Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không ngờ rằng, lúc mình mở cánh cửa đó ra, tình hình lại chuyển biến một cách khó lường đến vậy.

Sau khi Tiểu Man nhìn thấy ông lão phía sau lưng tôi, vẻ mặt liền trở nên vô cùng phẫn nộ, cô ấy còn chưa kịp làm gì, ông lão đó đã đẩy mạnh tôi ra, một thanh kiếm bằng gỗ đào giống như mũi tên được lắp trên cái nỏ gãy, kế đó là tiếng hét thảm thiết của Tiểu Man, cả người cô ấy bị đóng đinh trên tường, vai trái chảy ra rất nhiều chất lỏng màu xanh lam, ông lão thừa thắng xông lên, lấy từ trong hộp đen ra một cái hủ nhỏ đựng chất lỏng có mùi vô cùng khó ngửi, vẩy lên khắp người Tiểu Man, thứ đó giống như axit sulfuric, làn da trắng nõn của Tiểu Man lập tức bị thối rữa, lờ mờ có thể nhìn thấy cả xương cốt.

Tiểu Man không khóc la nữa, chỉ nhằm chằm chằm vào tôi, trong đáy mắt cô ấy ẩn chứa những ưu tư mà tôi không cách nào lý giải được.

Trong bi thương còn mang theo nỗi thất vọng, trong đau đớn lại đầy ắp sự không cam tâm.

Tôi bị hoảng loạn bởi cảnh tượng trước mặt mình, chỉ trong chớp mắt, Tiểu Man từ một thiếu nữ xinh đẹp ngọt ngào trở thành một con quỷ hung tợn, dáng vẻ của cô ấy càng lúc càng đáng sợ, nhưng không biết tại sao, khi nhìn vào mắt cô ấy trong lòng tôi vẫn có chút buồn bã.

Ông lão đó lại rút từ trong hộp ra một thanh kiếm bằng gỗ đào khác, chầm chậm bước về phía Tiểu Man.

“Đợi đã” Tôi hét lớn, chạy đến chụp lấy tay ông ta.

Ánh mắt ông lão nghi hoặc nhìn tôi, nói: “Đừng sợ, đợi tôi rút hồn cô ta ra, cô ta vĩnh viễn sẽ không thể siêu sinh được nữa, chỉ mất vài phút thôi.”

Tôi nói: “Có thể đuổi cô ấy quay về không, tôi không muốn giết….tiêu diệt cô ấy.”

Ông lão nói: “Tôi chỉ biết bắt ma, không biết đuổi ma.”

Nói xong ông lão hất tay tôi ra, nhanh như chớp hướng thanh kiếm gỗ vào ngay giữa tim Tiểu Man, đầu tôi nóng bừng, tôi chạy đến chắn trước mặt cô ấy, thanh kiếm xấu xí đó trong có vẻ rất vô dụng nhưng nó lại sắc bén hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng của tôi, vai tôi bị đâm thủng, cả người đau đến muốn ngất đi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ông mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát nói ông có ý xấu muốn hại người khác đấy.”

Ông lão trước giờ chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, ông ta nói: “Người trẻ tuổi này, cậu bị vẻ xinh đẹp của ma nữ này mê hoặc rồi, cậu nhìn thử bộ dạng hiện giờ của cô ta đi.”

Tôi nói: “Liên quan mẹ gì đến ông, ông đây đã trả tiền phí rồi, mau cút nhanh.”

Ông lão gật gù thở dài mấy cái, nhẹ nhàng rút thanh kiếm ra, để lại cho tôi một gói thuốc để băng bó vết thương, lúc mở cửa bước ra còn mang theo vẻ mặt chân thành nói với tôi một câu: “Anh bạn nhỏ, bất luận thế nào, tiền xe đi về cậu cũng phải trả cho tôi đúng không?”

Tôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, chẳng trách bây giờ chuyện kì lạ trên đời cứ liên tục xảy ra, đạo hạnh của chuyên gia bắt ma đều cỡ như này, yêu ma quỷ quái có thể không lộng hành được sao?

Tôi quăng ví cho ông ta rồi nói: “Tự cầm lấy đi.”

Ông lão tìm cả nửa ngày mới tìm được một tờ 50 tệ, lại tìm trên người mình thêm nửa ngày mới tìm được tờ 20 tệ, ông ta đặt 20 tệ vào lại trong ví của tôi, rụt rè đóng cửa lại rồi đi mất.

Thuốc của ông lão đó rất hiệu nghiệm, vết thương trên người tôi không còn chảy máu nữa, điều khiến người khác kinh ngạc là, Tiểu Man cũng dần dần khôi phục lại như trước, không còn bộ dạng thê thảm lúc vừa nãy nữa, chỉ là khoé môi và vành mắt vẫn còn bầm đen, giống như một người bị bệnh vậy.

“Em không sao chứ?” Tôi hỏi Tiểu Man, cô ấy lúc này đang tựa vào ghế sofa.

“Anh phát hiện ra từ lúc nào?” Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.

“Phát hiện cái gì? À hôm qua cùng bạn nói chuyện điện thoại, cậu ấy nói với anh bố của em đi nơi khác làm ăn phát tài rồi, giờ quay trở về làng dời mộ cho em, ông ấy đã tìm cho em một nơi có phong thuỷ rất tốt.”

“Sao lúc nãy anh lại cứu em, rõ ràng anh biết em là ma mà.”

“Anh…anh cũng không biết, chỉ là anh cảm thấy, em sẽ không hại anh.”

“Anh Lưu Khê, anh vẫn giống hệt lúc nhỏ.” Tiểu Man mỉm cười, cô ấy khó khăn di chuyển cơ thể đến dựa vào chỗ gần tôi hơn một chút: “Nhưng chuyện phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.”

Tiểu Man chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào năm đó, theo lời kể của cô ấy, tôi cảm nhận được từng cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng mình.

Nhân tính của một con người có thể ghê tởm đến mức này sao?

Giữa mùa hè năm 1998, Chu Triều Đình bố của Tiểu Man đánh bạc thua sạch tiền trên thị trấn, còn nợ bọn cho vay nặng lãi, để giục ông ta mau chóng trả nợ, tên cho vay đã bảo một đám côn đồ đến nhà chặt đứt hai ngón tay của ông ta, đe doạ nếu trong tuần sau ông ta còn không trả tiền bọn chúng sẽ chặt luôn cả chân.

Chu Triều Đình bị doạ đến mất lí trí, bèn dẫn theo con gái đến trước cửa sòng bạc, dụ dỗ Tiểu Man nói là đợi lát nữa sẽ mua kẹo hồ lô cho cô bé ăn, bảo cô bé ngoan ngoãn ở ngoài này đợi. Tiểu Man tràn đầy mong đợi đứng dưới trời nắng, bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy nhận được sự dịu dàng từ bố. Chu Triều Đình bước vào trong sòng bạc, nói với tên cho vay rằng ông ta muốn bán con gái mình để trả nợ, và ông ta đã bán đi đứa con ruột thịt của mình chỉ với giá sáu ngàn tệ. Tên cho vay đồng ý gia hạn thêm thời gian trả nợ cho ông ta, tổng cộng ông ta nợ hơn ba mươi ngàn, bất luận thế nào thì giờ Chu Triều Đình cũng tạm thời giữ lại được chân của mình, ông ta chuồn ra cửa sau trở về thôn tìm người đánh mạt chược.

Tiểu Man mồ hôi nhễ nhại đứng dưới trời nắng, mỏi mắt nhìn những người đàn ông ra vào sòng bạc, thế nhưng bóng dáng của bố cô không bao giờ xuất hiện nữa, thay vào đó là một người đàn ông mặt mũi dữ tợn đi đến trước mặt cô, tên đầu trọc đó thô bạo kéo mạnh cánh tay Tiểu Man, muốn dẫn cô đến căn phòng nhỏ phía sau sòng bạc, Tiểu Man liều mạng chống cự, vừa dùng chân đá vừa hét lớn, tất cả người đi đường đều nhìn sang, lúc này một người to béo cất tiếng quát tháo: “Lão Thất, đang ở giữa đường lớn, giữ kẽ một chút.”

Tên đầu trọc nghe thấy vậy tay vẫn không ngừng lôi kéo Tiểu Man, người to béo kia khom lưng xuống cười với cô ấy rồi nói: “Cô bạn nhỏ, bố của cháu tên là Chu Triều Đình đúng không? Ta là bạn của bố cháu, ông ấy có chút việc về nhà rồi, bảo ta chăm sóc cháu một thời gian, ông ấy làm xong việc lập tức đến đón cháu về.”

Tiểu Man nước mắt lưng tròng, nói: “Bố đã hứa mua kẹo hồ lô cho cháu rồi.”

Tên béo xoa đầu cô rồi nói: “Chú cũng có thể mua cho cháu mà.”

Nói xong ông ta lấy ra năm đồng đưa cho Tiểu Man, bảo tên đầu trọc dẫn cô ấy đi mua kẹo hồ lô, tên đầu trọc mua kẹo hồ lô xong đưa cho Tiểu Man, Tiểu Man rất ghét tên đàn ông hung tợn trước mặt mình nên nói dối là muốn đi vệ sinh, sau đó cô ấy lẻn vào một con đường nhỏ trong thị trấn, cắm đầu chạy theo hướng về thôn, chạy rất lâu, phía sau truyền đến tiếng gào thét của đàn ông, hoá ra đám người đó đã đuổi đến rồi. Tiểu Man không dám dừng lại, nhớ đến trên con đập là nơi có rất nhiều chỗ trốn, khi đó chúng tôi vẫn thường chơi trốn tìm ở chỗ đập này, cô ấy chạy xuống dưới đập, nhưng bởi vì quá hoảng sợ, Tiểu Man đã trượt chân ngã xuống dốc, cô ấy không biết bơi, rất nhanh liền mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa, Tiểu Man phát hiện mình đang nằm trong một chiếc quan tài nồng nặc mùi sơn, trên đầu truyền đến tiếng động lạ, giống như là tiếng người đang lấp đất vậy.

Hoá ra lúc đó không phải tôi bị ảo giác, sau khi rơi xuống nước Tiểu Man vẫn chưa chết, lúc người đàn ông trong thôn bế cô ấy về, trên đường lắc lư rất lâu, nước trong dạ dày và cổ họng cô ấy cũng bị xóc ra, mặc dù không có hơi thở nhưng chỉ là trạng thái chết giả. Tiểu Man muốn nói với người bên ngoài rằng mình còn sống, cô ấy dùng tay đập lên nắp quan tài, phát ra tiếng rầm rầm, nhưng người bên ngoài lại không nghe thấy, vẫn dùng từng đợt xẻng lấp đất vào quan tài.

Rất nhanh Tiểu Man cảm thấy càng lúc càng khó thở, thiếu không khí khiến cô ấy không ngừng dùng tay cào vào cổ mình, cào đến cổ hằn lên những vệt máu.

Ngay lúc này, cô ấy nghe thấy bên ngoài có một giọng nói quen thuộc cất lên, đó chính là giọng của bố cô ấy Chu Triều Đình, ông ta khàn giọng nói: “Nha đầu, không phải ta không cần con, ta thật sự bị ép đến đường cùng rồi, con không chết, đám người đó vẫn sẽ tiếp tục đến gây phiền phức cho ta, con chết rồi, bọn họ vì để bịt miệng ta nên mới đồng ý xoá hết số nợ đó. Con đừng trách ta nhẫn tâm, kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ yêu thương con đàng hoàng….”

Hoá ra Chu Triều Đình biết Tiểu Man vẫn còn sống, nhưng bởi vì sự ích kỉ của bản thân, ông ta đã chọn cách chôn sống cô ấy.

Đó là câu cuối cùng mà Tiểu Man nghe được trước khi chết, cô ấy lặng lẽ rơi nước mắt, không còn chút lưu luyến gì với thế gian đầy tuyệt vọng này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK