cứ này thật sự sẽ ép người ta bị điên đấy.”
Nghiêm Lữ Minh cười hài hước, nhưng không dám nói gì. Đàm Tông Minh nhìn vào mắt, cũng không giải thích.
Phàn Thắng Mỹ mang giày cao gót đi mua sắm cả ngày, mệt đến dung nhan xơ xác, nhưng có mệt hơn nữa cũng không thể vứt đống túi đồ đã mua để được nhẹ nhàng, đồ trong túi đều là quần áo có giá tốt nhất mà cô chọn tới chọn lui từ các cửa tiệm lớn nhỏ. Đương nhiên, thẻ tín dụng lại chi vượt kế hoạch, may mà sắp được nhận lương. Cô không nỡ bắt taxi, vất vả chen lấn tàu điện ngầm để về nhà, lúc đi vào thang máy hai mắt đã trợn ngược. May mà trời đã tối hoàn toàn, không ai phát hiện ra tình trạng thê thảm của cô.
Vậy mà trong thang máy đi từ bãi đậu xe lên vẫn còn có một người hai mắt trợn ngược nữa, đó chính là Khúc Tiêu Tiêu. Khúc Tiêu Tiêu không chút tinh thần dùng gót chân đá cái sọt trúc cho Phàn Thắng Mỹ, “Giao cho chị đấy, một sọt cua đồng lớn làm đồ ăn khuya, mọi người tụ tập lại, nấu chín xong rồi gọi tôi ăn. Tôi đã bốn mươi tiếng rồi chưa được ngủ.”
“Tôi cũng mệt lả rồi, định đi ngủ sớm.”
“Cua sẽ chết đấy. Đều là cua lớn một con nửa cân cả, tôi đặc biệt mua về chia sẻ cho mọi người đó.”
“Ớ, nghĩa khí quá. Chỉ sợ cua luộc chín rồi gọi cô, thì cô đã ngủ say không mở cửa thôi.”
Khúc Tiêu Tiêu vô cùng khổ não, không đợi cái đầu thiếu ngủ nghĩ ra cách, thang máy đã lên đến tầng 22. Phàn Thắng Mỹ bước ra khỏi thang máy liền đá bay giày cao gót, nhưng Khúc Tiêu Tiêu lại nhìn thấy Andy ôm máy tính ngồi trước cửa 2202, dưới mông chỉ có một cái đệm. Andy cũng nhìn thấy hai người họ, bỗng cảm thấy như có phép màu, thế giới trở nên vô cùng dịu dàng. “Hai người cùng ra ngoài chơi à? Gõ cửa không ai lên tiếng, tôi nghĩ cứ đợi ở hành lang rồi thì hai người sẽ về thôi.”
Phàn Thắng Mỹ khó hiểu nói: “Có chuyện gì à?”
“Bạn tặng tôi mấy con cua đồng lớn, tôi đợi mọi người cùng ăn. Trong hai người ai biết nấu? Tôi không biết, tất cả đến nhà tôi nấu đi.”
Phàn Thắng Mỹ thấy vậy thì quên cả mệt, “Đúng là chị em tốt mà, Tiểu Khúc cũng mang về rất nhiều cua đồng, tối nay chúng ta mở tiệc cua đồng đi. Hai người đến 2201 trước, tôi đánh thức Tiểu Quan rồi đến sau.”
Khúc Tiêu Tiêu theo Andy vào phòng, liền tìm một chiếc ghế sofa gần đó nằm bò ra ngủ. Chiếc sofa này là loại dành cho một người, cho dù rộng rãi nhưng Khúc Tiêu Tiêu cũng nằm không hết người, vô cùng khổ sở. Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc cô chìm vào giấc ngủ ngay tức thì. Andy mở mắt nhìn một loạt cử động không thể tưởng tượng nổi này, không kìm được mà há hốc mồm. Vốn dĩ buồn bực không vui từ sau khi tài xế của Đàm Tông Minh đưa về nhà, giờ thấy vậy lại không nhịn được mà mỉm cười. Cô đi tìm một cái thảm lông đắp cho Khúc Tiêu Tiêu. Một lúc sau Phàn Thắng Mỹ và Quan Sư Nhĩ vừa ngủ dậy cùng đến, nhìn thấy dáng ngủ tứ chi nằm ngoài sofa của Khúc Tiêu Tiêu, đều cười nghiêng ngả. Quan Sư Nhĩ không nhịn được dùng đuôi tóc của Khúc Tiêu Tiêu cọ cọ lên mũi cô nàng, nhưng Khúc Tiêu Tiêu chỉ hơi nhíu mày mà không thèm đếm xỉa. Andy đứng ngoài nhìn mọi người đùa giỡn, cho dù không nghĩ ra được chiêu gì để tham gia, nhưng cô cũng thích.
Phàn Thắng Mỹ nói với Andy: “Tôi gọi điện mời Tiểu Khưu về ăn cua, kết quả nó cũng không biết nấu. May mà bạn trai Tiểu Bạch của nó biết, nghe nói Tiểu Bạch có thể nấu ăn rất ngon. Tôi liền cật lực mời hai người họ cùng đến. Dường như không phải họ bị lời ngon tiếng ngọt của tôi thuyết phục, mà là bị câu một con cua đồng nặng nửa cân hiếm thấy lay động, nói là đi siêu thị mua thêm vài món khác rồi sẽ về ăn ngay. Tôi và Tiểu Quan đều vẫn chưa gặp Tiểu Bạch, nghe Tiểu Khưu nói rất đẹp trai.”
“Sáng nay ra khỏi nhà tôi đã thấy rồi…”
“Hả, trai đẹp, đẹp cỡ nào?” Andy và Phàn Thắng Mỹ phụ họa nhìn theo, Khúc Tiêu Tiêu vậy mà ngửi thấy trai đẹp liền tỉnh dậy, tuy cổ đã nghểnh lên nhưng mắt vẫn còn nhắm chặt. Mọi người lại cùng nhau cười, có thể thấy được mức độ nhiều chuyện của Khúc Tiêu Tiêu.
Andy cũng cười, “Kiểu chàng trai nho nhã, không gọi là đẹp trai cho lắm. Có điều có một mục nghiên cứu về động vật chứng tỏ, mạch xung do thần kinh số không trong đại não phát ra có thể thay đổi cảm giác của loài người đối với môi trường bên ngoài, sợi võng mạc mà nó bắn ra có thể thay đổi cách xử lý thông tin thị giác, cũng có nghĩa là câu “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” có đạo lý khoa học nhất định.”
Khúc Tiêu Tiêu nghe được một nửa thì tiếp tục vùi đầu ngủ, Phàn Thắng Mỹ cũng bị câu trả lời này làm cho mất hứng. Duy chỉ có Quan Sư Nhĩ đang cầm điện thoại chụp hình cua đồng, nhưng lại không dám lấy hai con vật sống đang nhe nanh múa vuốt ở trong sọt ra, vô cùng khó xử. Vẫn là Phàn Thắng Mỹ can đảm, cầm đũa lên gắp từng con cua ra, cho vào trong chậu nước. Đũa không chịu được lực lớn, thỉnh thoảng cua bị rơi hoặc kẹp lấy đũa, Andy và Quan Sư Nhĩ cùng nhau kinh ngạc, duy chỉ có Phàn Thắng Mỹ vẫn bình tĩnh, vô cùng khí phách. Cuối cùng cũng gắp được hết cua ra, Phàn Thắng Mỹ vỗ tay nói: “Chị cả là dùng để làm gì? Chị cả chính là chịu khổ đầu tiên.”
Andy do dự một lúc, quyết định sửa lại, “Tôi sinh tháng 6 năm 1979, lớn hơn cô một tuổi. Có điều ở tầng 22, cô chính là chị cả.”
Phàn Thắng Mỹ vội nói: “Không được, sau này cô gọi tôi là em Phàn, thậm chí có thể gọi tôi em út Phàn, nhưng tuyệt đối không được gọi chị Phàn nữa. Ở độ tuổi chúng ta, lớn hay nhỏ hơn một tuổi đã trở thành vấn đề mang tính nguyên tắc rồi, tuyệt đối không được nhân nhượng cho qua.”
Quan Sư Nhĩ đang dùng máy tính của Andy đăng ảnh cua lên mạng khoe với bạn, nói chuyện cười đùa, cô biết Phàn Thắng Mỹ rất để ý đến vấn đề tuổi tác. “Andy ơi, QQ của chị có động tĩnh.”
“Kỳ Điểm?” Phàn Thắng Mỹ thấy biểu cảm trên mặt Andy biến hóa đa dạng, liền chủ động giả vờ như vô ý đi qua lôi Quan Sư Nhĩ đi, “Tiểu Quan, chị học khoa học tự nhiên, thế nào gọi là ‘kỳ điểm’? Hình như là một cái tên rất khoa học.” Quan Sư Nhĩ cũng hiếu kỳ, đến phòng mình mang máy tính đến tra. Dễ dàng tra ngay ra đáp án, hai người đọc lời giải thích cao thâm khó lường ở trong đó mà ngơ ngác nhìn nhau. Phàn Thắng Mỹ cảm thấy, cũng chỉ có kiểu người lấy cái nickname này mới có thể xứng đôi với Andy.
Andy luống cuống mở cửa sổ chat, thấy bên trên Kỳ Điểm “Hi” kèm theo một khuôn mặt cười. Andy chỉ trả lời lại một chữ “Hi”.
“Cuối cùng đã online rồi. Nhớ số điện thoại của tôi…”
“Nhớ rồi.”
“Ăn cơm chưa? Tôi mời em ra ngoài ăn cơm.” “Thích ăn gì? Nói địa điểm đi.”
“Ba người bạn của tôi đang ở đây, không ra ngoài ăn cơm được.”
“Tôi cảm thấy sau khi về nước em gần như đang tránh né liên lạc với tôi.”
“Không có. Có bạn đang ở đây thật mà.”
“Không ra ngoài ăn cơm thật à?”
“Xin lỗi, tôi đang tiếp bạn. Đang ăn cua đồng.”
“Hi hi, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi, đừng để bụng.”
“Biết rồi, cảm ơn.”
“Tôi giả vờ rất tùy ý đấy.” “Nếu không sẽ rất mất mặt.”
Cuối cùng Andy cười “phụt” ra thành tiếng, vẫn như vậy, Kỳ Điểm luôn có thể mang lại niềm vui cho cô. Đặc biệt là hôm nay, cô đang rất cần niềm vui.”
Nói chuyện trên QQ không giống với nhắn tin trên diễn đàn, trong thời gian rất ngắn, hai người đã nói được rất nhiều. Lúc đầu Andy tưởng nói chuyện nhanh như vậy sẽ rất khó thích ứng, bởi vì những tin nhắn mà cô trả lời Kỳ Điểm trước đây đều suy đi nghĩ lại cân nhắc đắn đo mới viết được mấy câu. Không ngờ hai người trên QQ lại vừa gặp như đã quen từ lâu, đều gõ chữ rất nhanh. Rất nhiều lần Andy không biết tiếng Trung liền dứt khoát dùng toàn tiếng Anh, may mà Kỳ Điểm có thể hiểu được. Đợi đến khi Khưu Oánh Oánh dắt tay quản lý Bạch đến nơi, tâm trạng của Andy cuối cùng cũng có chút xu hướng bình thường.
Phàn Thắng Mỹ vừa nhìn thấy quản lý Bạch liền nháy mắt với Andy, Quan Sư Nhĩ cũng nhìn Phàn Thắng Mỹ, ba người ngầm hiểu ý nhau; Bạch đẹp trai cũng chỉ có như vậy, khí chất điển hình của một quản lý nhỏ trong công ty, chỉ thuần túy là trong mắt Khưu Oánh Oánh tình nhân hóa Tây Thi mà thôi. Khưu Oánh Oánh vốn dĩ tâm trạng đã tốt, vừa nhìn thấy dáng ngủ của Khúc Tiêu Tiêu thì liền cười đến ngả người vào cánh tay quản lý Bạch. Vẫn là Phàn Thắng Mỹ tự nhiên cởi mở chào hỏi quản lý Bạch, đổi khách thành chủ dẫn quản lý Bạch vào nhà bếp lớn kiểu mở. Quản lý Bạch đi đâu, đương nhiên là Khưu Oánh Oánh theo đó, ba người bắt đầu bận rộn ở trong bếp. Andy và Quan Sư Nhĩ muốn giúp đỡ, nhưng bị người ta khinh thường, đành phải mỗi người một ghế sofa chơi máy tính.
Quản lý Bạch ở trong bếp thể hiện bản lĩnh, quả nhiên tay nghề rất được. Phàn Thắng Mỹ đã lâu rồi không được ăn bữa cơm gia đình, đứng phía sau quản lý Bạch chân thành nói với Khưu Oánh Oánh một câu: “Đàn ông biết nấu ăn đều là đàn ông tốt.”
Được Phàn Thắng Mỹ thừa nhận, Khưu Oánh Oánh vui mừng hớn hở.
Nấu được một lúc, khay đĩa được bày ra trên bàn nấu ăn bằng đá hoa cương trong bếp, có nấm xào cải xanh, đậu hũ xào thịt, thịt kho tàu, canh nghêu nấu mướp, cá kho dưa chua, đương nhiên còn có hai dĩa cua đồng lớn. Phàn Thắng Mỹ nhớ ra phòng ngủ của cô có rượu ngon, nhưng đi đến cửa mới nhớ tới phải đánh thức Khúc Tiêu Tiêu, cô cũng không đến gần, chỉ đứng ở cửa hét một câu, “Bạch đẹp trai đến rồi.” Hiệu quả nhanh chóng, cổ của Khúc Tiêu Tiêu lại “soạt” một cái dựng đứng lên, mọi người nhìn mà cười ngặt nghẽo, Andy ném máy tính xuống kéo Khúc Tiêu Tiêu vào nhà vệ sinh chính của cô.
Đợi Khúc Tiêu Tiêu bước ra, rượu vang đã mở, mọi người ai đã ngồi vào chỗ nấy. Nhưng Khúc Tiêu Tiêu trước giờ không phải là người làm theo quy tắc, ngủ một lát đã khôi phục tinh thần liền muốn làm chuyện gì đó. Đợi cô làm rõ tay quản lý Bạch là như thế nào, lại nhìn thấy Quan Sư Nhĩ đang ra sức chụp hình thức ăn ở trên bàn, cô liền vọt ngay đến chỗ ngồi bên cạnh quản lý Bạch, bảo Quan Sư Nhĩ chụp cô với đầu bếp số một của bàn thức ăn ngon này.
Cùng là đứng sát nhau, nhưng lại rất khác biệt. Khưu Oánh Oánh là thật lòng thật ý giao cả thể xác và tinh thần cho quản lý Bạch, còn Khúc Tiêu Tiêu thì là chụp ảnh chung với đầu bếp, nhưng lúc thì hờ hững kề vai như chuồn chuồn đạp nước, lúc lại chống một tay, trong chớp mắt, từng cơn gió mang theo hương nước hoa nồng nặc của Khúc Tiêu Tiêu từng đợt xâm nhập vào đáy lòng quản lý Bạch. Quản lý Bạch tuy bề ngoài tỏ ra dè dặt, nhưng bị Khúc Tiêu Tiêu dính sát lấy vai thì đã mềm nhũn từ lâu. Andy khẽ ho một tiếng với Khúc Tiêu Tiêu, Khúc Tiêu Tiêu thông minh, lập tức lè lưỡi thu tay lại. Phàn Thắng Mỹ thì hai mắt đảo chặt quanh Khưu Oánh Oánh và quản lý Bạch, chỉ cười mà không nói gì.
Khúc Tiêu Tiêu nói lời ngon ngọt rót rượu cho Khưu Oánh Oánh và quản lý Bạch, Phàn Thắng Mỹ kể chuyện cười làm quản lý Bạch lơ là cảnh giác, khiến quản lý Bạch tối nay giống như Trư Bát Giới rơi vào Bàn Tơ Động, trong lòng nở đầy hoa. Andy và Quan Sư Nhĩ chỉ biết vừa bóc cua vừa cười lớn. Khưu Oánh Oánh thấy mọi người đều thích quản lý Bạch của mình thì trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhưng đợi khi Khưu Oánh Oánh một mình tiễn quản lý Bạch ra khỏi tiểu khu, Khúc Tiêu Tiêu thấy thang máy đã đi xuống, liền nói thẳng không chút nể nang: “Tôi đã nhét vào túi áo tay quản lý Bạch đó một tờ giấy, tôi đảm bảo ngày mai, không, đêm nay anh ta sẽ to gan gọi điện cho tôi.”
Andy nói: “Đó là bạn trai của Tiểu Khưu, em làm như vậy không tốt đâu.”
“Em giúp Tiểu Khưu thử bạn trai cô ấy, có gì không tốt chứ.”
“Là kiểm chứng sức hút của cô thì có.” Phàn Thắng Mỹ gãi trúng chỗ ngứa, “Cô cẩn thận đừng rước họa vào thân. Cô cho rằng Tiểu Khưu sẽ đồng ý với cách thử của cô sao? Cô đừng quên có câu châm ngôn, tình yêu là mù quáng.”
Khúc Tiêu Tiêu bật cười, “Sớm biết rõ chân tướng sẽ tốt hơn. Cảm ơn Andy đã cung cấp nhà bếp, tôi về phòng học thuộc vài từ mới nhân trước khi ngủ, tạm biệt nhé.” Nói xong liền phơi phới trở về 2203.
Phàn Thắng Mỹ thu mắt nhìn Quan Sư Nhĩ đang há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy Khúc Tiêu Tiêu làm vậy cũng có lý, nếu như tay quản lý Bạch đó không qua được sự cám dỗ của Khúc Tiêu Tiêu thì chẳng phải nhân phẩm rất hèn hạ sao, vậy thì đúng là cắt đứt sớm sẽ tốt hơn. “Chúng ta đánh cược nhé, trong vòng hai mươi tư tiếng, Bạch đẹp trai có gọi điện cho Tiểu Khúc hay không.”
“Tiểu Khúc thần thánh đến vậy sao?” Andy không dám tin, “Tôi cá một bữa cơm tối, sẽ không gọi. Tiểu Quan?”
“Em cũng cá quản lý Bạch tốt nhất đừng gọi điện cho Tiểu Khúc, một bữa sáng KFC.”
“Tôi cá nhất định sẽ gọi, hãy tin vào con mắt HR thâm niên của tôi! Một bữa Pizza Hut.”