Lúc tôi còn nhỏ, nhà hàng xóm có một em gái lúc nào cũng mặc váy trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa, khi cười trên má lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, cô bé mỗi ngày đều chạy theo sau tôi, trong thôn có một con chó mực rất to, tính khí thất thường, hay rượt theo đám con nít bọn tôi sủa loạn xạ, em gái rất sợ con chó đó. Có một hôm, chúng tôi sắp muộn học đến nơi còn bị con chó mực chặn đường, cô bé lại không dám bước qua nó.
“Không có gì đâu, theo sau anh này.” Tôi nói với cô bé.
“Em sợ.” Đôi mắt to tròn của cô bé lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Ngoan, đừng sợ, có anh đứng chắn trước mặt em rồi.” Tôi đưa tay ra.
“Em không dám.” Cô bé rút người lại nép vào lưng tôi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành nhặt một cây gỗ ở bên đường, bước đến trước mặt con chó dữ tợn đó, dùng hết sức gõ vào đầu nó, con chó không biết từ lúc nào đã trở nên rất hung hăng, nó nhảy dựng lên lao như điên về phía tôi, tôi thấy tình hình không ổn liền co giò bỏ chạy, lúc đó mới thật sự hiểu ra cái gì gọi là “chạy nhanh như bị chó đuổi”, tôi vừa chạy vừa hét lên với em gái ấy: “Không sao đâu, em đến trường nhanh đi.”
Hôm đó nếu không có người đàn ông trong thôn kịp thời cản con chó kia lại, chắc tôi lại phải đi tiêm ngừa dại lần nữa rồi.
Một lần khác, tôi cùng cô bé đó đi hái trộm dâu, trèo lên cành cây cao hơn hai mét, tôi kéo cành dâu lại bẻ nó xuống, cô bé ở bên dưới dùng giỏ tre hứng, bởi vì cứ thấp thỏm lo sợ có người phát hiện, tôi sơ ý trượt chân ngã từ trên cây xuống, cẳng chân bị quẹt một đường dài, nửa ống quần bê bết máu.
Cô bé sợ đến phát khóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, tôi vội bịt miệng cô ấy lại, nói: “Nhỏ tiếng thôi, đừng để chủ nhà nghe thấy.”
Cô bé nức nở hỏi tôi: “Anh có đau không?”
Tôi nói: “Không sao, đi nhanh đi nhanh.”
Cô bé bĩu môi nói: “Anh chảy rất nhiều máu.”
Không còn cách nào, tôi đành phải cố dỗ cô bé, tôi nói: “Đừng khóc nữa, anh làm ảo thuật cho em xem.”
Nói xong tôi dùng hai tay che mặt, lật mí mắt lên, thè lưỡi, sau đó bỏ tay ra, đây là trò làm mặt quỷ mà tôi học được từ những đứa trẻ khác, em gái nhỏ bị tôi doạ đến ngẩn người, sau đó tôi lại dùng hai tay che mặt lại lần nữa, khôi phục lại gương mặt tươi cười ban đầu, rồi lại bỏ tay ra.
[Hà…….] Tôi hét lên một tiếng với cô bé, cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của tôi cuối cùng cũng bật cười, không khóc nữa.
Thế rồi có một buổi trưa, tôi đang nằm ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tôi mắt nhắm mắt mở bước ra mở cửa, liền nhìn thấy rất đông người lớn đang tụ tập trước cửa nhà hàng xóm, tôi cố sức chen chúc giữa đám đông để đi vào, và rồi tôi nhìn thấy thi thể của cô bé đó, mặt cô ấy trắng bệch, cả người sưng phù vì bị ngâm quá lâu trong nước, những vết bầm đen ở cổ và đầu gối khiến cả người tôi choáng váng, tôi dùng hết sức tát mạnh vào mặt mình, còn cho rằng bản thân vẫn đang nằm mơ.
Hàng xóm chung quanh ai nấy đều cảm thấy rất thương tiếc, một đứa trẻ ngoan ngoãn lại ra đi như vậy, bố của cô ấy hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, người đàn ông bên cạnh nói: “Đem chôn càng sớm càng tốt, thời tiết nóng như vậy, để lâu một chút thi thể nhất định sẽ bốc mùi.”
Bố cô ấy khàn giọng nói: “Tôi không có tiền làm tang sự.”
Người dân ở nông thôn đa phần đều hiền lành, tốt bụng, nghe ông ta nói câu này liền quay về nhà lấy tiền, muốn gom góp tiền giúp gia đình họ làm đám tang, sau khi đám đông tản ra, tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, tôi cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào thi thể của cô bé ấy, không biết có phải là ảo giác không, hình như tôi nhìn thấy ngón tay của cô ấy khẽ run lên.
Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đổ đầy người, sau cuộc nói chuyện điện thoại với Phát Tiểu tôi đã khẳng định chắc chắn cô gái trong phòng mình không phải là “người”, nhưng tôi không biết cô ấy tìm tôi có ý đồ gì, nếu như muốn hại chết tôi vậy thì ngày đầu tiên cô ấy đã có thể ra tay rồi, nếu như không phải vậy thì cô ấy rốt cuộc muốn gì?
Trong phòng mọi thứ thật yên tĩnh, không biết cô gái ấy đang làm gì, ma có cần ngủ không nhỉ?
Tôi mở điện thoại, lên mạng tìm đọc tin tức về những sự việc kì dị, muốn tìm thử xem có chuyện nào tương tự như chuyện của tôi không, tìm rất lâu cũng không thấy chút manh mối nào, đúng ngay lúc này, một ô quảng cáo nhỏ đã thu hút sự chú ý của tôi, trên đó viết: Chuyên gia bắt ma với kinh nghiệm bắt ma 30 năm, làm việc trước trả tiền sau, tuyệt đối đáng tin cậy, địa chỉ liên hệ…
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc trời sáng, tôi thay quần áo bước ra ngoài, Tiểu Man hỏi tôi: “Anh đi đâu vậy?”
Tôi nói: “Ông chủ muốn tôi đến công ty làm chút việc, nếu em đói thì gọi đồ ăn bên ngoài đi, trong tủ có tiền.”
Nếu như không có chứng cứ xác thực, ai dám tin cô gái ngây thơ đáng yêu trước mặt này lại là một con ma chứ? Cô ấy mặc bồ đồ ngủ của tôi, mái tóc dài xinh đẹp buông xoã trên vai, đôi mắt vừa trong veo lại sống động, cô ấy hỏi: “Chẳng phải anh đã xin nghỉ dài hạn rồi sao?”
Mặc dù tôi sớm đã nghĩ ra một cái cớ, nhưng tôi không biết ma có đọc được suy nghĩ hay không, cho nên tôi ấp úng trả lời: “Xin nghỉ rồi, nhưng mà….ông chủ nói có mấy việc chỉ có tôi mới làm được, làm xong những chuyện này rồi lại nghỉ phép tiếp.”
Lúc này, cô ấy lại làm một hành động mà tôi không thể ngờ tới, cô ấy dang hai tay ra bĩu môi nói: “Ôm ôm.”
Đây là hành động hằng ngày của những cặp đôi yêu nhau, nhưng lại khiến tôi run rẩy trong lòng, nói ra thì tôi và cô ấy còn chưa có bất kì tiếp xúc thân mật nào, chỉ mới nắm tay vài lần, thân mật quá mức với một hồn ma có khi nào sẽ bị giảm thọ không?
Tôi vờ làm ra vẻ đang rất vội, lấy chìa khoá mở cửa, nói: “Anh sắp trễ rồi, quay về ôm sau, ngoan.”
Lúc đóng cửa tôi nhìn thấy cô ấy có vẻ rất thất vọng, đứng ở cửa trề môi.
