• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau câu nói đầy sự hốt hoảng của bà ta, Thiên Tình chỉ cười khẩy 1 cái:

– Dì Bội, lâu rồi không gặp, vẫn còn quen miệng sao?

Dì ta nghe giọng điệu của cô lại càng thêm chột dạ:

– Cô…cô…..sao cô lại về đây?

– Dì tưởng tôi muốn về lắm sao?

Nói rồi, cô tiến thêm 1 bước, áp gần mặt lại với dì ta mà thì thầm vào bên tai:

– Căn nhà này, đã lâu vậy rồi mà tôi vẫn còn ngửi thấy được mùi tanh tưởi của máu chưa hết. Dì quán xuyến kiểu gì vậy, không chùi sạch được sao?

Dì ta nghe thế lại cảm nhận được 1 luồng khí lạnh thổi đến sống lưng, khiến tay chân như tê cứng lại, cả người run nhẹ lên 1 đợt.

Vũ Thiên Tình nhìn dáng vẻ của Thu Bội lại cười nhếch 1 cái, sau đó đẩy dì ta sang 1 bên rồi đi thẳng vào trong nhà không 1 chút câu nệ nào.

Cô bước qua cửa nhà chính, hướng thẳng đến gian phòng khách, bắt gặp ở trên bàn là lăng hoa đã bị gỡ bung mà không khó để nhận ra là từ tiệm của cô.

Có điều, ngày hôm qua cô giao hàng đến cho ai ở nhà này sao?

Thiên Tình bước đến gần lẵng hoa, đưa mắt quan sát 1 lượt sau đó khẽ nhíu mày 1 cái khi phát hiện sự khác lạ:

– Hoa trúc đào…???!!

Sau đó cô đưa mắt xét 1 lượt tất cả, không sai, ngay từ kiểu dáng của lẵng và tem tiệm hoa gắn trên đó đều là của Mỹ Ái, hơn hết cô nhận ra được sản phẩm của chính mình, chỉ là lẵng hoa này tại sao lại có cả Trúc Đào??

Bỗng lúc này, 1 giọng nói từ phía sau vang lên:

– Đến rồi à? Cô cũng gan đấy!

Thiên Tình quay đầu nhìn lại, thấy 1 người phụ nữ trung niên ăn bận cũng khá thời thượng đang đi đến, tất nhiên cô nhận ra là vị khách ngày hôm qua cô đã từng giao hoa. Thiên Tình vẫn tỏ ra bình thường mà hỏi lại:

– Quý khách có phàn nàn gì về sản phẩm của tiệm sao?

– Cô còn có miệng hỏi sao? Không nhìn xem cô đã gây ra chuyện gì. Cô có biết hoa này tôi tặng ai không, là phu nhân của Chủ tịch Tập đoàn Phi Á đấy. Mà cô nhìn xem….

Bà ta tiến gần túm cánh tay cô kéo xoay lại chỉ vào lẵng hoa trên bàn:

– Cô cắm hoa kiểu gì mà để người ta bị ngộ độc hả? Cô không biết hoa này có độc sao?

Thiên Tình nhìn vào những cành trúc đào màu hồng nhã nhặn, quả nhiên không hổ với cái danh “sự quyến rũ của thần chết”. Nó rất đẹp nhưng chỉ nên ngắm nhìn từ xa, còn khi muốn chạm vào thì tốt nhất nên có bảo hộ cẩn thận. Trúc Đào là loài hoa độc hại đến mức có thể gây ra phản ứng nghiêm trọng khi tiếp xúc gần, nhựa của cây này có chứa axit hydrocyanic và những glucosid độc là oleandrin, neriin, neriantin. Vậy nên chưa cần nói đến ăn nhầm, chỉ không cẩn thận đụng vào nhựa của nó cũng có thể gây ra tình trạng ngộ độc.

Tất nhiên Thiên Tình hiểu nguyên lý này, bởi vậy cô hoàn toàn không có lý do gì để sử dụng loài hoa này vào việc kinh doanh của tiệm.

– Lẵng hoa này đúng là tiệm của tôi, nhưng Trúc đào thì không phải. Tôi không sử dụng nó để cắm hoa.

Bà ta nghe thế liền trừng mắt:

– KHÔNG PHẢI CÔ THẾ KHÔNG LẼ LÀ TÔI TỰ CẮM? Lẵng hoa này khi cô vừa giao đến tôi liền đem đi tặng phu nhân, chỉ qua 1 ngày mà bà ấy liền chóng mặt, buồn nôn, khi nãy còn có triệu chứng co giật. Chuyện này mà không xử lý cho xong thì nhà họ kiện tôi và cô có mà đi tù mọt gông. Mau, mau vào nói chuyện với phu nhân, cô phải nói rõ lẵng hoa này là cô làm và không liên quan gì đến tôi.

Nói rồi, bà tay liền kéo cô đi thẳng vào sâu trong nhà, Thiên Tình lại chẳng hề tỏ ra lo sợ mà trái lại còn khá bình thản đằng khác.

Khi cô bị kéo đến trước 1 căn phòng, người phụ nữ kia đưa tay lên gõ cửa:

– Chủ tịch, chủ tiệm hoa đến rồi!

Bên trong phòng sau đó vọng ra 1 giọng nói đàn ông ồm ồm:

– Vào đi!

Bà ta nghe vậy vội vặn núm cửa đẩy ra rồi bước vào. Bên trong là phòng ngủ riêng được bày trí nội thất đều thượng hạng.

Ở trên chiếc giường lớn là 1 người phụ nữ còn chưa đến 50, trạng thái mê man, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên 1 vẻ giàu sang.

Ngoài 1 vị bác sĩ tư thì bên cạnh giường là bóng người đàn ông cao lớn ngồi ngay đấy, mái tóc gần như đã phủ kín sợi bạc, nghe tiếng động ông ta quay người lại, đôi mắt của người đàn ông này chỉ thoạt nhìn đã thấy được 1 phần tích cách. Lòng mắt trắng dã, lại có nhiều tia máu, người dân gian xem rằng kiểu mắt như vậy thể hiện tính cách nóng nảy, có dã tâm và cực hung dữ.

Không biết đúng với ai nhưng với người đàn ông đang ngồi ở đây, thì không sai 1 ly nào.

Ông ta nhìn ra phía cửa, chỉ thấy người phụ nữ kia lại khẽ nhíu mắt 1 cái. Vậy thôi mà bà ta đã co rúm người rồi nhìn ra phía ngoài phòng gắt nhẹ:

– Còn đứng đấy làm gì, không mau vào đây.

Vũ Thiên Tình trong đáy mắt hoá thành tảng băng lạnh, cô nhìn chằm chằm vào trong 1 hồi sau đó đôi chân mới tiến đến.

Đế giày nện xuống sàn gạch trơn bóng vang lên từng nhịp “cộp, cộp”, sau đó dáng người mảnh mai cũng bước qua cánh cửa mà hướng thẳng đến ông ta.

Thoáng mà ánh mắt của 2 người họ giao nhau, trên gương mặt người đàn ông này lộ rõ 1 sự kinh ngạc mà đứng bật dậy không thốt lên nổi 1 lời nào.

Thiên Tình nhìn dáng vẻ của ông ta chỉ cười lạnh:

– Thật lấy làm vui khi gặp lại nhau trong tình huống này. Sao rồi? Bà ta chết chưa?

– MÀY…..MÀY….HOÁ RA LÀ MÀY LÀM SAO?

– Ông nên cảm ơn vì đó không phải là tôi. Bởi nếu tôi làm thì giờ đây cái nhà này đã treo khăn tang. Biết đâu sau đó báo chí lại đưa tin, Chủ tịch Phi Á – Vũ Thiên Sơn có mệnh sát, 2 đời vợ của ông ta đều chết ngay trong nhà, như vậy thì ai dám làm tam phu nhân nữa đây.

Vũ Thiên Sơn nghe vậy tròng mắt như muốn long ra, ông ta giận dữ nhìn quanh rồi tiện tay với luôn cốc nước ở chiếc bàn ngay cạnh ném về phía cô:

– ĐỒ NGHIỆT CHỦNG NHÀ MÀY!

Thiên Tình đối với sự phẫn nộ này của ông ta lại rất nhạy bén mà nghiêng người né sang 1 bên, chiếc cốc sượt qua mặt cô rồi đập thẳng vào thành cửa “XOẢNG” 1 tiếng, từng mảnh vỡ văng ngổn ngang trên sàn.

Hành động của ông ta quả thực doạ cho vị bác sĩ tư và cả người phụ nữ kia kinh sợ 1 phen, chỉ riêng Thiên Tình vẫn bình thản không chút biểu cảm nào.

Âm thanh đổ vỡ vừa rồi động đến ý thức của người phụ nữ nằm trên giường, giọng nói có phần yếu ớt vang lên:

– Thiên Sơn, có chuyện gì mà ồn ào thế?

Nghe vậy, sắc mặt ông ta liền thay đổi mà vội nhìn sang rồi ngồi xuống bên cạnh:

– Diệp Phương, em tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào?

– Em nghe có tiếng gì vỡ, xảy ra chuyện gì sao?

Lúc này, người phụ nữ kia liền bắt kịp thời cơ mà tiến gần thêm vài bước mà nói:

– Chị Phương, chủ tiệm hoa đã đến đây rồi, thật sự chuyện không liên quan gì đến tôi.

Nghe vậy, Tống Diệp Phương lại đưa tay vịn vào Thiên Sơn để lựa mình ngồi dậy, ông ta cũng vội đỡ lấy vợ mình, còn cẩn thận kê gối để bà ta dựa vào.

Ngay khi Tống Diệp Phương ổn định thế ngồi, bà ta mới nhìn thẳng lên, bắt gặp Vũ Thiên Tình đứng ở đấy, ánh mắt không giấu nổi sự thảng thốt, nhưng rất nhanh sau đó liền chuyển sang đỏ ngàu rưng nước:

– Thiên Tình, là con thật sao? Con cùng với Thiên Tâm bỏ đi đâu lâu nay? Có biết dì lo lắng cho con lắm không?

Vũ Thiên Sơn nghe vậy lại gắt nhẹ:

– Em còn lo cho nó sao? Nó là cái đứa suýt độc chết em đấy.

Tống Diệp Phương tỏ ra không hiểu nhìn sang ông:

– Thiên Sơn, anh nói vậy là sao?

– Thì cái lẵng hoa đó là của nó làm ra đấy.

Bà ta quay sang cô với vẻ mặt như không tin, nhưng bàn tay ở trong chăn đã bấu chặt xuống tấm ga trải giường:

– Chắc chỉ là vô ý thôi phải không Thiên Tình, dì tin không phải là con cố ý mà

Cô đứng đấy nhìn vở kịch chỉ có 1 diễn viên là bà ta mà cười giễu 1 cái:

– Dì Phương à, nếu được thì tôi cũng muốn cố ý như vậy đấy, chỉ tiếc là tôi không biết lẵng hoa này sẽ đến tay dì, tôi mà biết thì thứ tôi bỏ vào đấy không đơn giản là Trúc Đào đâu.

– Thiên Tình….con….

Diệp Phương chỉ thốt được vài từ như vậy là liền trào nước mắt. Mà Vũ Thiên Tình càng không có tâm trạng xem bà ta sướt mướt giả lả nên lại nói:

– Được rồi! Nhìn dì vẫn đang còn sức diễn như vậy thì chắc chưa chết ngay được đâu. Nếu không còn gì khác vậy thì tôi đi đây, ở cái nhà này sao cảm thấy ám khí nặng quá.

Dứt lời là cô cũng quay người đi, nhưng chỉ vừa khi quay ra phía cửa, lập tức 1 bóng người đứng đó đã vung tay lên giáng thẳng xuống mặt Thiên Tình 1 cái tát kêu vang rõ khiến ai cũng kinh ngạc, chỉ riêng Tống Diệp Phương là trong lòng lại hả hê.

– Con khốn, mày đụng đến mẹ tao rồi nghĩ vậy là đi được sao?

Vũ Thiên Tình khi ấy cảm nhận được 1 sự bỏng rát ở bên má mình, đôi mắt cô đỏ ngàu lên, mà Diệp Phương lúc này vẫn cố diễn cho trọn vai:

– Thiên My, con làm gì thế? Mẹ biết con lo cho mẹ nhưng dù sao Thiên Tình cũng là chị con.

Vũ Thiên My đứng đấy trừng mắt nhìn đến cô mà gằn rõ chữ:

– CON CHỈ CÓ 1 ANH TRAI LÀ VŨ THIÊN TRƯỜNG, KHÔNG CHỊ EM GÌ VỚI NÓ!

Thiên Tình quắc mắt nhìn đến cô ta, ánh nhìn bén sắc như lưỡi dao mà đáp lại:

– Tao cũng không phải là chị em gì với mày, thế nên ăn miếng thì phải trả miếng.

Dứt lời, không để cho cô ta có động thái gì là Thiên Tình đã vung tay lên, giáng thẳng xuống mặt cô ta 1 cái tát nghe âm thanh có vẻ còn mạnh hơn.

Thiên My bị ăn lại 1 cái tát mà mắt long xòng xọc ra:

– Con khốn này, mày dám đánh tao!

Vừa nói, cô ta vừa vung tay lên nhưng chưa kịp đánh thì Thiên Tình đã túm được tay cản lại, tiếp đến không để lỡ giây nào công lại vung xuống 1 cái tát vào mặt Thiên My rồi nói:

– Ngại quá, tao vừa nghĩ lại, thay vì ăn miếng trả miếng thì tao vẫn thích được hời thêm 1 miếng hơn.

Dứt lời, cô cũng hắt mạnh tay mà đẩy Thiên My ra, sau đó quay người đi. Vũ Thiên My My tất nhiên không cam tâm để vậy liền đuổi theo, nhưng Thiên Tình đã nắm quá rõ mà quay người lại chỉ vào mặt cô ta:

– Chuyện giữa tao vào gia đình này chưa xong đâu. Mày cứ thử đụng vào tao nữa đi, thứ tao trả lại sẽ không còn đơn giản là 2 cái tát đâu.

Ánh mắt của Thiên Tình quả thực có nét doạ người, khiến Thiên My sững lại mất vài giây, cô sau đó cũng dứt khoát quay người mà đi thẳng ra ngoài.

Tống Diệp Phương ngồi trên giường thấy con gái mình bị chịu thiệt, trong lòng càng thêm cay ghét nhưng vẫn tỏ ra như không mà quay qua chồng mình thăm dò:

– Thiên Sơn, Thiên Tình trở về lúc nào vậy?

Ông ta nghe thế lại quay qua mà trả lời:

– Anh cũng như em, bây giờ mới biết nó đã trở về.

– Thật tình con bé đã trở về, tại sao lại làm vậy chứ? Thiên Sơn, anh đừng trách mắng gì con bé, Thiên Tình cũng là vì khúc mắc chuyện của Nhan Quỳnh nên mới ác cảm với em như vậy.

– Em còn nói đỡ cho nó nữa.

Lúc này Vũ Thiên My cũng hậm hực đi vào:

– Phải đó mẹ, sao mẹ cứ bênh nó làm gì? Con đấy nó có ưa mẹ đâu.

Tống Diệp Phương nhìn đến con gái mình mà nhỏ nhẹ:

– Thiên My, con bé cũng như con, mẹ đều coi là con gái của mẹ, tất nhiên mẹ sẽ bao dung cho con của mình.

– Mẹ cứ như vậy bảo sao trước đây toàn bị nó hỗn hào.

– Được rồi, không đôi co nữa. Con sao lại về nhà vào giờ này.

– Con nghe dì Bội gọi điện nói con quỷ đấy đến nhà, thế nên liền vội trở về.

Vũ Thiên Sơn lúc này đứng dậy:

– Về rồi thì ở lại với mẹ con đi, ba còn có vài việc cần phải giải quyết.

Nói rồi, ông ta quay người rời đi nhưng Tống Diệp Phương lại lên tiếng:

– Thiên Sơn!

Ông ta quay đầu nhìn lại, Diệp Phương liền nói:

– Đừng làm gì Thiên Tình đấy!

Vũ Thiên Sơn nghe vậy lại không nói gì, sau đó chỉ quay người đi thẳng ra ngoài.

Tống Diệp Phương ngồi đấy nhìn theo bóng lưng của ông ta, bàn tay ở trong tấm chăn đã cào cấu sâu xuống đệm giường, trong lòng hận không thể lao đến xé nát cô ra.

Mối nhục hôm nay của bà ta và cả con gái mình, nhất định sẽ tìm thời cơ để trả cho đủ.

Vũ Thiên Tình khi ấy rời khỏi Vãn Bối, trong lòng cô lúc này có 1 chút hỗn độn cảm xúc.

Nghĩ lại nãy khi nhìn thấy nhà họ Vũ 1 nhà 3 người bênh nhau, còn cô chỉ 1 mình đấu lại bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi hờn.

Nếu như Thiên Tâm có ở đây, thì vừa nãy với tính cách của con bé, sẽ chạy đến đỡ thay cô cái tát vừa nãy của Thiên My. Dù bất luận thế nào, nếu không thể đỡ thay cô thì cũng sẽ cùng cô chịu đau. Chỉ là bây giờ, thế giới của Thiên Tình cuối cùng chỉ còn 1 mình cô chống trọi.

