Từ mùng một cho đến mười lăm, vừa tròn mười lăm ngày.
Trong nửa tháng đó, nói là sống một ngày dài như một năm cũng chưa đủ.
Cố Tử Doanh luôn tin tưởng bản thân đủ kiên cường, nhưng giờ đây nàng nhận thấy mình ngày càng yếu đuối.
Trước đây nàng không hề tin rằng, con người ta có thể vì một người mà trầm luân sâu sắc đến nhường vậy, đến nỗi ưu sầu cũng trở thành một chứng bệnh, những thời khắc ngắn ngủi chỉ chợt thoáng qua cũng đủ để bản thân bị quấn lấy.
Mười lăm ngày sau, lại một lần nữa đến gần Như Tuyên, nàng phát hiện trái tim mình đang run rẩy.
Lâu rồi không gặp, Như Tuyên…có nhớ đến nàng hay không?
Như Tuyên nhìn thấy nàng, biểu tình đạm mạc vẫn không đổi:”Người lại đến rồi.”
Giọng nói ấy, biểu tình ấy, tựa hồ chỉ có nàng một mình trải qua mười lăm ngày ấy, với Như Tuyên mà nói, mười năm ngày với một ngày không có gì khác biệt.
Nếu như nói Bách Lý Hàn Băng khiến nàng cảm thấy bất lực, còn Như Tuyên lại khiến nàng cảm thấy cam chịu…
Nàng luôn hiểu rằng trong lòng Như Tuyên có một người không ai có thể thay thế, một người làm nàng cảm thấy vừa đau lòng lại ganh tỵ.
Là người đó đã khiến Như Tuyên ưu sầu lo lắng nhưng không thể nói ra…không biết người ấy là ai?Nàng ta có xinh đẹp hay không?Có tốt hay không?Có dịu dàng hay không?
Rất muốn hỏi nhưng lại không thể…Cố Tử Doanh biết mình không có quyền hỏi đến, là bởi vì…thân phận!
Từ nhỏ nàng đã sống trong những mối quan hệ phức tạp, đương nhiên hiểu được chừng mực khi làm chủ mẫu.
Nàng là chủ mẫu, hắn là đệ tử của phu quân nàng.
Thân phận tôn ti đã sớm được quyết định ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Hận không thể tương phùng trước khi cưới…nói gì thì cũng đã muộn rồi!Chỉ có thể âm thầm một mình…Tuy không can tâm song vẫn phải cam chịu. Ngàn vạn tâm tư không thể nói nên lời…
“Phu nhân, về sau không cần đến đây nữa.”, Như Tuyên thu dọn xong đồ vật trên bàn, thản nhiên nói.
“Tại sao?”, Cố Tử Doanh đứng dậy, hoảng hốt hỏi.
“Cơ bản chẳng qua chỉ có nhiêu đây, ta đã không còn gì có thể dạy người nữa.”, Như Tuyên nghĩ ngợi:”Học y phải dựa trên thực tiễn, sau này phu nhân phải tự mình nghiên cứu.”
“Nhưng…”
“Khi nhỏ gia phụ đã từng khuyên ta, làm việc gì cũng không nên chuyên chú quá mức.”
Như Tuyên ngẩng đầu, bình tĩnh nói:”Nhất là việc chữa trị dứt bệnh, tâm nhất định phải để ngoài mọi sự, bằng không rất dễ bị triệu chứng của bệnh mê hoặc, không thể nhận định được sự khác biệt dù là rất nhỏ. Điều này rất khó làm được, nhưng ta nghĩ với sự thông minh của phu nhân, có thể nhanh chóng hiểu được đạo lý này.”
Hắn biết rồi!
Ánh mắt này, lời nói này khiến Cố Tử Doanh nhận ra, Như Tuyên biết rồi!
Biết tâm tư của nàng, cũng biết những điều không thể nói ra…!Như Tuyên là người thông minh sắc sảo, làm sao có thể không biết?
“Như Tuyên, ta…”, Cố Tử Doanh tiến đến một bước.
“Sư mẫu.”, Như Tuyên lùi lại một bước.
Một tiếng sư mẫu này như tạt một gáo nước lạnh vào Cố Tử Doanh.
Sắc mặt nàng có phần trắng bệch, cúi đầu mấp máy môi, cuối cùng không thể mở lời. Nàng biết Như Tuyên đang nhắc nhở, bọn họ không nên quá thân mật.
“Sư phụ là người Như Tuyên…kính trọng nhất trên đời.”
Như Tuyên xoay người, nhìn lên hai chữ “Thận Độc” trên trên tường.
“Phàm là những việc gây tổn thương cho sự phụ, đến chết ta cũng không làm.”
Hắn nói ung dung tự tại, tựa như đã nói câu này hàng trăm hàng ngàn lần, hàm chứa sự kiên định không thể lay chuyển.
Cố Tử Doanh ngẩn người nhìn hắn, cuối cùng hiểu được quan hệ của họ là một tiến một lùi, vĩnh viễn không có kết quả…vĩnh viễn có một Bách Lý Hàn Băng đứng ở giữa.
“Sư mẫu, ta hiểu người cảm thấy cô đơn. Chúng ta ai lại không cô đơn?Nhưng không thể dùng cô đơn làm cái cớ để phóng túng bản thân.”
Như Tuyên cười nhạt:”Ta rất hiểu sư phụ, y không cố ý bỏ mặc người. Chỉ có điều y không phải là nguười đặt tình cảm lên trên hết, hiểu biết về phu thê tương tùy của y chính là tình trạng hai người hiện nay. Chỉ cần người có thể dụng tâm…”
“Đủ rồi!”, Cố Tử Doanh lớn tiếng cắt lời:”Như Tuyên, ngươi thật vô tình!Vô tình giống như y, không!Ngươi còn quá đáng hơn y!Ngươi không hiểu ta đã đành, hà tất phải thốt ra những lời đó?”
“Người cảm thấy ta không nên hiểu hay sao?”
Như Tuyên quay đầu, nụ cười trên mặt đầy vẻ châm biếm, không biết hắn đang châm biết nàng hay là tự châm biếm bản thân:”Người cùng y đêm đêm ngủ chung, chẳng phải cũng không thể hiểu được y?”
Một lần nữa Cố Tử Doanh lại bắt gặp nỗi thống khổ trong mắt Như Tuyên.
“Có gì không thể hiểu?Nói cho cùng y chỉ là một người vô tình!Ta thông minh nên mới hiểu rằng không thể yêu y được.”
Nàng không nguyện phản bác, quay lưng nói:”Như Tuyên người hữu tình, nhưng vì một người nên đã trở nên vô tình rồi!Ta ngu ngốc thật, trong lòng không yêu ai mà lại yêu những nam nhân vô tình.”
Như Tuyên nhìn nàng đi mất, vô lực ngồi xuống ghế, từ từ nhắm hai mắt.
Hỉ nộ ai lạc, hết thảy tình cảm đều trao hết một người, cho nên mới vô tình…ai nói không phải chứ?Thì ra người thật sự hiểu ta, vĩnh viễn là người ta không ngờ tới…
Trong phòng đã lên đèn, tách trà trên bàn vẫn tỏa ra hơi ấm nhưng đến một bóng người cũng không thấy đâu. Bách Lý Hàn Băng không khỏi thu lại nụ cười trên mặt, đứng ngoài cửa trầm ngâm.
Bất luận vì lý do gì thì hiện tại đêm đã khuya, thê tử y không lý nào lại không ở trong phòng. Nghĩ ngợi một lúc, y điểm mũi chân nhảy lên nóc nhà. Không mất nhiều công phu, y đã tìm được thân ảnh màu tím kia.
Nửa đêm canh ba, nàng ấy đến hậu viện làm gì?
Cố Tử Doanh men theo hành lanh cửu khúc đến gần thủy tạ. Trong đó có người đang chống cằm như đang trông về phía trăng khuyết mờ tỏ xa xăm.
“Sao lại có hứng thú một mình đến đây thưởng nguyệt?”, giọng Cố Tử Doanh có phần kì lạ, cơ hồ đang nén giận:”Hay là đang nhớ đến ai đó?”
Hương rượu thoang thoảng trong gió, Bách Lý Hàn Băng vừa ngửi đã nhận ra hương quế hoa được ủ lên men. Ở đây chỉ có một người thích rượu quế hoa…Người ấy vừa quay lại, quả nhiên là Như Tuyên.
“Sư mẫu, muộn thế này người vẫn chưa ngủ?”, Như Tuyên đứng dậy, có chút ngoài ý muốn.
Như Tuyên gọi Tử Doanh là sư mẫu, không phải hắn nói không quen à?
“Uống rượu thưởng nguyệt, người thật đắc ý rồi!”
Chỉ nhìn thấy lưng Cố Tử Doanh, Bách Lý Hàn Băng không nhìn rõ được sắc mặt nhưng cảm nhận được biểu tình của nàng rất bất thường.
“Ta rất hiếu kì, rốt cuộc là nữ nhân nào đã khiến người thương tâm đến thế, để một mình phải chịu nỗi khổ tương tư.”
“Không có ai làm ta đau lòng cả.”, Như Tuyên bình tĩnh đáp:”Chỉ là muốn ra ngoài hít thở khí trời, sư mẫu không phải cũng thế sao?”
“Không, vì một người làm tổn thương ta nên không thể ngủ được.”, Cố Tử Doanh ngồi bên cạnh Như Tuyên, cầm lấy rượu trên bàn:”Rượu vào đã sầu càng sầu thêm, đạo lý này Như Tuyên có hiểu không?”
“Chỉ là uống rượu, không hề ưu sầu.”, Như Tuyên cười nói:”Sư mẫu đừng nghĩ Như Tuyên đa cảm đến vậy.”
“Người đừng cười như thế, người không biết khi cười trông rất giống y sao?”, Cố Tử Doanh đặt ly rượu xuống:”Ta không thích người cười như thế.”
Nụ cười Như Tuyên bất giác tiêu biến, tựa hồ sững sờ.
Cố Tử Doanh nghiêng mặt, Bách Lý Hàn Băng có thể nhìn thấy biểu tình của nàng.
Vẻ mặt đó rất kì lạ, có lẽ…là thương tâm…phải không?Thê tử của y vì sao lại thương tâm?
“Ta tưởng…mình đã nói rất rõ ràng rồi.”, giọng Như Tuyên rất nhẹ.
“Ưm!”, Cố Tử Doanh gật đầu:”Ta hiểu mà.”
“Sư phụ y…”
“Ta biết người đang lo cho y.”, Cố Tử Doanh cười cười:”Chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với y, có gì phải khẩn trương?”
Lần đầu tiên Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy Như Tuyên không nói gì hết, chỉ có thể thở dài.
“Uống rượu đi!”, Cố Tử Doanh rót rượu đưa cho Như Tuyên:”Hương rượu thanh nhã, giống như người vậy.”
Như Tuyên tiếp lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn…Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy liền kinh ngạc. Như Tuyên thích rượu hoa quế, nhưng chỉ thích mùi hương chứ không uống rượu!
“Trăng tròn trăng khuyết có gì đặc biệt mà lại luôn liên quan đến những chuyện khiến con người ta đau lòng?”, Cố Tử Doanh ngẩng đầu nhìn xa xăm.
“Bởi vì thế sự cũng như ánh trăng khi tròn khi khuyết, không thể lúc nào cũng viên mãn.”, khuôn mặt Như Tuyên ửng hồng vì rượu:”Con người ít nhều cũng có lúc tiếc nuối, không khỏi liên hệ với bản thân mình, cho nên mới có cảm xúc ‘thử sự cổ nan toàn*’.”
“Thử sự cổ nan toàn…”, Cố Tử Doanh lặp lại vài lần, hỏi hắn:”Như Tuyên, người cảm thấy chuyện đau khổ nhất trong đời có thể là gì?”
“Đau khổ?”, Như Tuyên ngồi đối diện nàng, cầm bầu rượu tự rót cho mình:”Ta nghĩ là không thể thỏa mãn. Hiện tại đã có được không ít, nhưng lại tham vọng muốn có thêm.”
“Người đang nói ta phải không?”, Cố Tử Doanh thẫn thờ nhìn hắn:”Ta biết mình tham lam, lấy Hàn Băng rồi còn yêu cả người, tại sao ta không thể liệu trước việc này?”
“Ai cũng vậy.”, Như Tuyên nghiêng đầu cười:”Con người luôn được voi đòi tiên, đối với vật không có được càng thêm khao khát nhớ nhung.”
“Như Tuyên.” Cố Tử Doanh hỏi:”Đây không phải là ngộ nhận, đúng không?”
“Không phải.” Như Tuyên hớp một ngụm rượu, nói giọng chua chát:”Nhưng người nên tỉnh táo một chút được không?Ta không mong nguười vì cô đơn mà hủy đi hôn nhân tuyệt mỹ của sư phụ ta.”
“Người vì sao luôn nhắc đến y?”, Cố Tử Doanh cắn răng:”Hình như trong lòng người y là quan trọng nhất.”
Ly rượu của Như Tuyên dừng lại bên môi, sâu trong đáy mắt vẻ u ám mờ phủ.
“Vậy người trong lòng thì sao?”, Cố Tử Doanh hỏi:”Nàng ấy cùng sư phụ người, rốt cuộc ai quan trọng hơn?”
“Can hệ gì đến người?”, Như Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng Cố Tử Doanh chưa từng thấy qua.
“Như Tuyên?”, Cố Tử Doanh nhìn thấy có chút hoảng sợ, đứng bật dậy:”Người thế này là sao?Nếu không thích thì ta sẽ không hỏi nữa.”
Như Tuyên ngửa đầu hớp rượu, hương hoa quế ngọt ngào thanh khiết, nhưng hắn lại ước rằng mình đang uống Thiêu Đao Tử nồng mạnh. Vừa đặt xuống, một phút bất cẩn, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Hắn cúi xuống nhìn đến ngẩn người.
“Ta sống mười bảy năm nay, không gì có thể so sánh với y.”, Như Tuyên lẩm bẩm:”Chỉ cần y cảm thấy thế nào là tốt nhất, thì đó là tốt nhất, không ai có thể phá hoại, ta cũng…không được..nói như thế, người đã vừa lòng chưa?”
Cố Tử Doanh vừa nghe đã thấy trước mắt tối đen, ngã về phía trước.
Như Tuyên không ngờ đến vội đưa tay ra đỡ:”Người không sao chứ?”
“Như Tuyên…ta chỉ là không can tâm, nên mới truy hỏi…”, Cố Tử Doanh nhắm mắt dựa vào lòng hắn, yếu ớt nói:”Ta không muốn làm người tổn thương.”
Như Tuyên theo thói quen ấn lên cổ tay nàng.
Cảm giác được nơi Như Tuyên ấn vào trở nên lạnh lẽo, Cố Tử Doanh mở mắt.
“Gần đây không được thoải mái phải không?”, gương mặt vốn dĩ ửng hồng của Như Tuyên trở nên trắng bệnh.
“Có một chút!Có điều cũng giống như hôm nay, một chút là khỏi ngay.”, Cố Tử Doanh nhíu mày:” Ta đây là…”
“Không việc gì.”, sau khi đỡ nàng đứng dậy, Như Tuyên thu hồi tay lại:”Đêm đã khuya rồi, sư mẫu nên bảo trọng, nhanh trở về phòng!”
“Như Tuyên…”
“Chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng?”, Như Tuyên hơi cao giọng:”Người đi đi!”
Cố Tử Doanh nào có thấy bộ dạng của hắn, nhịn không được lùi lại nửa bước.
“Trở về đi.”, Như Tuyên nhận thấy bản thân đã thất thố, liền xoay người điều chỉnh hơi thở:”Ta muốn ở một mình.”
“Vậy…ta đi đây..”, Cố Tử Doanh dù không can tâm, song cũng đi ngập ngừng rời đi.
Như Tuyên đứng tại hành lang gấp khúc, bất luận ngẩng đầu hay cúi xuống, trong mắt đều là vầng trăng khiếm khuyết. Nguyệt ảnh chập chờn, sóng nước lăn tăn, ánh trăng rực rỡ lay động ảm đạm trong tâm trí.
Nên làm thế nào…làm thế nào?Chi bằng…chỉ cần giấu đi thì không ai có thể phát hiện…Không!Không được!Không được!Sao lại có ý nghĩ đáng sợ này, đây chính là…
Tay nắm lan can của hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, đột nhiên trượt chân, cả người mất trọng tâm ngã về phía trước. Khi gần tiếp cận mặt đất liền bị ai đó ôm ngang thắt lưng, kéo lên trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông.
“Như Tuyên, ngươi muốn xuống nước vớt trăng sao?”, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai:”Hay là muốn Băng Sương thành có thêm một tửu quỷ?”
“Sư phụ…”
“Ta nhớ là ngươi không uống rượu, hôm nay có vẻ như đã uống rất nhiều?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn từ bầu rượu trên bàn đến mãnh vỡ trên mặt đất:”Có chuyện gì phiền não ư?”
