Vì ngăn cản nàng lại chạy loạn khắp nơi, thậm chí hắn còn ra lệnh, mọi người phải đề cao cảnh giác, gia tăng trông chừng chặt chẽ từng hành động của nàng, không cho phép nàng lại gần bất kỳ con ngựa nào, lại càng không cho phép đánh mất nàng một lần nữa.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Để nàng đánh cắp một con ngựa đã là một sự sai sót không tầm thường. Hơn nữa nàng còn là một ‘Thần Lực’, nếu lại để một người có sức mạnh cường bạo như nàng đây cưỡi ngựa đi khắp nơi, ngộ nhỡ rơi vào tay quân địch, bị người lợi dụng, khẳng định hậu quả sẽ không thể nào lường nổi.
Ấn Tâm mới vừa bước ra khỏi thạch ốc thì lập tức cảm thấy một bầu không khí khác thường.
Không biết có phải nàng nhạy cảm quá mức hay không, nhưng nàng cảm thấy mỗi người trong nông trường đều giống như lén lút nhìn nàng. Chẳng qua nói đi nói lại, cái loại cảm giác quái dị này không phải là gặp lần đầu. Từ hơn nửa tháng trước, sau khi Thú Tướng quân ra lệnh không cho nàng đi bất cứ nơi nào, mọi người trong nông trường đều đối xử với nàng đặc biệt ‘yêu thương’.
Bất kể nàng tản bộ nơi nào trong nông trường, nhất định bên người sẽ xuất hiện một, hai người, tươi cười hỏi nàng muốn đi đâu, giống như rất sợ chỉ cần sơ ý một chút, nàng sẽ trộm ngựa bỏ đi.
Ôi, thật ra khó trách bọn họ khẩn trương như thế. Dù sao thiếu chút nữa nàng đã làm tổn thất một con ngựa tốt của bọn họ. Đối với chuyện này, nàng thật sự xin lỗi, rất xin lỗi. Vì để sám hối, nàng còn tự nhốt mình suy nghĩ. Chỉ là ——
Chỉ là có phải bọn họ vẫn còn tức giận hay không?
Lắc lắc bàn tay nhỏ bé, nàng rụt rè nhìn về phía trước, vừa đúng lúc nhìn thấy một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, đang cầm một chiếc búa lớn, len lén nhìn nàng. Nàng biết tên hắn là Thạch Tam Giang, chuyên môn phụ trách chăm sóc ngựa, lúc nhàn rỗi thì sẽ phụ giúp bổ củi. Tiểu Hoa chính là do hắn trị liệu.
“Ấn cô nương, tản bộ à?” Thạch Tam Giang chào đón trước, chiếc búa trong tay vừa bổ xuống, thanh củi cứng rắn vỡ thành hai mảnh trong nháy mắt.
“Ách… đúng vậy.” Nàng vừa trả lời, vừa cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn, xác định hắn không có dấu hiệu vẫn còn tức giận, thì tiến lại gần.
“Tuyết đã ngừng rơi mấy ngày, khí hậu cũng ấm dần, rất thích hợp đi tản bộ.” Thạch Tam Giang thử tìm đề tài.
“Vâng, đúng vậy.”
Hắn cười tít mắt hỏi: “Vậy ngươi tính tản bộ tới nơi nào?”
“Chuyện này… À, nếu có thể, ta muốn đi chuồng ngựa…”
"Chuồng ngựa? !" Sắc mặt Thạch Tam Giang biến đổi. “Tại sao ngươi muốn đi chuồng ngựa?” lꝢ€quɣɖɷɳ Hắn nắm chặt búa, nên hỏi kỹ càng, mệnh lệnh của Tướng quân còn văng vẳng bên tai. Ai mà biết tiểu nha đầu này đang suy tính cái gì.
“Ách… không phải vậy. Ta chỉ muốn đi thăm Tiểu Hoa…” Thấy vẻ mặt khẩn trương của hắn, nàng vội vàng giải thích: “Tiểu Hoa chính là con ngựa bị ta trộm đi … ách … Ta nghe nói nó bị thương, cho nên muốn thăm nó, tuyệt đối không phải muốn…”
Không đợi nàng nói hết lời, Thạch Tam Giang lập tức cười khan nói: “Sáng sớm ta mới tắm rửa xong những con ngựa kia. Bây giờ lông vẫn còn chưa khô, nếu lúc này mở cửa chuồng ngựa thì đám ngựa sẽ bị cảm lạnh mất.”
À, nàng biết rồi.
Tuy rằng đại thúc nói chuyện uyển chuyển, nhưng nàng biết được đó chỉ là viện cớ. Quả nhiên bọn họ đề phòng nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xìu xuống, chán nản đá lên gỗ vụn dưới chân, hiểu được trong thời gian ngắn, chỉ sợ mình sẽ không gặp được Tiểu Hoa. Nhưng nếu không thể gặp mặt Tiểu Hoa, nàng có thể làm gì được chứ?
Từ ngày đó trở đi, sau khi Thú Tướng quân nổi trận lôi đình, nàng không dám quấn quít bên cạnh nói muốn bảo vệ hắn nữa. Ngay cả lúc ăn cơm, nàng cũng chọn ăn trong thạch ốc, sợ mình không cẩn thận, lại làm phiền chọc giận tới hắn.
Nhưng mà nói đi nói lại, thoáng chốc mùa Đông cũng qua thật nhanh, cả ngày hắn bận rộn chả thấy bóng người.
Ngoài chuyện tu sửa tường thành phương Bắc, nghe nói hắn còn phải chỉ huy chuyện xây dựng lại quặng mỏ Mao Sơn. Trừ chuyện này ra, chuyện mua bán trâu bò của nông trường, thu chi ngân sắc của Khắc Ngân phường, cũng đều dựa vào quyết sách của hắn. Chỉ là tuy rằng hắn đi sớm về trể, nhưng không xảy ra chuyện lớn gì…
Ôi, chẳng lẽ nàng quả thật là tai tinh sao? Chỉ cần nàng cách xa hắn, hắn mới có thể được bình yên vui vẻ…
Bộp!
Búa lớn chẻ xuống, một miếng củi nhỏ đột nhiên văng tới bên cạnh đôi ủng lông, phản ứng đầu tiên của Ấn Tâm là sửng sốt, sau đó dùng sức lắc đầu.
Ghét, nàng không thèm suy nghĩ nữa! Bất kể nàng có phải là tai tinh hay không, nàng cũng phải tìm chút chuyện để làm mới được. Gây ra nhiều phiền toái như vậy, nàng phải nghĩ cách đền bù mới được.
“Đại thúc, ta… ta —— ta giúp ngươi đốn củi được không?" Nắm làn váy, nàng lắp bắp hỏi.
"Đốn củi? !" Giống như nghe được tin tức kinh người, Thạch Tam Giang lập tức ôm đầu mình, nhảy dựng lên.
“Đúng vậy.” Ấn Tâm gật mạnh đầu. Nàng có sức mạnh, nàng có thể phụ một tay làm việc nặng.
Thạch Tam Giang lắc đầu liên tục.
Hắn không phải hoài nghi năng lực của nàng, dù sao nàng cũng là thần lực mà. Nhưng hắn đã từng tự mình chứng kiến sự ‘chuẩn xác’ hỏng bét của nàng. Thiếu chút nữa hắn cũng muốn ‘tự mình thể nghiệm’, nếu nàng sơ ý một chút, tự chặt đứt tay chân mình, Tướng quân không chém đầu hắn mới là lạ!
“Không được, không thể nào!” Theo bản năng, hắn dấu cây búa ra sau lưng, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm tủi thân trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn lại vội vàng nói thêm: “Ách… Ý ta là, loại chuyện nặng nhọc nên để cho ta thì tốt hơn. Nếu ngươi buồn chán thì có thể đi phụ xúc tuyết đi.”
“Nhưng hôm qua ta đã hỏi qua Lỗ đại thúc, Lỗ đại thúc cũng không cần ta phụ.” Ấn Tâm khổ sở nói.
Bởi vì hắn giống như ta, sợ ngươi xúc luôn chân của mình!
Thạch Tam Giang cười gắng gượng, đề nghị chuyện khác: “Vậy thì thôi ngươi đi phụ vắt sữa đi. Nhìn kìa, chính là những con dê trong chuồng đấy.” Vắt sữa an toàn mà phải không? Không búa không xẻng, chắc nàng sẽ không gây tổn thương cho bản thân đâu nhỉ?
Ấn Tâm lại lắc đầu: “Ngày hôm qua ta đã hỏi qua Phương đại thúc, nhưng hắn nói một mình hắn là được rồi.” Ngừng lại một chút, mặt nàng lộ ra vẻ khó khăn, bổ sung: “Hắn giống như rất lo lắng, sợ ta làm chuyện gì không tốt đối với con dê.”
Không, hắn chỉ sợ ngươi lỡ tay bóp chết con dê mà thôi!
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Thạch Tam Giang thật hết cách rồi.
Xa xa, vừa đúng lúc Tiết đại nương xách một giỏ xanh um từ trong phòng bếp đi ra, sắc mặt hắn vui vẻ, vội vàng nói: “
Nơi xa, Tiết đại nương đúng lúc đang cầm một giỏ xanh miết từ trong phòng bếp đi ra, hắn sắc mặt vui vẻ, vội vàng lại nói: "À, Tiết đại nương ngươi đang chuẩn bị nấu cơm kìa, không bằng ngươi đi giúp bà ấy đi.” Đúng rồi, nữ nhân nên được nữ nhân chăm sóc. Một đấng mày râu như hắn thật khó ứng phó.
Nấu cơm?!
Khuôn mặt nhỏ sáng lên, Ấn Tâm nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Từ sau khi tới nông trường, nàng chưa làm đúng một chuyện gì. Nhưng nàng biết nấu cơm, hơn nữa chưa từng làm sai!
Nếu đại nương nguyện ý để nàng giúp đỡ, nàng sẽ không buồn bực rồi phát hoảng. Hơn nữa… nói không chừng, nàng có thể lợi dụng phương pháp này, đền tội với Thú Tướng quân. Nếu thuận lợi, còn có thể khiến hắn hết giận.
“Vậy thì ta đi hỏi đại nương có cần ta phụ một tay hay không?” Chỉ về hướng phòng bếp, nàng lật đật nói.
“Được, vậy ngươi đi nhanh đi, mau đi.” Vẫy tay, Thạch Tam Giang vội vàng tiễn khách.
Khi Đông Phương Thú Thiên trở lại nông trường, hắn lập tức cảm nhận một cách nhạy bén, không khí trong nông trường có chút không giống nhau.
Tuy rằng mỗi người đều canh giữ đúng cương vị của mình, nhưng rõ ràng là vẻ mặt của mỗi người đều lộ ra chút khác thường.
Có người nhìn ra vô cùng hưng phấn, có người thì vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, có người thì lại ôm bụng sốt ruột, liên tục ngoảnh mặt nhìn về hướng phòng bếp. Có nhiều mùi vị thức ăn mê người lại xa lạ không ngừng phiêu tán từ bên trong truyền ra.
“Ưm, đây là mùi vị gì? Thơm quá!” Tưởng Hổ cũng phát hiện ra mùi thơm này, trong bụng lập tức truyền ra tiếng kêu lộc cộc, trong nháy mắt, trong miệng tràn đầy nước miếng.
“Hay là Tiết đại nương học được món ăn mới? Thật tốt quá, lão tử đang đói tới nổi có thể nuốt hết cả đầu dê đấy!” Lão Mạc đi theo vỗ vỗ bụng.
Hai người nhìn nhau, tiếp theo chen lấn đi về hướng nhà bếp. Nhưng hai người vừa mới chạy được vài bước thì lập tức lộn trở lại, gãi gãi hàm, ngượng ngùng nhìn về phía Đông Phương Thú Thiên.
“Tướng quân, đi chung chứ?”
“Ta còn có chuyện bận rộn, các ngươi đi trước.” Giũ tuyết trên áo choàng xuống, Đông Phương Thú Thiên không vội đến phòng bếp dùng cơm, mà lại hướng thạch ốc phía Nam đi tới.
Hai người lập tức chú ý, phương hướng kia chính là chỗ ở của Ấn Tâm, không khỏi cười thầm, tiếp tục đi về hướng phòng bếp.
Đêm đông phương Bắc đen kịt, không thấy trăng sao. Mặc dù nông trường có vài nơi đốt lửa lên, nhưng có vài chỗ địa hình quanh co, vẫn phải dựa vào ánh đèn chỉ dẫn mới có thể thông qua thuận lợi. Chẳng qua Đông Phương Thú Thiên lại không có sự lo ngại này.
Cho dù trong bóng tối, hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi vật. Dọc theo đường đi, hắn im lặng tránh né chuồng ngựa, tảng đá lớn, còn có binh sĩ bởi vì mắc tiểu mà xông thẳng về phía trước, thuận lợi không bị cản trở đi đến một loạt thạch ốc phía trước.
Trong đó có một thạch ốc không đốt đèn, trong nhà tối thui yên tĩnh. Thế nhưng hắn lại không chút do dự, nhanh chóng kéo cánh cửa ra, vén màn nỉ lên, bước nhanh vào, chỉ là sau đó không lâu, lại nhanh chóng đi ra.
Hắn cau mày, dựa theo đường cũ, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía phòng bếp.
“Tướng quân!” Trong phòng bếp, Tưởng Hổ lập tức phát hiện Đông Phương Thú Thiên, từ bên trong vọt ra cái đùng. “Ngài tới vừa đúng lúc, đêm nay có đồ ăn ngon đặc biệt, ngài mau nếm thử một chút!” l€quɣɖɷɳ Vung ra một cái đùi cừu nướng mập mạp, hắn vừa nói vừa nhai ngon lành.
“Thế nào? Ý của người là, lúc trước đồ ăn của lão nương nấu thật khó ăn, phải không hả?” Cầm theo ngọn đèn, Tiết đại nương đột nhiên xuất hiện từ trong một con đường nhỏ bên cạnh, thái độ cười như không cười.
“Ý ta không phải như vậy.” Tưởng Hổ ăn như hổ đói, nuốt miếng thịt xuống, trên mặt không có chút hối hận nào. “Ta chỉ cảm thấy đồ ăn hôm nay thật khác lạ, mùi vị rất hấp dẫn…Ôi! Dù sao đi nữa, chính là ăn ngon tới mức người ta muốn khóc. Tướng quân, ngài mau nếm thử, bảo đảm ngài ăn xong sẽ ghiền!”
“Tội gì phải giành đồ ăn với các ngươi, đồ ăn của Tướng quân đã được chuẩn bị sẳn, ở trong thạch ốc của Tướng quân đấy!” Tiết đại nương chống nạnh nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt rồi.” Tưởng Hổ cũng không so đo bên nặng bên nhẹ với Tiết đại nương, nhún vai, xoay người, chạy vọt vào đại sảnh tiếp tục tranh giành đồ ăn.
Nam nhân phương Bắc hiếu chiến, hôm nay tự nhiên lại thể hiện trên bàn ăn. Xuyên qua khe hở của màn nỉ, chỉ thấy một đám đàn ông cầm đũa trúc đoạt lấy đồ ăn trên bàn. Có người lại thấy dùng đũa không được, trực tiếp dùng tay để giành.
Tiếng cười thắng lợi lẫn tiếng chửi rủa thất bại không ngừng xuyên qua màn nỉ, truyền đến bên tai Đông Phương Thú Thiên. Thậm chí hắn còn nghe được có người té từ trên ghế xuống, nhưng hắn lại không để ý. Hắn chỉ để ý duy nhất một người ——
"Nàng ăn rồi?"
Đương nhiên Tiết đại nương hiểu được chữ ‘nàng’ từ trong miệng hắn là chỉ người nào.
“Đó là đương nhiên. Chỉ là nha đầu kia bận rộn cả ngày, sợ rằng quá mệt mỏi, hiện tại chắc đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi.” Cuối cùng, bà còn cười tít mắt, chủ động báo cáo hành tung của Ấn Tâm.
Mặc dù trận chiến Thương Lang đại hoạch toàn thắng, nhưng vì gấp rút củng cố biên phòng, tu sửa tường thành, nửa tháng nay, Tướng quân bận rộn đến nổi gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng lúc nào trong lòng cũng nhớ thương tiểu nha đầu này, phải xác định nàng ăn no, mặc ấm, không sao, rồi mới nghĩ đến bản thân.
“Nàng không có trong phòng.” Đông Phương Thú Thiên căng thẳng nói xong, mày kiếm bỗng chốc cau lại, thái độ đè nén lạnh lùng giống như ngày ấy nhìn nàng bị quân Thương Lang bao vây.
“Không có trong phòng?” Tiết đại nương kinh ngạc nhướng mày. Suy nghĩ một lát, không khẳng định lắm, nói: “À, chắc là nha đầu kia đang đợi trong phòng ngài thì phải?”
“Nàng sẽ không chủ động đi tìm ta.” Hắn lạnh lùng khẳng định.
Kể từ hôm nàng khóc muốn rời khỏi nông trường, nàng đã không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa. Nàng không giống như lúc mới tới nông trường, tìm tất cả mọi cách để tiếp cận hắn, ngược lại bắt đầu tránh né hắn. Rõ ràng là hắn đã dọa hỏng nàng rồi.
“Vậy cũng chưa chắc.” Tiết đại nương cười một cách thần bí. “Thức ăn hôm nay là do nàng chủ động yêu cầu mang đến phòng cho ngài. Nàng còn sợ ngài về trễ, thức ăn sẽ nguội, đặc biệt bưng thức ăn đến phòng bếp hâm nóng lại một lần rồi đấy.”
Tròng mắt thâm thúy lập tức nhìn về phía Tiết đại nương. Dưới ánh lửa lấp lánh, ánh mắt thâm đen hình như thoáng qua vẻ ấm áp.
“Trong phòng bếp đều là dầu hỏa, cẩn thận đừng khiến nàng bị thương.” Mặc dù tâm tình trở nên tốt hơn, hắn vẫn không quên dặn dò.
“Xin Tướng quân yên tâm. Tài nấu nướng của nha đầu kia thật tinh xảo. Không những không có sai sót, ngược lại rất lợi hại! Bất kể là kỹ thuật xắt rau hay khả năng nấu nướng, tất cả đều được luyện đến mức xuất thần nhập hóa. Tất cả mọi người trong phòng bếp đều nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa.” Nói đến biểu hiện hôm nay của Ấn Tâm, Tiết đại nương không nhịn được, giơ ngón tay cái lên.
Vốn là khi tiểu nha đầu kia nói muốn giúp đỡ, bà còn lo lắng nàng sẽ tự gây tổn thương cho mình, cho nên luôn phân tâm chú ý đến nàng. Không ngờ động tác của nàng lại lưu loát, cho dù là vo gạo, rửa rau, tốc độ đều nhanh kinh người.
Thấy nàng rất có cách thức, giống như rất có hứng thú với chuyện bếp núc, cho nên bà đã bạo gan để nàng cầm dao xắc đồ ăn. Kết quả tất cả đều nằm ngoài dự liệu của bà.
Bàn tay nhỏ bé tùy ý vung vài cái, rau xanh cắt thành từng đoạn, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì độ dài của rau y hệt như nhau.
Không chỉ có rau tươi, ngay cả sở trường cắt thịt cũng rất bài bản. Một miếng thịt bò lớn có xương, chỗ nào là thịt, chỗ nào là xương, thịt chỗ nào thích hợp để chiên, thịt chỗ nào thích hợp để luộc, nàng đều rành mạch. Chỉ hai ba lần rạch dao là có thể phân chia, rửa sạch nửa mảng thịt bò.
Không cần biết là thái mỏng hay thái hạt lựu, cục thịt lớn nhỏ đều nắm vững chính xác không sai chút nào. Thậm chí nàng còn thấu hiểu phải cắt thớ thịt ngang thì miếng thịt mới mềm mại.
Ngay cả một đầu bếp lão luyện như bà đây còn phải tự than không thể so sánh với tuyệt kỹ dùng dao như vậy. Hơn hết, khiến bà trợn mắt há hốc miệng, chính là ‘thần lực’ ghê gớm của nàng.
Nàng đơn giản dùng một tay để nhấc lên cái chảo sắt mà phải cần hai người mới nâng lên nổi. Hơn nữa, nàng còn có thể lưu loát lật nồi, chưa tới một canh giờ, phần lượng thức ăn của cả trăm người đều được mang hết lên bàn dưới bàn tay ‘thần’ xào nấu của nàng.
"Còn nữa nghen!" Mặt mày Tiết đại nương hớn hở nói tiếp, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu. “Nha đầu kia còn lén lút hỏi ta ngài thích ăn đồ ăn gì, khẩu vị ra sao, rồi làm cho ngài sáu món ăn ngon rồi, ngài đi nếm thử chút đi. Bảo đảm sau khi ngài nếm xong, nhất định sẽ khen nha đầu này không dứt miệng.” Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phòng bếp còn có chuyện phải làm, thuộc hạ đi trước đã.”
Cầm theo ngọn đèn, Tiết đại nương biết điều khom người cáo lui. Đông Phương Thú Thiên gật đầu, không giữ bà lại. Sau khi bà đi rồi thì hắn xoay người đi về phía thạch ốc của mình.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như thường, nhưng bước chân lại nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu sau thì đã tới trước cửa thạch ốc.
Ánh đèn ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu ra ngoài, con ngươi đen sâu thẫm thoáng hiện lên chút ánh sáng, sau đó hắn vén nhanh tấm màn nỉ lên…
Không có người!
Dưới ánh đèn, ngoài trừ một bàn toàn thức ăn đang bốc khói lẫn hương vị thơm ngon ra, trong phòng không hề có người. Mày kiếm khẽ nhếch lên, thân hình cao lớn bỗng dưng chuyển động, ánh mắt sắc bén hướng về phía góc tối kia.
“Aaa!”
Một tiếng kêu nhỏ, một bóng dáng bé bỏng vội vàng co người, rút vào phía sau thạch ốc.
Cho dù không đủ ánh sáng, nhưng Đông Phương Thú Thiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, bóng dáng lén la lén lút kia là ai.
“Ra đây!”
Hắn ra lệnh một cách nghiêm khắc, giọng nói tràn đầy quyết đoán, nghe trong đêm càng cảm thấy khiếp người.
Núp phía sau thạch ốc, Ấn Tâm sợ tới mức trái tim co thắt lại. Thật đúng là một mệnh lệnh, một động tác, nhanh chóng duỗi chân bước về phía trước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng lại thụt chân trở về.
Á, không được không được, nàng không thể đi ra. Tay chân nàng vụng về, làm chuyện gì cũng không xong, nếu không cẩn thận nói sai, hoặc làm không đúng, nhất định hắn sẽ nổi giận nữa cho mà xem.
Nàng không muốn lần nào cũng chọc giận hắn, lại càng không muốn hắn cảm thấy nàng phiền phức. Đợi đến khi nàng quen với cuộc sống nơi này, có thể giải quyết chu toàn tất cả những trở ngại khó khăn, nàng nhất định sẽ xin lỗi hắn một cách đàng hoàng.
Bưng tô canh gà nóng mới vừa hâm lại, Ấn Tâm khẩn trương đứng im tại chỗ, một hồi lâu mới hạ quyết định, mình nên rời khỏi đây trước. Chỉ là có ai ngờ được, nàng vừa mới bước chân ra thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức tường cao lớn, nhất thời phản ứng không kịp, cả người nàng đâm sầm vào nó.
Canh gà trong chén sứ chao đảo kịch liệt, thoáng chốc muốn tràn ra miệng chén, hất lên bàn tay nhỏ bé ——
"Cẩn thận."
Chỉ mành treo chuông , một bàn tay dán lên eo của nàng, bình tỉnh ổn định thăng bằng cho nàng. Còn một bàn tay khác thì nhanh chóng nhận lấy chén canh, lật chuyển vài cái, thu hết toàn bộ nước canh sắp tràn ra ngoài vào lại trong chén.
Nhìn thấy động tác thu thập canh hỗn loạn khiến người hoa mắt làm nàng vừa mừng vừa sợ, vỗ tay đôm đốp. Nhưng trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Ưm, vách tường làm sao biết thu thập canh? Hơn nữa giọng nói vừa rồi nghe rất quen tai!
Đầu nhỏ cứng ngắc từ từ ngẩng lên, quả nhiên phát hiện, trước mắt mình không phải là bức tường, mà là một người, hơn nữa người này không phải ai khác, chính là người nàng tránh né còn không kịp ——
"Thú Tướng quân? !" Dưới ánh mắt đen thẫm chăm chú, da đầu Ấn Tâm tê dại, cả người hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?” L êQuɣĐ©Ω Hắn lạnh giọng hỏi, toàn thân tỏa ra hơi thở không vui. Tuy rằng không gầm thét ầm ĩ, nhưng thái độ của hắn quá lạnh lùng, ngược lại khiến người ta sợ hãi.
"Ách. . . . . . Ta. . . . . ."
"Ngươi đang trốn ta." Hắn nói một cách khẳng định, chân mày nhíu chặt lại.
“Trốn ngươi? Ta ta ta… ta không có…” Không ngờ hắn lại tức giận, trong lòng nàng co rụt lại, nào dám tự nhận mình đang trốn hắn. “Ta chỉ là… chỉ là… đúng rồi, bởi vì canh bị nguội, cho nên ta muốn trở về phòng bếp hâm lại…”
“Nó đủ nóng rồi.” Hắn cắt ngang lời không lưu tình, ánh mắt sâu thẫm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng hốt của nàng.
Mặc dù hắn đã sớm phát hiện hình như nàng đang cố tình giữ khoảng cách với hắn, nhưng tận mắt chứng kiến nàng đang trốn tránh hắn, khiến hắn giận dữ khó có thể giữ được bình tĩnh.
“Ách!” Lời nói dối bị vạch trần, trong lòng Ấn Tâm lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
Nàng chột dạ cúi đầu, vừa mới nghĩ cách làm thế nào để giải thích thì lại phát hiện khoảng cách hai người thật gần với nhau.
Thì ra mới vừa rồi vì phải ổn định cơ thể của nàng, đồng thời không để nàng bị canh nóng làm bị thương, hắn không thể làm gì khác hơn là kéo nàng che chở ở trước ngực. Chỉ là nàng đang lo lắng hốt hoảng, cho nên không phát hiện tư thế hết sức thân mật của hai người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như bị phỏng, nàng vội vàng đưa hai tay đẩy cánh tay hắn ra, xấu hổ muốn lùi về phía sau, không ngờ hắn lại không cho phép.
Cánh tay của hắn giống như sợi dây thừng bằng sắt thô nhám, trói chặt nàng trước ngực hắn. Cho dù nàng giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.
Sức mạnh cường thế không thể tưởng tượng của hắn khiến nàng kinh ngạc, mắt mở to, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ngượng ngùng, gò má đỏ au.
Ngoại trừ sư phụ ra, nàng chưa bao giờ kề cận một người đàn ông ở một khoảng cách gần như vậy… ách, đương nhiên bốn người đàn ông bẩn thỉu của quân Thương Lang là ngoại lệ.
Khi bọn hắn tới gần nàng, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi và ghê tởm. Nhưng với hắn thì không giống nhu vậy.
Tuy rằng sức lực của hắn mạnh mẽ, nhưng chưa từng khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Mặc dù ánh mắt của hắn thường xuyên khiến nàng không biết phải làm sao, nhưng lại chưa từng khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Ngược lại lúc nàng tiếp cận hắn, trái tim sẽ không tự chủ được mà nhảy loạn xạ. Ngay cả nhiệt độ cũng tăng lên vùn vụt ——
Vuốt vuốt bộ ngực phập phồng kịch liệt, gần như nàng không thể áp chế sóng triều thẹn thùng đang dâng trào trong lòng, đành phải bất lực cúi đầu van xin.
“Xin người… xin ngươi buông ta ra…”
“Không.” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Hả? Làm sao ngươi có thể như thế?” Không ngờ hắn sẽ cự tuyệt, nàng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa thẹn thùng vừa lúng túng, tiếp tục đẩy ra. Tuy rằng sinh sống nhiều năm trong Tiếu Tiếu cốc, nhưng nàng vẫn hiểu rõ, giữa nam và nữ không nên ở gần nhau như vậy.
“Ngươi sợ ta?” Nhìn gương mặt nhỏ nhắn như đóa hồng e lệ kiều diễm, từ đầu tới cuối hắn như tảng đá bất động. Tay phải đặt trên eo nàng cũng chưa từng dao động, chỉ có đôi mắt đen thẫm lóe lên tia sáng nan giải.
“Cái gì?” Nàng nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao đã đổi đề tài rồi.
“Trả lời câu hỏi của ta.” Hắn xiết chặt vòng tay, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. “Ngươi thật sự sợ ta?” Hắn ép hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Dưới ánh mắt soi mói của hắn, tuy nàng thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cũng bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, vì thế nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta… ta… ta chỉ sợ lúc ngươi nổi giận mà thôi.” Nàng vừa trả lời, vừa len lén nhìn hắn, chỉ sợ mình lại chọc hắn không vui.
Chỉ là rất dễ nhận thấy, sự lo lắng của nàng là dư thừa. Bởi vì sau khi nàng thành thật trả lời, hình như khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc trước mặt dịu đi không ít.
“Vậy lúc không nổi giận thì sao?” Hắn tiếp tục hỏi, sâu trong ánh mắt không thấy đáy, hai ngọn lửa đỏ dấy lên hừng hực, nhìn thẳng gương mặt kiều diễm của nàng.
“Lúc không, không nổi giận?” Nàng hoang mang hỏi lại, không hiểu ý của hắn là gì. Nhưng trực giác của nữ nhân lại khiến nàng mẫn cảm, nhận ra ánh mắt thay đổi của hắn.
Ôi, tại sao hắn cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy? Giống như nàng là món ăn gì ngon lắm.
Nụ cười tươi đẹp hiếm có không kiềm chế được hiện lên gương mặt nhỏ nhắn. Dưới ánh mắt nóng rực chăm chú của hắn, một luồng ý tưởng đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể nàng. Theo bản năng, nàng lè cái lưỡi ướt át ra, liếm liếm đôi môi khô khốc.
“Giống như thế này.” Đông Phương Thú Thiên vô cùng tốt bụng, tự mình giúp nàng nêu ra ví dụ giải thích rõ ràng.
Hắn cúi đầu, không hề báo trước, bao phủ đôi môi đỏ mọng của nàng. Vòng tay rắn chắc vẫn không nể tình, ôm chặt nàng trước ngực, chuẩn xác cảm thụ được sự mềm mại của nàng.
Đầu tiên là hắn liếm láp đôi môi non mềm như cánh hoa thơm của nàng, dụ nàng từ từ thả lỏng thân mình, tiếp theo cạy mở hàm răng của nàng ra, xông thẳng vào khoang miệng, bắt giữ chiếc lưỡi trốn chạy của nàng.
Mặc kệ sự trốn tránh của đầu lưỡi, hắn bá đạo cuốn lấy nàng, tùy tiện lật chuyển khuấy động, vừa thưởng thức sự vụng về, vừa mút hết tất cả tươi ngọt của nàng.
Lợi dụng sức chiến đấu siêu quần tuyệt luân, hắn hoàn toàn đánh hạ nàng. Mà Ấn Tâm không hề có kinh nghiệm chiến đấu, bị tập kích bất thình lình, liền bại trận ngay lập tức.
Thậm chí nàng còn chưa kịp phản kháng thì đã bị sự khiêu khích của hắn xâm lược, không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh mà ngay cả nàng nghe được cũng phải đỏ mặt…
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Đông Phương Thú Thiên cũng thỏa mãn, buông miệng nhỏ của nàng ra.
“Ta đối với ngươi như vậy, ngươi có sợ không?”
Chỉ là khó khăn như vậy mới lấy lại được tự do cho cái miệng nhỏ nhắn, nhưng Ấn Tâm lại không thốt ra được lời nào, còn không dám mở mắt ra, chỉ có thể dựa vào người hắn xụi lơ, cả người nóng rang, hơi thở gấp gáp.
Ưm, thật mắc cỡ, thật mắc cỡ mà! Vì sao hắn lại không nói lời nào mà đột nhiên ăn sống cái miệng của nàng vậy? Nàng cũng không phải là thức ăn, hơn nữa cơm tối của hắn rõ ràng đã bày ra trong phòng của hắn rồi mà.
Ôi, chẳng lẽ hắn giống như người của Thương Lang quốc, có thói quen ăn thịt người?
Nhưng mà ‘phương pháp thưởng thức’ của hắn không hề đau đớn, mà lại khiến cho nàng có chút cảm giác khẩn trương e lệ, có chút choáng váng nóng ran, còn có thêm chút vui vẻ và động lòng…
“Đứng lại! Trả lại đùi dê cho ta!”
Trên đường nhỏ của một thạch ốc khác, một gã tiểu binh bỗng nhiên chạy vèo qua. Ngay sau đó, một tên binh lính khác đuổi theo sau lưng của hắn, hai người một trước một sau, la hét ầm ĩ.
Sự việc xảy ra bất thình lình ngoài ý muốn, khiến Ấn Tâm còn có chút mơ màng mở choàng mắt ra.
Trời ơi! Nàng đang làm gì thế? Hắn vừa làm cái gì?
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực, nàng giống như con tôm vừa được cứu sống, nhảy bắn ra khỏi ngực hắn. Nàng không thể tin tưởng được mình lại có thể dán chặt vào người hắn trước mặt mọi người, thậm chí còn không biết xấu hổ lùi lại. Hắn đối với nàng… làm…
Cái miệng nhỏ nhắn phát ra càng ngày càng nhiều tiếng kêu kinh sợ. Ấn Tâm xấu hổ đến mức toàn thân như phát lửa.
Nhìn thấy hắn cau mày lại, đưa tay muốn kéo mình trở về, sự thẹn thùng lại khiến nàng đỏ mặt, liên tục lùi về phía sau, sau đó xoay người bỏ chạy như một làn khói.
Ôi, hic, đáng ghét! Nàng không còn mặt mũi nhìn người rồi.