Tìm cả một buổi sáng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy “chuyên gia bắt ma” đó, ông ta là một ông lão đầu đầy tóc bạc, đeo kính râm ngồi xổm trên cầu vượt, dưới đất trải một tấm giấy báo, bên trên viết mấy chữ lớn bằng bút lông: Xoa bóp xương cốt, đoán mệnh bói toán, việc gì cũng làm, phí 20 tệ, không lừa người già trẻ nhỏ. Bên trên mặt báo đặt một cái bát, trong đó có vài đồng bạc lẻ, nhìn thấy cảnh tượng khoa trương đó của ông ta tôi đột nhiên mất hết tự tin, đang lúc chuẩn bị bước ngang qua chỗ ông ta để đi xuống cầu, ông lão đó lại mở miệng nói: “Người trẻ tuổi mê muội sắc dục, không biết đại hoạ gần kề, dạo gần đây mới biết lo đến tính mạng, đáng tiếc đáng buồn.”
Tôi vội vàng quay lại hỏi ông ta: “Ông đang nói tôi sao?”
Ông lão đó chỉ vào cái bát trước mặt: “Xoa bóp hay là xem bói?”
Tôi vội đặt 100 tệ vào đó rồi nói: “Lão tiên sinh, gần đây tôi gặp phải một số chuyện tà ma, tuần trước…”
Ông lão khoát tay ngắt lời tôi, bấm ngón tay trầm ngâm một hồi mới ngẩng đầu lên nói: “Cậu là một chàng trai trẻ tuổi, cơ thể vốn nên tràn đầy dương khí, nhưng hiện giờ trong giọng nói lại không đủ khí lực, bước chân yếu ớt, nếu như ta đoán không sai, cậu đã gặp phải một con ma nữ, còn cùng nó làm chuyện tiếp xúc cơ thể, dẫn đến việc bị hút dương khí.”
Tôi gãi đầu hỏi: “Chuyện tiếp xúc cơ thể là chuyện gì?”
Ông lão lộ ra nụ cười vô cùng gian xảo, nói: “Chuyện giường chiếu.”
Tôi vội xua tay nói: “Không có, không có, chuyện này tuyệt đối không có.”
Vẻ mặt của ông lão lộ rõ vẻ kinh ngạc, nói: “Vậy thì thật kì lạ, không có tiếp xúc cơ thể thân mật, thế sao âm khí trong người cậu lại nặng như vậy.”
Tôi bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó, ông lão nghe xong hết liền mắng chửi té tát: “Hồ đồ, đã biết đối phương mà ma quỷ sao còn để cô ta ngày đêm ở bên cạnh mình, người ma khác biệt, cậu không muốn sống nữa rồi đúng không?”
Người qua lại trên cầu đều quay lại nhìn chúng tôi, ông lão biết mình hơi quá lời bèn giả vờ ho khan mấy tiếng, tôi nhỏ giọng nói: “Tôi cứ luôn cảm thấy, cô ấy không phải muốn hại tôi.”
Ông lão nói: “Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta cứ về nhà cậu xem thử đã.”
Tôi hỏi: “Lão tiên sinh, nếu như cô ấy vẫn còn ở đó, ông định….?”
Ông lão bắt đầu thu dọn đồ, xách một cái hộp đen ở phía sau ghế xếp lên, nói: “Trảm yêu trừ ma là trọng trách của thế hệ chúng ta, chẳng có gì đáng nói cả.”
Tôi nói: “Có thể nào….”
Vốn dĩ tôi muốn nói là có thể nào chỉ cần đuổi cô ấy đi thôi là được rồi không, dù sao cô ấy cũng không làm gì hại đến tôi, nào ngờ ông lão lại cho rằng tôi muốn trả giá, phun nước bọt vào mặt tôi nói: “Năm nghìn tệ, một đồng cũng không thể thiếu, cậu cho rằng đây là chuyện giống như đi chợ mua rau sao? Người làm đạo sĩ chúng ta coi trọng nhất là tiền bạc, à không, coi trọng nhất là danh dự.”
Thôi xong, ông lão vô lại này có thật sự đáng tin hay không?