Chỉ nghĩ đến điều đấy, Vũ Thiên Tình lại càng căm phẫn những kẻ đã gây ra cái chết cho Thiên Tâm. Sự quyết tâm điều tra đến cùng của cô lại càng nhân lên.

Thiên Tình sau đấy liền lấy điện thoại ra bấm gọi đến 1 số mà áp lên tai:

– Alo! Tôi là chị gái của Thiên Tâm!

– …..

– À, tôi muốn hỏi liệu hôm nay có thể nhờ cô hỗ trợ tôi đến ký túc xá thu dọn đồ của con bé hay không?

– …..

– Vậy được! Chiều nay tôi sẽ qua, cảm ơn cô trước.

Nói rồi, Thiên Tình cũng tắt máy rồi theo hướng về tiệm hoa mà rời đi.

******

Buổi chiều đấy, trong phòng Giám đốc củ Âu Gia, Trần Thế Vỹ bước vào đem theo 1 hợp đồng đi đến bàn làm việc của Đình Phong mà đặt xuống đó:

– Giám đốc, thủ tục đã xong xuôi rồi, chỉ đợi anh ký vào thôi.

Âu Đình Phong ngồi ở đấy với tay kéo hợp đồng lại rồi mở ra vừa xem vừa hỏi:

– Đã làm như tôi dặn chưa?

– Rồi thưa giám đốc! Đảm bảo ngày mai tiệm hoa sẽ bị dẹp. Giờ chỉ cần anh ký vào hợp đồng mua bán này thì lập tức có thể đuổi cô ấy ra khỏi căn nhà đấy.

Âu Đình Phong nghe vậy bỗng sững lại vài giây, sau đó khoé miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt:

– Thế Vỹ, hợp đồng này cậu cần sửa lại đôi chỗ.

– Có vấn đề gì sao Giám đốc!

– Tôi muốn uỷ quyền cậu là người đứng ra mua lại căn nhà đó, bên mua chính là tên cậu.

Thế Vỹ không hiểu ý đồ của anh lại khẽ cau mày:

– Tại sao phải làm vậy?

Âu Đình Phong đẩy lại hợp đồng về phía cậu ta rồi dựa lưng vào thành ghế, ngón tay anh kẹp cây bút mà xoay vòng 1 cách ảo diệu:

– Tất nhiên trong trò chơi, boss lớn luôn xuất hiện sau cùng. Tôi muốn xem xem cái dáng vẻ đến nhờ cậy của cô ta, rồi mới chợt phát hiện ra người cô ta cần nhờ lại là người mà cô ta từng đắc tội thì sẽ thế nào.

Trần Thế Vỹ nghe vậy nhìn anh với vẻ mặt vô cùng chán chường:

– Giám đốc! Sao tôi thấy anh rất hao tốn tâm tư cho cô Thiên Tình. Hết gài hoa độc gửi đến nhà họ Vũ, giờ lại mượn danh tôi mua lại tiệm hoa. Giám đốc làm như vậy, thật giống là ném đá giấu tay. Không bù cho cô ấy, đã thẳng thừng đệ đơn yêu cầu điều tra lại vụ án bao gồm cả Giám đốc.

Âu Đình Phong mắt lạnh liếc cậu ta:

– Tháng này cô ta trả lương cho cậu sao?

Thế Vỹ nghe vậy liền cười trừ:

– Tất nhiên vẫn là Giám đốc rồi. Tôi chỉ muốn báo cáo chuyện cô ấy đã gửi đơn yêu cầu điều tra lại cái chết của em gái mình, để Giám đốc có đường lo liệu.

– Vài tờ đơn không giá trị của cô ta mà muốn chơi tôi? Đúng là loại phụ nữ ngu xuẩn. Tôi sẽ tặng lại cô ta 1 cú mừng hụt. Thế Vỹ, cậu đi chuẩn bị đi, 3 ngày nữa lấy danh nghĩa của cậu, mở tiệc tại sông Mị trên chiếc du thuyền mà Âu Gia mới nhập về. Cứ thông báo đại đây là 1 bữa tiệc giao lưu là được.

– Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi làm ngay.

Sau đó, Trần Thế Vỹ cũng liền quay người trở ra ngoài, Âu Đình Phong ngồi đấy bấm mẠnh bút để nó bật lên khỏi tay rồi vừa vặn rơi xuống tay anh bắt được, khoé miệng cong lên 1 đường hoàn hảo:

– Vũ Thiên Tình, mong ngày gặp lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK