“Chuyện gì?”
Như Tuyên lắc đầu, đưa chén thuốc cho y:”Ngươi uống đi!”
Bách Lý Hàn Băng nhận lấy chén thuốc uống cạn, vị thuốc đắng chát cực kì, dù đã uống hết nhưng y cũng không khỏi cau mày. Lúc này y thấy trước mặt có một cái hộp, bên trong chứa những viên kẹo nhỏ màu xanh.
Bách Lý Hàn Băng nghi hoặc nhìn Như Tuyên đang cầm chiếc hộp.
“Là kẹo cam thảo.”, Như Tuyên giải thích:”Thuốc đó rất đắng.”
“Không cần đâu.”, Bách Lý Hàn Băng cười, lắc đầu:”Ta không phải trẻ con, còn phải dùng kẹo để uống thuốc nữa sao.”
“Không ngọt quá đâu, cũng có tác dụng an thần.”
Như Tuyên lấy lại chén, đưa kẹo cho y:”Mỗi ngày sau khi uống thuốc dùng một viên, khi ăn hết chỗ kẹo cam thảo này thì cũng là lúc độc được trừ bỏ triệt để.”
“Ngươi biết rõ là ta không thích đồ ngọt…”, Bách Lý Hàn Băng nhìn dáng vẻ kiên trì của hắn, rốt cuộc cầm lấy viên kẹp bỏ vào miệng:”Trong này có ít nhất năm, sáu mươi viên, nếu muốn trừ độc phải cần thời gian lâu đến vậy sao?”
“『Đương thời dĩ võng nhiên』của Nguyệt Vô Nhai không phải dùng độc vật hiếm thấy để luyện thành, mà dùng nhiều loại độc dược chế tác. Muốn giải được không quá khó, chẳng qua…phải tốn chút công phu chế giải được…”
Như Tuyên dường như nói xong rồi chuẩn bị đi:”Ta tạm thời ép độc vào phía tay trái của ngươi, nhưng loại độc này cực khó áp chế. Nhớ kĩ, ngàn vạn lần cũng không được vận công hành khí, cũng cần phải để máu chảy chậm lại, tốt nhất là không nên đi lại, cố sức nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Như Tuyên, ngươi đang làm chuyện gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng vội vàng gọi hắn lại:”Ta nghe Bạch tổng quản nói ngươi dọn phòng luyện thuốc đến viện tử bỏ hoang kia, còn căn dặn người khác không được đến gần trong vòng một trăm bước, tại sao vậy?”
“Đương nhiên là đang luyện dược, ta sợ bị người khác làm phiền.”
“Rốt cuộc là loại dược gì?”
“Thiên hoa…ngưng tuyết…”, giọng Như Tuyên không lớn lắm.
“Như Tuyên, chuyện gì vậy?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm:”Ngươi không có gạt ta chuyện gì chứ?”
“Không phải đâu!”, Như Tuyên rõ ràng không muốn nói nhiều:”Trước mắt mọi việc rất thuận lợi.”
“Nhưng Bạch tổng quản nói, ngươi không hề động đến dược liệu trong kho, rốt cuộc…”
“Ngươi để Bách tổng quản suốt ngày theo dõi ta làm gì?”, Như Tuyên có chút không nhẫn nại cắt lời:”Các ngươi không có chuyện gì khác để làm hay sao?”
Bách Lý Hàn Băng ngây người:”Như Tuyên, ngươi nói cái gì?”
“Bách Lý thành chủ.”, Như Tuyên vừa nói vừa lùi về phía sau:”Ngươi nên tĩnh tâm tịnh dưỡng, ít ngày nữa sẽ đem giải dược đến.”
“Như Tuyên!”, Bách Lý Hàn Băng đang ngồi trên ghế đứng bật dậy.
“Thỉnh Bách Lý thành chủ dừng bước.”, Như Tuyên đã lướt qua bình phong:”Ánh sáng không tốt để tịnh dưỡng, nếu muốn ra ngoài hít thở khí trời thì nên đợi sau vài ngày nữa!”
“Vì cái gì?”, Bách Lý Hàn Băng đứng bên cạnh bình phong hỏi:”Tại sao khi vừa về đến Băng Sương thành, ngươi lại trở nên kì quái như vậy?”
Vì công lực đã hư tổn nên Bách Lý Hàn Băng không thể xác thực là Như Tuyên đang thở dài hay không, lại nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Như Tuyên.
Trước giờ chưa từng có chuyện này, Như Tuyên đối xử tựa hồ như nước chảy cuồn cuộn…Bách Lý Hàn Băng chậm rãi quay về phòng, ngồi lên ghế. Y nghĩ ngợi rất nhiều, ngoại trừ võ học kiếm thuật, y chưa chừng hao tâm tổn sức suy nghĩ chuyện gì nhiều đến như vậy.
“Người đâu.”, sau khi dùng cơm, y gọi:”Gọi Bạch tổng quản đến đây.”
Lúc này, Như Tuyên đã trở về nơi luyện dược ở tiểu viện vắng vẻ. Hắn tốn nhiều thời gian hơn lúc bình thường mới có thể trở về từ phòng của Bách Lý Hàn Băng.
Hắn thu lại từng cuốn sách đang được trải trên bàn đá quay về phòng. Bởi vì mãi trầm ngâm nên sách rơi trên đường cũng không hề lưu ý. Khi về đến cửa phòng mới phát hiện trong tay chỉ còn lại hai, ba cuốn sách.
Hắn ngẩn ngơ đứng tại chỗ hồi lâu mới nặng nề thở dài.
Một bàn tay cầm những quyển sách đưa đến trước mặt hắn.
“Cám ơn.”, Như Tuyên nói cảm ơn theo trực giác, sau đó mới nhớ ra nơi này đã cấm người ngoài ra vào, sao lại có người?
Hắn vội quay người lại nhưng chỉ thấy vạt áo màu trầm. Hắn không thấp, nhưng người ấy cao hơn hắn một cái đầu, Như Tuyên lùi lại mấy bước mới có thể nhìn rõ hình dáng của người đó.
Vừa nhìn thấy Như Tuyên tưởng trước mặt là một người xuất gia.
Rất ít người mặc y phục màu này, nếu không phải viền tay áo có hoa văn chìm, thì áo ngoài màu tro sáng ấy giống như áo cà sa hay đạo bào.
Người đó tựa như một ẩn sĩ không màng chuyện trần thế. Không chỉ vẻ ngoài mà còn cảm giác người đó đem lại, một phong thái phóng khoáng, siêu thoát phàm tục.
Chỉ có điều, nhân vật thế ngoại tiên nhân này, cứ một mực…
“Ta từng trúng kịch độc, hai mắt đã sớm không thể nhìn thấy gì nữa.”, người đó dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của Như Tuyên:”Đây là chuyện xảy ra rất lâu rồi.”
Đôi mắt người đó khép kín, khóe miệng lại mỉm cười, Như Tuyên tự dưng liên tưởng đến điển cố Phật tổ nhặt hoa.
Thản nhiên thuần khiết, vô dục vô cầu…phẩm chất cao quý, Như Tuyên chưa từng gặp qua người như thế.
“Ta nghe thấy tiếng sách ngươi đánh rơi.”, người ấy lại đưa sách cho hắn, Như Tuyên lúc này mới nhận lấy.
Đó là một đôi tay bắp thịt đều đặn, làn da trắng ngần, ngón tay mỏng và trong suốt như phiến băng nằm trên những đầu ngón tay mảnh khảnh, đẹp đến xuất thần.
“Ngươi là…”, Như Tuyên không quen người này, trực giác nghĩ là khách lưu lại thành.
“Ta họ Ngô.”, người đó nói với hắn:”Ngươi gọi Ngô Tứ là được rồi.”
Trên người Ngô Tứ này dường như có một hương thơm thoang thoảng đặc biệt…
“Ngô công tử.”, cho dù đối phương không thể nhìn thấy, Như Tuyên trong tay cầm sách vẫn cúi người với y.
Ngô Tứ cười cười đỡ lấy khuỷu tay của hắn, Như Tuyên kinh ngạc, thốt lên một tiếng “A!”
“Nếu con người mất đi một giác quan, những giác quan khác sẽ mẫn cảm hơn rất nhiều.”
Nhất cử nhất động của Ngô Tứ, thậm chí cả một nụ cười mỉm nhỏ nhoi cũng toát lên phong thái siêu phàm thoát tục:”Sau khi bị mù, những giác quan khác rất mẫn cảm, cho dù mắt không còn thấy gì nữa nhưng vẫn không hề bất tiện. Tái ông thất mã, yên tri phi phúc *, cổ nhân quả thực không gạt ta.”
“Đúng vậy.”
Như Tuyên đương nhiên hiểu, nhưng hắn chưa từng gặp qua người mù nào như Ngô Tứ, ung dung nhàn hạ đối diện với khiếm khuyết của mình:”Cái được cái mất, vốn dĩ tồn tại ở tâm. Công tử vẫn sống vui với mệnh trời, thật hiếm thấy.”
“Nghe công tử nói năng lịch sự nho nhã, ắt hẳn là nhân vật phong lưu thế gian hiếm có. Chỉ có điều…”, Ngô Tứ ngập ngừng:”Cảm thấy trong lòng công tử đang chất chứa vấn đề nan giải.”
“Ngươi có thể cảm thấy được sao?”
Đối với lời nói của Ngô Tứ, Như Tuyên không thừa nhận cũng không phủ định, nói một câu cho qua:”Nhân sinh tại thế, có mấy chuyện được như ý muốn?Không có phiền não có lẽ chỉ có thần tiên!”
“Trong tiểu viện của công tử nồng nặc hương dược liệu, ta nghĩ ngươi là người tinh thông y thuật.”, Ngô Tứ khẽ ngẩng đầu:”Ta nghe nói tâm tình con người ảnh hưởng nhiều nhất đến phế tạng khí huyết, điều kiêng kỵ nhất khi dưỡng sinh chính là tâm tình thất thường. Bi ai ưu sầu khiến tâm động, tâm động lại ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, không biết có đúng không?”
“Bi ai ưu sầu khiến tâm động, tâm động lại ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng…câu này một chút cũng không sai.”, sắc mặt Như Tuyên trở nên trắng nhợt:”Nộ tổn thương gan, hỉ tổn thương tâm, tương tư tổn thương tì, ưu tổn thương phổi, oán tổn thương thận…hỉ, nộ, ưu, nhớ, bi, sợ, kinh, điều là thất tình của con người, tổn hại nhiều nhất đến tinh thần cùng thân thể…”
“Công tử cũng hiểu, tình cảm sâu nặng lại không kéo dài mãi mãi.”
“Tình cảm sâu nặng lại không kéo dài…”, không ngờ khúc mắc trong lòng lại bị Ngô Tứ một lời nói rõ, Như Tuyên khẽ hít sâu.
“Như Tuyên công tử.”, Ngô Tứ phủi nhẹ những chiếc lá rơi trên y phục:”Vì bệnh sinh uất ức, vì uất ức sinh bệnh, bệnh cùng uất ức này luôn gắn liền với nhau!”
“Thì ra Ngô công tử biết ta.”, đối với Ngô Tứ, trong lòng Như Tuyên cũng có hảo cảm không thể nói rõ:”Có điều, hình như ta chưa từng gặp ngươi!”
“Từ khi ta đến Băng Sương thành luôn nghe thấy tên của Như Tuyên công tử, đáng tiếc không có cơ hội gặp mặt.”, Ngô Tứ chắp tay sau lưng:”Mọi người nhắc đến Như Tuyên công tử nhiều như vậy, ta làm sao có thể không nhận ra?”
“Ngô công tử quá khen rồi.”, Như Tuyên cười nhạt:”Có điều từ mấy ngày trước đã không để người khác ra vào, không biết Ngô công tử đặc biệt đến đây có chuyện gì?”
“Không cần phải nói tới đặc biệt đến đây, ta cũng không muốn làm phiền Như Tuyên công tử…”, Ngô Tứ nói đến đây đột nhiên ngừng lại, xoay người đối diện với cửa.
Như Tuyên đang nghi ngờ liền nhìn thấy có người từ ngoài cửa đi vào.
“Bách Lý thành chủ.” Ngô Tứ chắp tay hành lễ.
“Ngô tiên sinh?”, Bách Lý Hàn Băng bất ngờ:”Sao ngươi lại ở đây?”
“Thực ra ta trước đó đã đi lạc.”, Ngô Tứ nhẹ giọng:”Muốn tìm người hỏi đường, không ngờ lại gặp Như Tuyên công tử.”
“Đây là sư phụ mà ta đã mời đến vì Như Sương.”, Bách Lý Hàn Băng giới thiệu với Như Tuyên:”Ngô tiên sinh học thức cao thâm, có thể nói là một vị cao nhân ẩn sĩ, hiếm khi ngươi bằng lòng, thật là vinh hạnh của Băng Sương thành.”
“Thì ra là Tây Tịch tiên sinh trong thành.”, Như Tuyên nhìn đôi mắt khép kín của Ngô Tứ:”Ngô tiên sinh ngoại trừ học thức bất phàm, hiển nhiên cũng là một cao thủ võ học thâm tàng bất lộ!”
“Ngươi thấy ta có chỗ nào giống người biết võ?”, Ngô Tứ bật cười:”Ta chỉ là một kẻ mù tay chân vô dụng, đối với võ học hoàn toàn không thông.”
“Nhưng khi nãy…”, Như Tuyên nói như vậy là vì khi nãy không hề cảm thấy gì khi Bách Lý Hàn Băng đến, nhưng Ngô Tứ lại sớm cảm nhận được.
“Đó là vì khứu giác của ta cực kì mẫn cảm, cộng thêm khí tức đặc biệt trên người Bách Lý Hàn Băng.”, Ngô Tứ đến trước mặt Bách Lý Hàn Băng:”Từ xa ta đã nghe thấy, cho nên mới biết đó là y.”
“Khí tức?”, Bách Lý Hàn Băng đưa ống tay áo lên ngửi tử:”Trên người ta có khí tức gì sao?”
“Thành chủ thường tiếp xúc với khí giới, tự nhiên trên người cũng nhiễm phải sát khí.”, Ngô Tứ quay lại nhìn Như Tuyên:”Còn trên thân Như Tuyên công tử lại có hương khí ôn nhu quân tử, hoàn toàn không giống với thành chủ.”
“Nếu vậy phải hỏi Ngô tiên sinh.”, Bách Lý Hàn Băng cũng nhìn Như Tuyên, hứng thú hỏi:”Vì luyện kiếm mà trên người ta có sát khí, còn hương khí quân tử trên người Như Tuyên đây là như thế nào?”
“Quân tử tự có hương đức hạnh.”, mặc dù ra vẻ đắc ý, nhưng Ngô Tứ một nửa cũng không giống văn nhân:”Như Tuyên công tử sinh động vô kể, đương nhiên đức truyền ngàn dặm, hương khí phải như hoa lan rồi!”
“Ngô tiên sinh quả là diệu nhân.”, Như Tuyên nghe y nói liền bật cười:”Mùi hương thảo dược sơn dã này lại bị ngươi nói thành ra phong nhã đến vậy, Như Tuyên hôm nay đã được thụ giáo.”
“Ngôn niệm quân tử, ôn kì như ngọc. Tại kì bản ốc, loạn ngã tâm khúc *.”, Ngô Tứ cười hỏi ngâm nga:”Thành chủ, người xem ta nói có đúng không?”
Bách Lý Hàn Băng nhìn Như Tuyên, cảm nhận được cái gọi là “ôn nhu quân tử” mà Ngô Tứ đã khen, không khỏi gật đầu. Ánh mắt Như Tuyên và y vừa chạm nhau, lại nghĩ đến câu “Bi ai ưu sầu khiến tâm động, tâm động lại ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng” mà Ngô Tứ đã nói, tiếu ý vốn dĩ đọng trên môi cũng nhất thời tiêu biến.
“Vừa đúng lúc ta phải khởi lò luyện được.”, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời:”Hai vị nếu không có chuyện gì thì cứ tự nhiên!”
“Xem ra đã làm phiền Như Tuyên công tử rồi.”, Ngô Tứ nhìn sang Bách Lý Hàn Băng:”Vậy thành chủ…”
“Ta…ta chỉ là muốn đến xem thử…”, vì có Ngô Tứ nên Bách Lý Hàn Băng không nói gì thêm:”Ta muốn biết ngươi dọn đến đây, mọi việc đều ổn chứ?”
“Làm phiền thành chủ!”, Như Tuyên lui về phòng:”Mọi việc đều tốt.”
“Vậy…”
“Nếu Như Tuyên công tử đã có ý trục khách, chi bằng chúng ta nên rời đi!”, Ngô Tứ chắp tay cáo biệt với Như Tuyên:”Qua vài ngày sau sẽ lại đến thăm công tử!”
“Không tiễn.”, Như Tuyên đáp lễ.
Bách Lý Hàn Băng vừa định mở lời liền thấy cửa phòng đã đóng lại.
“Thành chủ đến thật đúng lúc.”, Ngô Tứ vừa đi vừa nói:”Ta cũng có chuyện muốn tìm đến ngươi.”
Ngô Tứ đi đến cửa tiểu viện cũng không thấy Bách Lý Hàn Băng đi theo, có hơi kinh ngạc dừng bước.
Bách Lý Hàn Băng vẫn đứng bên ngoài phòng của Như Tuyên, đối diện với cánh cửa khép kín…
Đến khi Như Tuyên xuất hiện trước mặt Bách Lý Hàn Băng lần nữa thì đã nửa tháng trôi qua. Hắn đứng trước cửa phòng Bách Lý Hàn Băng, một thân thường y màu trắng, tay cầm một chiếc hộp gấm.
“Sư phụ,”, hắn cười hỏi:”Con có thể vào không?”
Dáng vẻ Như Tuyên lúc này, giống như…Như Tuyên của trước khi y cùng Cố Tử Doanh thành thân…Bách Lý Hàn Băng ngồi trong phòng nhìn hắn, một hồi lâu cũng không chớp mắt.
“Sư phụ?”
“A!Như Tuyên!” Bách Lý Hàn Băng bật dậy, thanh kiếm đặt trên đầu gối rơi xuống đất.
“Là con.”, Như Tuyên vào phòng, cúi người nhặt kiếm lên:”Sư phụ nhìn thấy con tại sao lại kinh hoàng đến vậy?Người đã quên con vẫn ở trong Băng Sương thành?”
“Như Tuyên.” Bách Lý Hàn Băng không tiếp lấy thanh kiếm Như Tuyên đưa, mà lại nắm lấy tay y:”Cuối cùng ngươi đã đến đây.”
Nửa tháng này, Như Tuyên không rời phòng luyện dược đến một bước, ngay cả bữa ăn hàng ngày cũng chỉ cho phép người hầu để ở ngoài cửa tiểu viện.
“Trong hộp này có bảy viên, chia làm bảy ngày, sau khi dùng xong thì độc trên thân người cũng được loại bỏ.”, Như Tuyên mở hộp, một mùi hương hoa quế thoang thoảng lan tỏa:”Thuốc này…”
“Để đây đi!Lát nữa ta sẽ dùng.”, Bách Lý Hàn Băng cầm lấy hộp gấm, tiện tay đặt lên bàn ở bên cạnh,”Sao ngươi lại gầy thế này?”
“Nên dùng thuốc bây giờ!”, Như Tuyên cầm lại hộp gấm.
“Như Tuyên, có thể nói cho ta đã xảy ra chuyện gì rồi không?”, Bách Lý Hàn Băng ấn hắn ngồi xuống ghế:”Vì sao ngươi..”
“Sư phụ, con nghĩ thông rồi.”, Như Tuyên nắm chặt hộp gấm, cười nói:”Chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp lại., sau này…nên ở bên nhau…”
“Thật sao?”, so với việc giải độc thì Bách Lý Hàn Băng càng xem trọng thái độ chuyển biến của Như Tuyên hơn:”Như Tuyên, ngươi có thể nghĩ vậy thật tốt quá rồi!:”
“Vâng!”, Như Tuyên cúi đầu nhìn dược hoàn màu đen trong hộp:”Con cũng nghĩ như vậy.”
“Như Tuyên…”
“Thuốc này là『Thiên hoa ngưng tuyết』, sở dĩ có tên này là vì…”, Như Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình chăm chú của Bách Lý Hàn Băng, đột nhiên không tiếp tục nữa.
“Bởi vì cái gì?”
“Không có gì.”, Như Tuyên đặt hộp gấm vào tay y:”Nhớ mỗi ngày phải dùng một viên, lần đầu dùng có thể sẽ không thoải mái, về sau sẽ không còn nữa.”
Thiên hoa ngưng tuyết, bạch nhật tiêu dung…Như Tuyên đứng dậy, chầm chậm bước ra cửa.
“Như Tuyên,” Bách Lý Hàn Băng gọi theo.
Như Tuyên ngoảnh đầu lại mỉm cười, qua nhiều năm sau Bách Lý Hàn Băng vẫn còn nhớ rất rõ.
Nụ cười ôn hòa, ánh mắt ấm áp…giống như buổi tối của nhiều năm trước, lần gặp gỡ đầu tiên trong băng tuyết giá lạnh, nụ cười cùng ánh mắt ấy đã khiến y xúc động.
Sau khi Như Tuyên rời đi, Bách Lý Hàn Băng ngồi trong phòng, nhìn hộp gấm đặt trước mặt với ánh mắt phức tạp.
“Thành chủ thế nào rồi?”, một người chậm rãi bước ra từ sau bức bình phong mạ vàng thêu những đường nét vẽ nên ánh sáng mặt trời lúc bình minh:”Mọi việc không phải rất thuận lợi sao?”
“Ta cảm thấy có gì đó không đúng…Như Tuyên hắn…”
Người đó chỉ cười không nói, cầm hộp gấm lên ngửi thử. Bách Lý Hàn Băng trông ra ngoài cửa, hàng lông mày nhíu lại.
Dáng vẻ của Như Tuyên, thật sự quá bất thường…Sau này Bách Lý Hàn Băng nhớ lại, liền nghĩ tại sao khi ấy bản thân rõ ràng đã chú ý đến, nhưng lại không hề tra cứu nguyên do đằng sau sự khác thường của Như Tuyên.
Có lẽ…có lẽ vì đang trốn tránh!Trốn tránh những gì ẩn giấu phía sau nụ cười ấm áp đó…
Ngày thứ bảy sau khi có được “Thiên hoa ngưng tuyết”, Bách Lý Hàn Băng bố trí tiệc rượu trong thủy tạ ở hậu viện, sau đó cho người thỉnh Như Tuyên đến.
“Sư phụ.” Như Tuyên xuất hiện ở đầu bên kia của hành lang uốn khúc, vọng gọi từ xa.
“Đến đây đi!”, Bách Lý Hàn Băng phất tay gọi.
Khi Như Tuyên men theo hành lang tiến đến, y bào màu tím nương theo gió lướt nhẹ qua lan can, phản chiếu ánh nước, càng tôn lên nét phóng khoáng linh động trên dung mạo vốn đã thanh tú của Như Tuyên.
Bách Lý Hàn Băng nhất thời dao động, chỉ là dao động ấy đến quá đột ngột lại không có đạo lý, hiển nhiên không thể đả động quyết tâm đã có từ sớm.
“Thịnh soạn thế này?”, Như Tuyên nhìn thấy những món ăn tinh tế trên bàn, cười hỏi y:”Lẽ nào sư phụ đã chán ghét những món thanh đạm, quyết định không dùng nữa?”
“Đều là chuẩn bị cho ngươi.”, Bách Lý Hàn Băng nắm tay hắn, để hắn ngồi bên cạnh mình.
“Hôm nay trăng thật đẹp.” nương theo động tác ngẩng đầu, hắn thu lại bàn tay mà Bách Lý Hàn Băng đang nắm.
“Nhìn xà nhà cũng có thể nói đến trăng?”, Bách Lý Hàn Băng thu hồi ánh mắt sau khi ngước nhìn xà ngang ở trần nhà:”Không phải ngươi chưa uống đã say rồi chứ!”
“Rượu?” Như Tuyên cầm lấy ly rượu trước mặt ngửi thử, có phần kinh ngạc hỏi:”Đây là…”
“Ta nghe nói ở Phi Hạc sơn trang có bí truyền của tổ tiên, cất giấu rượu hoa quế đã ủ nhiều năm, nên đã thỉnh bọn họ đem cho ta một ít.”, Bách Lý Hàn Băng nói qua loa:”Trong hầm cất rượu vẫn còn không ít, ngươi có thể từ từ mà uống.”
Hảo tửu do tổ truyền của Phi Hạc sơn trang có thể nói là ngàn vàng không thể mua được, ngay cả thân phận Mộ Dung Phục Ý đặc biệt đến thế cũng chỉ xin được hai lọ nho nhỏ, xem như là đã nể mặt rồi. Nhưng trên đời này, xem ra không có thứ gì mà Bách Lý Hàn Băng muốn lại không thể đạt được…
“Đa tạ sư phụ!”, Như Tuyên cũng không vội thưởng thức, đặt ly rượu xuống bàn:”Có điều con vốn tưởng chỉ là bữa cơm bình thường, nếu biết chính thức thế này, con đã thay đổi y phục khác, đem theo lễ vật mới phải.”
“Như Tuyên, ngươi đang cười nhạo ta phải không?”
“Con nào dám?”, Như Tuyên bật cười:”Con thấy khí sắc sư phụ chuyển tốt, trong lòng rất vui.”
Sắc mặt Bách Lý Hàn Băng không còn trắng nhợt, đến cả bờ môi cũng chuyển hồng, cho thấy độc tích trong cơ thể đã dần giảm bớt.
“Bất quá nếu nói chính thức thì nên chính thức thêm một chút.”, tuy Bách Lý Hàn Băng mỉm cười, song biểu tình lại trở nên nghiêm túc:”Kì thực hôm nay ta có chuyện rất chính thức muốn nói với ngươi.”
Như Tuyên nhìn y, sau một lúc mới hỏi tiếp:”Là chuyện gì?”
“Suy nghĩ này không phải gần đây mới có, nhưng rốt cuộc không có cơ hội tốt để nói.”, Bách Lý Hàn Băng ngập ngừng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Như Tuyên, từng lời từng chữ thật chậm thật rõ:”Ta muốn nhận ngươi làm nghĩa tử.”
Như Tuyên đứng bật dậy, ghế mà hắn ngồi ngã về phía sau, phát ra âm thanh chói tai.
“Người nói cái gì?”, hắn không để ý đến sự thất thố của mình, thần tình hoảng loạn hỏi Bách Lý Hàn Băng:”Người nói…”
“Nghĩa tử.”, Bách Lý Hàn Băng lặp lại lần nữa:”Mặc dù chiếu theo tuổi tác của chúng ta, kết thành huynh đệ cũng không thành vấn đề, song chúng ta đã là danh phận sư đồ, thân phận này vẫn thích hợp hơn.”
“Thích hợp…thích hợp là có ý gì?”
“Sư đồ chung quy không thể thân mật bằng phụ tử…”, Bách Lý Hàn Băng chưa nói hết đã thấy Như Tuyên lùi lại một bước.
“Nghĩa tử?”, bờ môi hắn run run:”Nghĩa tử của Bách Lý gia?Con làm sao có phúc khí đó?”
“Ngươi không cần mang họ của Bách Lý gia ta, đương nhiên cũng không cần gọi ta là nghĩa phụ, chúng ta vẫn ở bên nhau như trước đây là được rồi.”
“Con không đồng ý!Cái gì mà như trước đây…”, thanh âm cất cao của Như Tuyên đột ngột trầm xuống:”Thật xin lỗi, tiệc rượu này con vô phúc tiếp nhận.”
Nói xong hắn vội vàng quay đầu mà đi.
“Như Tuyên!”, Bách Lý Hàn Băng gọi theo:”Ngươi đừng đi, nghe ta nói hết được không?”
Vừa nghe y gọi, cước bộ cũng tự nhiên dừng lại…thói quen này đúng là thâm căn cố đế…
“Con hiểu hảo ý của người.”, Như Tuyên không quay lại, giọng nói có phần buồn bã:”Nhưng cho dù là hảo ý, cũng không thể khiến con tiếp nhận!”
“Đương nhiên ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng.”, Bách Lý Hàn Băng đến phía sau hắn:”Như Tuyên, kì thực trong lòng ta luôn xem ngươi là huynh đệ tôn tử, tựa như người thân nhất.”
Ánh trăng sáng ngời phản chiếu trên mặt nước, Như Tuyên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân người lảo đảo.
“Làm sao vậy?”, Bách Lý Hàn Băng vội đỡ lấy khuỷu tay hắn:”Ngươi không thoải mái sao?”
“Con rất ổn!”, Như Tuyên gạt tay y ra:”Mọi việc vốn dĩ là lỗi của con, một chút cũng không can hệ đến người!”
“Ngươi nói…”, Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn mà không hiểu rõ lắm.
“Tất cả đều do con tự tìm lấy.”, Như Tuyên cười lùi lại một bước:”Sao con có thể trách người khác, chuyện này không liên quan đến ai, đều chỉ do mình con…”
“Như Tuyên!”, Bách Lý Hàn Băng nắm chặt tay hắn:”Người đừng như thế!”
“Cái gì như thế?”, Như Tuyên nhìn vào mắt y:”Con luôn là như thế!”
“Kì thực, ta…”
Sắc mặt Như Tuyên đột nhiên chuyển biến, Bách Lý Hàn Băng kinh ngạc dứt lời.
—————
*Yên tri phi phúc: xuất xứ từ “Hoài Nam Tử – Nhân Gian Huấn”, thường đi đôi với “Tái ông thất mã”.
Thời xưa ở cửa ải có một lão ông nuôi ngựa, có một hôm ngựa không thấy đâu, nhưng một năm sau có một con ngựa khỏe đã trở về. Sau khi ngựa lớn lên, con của lão Tái cưỡi thử lại bị ngựa hất xuống, gãy một chân. Sau đó tái ngoại phát động chiến tranh, nơi nơi đều kêu gọi trai tráng phục chiến, con của lão Tái vì thương tật mà được miễn. Hàng xóm không ngừng dựa vào sự việc xảy ra mà phán đoán lão Tái gặp phúc hay họa. Mà lão Tái lại có suy nghĩ “Yên tri phi phúc”, dự liệu được chuyện tốt xấu về sau. Câu chuyện lưu truyền đến nay, hậu nhân dùng câu “Yên tri phi phúc” để dùng vào một số trường hợp, tỷ dụ nếu nhất thời bị tổn hại nào đó không hẳn là chuyện xấu, có lẽ về sau sẽ vì họa mà được phúc.
*Ngôn niệm quân tử, ôn kì như ngọc.
Tại kì bản ốc, loạn ngã tâm khúc
Xuất xứ từ “Tiểu Nhung”, miêu tả nỗi nhớ của người phụ nữ khi phu quân xuất chinh tây nhung. Trong thơ nói đến nỗi nhớ sâu sắc của người phụ nữ, nhưng đa phần lại ca ngợi trượng phu, cũng vì thế mà nỗi tương tư càng sâu đậm, đồng thời cũng biểu hiện sự an ủi trong nội tâm.