“Sư phụ…”, Như Tuyên quay lại đối diện với y, nhìn tiếu ý vương trên gương mặt Bách Lý Hàn Băng trong ánh trăng, thần trí dần thanh tỉnh:”Sao người lại ở đây?”
“Ta vừa rời khỏi kiếm thất, định trở về phòng thì vô tình bắt gặp ngươi.”, Bách Lý Hàn Băng nhìn trái nhìn phải:”Như Tuyên, mới mấy ngày không gặp vì sao khí sắc lại xấu như vậy?Bệnh rồi phải không?”
“Không sao đâu.”, Như Tuyên nhắm mắt, tựa đầu lên vai y.
“Hôm nay ngươi sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng cười nói:”Lớn rồi vẫn còn muốn làm nũng với sự phụ, biết xấu hổ không?”
Như Tuyên không trả lời, chỉ cười cho qua.
“Như Tuyên, có chuyện gì phải không?”, Bách Lý Hàn Băng dùng tay vuốt những sợi tóc rối loạn của hắn:”Cư nhiên học theo người ta mượn rượu tiêu sầu, có chuyện gì không thể nói với ta sao?”
“Thật không có gì.”, Như Tuyên lắc đầu, rút đầu vào bên cổ y:”Sư phụ, người để con dựa một lát, một lát rồi sẽ ổn thôi.”
Bách Lý Hàn Băng đứng yên, sao đó nở nụ cười cưng chiều, xoa xoa đầu hắn.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,” Như Tuyên thản nhiên nói:”Sư phụ còn nhớ không?”
“Nhớ chứ!”, Bách Lý Hàn Băng trả lời:”Ta nhớ trận tuyết lớn khi ấy, ngươi suýt nữa bị ngựa giẫm phải.”
“Lúc đó con vừa lạnh vừa đói, đã không còn tỉnh táo nữa.”, Như Tuyên nhẹ giọng:”Người cưỡi ngựa xuất hiện từ trong gió tuyết tựa như một vị thần tiên vừa hạ trần.”
“Như Tuyên ngốc!”, Bách Lý Hàn Băng cười thành tiếng:”Ngươi khi ấy liều mạng ôm lấy ta, nói dù thế nào cũng không buông tay, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải mang ngươi về.”
“Chuyện đó đã lâu lắm rồi.” Như Tuyên thở dài, mỉm cười:”Tựa như…là kiếp trước vậy…”
“Không lâu đến thế đâu, chẳng qua chỉ mới có vài năm.”
“Thật không?Sao con cảm thấy như đã rất lâu rồi?”
Nhiều lúc nghĩ lại, có phải vì bản thân được sinh ra để chờ đợi trong ngày gió tuyết bay đầy trời, đợi đến ngày đó, đợi đến khi gặp người…
“Có lẽ con hồ đồ mất rồi, trí nhớ gần đây không tốt…”
“Ngươi cảm thấy lâu rồi, nhưng ta cảm thấy chỉ như mới hôm qua.”, Bách Lý Hàn Băng nghiêng đầu nhìn hắn:”Trong chớp mắt ngươi đã lớn như thế này, ta thật hy vọng thời gian đừng trôi nhanh quá, ngươi vĩnh viễn là tiểu Như Tuyên nhỏ bé ấy, như vậy tốt biết bao!”
“Đúng vậy!”, Như Tuyên ngẩng đầu:”Sao thời gian lại trôi quá nhanh?Phải chi mãi mãi là lúc đương sơ…như thế tốt hơn nhiều!”
“Đồ ngốc, sao lại thế được…”, Bách Lý Hàn Băng đột ngột dừng lại, nhìn theo đường mòn thông ra vườn hoa.
Một lúc sau, Như Tuyên cũng nghe thấy tiếng chân bước gấp gáp.
“Tuyên thiếu gia!Tuyên thiếu gia!Tuyên thiếu gia ngài ở đâu rồi?”
Như Tuyên ngẩn ra, sau đó đáp lại:”Ta ở đây!”
Ánh sáng lờ mờ tiến đến gần, thì ra người hô hoán là một nha hoàn cầm theo đèn ***g.
“Thành chủ?”, nha hoàn vừa thấy Bách Lý Hàn Băng đã hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
“Có chuyện gì?”, Bách Lý Hàn Băng nhận ra nha hoàn trong viện tử của mình.
“Vừa rồi trong người phu nhân rất khó chịu, đột nhiên ngất đi.”, nha hoàn trả lời:”Thỉnh Tuyên thiếu gia đến xem thử.”
Sắc mặt Như Tuyên biến đổi, bất giác lui lại vài bước.
“Thật không?Vậy mau đi thôi.”,Bách Lý Hàn Băng nhíu mày:”Tại sao lại ngất đi?”
“Sư…”, Như Tuyên vừa mở miệng, đã thấy Bách Lý Hàn Băng quay lại nhìn hắn.
Đôi mắt đen láy của Bách Lý Hàn Băng trầm tĩnh tựa như nước.
“Như Tuyên, đi thôi!”, Bách Lý Hàn Băng nắm tay hắn:”Ta đưa ngươi đi.”
Như Tuyên vừa đưa tay ra, Bách Lý Hàn Băng lại nắm lấy…Những ngón tay lạnh lẽo của Như Tuyên run rẩy, Bách Lý Hàn Băng chặt chẽ siết lấy, điểm mũi chân một phát đã đến viện tử.
“Sư phụ…”, tiếng Như Tuyên không rõ ràng trong gió:”Người đừng lo lắng, không có gì đâu…”
Như Tuyên ngồi bên giường, yên lặng nhìn sắc mặt trắng nhợt tiều tụy của Cố Tử Doanh.
“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng đợi hồi lâu vẫn thấy hắn không nói gì, liền hạ giọng gọi.
“Chỉ là nhất thời khí huyết không lưu thông nên mới ngất đi, không có trở ngại gì.”, Như Tuyên cúi đầu, vuốt ve y phục đã rất thẳng thớm, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười:”Chúc mừng sư phụ.”
Bách Lý Hàn Băng ngây người.
“Sư mẫu không phải sinh bệnh, mà là mang thai.”, Như Tuyên bình tĩnh nói:”Ước chừng được hai tháng rồi.”
“Thật sao?”, mặt Bách Lý Hàn Băng lộ vẻ vui mừng, sau lại có phần lo âu:”Có điều Cố Tử Doanh như thế, sẽ không có việc gì chứ?”
“Không cần lo lắng, phản ứng mỗi người không giống nhau, nếu tình trạng có mãnh liệt một chút cũng là chuyện thường.”, Như Tuyên đến bên cạnh bàn, cầm bút viết lên giấy:”Nghỉ ngơi cho tốt, dùng ít dược liệu an thai dưỡng khí là được rồi.”
“Như Tuyên, Bách Lý gia ta sắp có hậu rồi phải không?”, Bách Lý Hàn Băng đứng bên giường, đắp chăn cho Cố Tử Doanh.
“Vâng!”, Như Tuyên đè bút, một chấm mực loang ra, đành phải viết lại tờ khác.
Nhìn thê tử ngủ say trên giường, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười. Khi định thần lại nhớ đến Như Tuyên, mới phát hiện trên bàn chỉ còn bút mực, người đã đi tự lúc nào.
Như Tuyên vẫn chưa rời khỏi, đang đứng dưới tán cây hoa quế ở trong sân. Ánh trăng len lỏi qua những cành lá sum suê tạo thành những đốm sáng loang lổ trên thân hắn. Từ trong phòng nhìn ra, thân hình thanh thoát lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào…
Bách Lý Hàn Băng lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình thật buồn cười.
“Như Tuyên.”, y cười hớn hở chậm rãi bước đến.
“Nàng ấy cần ngủ một giấc rồi mới tỉnh lại phải không?”, Bách Lý Hàn Băng nhẹ giọng:”Nhân dịp này, chúng ta cùng đi dâng hương tổ tiên!”
“Vâng…A!Như thế không được!”, Như Tuyên gật đầu xong mới ý thức được mình vừa nói gì, nhất thời khẩn trương:”Con không phải người của Bách Lý gia, không thể đặt chân đến từ đường.”
“Dù ngươi không mang họ Bách Lý, nhưng trong lòng ta, ngươi đã là người một nhà.”, Bách Lý Hàn Băng không nề hà:”Đi thôi!Cùng ta dâng hương cho tổ tiên, phù hộ cho Bách Lý gia có hậu.”
Trong từ đường u tối, hương khói lan tỏa nồng đậm. Như Tuyên cùng Bách Lý Hàn Băng thắp hương bái tổ, sau đó giúp y cắm nhang vào hương án.
“Hậu đại Hàn Băng ở đây xin khải cáo cùng Bách Lý gia liệt đại tổ tiên, phu nhân Tử Doanh hiện đã mang thai, Bách Lý gia ta cuối cùng đã có hậu.”
Tiếng nói của Bách Lý Hàn Băng truyền đến phía sau, Như Tuyên im lặng đứng nghe, ánh mắt nhìn từ hương án, những bức họa của tổ tiên rồi đến tận trần nhà.
Con người thật kì lạ, rõ ràng chỉ có một thân một mình, lại phải gánh lấy trách nhiệm không thể khoái thác. Giống như tổ tiên, giống như hậu đại…
Trường Minh đăng từ trên xà nhà buông thẳng xuống, ánh đèn chập chờn chiếu lên bài vị đen tuyền, khiến lòng người ngay ngáy lo sợ.
Bách Lý Hàn Băng đứng dậy, ánh mắt dừng trên thân Như Tuyên.
Như Tuyên đưa lưng về phía y, đứng tại nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, nghiêng đầu nhìn nóc nhà, vẫn mang bộ dạng mờ ảo mà cô tịch.
Gần đây khi truyền thụ khẩu quyết võ công cho Vũ Lan, y không khỏi nhớ đến Như Tuyên.
Vũ Lan có chút tương tự Như Tuyên khi nhỏ, cũng yên tĩnh, cũng thông minh, chỉ là tính tình Vũ Lan vẫn lạnh nhạt cao ngạo hơn, còn Như Tuyên lại ôn nhu dễ gần, khiến người khác thấy đau lòng. Nhưng Như Tuyên hiện tại đã trưởng thành rồi…
“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng gọi hắn:”Ngươi làm sao vậy?”
“Sư phụ.”, Như Tuyên quay đầu lại, trong mắt hiển hiện nhiều thứ mà Bách Lý Hàn Băng không hiểu được:”Với người mà nói, chuyện đau khổ nhất trong nhân sinh là gì?”
“Chuyện đau khổ nhất?”, Bách Lý Hàn Băng nghĩ ngợi:”Hình như không có.”
“Vâng!”, Như Tuyên xoay người:”Vậy cũng đúng!”
“Như Tuyên, ngươi làm sao vậy?Hôm nay luôn tỏ ra kì quái.”, Bách Lý Hàn Băng đến bên cạnh hắn:”Ngươi có gì muốn nói với ta không?”
“Nên nói gì đây?”, Như Tuyên lắc đầu:”Nỗi đau của chúng ta hoàn toàn không giống nhau, dù con có nói người cũng không hiểu đâu.”
“Như Tuyên?”
“Sư phụ, Như Tuyên uống rượu, có lẽ đã say rồi.”, Như Tuyên lấy tay đỡ trán:”Nếu như có gì mạo phạm, thỉnh sư phụ thứ tội.”
“Không sao.”, Bách Lý Hàn Băng đăm chiêu nhìn hắn:”Chỉ là ta không hiểu…”
“Nếu không có chuyện gì, đồ nhi xin cáo lui.”, Như Tuyên chắp tay hành lễ, chuyển thân rời đi.
“Như Tuyên.”, ngay khi hắn vừa ra tới cửa, Bách Lý Hàn Băng gọi lại:”Hai năm ở bên ngoài, tính cách ngươi đã biến đổi rất nhiều.”
“Không phải sư phụ cũng như thế?”, Như Tuyên nhẹ giọng hồi đáo:”Như Tuyên không phải là Như Tuyên trước đây, sư phụ cũng không phải là sư phụ trước đây, chúng ta đều đã thay đổi.”
“Ta không hiểu.”
“Với Như Tuyên mà nói, sư phụ rất quan trọng.”, Như Tuyên ảm đạm nói:”Như Tuyên chỉ mong sư phụ nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, sư phụ vĩnh viễn là người rất quan trọng của Như Tuyên.”
Bách Lý Hàn Băng không nói gì nữa, dùng ánh mắt tiễn hắn rời đi.
——–
*”Thử sự cổ nan toàn”: chuyện này xưa nay khó vẹn toàn
Là một câu trong bài thơ Thủy điệu ca của Tô Đông Pha (tên thật là Tô Thứ, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống).
Thủy điệu ca
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
“Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?”
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Ðãn nguyện nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.
Bản dịch
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
“Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?”
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vẹn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
(Dịch: Nguyễn Hiến Lê)