Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Dưới ánh chiều tà chiếu xuống, mặt trời phía Tây đỏ rực như một ngọn lửa. Cầm một đống xiêm y đã được giặt giũ sạch sẽ, Tiết đại nương vén màn nỉ, không một tiếng động đi vào bên trong thạch ốc của Đông Phương Thú Thiên.

Sau khi cất xếp xiêm y vào trong tủ quần áo, bà lập tức đi đến bên giường, nhìn Ấn Tâm đang ngủ say sau màn lụa, không khỏi cau mày lại.

“Ôi, tại sao còn chưa tỉnh lại?” Vén màn lụa lên, bà đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán nàng. Sau khi xác định nàng không bị sốt, cũng như xác định lo lửa dưới giường đủ than thì mới hạ màn lụa, quay người đi.

Ngoài phòng, Đông Phương Thú Thiên và nhóm người Tưởng Hổ, lão Mạc đang thảo luận chuyện thu chi dê bò và mua sắm ngày tết.

Bà đợi ba người dừng lại mới mở miệng chen vào nói: “Tướng quân, ta xem trời đã không còn sớm, có nên đánh thức nha đầu kia không?”

“Để nàng ngủ.” Đông Phương Thú Thiên không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn sổ sách trong tay.

“Đã cách thời gian uống thuốc nửa canh giờ rồi.” Tiết đại nương lo lắng nhíu mày.

“Nàng đã uống rồi.”

“Uống rồi?” Tiết đại nương sửng sốt, không hiểu. Một tiểu nữ nhân trước sau như một ngủ mê không tỉnh, làm thế nào uống thuốc được?

Lão Mạc và Tưởng Hổ ở bên cạnh cũng không hiểu, vẻ mặt hoang mang. Ba người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, suy nghĩ một hồi lâu, mới chợt bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười.

Ôi trời, bọn họ cũng thật ngốc. Chính là chủ nhân không còn cách nào khác mới tự mình cho uống thuốc. Dĩ nhiên là cần sự giúp đỡ của Tướng quân, dùng phương pháp ‘ăn’ thuốc đặc biệt đấy.

Chẳng trách Tướng quân có thể bình thản an nhàn ngồi ở đây bàn luận thương sự. Thì ra đã sớm nắm vững ‘bí quyết’, xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi.

Ha ha, thật không hổ danh người ta gọi là Thú Tướng quân anh minh thần võ, đã làm chuyện gì thì quyết đoán đến cùng.

Chẳng những dưới mắt biết bao nhiêu người, can đảm cướp đi trong sạch cô nương nhà người ta. l€quɣ₯©ɳ Sau khi ôm người trở về, cũng không sợ người ta bắt gặp cô nương kia ‘quần áo xốc xếch’, cuối cùng, thậm chí còn quang minh chính đại ôm người về phòng mình, dùng hành động trực tiếp nhất, công khai chủ quyền.

Kỹ xảo tác chiến nhanh gọn chuẩn xác như thế quả thật khiến người xem phải than thở, cảm thấy không bằng.

Áp chế sự hưng phấn trong lòng, Tiết đại nương ho nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu tự nhiên nhất, hỏi: “Tướng quân, mấy ngày nữa là tết rồi, ta thấy nha đầu kia —— ách —— tiểu thư chỉ đem theo mấy bộ quần áo mùa đông. Chi bằng khi đến Gia Khẩu mua đồ tết, thuận đường chọn thêm cho tiểu thư vài bộ quần áo mới, ngài thấy thế nào?”

Đông Phương Thú Thiên lập tức đáp ứng.

“Nhớ mua thêm mấy bộ, xuân hàn se lạnh, mua thêm vài bộ áo ấm cũng được. Nếu không vừa vặn thì đến Khắc Ngân phường tìm Cao tổng quản, mô tả kiểu dáng vải vóc với hắn, hắn sẽ nghĩ cách làm dùm cho ngươi.” Ngừng lại một chút, hắn lại bổ sung: ‘Thuận đường mang mấy bộ trang sức về đây, sau này để nàng chọn lựa.”

“Vâng!” Ánh mắt Tiết đại nương sáng ngời, vui mừng lập tức gật đầu đáp ứng.

Thật tốt quá, lần này người cũng đã màng vào phòng, ‘vật đính ước’ cũng đã chuẩn bị, tiếp theo nhất định là tổ chức hôn lễ chứ gì?

Ngậm lại nụ cười, Tiết đại nương đang do dự có nên định luôn ‘ngày lành’ hay không, ai ngờ Đông Phương Thú Thiên đột nhiên giơ tay lên, ra hiệu chớ có lên tiếng.

Chỉ thấy ba người khép miệng lại, nghiêng tai nghe ngóng, bên trong thạch ốc có tiếng động vang lên.

Úi chà, xem ra chủ mẫu tương lai của bọn họ đã tỉnh lại rồi!

“Chuyện chọn mua hàng tết, các ngươi tự mình quyết định đi. Chỉ là vừa đánh Thương Lang một trận đắc thắng, công lao của các huynh đệ không nhỏ, cần phải khiến mọi người có một năm mới thật tốt. Về chuyện của nông trường thì để ngày mai bàn tiếp.” Đông Phương Thú Thiên lập tức tuyên bố cuộc thảo luận kết thúc, giao lại sổ sách vào tay lão Mạc. Sau đó cũng không quay đầu lại, xoay người đi vào thạch ốc.

Nhìn bóng dáng như gió xoáy của Đông Phương Thú Thiên, Tưởng Hổ cười hắc hắc, lập tức kéo Tiết đại nương ra giếng nước bên ngoài cách đó vài thước nhỏ giọng hỏi: ‘Tiết bà tử, lần trước ngươi nói tới đồ cưới, rốt cuộc là đã chuẩn bị xong chưa?”

“Cũng gần xong rồi. Mấy ngày nay Vương Bà đang cố gắng thi công, trong vòng một tháng thì có thể thêu xong.”

“Một tháng? Có phải chậm quá hay không?” Lão Mạc ở phía sau đuổi tới, thấp giọng, tham gia đề tài.

“Được mà, Vương Bà không chỉ may áo cưới cho chủ mẫu, còn có áo choàng đỏ cho Tướng quân nữa.” Tiết đại nương nói.

“Ái chà, ta không phải ý này. Ý ta là sau tết âm lịch năm nay, Tướng quân phải lên đường tuần tra tất cả đồn quân đóng ở biên giới của nông trường. Chờ đến lúc có áo choàng đỏ thêu hoa thì chúng ta làm gì có thời gian làm hôn sự đây?” Chau mày lại, lão Mạc lo lắng hỏi.

"Đây cũng là một vấn đề." Chớp mắt, Tiết đại nương cũng cau mày lại.

“Yên tâm đi, Tướng quân làm việc, từ trước đến giờ là tính trước làm sau. Lúc nào thì hôn sự của hắn không cần chúng ta quan tâm đây? Nếu thật sự không kịp, mang theo cả chủ mẫu và Vương Bà đi chung, không lẽ thành thân trên đường không được sao?” Tưởng Hổ thấp giọng ồn ào, ngược lại không cảm thấy chuyện này có gì khó khăn.

“À! Cách hay!” Tiết đại nương nhìn Tưởng Hổ, mặt lộ vẻ vui mừng. “Nếu còn thời gian, ta nhất định bảo Vương Bà thêu thêm một cặp gối uyên ương, còn có một bộ mền phượng hoàng, trang trí tân phòng thật tốt.”

“Đừng quên mũ phượng và khăn quàng vai nữa.” Lão Mạc nhắc nhở.

“Xem ra phải làm lớn một chút. Tướng quân cưới vợ không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải phong quang, náo nhiệt mới được.” Tưởng Hổ cho thêm ý kiến.

Dưới ánh chiều tà, ba người ngươi một lời, ta một câu, nhiệt tình thảo luận chi tiết hôn sự, nói đến mức tưng bừng vui vẻ cười to, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ấn Tâm có chịu gả cho chủ nhân của mình hay không.

Ưm, dù sao đây cũng không phải là điều quan trọng. Người cũng đã nằm trên giường của người ta, coi như gạo đã thổi thành cơm, nếu như muốn đổi ý, vậy là không giữ lời hứa rồi.

Khi Đông Phương Thú Thiên vén màn lụa lên, Ấn Tâm ở phía sau bên mép giường lập tức nhớ hết tất cả mọi chuyện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, nàng sợ đến mức quên cả động tác. Mãi đến khi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lên mắt nàng, mi nàng, nàng mới như bừng tỉnh cơn mộng, kéo chăn ấm lên trước ngực, vội vàng muốn che kín bản thân mình đi. Chỉ là nàng vừa mới nhúc nhích thì hắn đã nhanh hơn nàng một bước, khóa chặt tay nàng trên đầu giường, khiến nàng không thể động đậy.

“Có đói bụng không?”

Ngồi trên bờ giường, hắn hỏi nhẹ nhàng, giọng nói giống như hỏi thăm nàng, thời tiết hôm nay thế nào.

Hu hu, tại sao hắn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra thế? Nhưng hắn đã đối với nàng… đối với nàng…

Nhớ tới hành vi càn rỡ vượt quá khuôn khổ của hắn, nàng thẹn thùng khốn đốn hầu như không thể thốt ra lời nào. Vẻ mặt xinh đẹp dưới ánh mắt chăm chú của hắn càng lúc càng hồng, càng lúc càng tươi đẹp, đến khi đỏ bừng lên.

“Hay là ta bảo Tiết đại nương làm sẳn chút thịt dê, chờ nàng đói bụng mới ăn?” Không thèm để ý đến sự im lặng của nàng, hắn tiếp tục hỏi, bàn tay kia vẫn còn lưu luyến trên mặt của nàng.

Bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt non mềm của nàng, tạo ra một loạt cảm giác tê dại, đồng thời cũng tạo ra một loại cảm giác thân mật khó diễn tả bằng lời.

Cơ thể mềm mại dưới chăn ấm không nhịn được run rẩy từng hồi, rụt vai lại, đang muốn giãy dụa thì nụ cười dịu dàng trên môi kia lại cướp đi năng lực chú ý của nàng.

Ôi, hắn, hắn đang cười.

Nàng chưa từng thấy hắn cười bao giờ!

Từ ngày quen biết hắn tới giờ, hầu hết thời gian, hắn chỉ mang một vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người ta nhìn không ra tâm tình của hắn. Chỉ đến khi nổi giận thì hắn mới lộ ra một chút —— ách —— rất nhiều phẫn nộ.

Chỉ là vì sao hắn lại cười với nàng vậy? Không phải hắn rất ghét nàng sao?

Nhớ tới rất nhiều ‘không được phép’ của hắn, trong lòng nàng chua chát, khổ sở lại muốn rơi lệ.

Cắn môi dưới, nàng tức giận quay đầu, không muốn hắn lại tùy ý chạm vào mình. Vành mắt đỏ hoe, nàng uất ức đến cực điểm nói: “Ngươi… ngươi đi ra ngoài!” Nàng cao giọng, ngập ngừng ra lệnh đuổi khách. “Đây là phòng của ta, ngươi, ngươi không thể tới đây!” Tạm thời nàng không muốn gặp mặt hắn!

Hắn nhíu mày, không hề nhúc nhích, vẫn ngồi yên bên cạnh mếp giường.

“Ta không tới phòng của nàng.”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng người đang ở trong phòng của ta!”

“Trên thực tế, đây là phòng của ta.” Hắn bình thản an nhàn sửa chữa nhận định sai lầm.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, đây rõ ràng là phòng của ta.” Nàng tức giận quay đầu lại, vừa vặn nhìn xuống màn lụa cuối giường. Màu sắc hình như không giống nhau.

Quái lạ, từ khi nào màn lụa của nàng biến thành màu chàm vậy?

Ồ, chạm trổ cột giường cũng thay đổi. Khi nào thì nàng có thêm một cái giá sách trước cửa sổ vậy hả?

Mắt hổ phách long lanh mở lớn, Ấn Tâm nghi ngờ kinh sợ nhìn bốn phía. Có thể nói gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thay đổi trong chớp mắt.

"Đây là phòng của ta." Hắn lặp lại sự thật. "Mà nàng thì đang nằm trên giường của ta.” Cuối cùng, hắn còn nhấn mạnh trọng điểm đặc biệt này. Ánh mắt và giọng nói đều tràn đầy ý cười.

“Giường của ngươi?” Nàng giống như con nít học thoại, ngây ngốc lặp lại lời nói của hắn, cho đến khi đầu óc xoay một vòng, hít một hơi vào không dám tin.

Cũng không biết hơi sức xuất phát từ đâu, nàng dùng sức giằng co, cuối cùng cũng thoát được sự kiềm chế của hắn.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi… Vì sao ngươi có thể mang ta…”

“Nàng ngất đi.” Hắn nói một cách tự nhiên, cũng không ngăn nàng ngồi dậy từ trên giường.

“Nhưng —— nhưng thạch ốc của ta ——"

“Trong phòng ta có thuốc giải, đến phòng ta thuận tiện hơn nhiều.” Hắn nói như chuyện đương nhiên.

“Đây không phải là vấn đề thuận tiện hay không. Đây là —— đây là ——" Nàng khẽ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng. Dưới giường có than lửa đốt nóng, mặt nàng cũng như bị đốt luôn, hơn nữa còn sẽ bốc cháy!

Trời ạ! Nàng không thể lãng phí thời gian giải thích nữa. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi mới được. Nếu để người ta biết được, một cô nương gia giáo như nàng mà lại không biết xấu hổ leo lên giường của nam nhân, nàng còn mặt mũi nào mà sống nữa đây?!

Chịu đựng sự đau đớn do đùi phải gây nên, nàng chống hai tay có chút mềm nhũn ra, tốn rất nhiều công sức mới vòng qua thân thể cao lớn của hắn, bò tới mép giường.

Kéo theo chăn ấm, nàng vội vàng trượt xuống giường, chỉ là đi mới được mấy bước, thì không còn sức đi tiếp nữa.

Thân thể mềm mại loạng choạng, trong chốc lát sẽ xụi ngã xuống đất. Đông Phương Thú Thiên duỗi tay một cái, dễ dàng ôm cả người và chăn trở về trong ngực.

"Đừng cậy mạnh, nàng còn chưa có khỏi hẳn." l€*quɣ*đƟɳ Hắn thì thầm bên tai của nàng, giọng nói rất trầm thấp, khiến cơ thể của nàng lại càng mềm hơn.

“Thả… thả ta xuống. Ngươi không thể như vậy được!” Đỏ mặt, nàng nhịn không được, chống đối.

“Ta đương nhiên có thể.” Hắn quả nhiên làm theo sự mong muốn của nàng, buông nàng xuống, nhưng lại thả xuống giường của mình.

“Ngươi không thể! Ngươi không thể!” Nhìn thấy mình trở lại giường lớn, trong lòng đại loạn, cúi đầu kêu gào: “Ta và ngươi không phải là, không phải là —— làm sao có thể cùng ngươi… Nói tóm lại, ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào. Ngươi mau để ta ra ngoài. Ta không thể ở lại chỗ này!” Nàng thử nhổm người dậy, nhưng chỉ là có lòng không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đắp chăn lại cho mình.

“Đương nhiên ta và nàng có quan hệ.” Tâm tình hắn vui vẻ đính chính sai lầm của nàng. “Đừng quên, ta đã nhìn thấy thân thể của nàng.” Hắn còn đưa ra chứng cứ, tuyệt đối không công nhận giữa bọn họ là thật sự ‘sạch sẽ thuần khiết’.

Cả người nàng đông cứng lại, hoài nghi toàn thân mình, ngay cả chân tóc cũng đều đỏ bừng rồi.

“Ngươi… ngươi chỉ nhìn chân của ta!” Nàng lên tiếng biện hộ, “Chân của ta vẫn còn mang ủng da, cho nên nếu ngươi nhìn thấy cũng chỉ là một chút.” Vì thận trọng để đặt được mục đích, nàng còn đưa ngón tay ra, co lại một khoảng cách rất nhỏ, “Chỉ có một chút!”

“Không phải. Trên thực tế, xiêm y của nàng bị ta xé tới tận đầu gối.” Hắn thản nhiên phản bác, bày tỏ chân tướng sự tình đều không phải như nàng nói.

Nàng hít hơi, không thể tin nổi hắn có thể nhớ rõ sự tình như thế.

“Vậy, vậy vậy… đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn!” Nàng hốt hoảng lắc đầu, cà lăm càng thêm nhiều, “Chuyện nào cũng có lúc ngoài ý muốn, ngươi cũng là vì hút độc rắn cho ta, nên mới xé rách —— ách, tóm lại, chuyện này không có gì đáng ngại, thật sự không có gì đáng ngại.” Nàng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ‘không có gì đáng ngại’ này. Vẻ mặt không có vẻ như đang thuyết phục hắn, mà là giống như đang tự thuyết phục mình.

Thấy nàng không kiềm chế được sự thẹn thùng, hắn nhịn cười, cố ý duỗi thẳng cánh tay, lật chăn ấm ra, xoa bắp chân phải cắn bị thương.

“Mà ta còn chạm vào thân thể nàng. Ngoại trừ nơi này ra, ta còn đụng ở đây, ở đây và ở đây…” Theo hơi thở nóng bỏng, hắn thổi nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay to thô ráp bao phủ một đường từ bắp chân, đi theo đường cong uyển chuyển đến eo nhỏ, cánh tay mảnh khảnh, vùng gáy mịn màn rồi chuyển sang đôi môi của nàng.

Lòng bàn tay thô ráp dừng lại trên môi hồng căng mọng, nhẹ nhàng vuốt ve. “Ta nhớ được nơi này không hề ngoài ý muốn. Ta còn thưởng thức hương vị bên trong, thăm dò nhiều nơi…”

“Đừng!” Bàn tay trắng nõn vội vàng đưa lên, che lại đôi môi có độ dày vừa phải của hắn, không để hắn nói thêm nhiều lời xấu hổ như thế. “Không được nói nữa!” Nàng lắc đầu bất lực, cả người như con tôm luộc, đỏ bừng.

Nhìn bộ dạng đáng thương tội nghiệp của nàng, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, nhanh chóng kéo tay của nàng xuống.

Ý cười vẫn còn đọng lại trên môi, hắn thay nàng kéo chăn lên, tốt bụng không muốn đùa cợt nàng nữa, nhưng cũng không thả nàng đi.

“Ta sẽ ở lại đây với nàng, ngủ một chút nữa đi.”

“Không được, ta không thể ở lại chỗ này…” Không còn kế sách nào khác, nàng chỉ đành cầu xin.

“Ngoan, mau nhắm mắt lại.” Thế nhưng hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ.

“Không được, ta thật sự phải mau rời khỏi đây. Xin ngươi để ta…” Nàng tiếp tục cầu khẩn, chỉ là chữ ‘đi’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì hắn đã nghiêng người xuống, ấn một nụ hôn lên môi của nàng.

Chẳng những nụ hôn này thành công cắt đứt lời nói của nàng… còn có thể khiến nàng không phát ra được âm thanh nào khác.

“Nếu như nói ngủ không được, vậy ta có thể ngủ chung với nàng.” Hắn tốt bụng đề nghị, hơn nữa còn làm bộ lên giường.

Đôi môi đỏ mọng trơn bóng lập tức hét lên kinh ngạc, Ấn Tâm hoảng sợ lắc đầu lia lịa.

“Ta ngủ! Ta ngủ!” Nàng vội vàng níu chặt chăn ấm, nhắm mắt lại, nào dám ‘cò kè mặc cả’ với hắn?

Nín thở, nàng nhạy cảm nhận thấy được, hắn tự tay vén lại túm tóc rối bời trên mặt nàng sang một bên rồi mới đứng dậy rời khỏi mép giường.

Sau một hồi, xác định mép giường không có động tĩnh gì, nàng mới len lén mở mắt ra, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của hắn ở trong phòng.

Vốn là nàng vẫn còn vọng tưởng hắn sẽ rời khỏi thạch ốc, ai ngờ hắn lại ngồi yên bên cạnh bàn đá, dưới ánh nến phê duyệt một đống sổ sách.

Thân ảnh cường tráng như núi khó nhảy qua, còn chưa kịp thất vọng thì hình ảnh lúc mới tới nông trường chợt nhảy vào đầu nàng.

Lúc đó hắn cũng ngồi bên cạnh bàn đá như vậy, lẳng lặng xem sổ sách, không gây ra tiếng động nào chờ nàng tỉnh lại, giống như bây giờ.

Nhìn một bên bộ mặt chăm chú, không hiểu sao rất nhiều ký ức lại ào ạt xông lên đầu.

Trong hẻm nhỏ, hắn phủ áo choàng lên cho nàng, dặn dò nàng phải cẩn thận.

Trên tuấn mã, hắn tháo mặt nạ xuống, ngăn cản thủ vệ tổn thương nàng.

Trên chiến trường, hắn ôm nàng vào ngực, thấp giọng bảo nàng đừng khóc.

Đằng sau thạch ốc, hắn bao vây nàng, nghiêm túc hỏi, có phải sợ hắn hay không?

Sự phẫn nộ của hắn, sự lo lắng của hắn, sự lạnh nhạt thấu xương của hắn, sự cố chấp của hắn, sự điên cuồng nóng nảy của hắn, sự nhiệt tình của hắn… thật nhiều thật nhiều điều về hắn, không ngừng hiện ra trong đầu nàng. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại trong đầu, chính là nụ cười ngắn ngủi dịu dàng của hắn…

Nắm chặt chăn ấm, tâm tư vốn đang hò hét bấn loạn, đột nhiên bắt đầu lắng động một cách kỳ lạ.

Ngửi được hơi thở của hắn lưu lại trên giường, bỗng nhiên nàng cảm thấy vô cùng bình tĩnh, vô cùng an tâm.

Dưới ánh đèn dao động, nàng không tự chủ dần dần nhắm mắt lại, rơi vào giấc mộng nhẹ nhàng, hoàn toàn không chú ý tới, sau khi nàng ngủ thiếp đi, bóng dáng cao lớn kia lại trở về bên cạnh nàng.

Đứng cạnh mép giường, Đông Phương Thú Thiên lẳng lặng nhìn chăm chú, sau đó mới đưa tay xoa xoa nhợt nhạt giữa lông mày của nàng.

“Ngủ đi! Chờ sau khi nàng thức dậy, vết thương sẽ không còn đau nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK