Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi cố kiềm nén cơn sợ hãi trong lòng, ít nhất đem chiếc vòng trả lại cho nhà họ Lương cũng xem như dễ hợp dễ tan.

Đợi đến khi chuyện hôn nhân giữa tôi và Lương Thiệu Văn kết thúc, hẵng lại nghĩ cách đối phó với tên ma này vậy.

Vốn dĩ tôi cho rằng anh ta còn muốn làm gì đó nữa, nhưng sau đó anh ta liền biến mất rồi.

Tôi có chút bối rối, vội vã cầm chiếc vòng trong tay đi về phòng.

Còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy mẹ Lương Thiệu Văn nói: “Chuyện trong linh cữu ấy mà, là quy tắc của tổ tiên, chúng tôi cũng chẳng thể làm khác. Bố của Thiệu Văn hiện giờ vẫn còn ở trong bệnh viện, nếu nhà thông gia không tin, đi đến bệnh viện xem sẽ biết.”

Giọng điệu của bà ta có vẻ rất tự tin: “Có điều chuyện kết hôn ấy mà cứ phải tốt cho hai nhà, anh chị thông gia đều không đòi hỏi sính lễ, nếu muốn từ hôn vốn cũng là chuyện dễ giải quyết thôi. Thế nhưng hôm qua, tôi đã đem chiếc vòng ngọc quý giá mà tổ tiên nhà họ Lương truyền lại giao cho Dư Tâm rồi, con bé đeo nó rất vừa vặn, hôm qua tháo ra đỏ cả tay cũng không tháo được, chứng tỏ chiếc vòng này thật sự thuộc về con bé rồi.”

“Chiếc vòng này quả thực rất đáng giá, nếu như anh chị thông gia không tin, có thể tuỳ ý tìm một chuyên gia nào đó giám định thử, e là ít nhất cũng phải tám chữ số. Cho nên…” Giọng mẹ của Lương Thiệu Văn không ngừng vang vọng.

Bà ta cười nói: “Cả nhà chúng tôi đều rất thích Dư Tâm, hai vị thông gia yên tâm, sau này bảo con bé và Thiệu Văn mua nhà ở thành phố này rồi sống luôn ở đó, hoặc là để hai đứa nhỏ tụi nó sống cùng trong nhà anh chị cũng không vấn đề gì.”

Trước đây tôi biết là ta là một người rất lợi hại, thế nhưng những gì bà ta nói nãy giờ một là đã thể hiện rõ ý nếu như tôi không tháo được chiếc vòng này ra, coi như tôi đã định sẵn phải trở thành người nhà họ Lương rồi.

Hai là chiếc vòng này rất đáng giá, nhà tôi đền không nổi, hơn nữa bọn họ đã đem chiếc vòng quý giá thế này cho tôi rồi chứng tỏ nhà họ Lương đối với tôi rất thật lòng.

Ba là nhường một bước, để tôi và Lương Thiệu Văn sau này sống trong nhà tôi, để xoa dịu bố mẹ tôi.

Giọng điệu cũng rất hay, vừa rõ ý lại ngầm ý, ám chỉ tôi không dám đem chuyện xảy ra đêm qua trong linh đường kể ra, cũng vừa ám chỉ tôi không thể tháo chiếc vòng kia xuống được.

Lương Thiệu Văn cũng đang đứng một bên phụ hoạ, nói là sau này nhất định sẽ hiếu kính với bố mẹ tôi.

Tôi nghe chỉ cảm thấy rất buồn cười, đến lúc này Lương Thiệu Văn vẫn có thể nói ra được câu đó.

Tôi cầm chiếc vòng ngọc, đi thẳng đến trước mặt mẹ Lương Thiệu Văn gọi: “Dì.”

Sau đó lấy vài tờ khăn giấy trên bàn trà quấn chiếc vòng lại thật kĩ, đưa cho bà ta nói: “Chiếc vòng này, dì cất lại đi ạ! Vừa nãy dì đã nói những thứ sính lễ này trả lại cũng rất dễ, vậy phiền dì kiểm lại một chút!”

Mẹ Lương Thiệu Văn nhìn thấy tôi đã tháo được chiếc vòng ra, bà liền quay phắt người lại nhìn sang Lương Thiệu Văn.

Lương Thiệu Văn cũng vô cùng kinh ngạc nhìn tôi: “Sao em lại tháo xuống được? Không phải anh ta…”

Ý của Lương Thiệu Văn chính là, tên ma đó đã xác định được tôi rồi, chiếc vòng này sẽ không tháo xuống được nữa.

Nhưng anh ta lại không biết, chiếc vòng này do chính tên ma đó giúp tôi tháo xuống.

Có điều, tôi lười nói với Lương Thiệu Văn, chỉ liếc mắt nhìn sang mẹ anh ta, bất kể bà ta nhận hay không nhận tôi cũng đã bọc nó trong mấy lớp khăn giấy, trực tiếp đặt xuống dưới bàn trà trước mặt bà ta rồi.

Mẹ của Lương Thiệu Văn nhìn chiếc vòng bị tháo xuống, cả người đều hoang mang thấy rõ, sắc mặt tái xanh nhìn tôi, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

Tôi xoay người nhìn mọi người có mặt trong phòng, nói: “Mọi người ở đây làm chứng cho con, chiếc vòng trị giá tám chữ số này đã được trả về với chủ cũ.”

Nói rồi tôi quay người rời đi!

“Dư Tâm!” Mặt Lương Thiệu Văn tái nhợt, vẫn muốn đuổi theo tôi, nhưng lại bị em trai và cậu của tôi giữ lại.

Mẹ tôi cũng vội vã đuổi theo ra ngoài, nói với tôi: “Mẹ về nhà nấu cho con một bát hoành thánh, đói rồi đúng không?”

Sau đó bà lại hỏi tôi: “Chiếc vòng này siết chặt như vậy, sao có thể lấy xuống được?”

Tôi muốn nói là tên ma đó đã xuất hiện giúp tôi tháo nó ra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của mẹ, tôi lại nhẹ giọng nói: “Con ngâm tay trong nước rửa tay, sau đó xả nước để tháo ra.”

Mẹ tôi chỉ ậm ờ đáp lại một tiếng, sau đó cầm lấy tay tôi đau lòng nói: “Tháo ra được là tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Về đến nhà, mẹ bắt đầu bận rộn làm nhân bánh, gói cho tôi mười mấy viên hoành thánh.

Ăn xong một bát hoành thánh dầu vừng, tôi cảm thấy bụng mình đã ấm hơn nhiều, mẹ liền bảo tôi nằm lên sofa ngủ một giấc, còn bà ngồi ở bên cạnh gói những viên hoành thánh còn lại.

Có lẽ là do chiếc vòng đã được tháo xuống, lần này tên ma đó không còn tìm tới tôi nữa.

Chỉ là lúc tôi đang ngủ mơ màng, lại nghe thấy mẹ nói chuyện điện thoại, bà quả thực rất tức giận, chỉ lạnh lùng nói mấy câu: “Nhà nó làm ra loại chuyện này, bố nó sống hay chết liên quan gì đến chúng ta không? Hôn lễ nhất định phải huỷ bỏ, bọn họ đồng ý hay không cũng mặc kệ, dù sao Dư Tâm cũng ở trong nhà rồi, những thứ hôm qua bọn họ gửi qua chúng ta không cần nữa. Ông cứ để bọn họ làm lớn chuyện đi, có thế nào Dư Tâm cũng không thể gả cho nhà họ Lương.”

Tôi nghe ngữ khí trong giọng nói của mẹ, dường như nhà họ Lương không đồng ý chuyện huỷ hôn, hơn nữa hình như bố của Lương Thiệu Văn lại chết nữa rồi?”

Có điều còn chưa đăng ký giấy kết hôn, mới chỉ tổ chức tiệc cưới, gia đình anh ta đồng ý hay không thì có làm sao, chỉ là lỗ ít tiền, cộng thêm cãi vả chút thôi.

Tôi sợ mẹ lo lắng, khẽ nheo mắt nghĩ đến chuyện tên ma đó rốt cuộc là thế nào.

Cho dù là tối qua ở trong linh đường, dáng vẻ đó, anh ta dường như cũng rất…khụ!

Sau đó cũng không có gì quá đáng, biết tôi không muốn về nhà họ Lương, bèn giúp tôi tháo chiếc vòng đó ra.

Dường như là một người rất ấm áp!

Đầu óc tôi suy nghĩ loạn xạ, nhưng điện thoại của mẹ vẫn reo không ngừng, lúc sau mẹ không thèm bắt máy nữa, trực tiếp tắt điện thoại.

Kế đó hình như mẹ vẫn luôn ở bên cạnh tôi gói hoành thánh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, giúp tôi đắp chăn lại đàng hoàng.

Tôi cũng nằm im trên đó, chợp mắt một lúc.

Đến tận giờ cơm tối, mọi người và bố tôi mới quay về, ai nấy đều trông vô cùng mệt mỏi.

Mấy cô dì đều lại hỏi thăm tôi, tôi trả lời ứng phó mấy câu, tỏ ý cảm ơn, mẹ tôi chỉ nói tối qua tôi trông linh cữu bị hoảng sợ rồi, bảo tôi quay về phòng trước, còn bà đi nấu hoành thánh cho mọi người.

Tôi đã nằm cả một buổi chiều, làm gì còn ngủ được nữa, những thứ trang trí trong phòng tôi, thứ dẹp được mẹ tôi đã dẹp rồi, thứ đổi được cũng đã đổi, nhưng ở trên tường vẫn còn những vết keo dán chưa gỡ hết, khiến bức tường trông xấu xí vô cùng.

Thế nên tôi đi đến tựa vào cửa, nghe lén mọi người nói chuyện.

Nhà họ Lương dường như rất kịch liệt phản đối chuyện huỷ hôn, còn nói bố của lương Thiệu Văn lại sắp chết nữa rồi, dù sao chuyện này chưa giải quyết xong, có lẽ ông ấy vẫn còn nguy kịch.

Nghe trong ý của mợ tôi vẫn còn muốn thăm dò xem tại sao nhà tôi lại đòi huỷ hôn, bà còn nói nhà họ Lương gia cảnh rất tốt, điều kiện của Lương Thiệu Văn cũng không tồi, nhà người ta đã nhượng bộ rồi, điều kiện cũng để chúng tôi tuỳ ý cân nhắc, sau này tôi cũng không tìm được mối nào tốt như vậy nữa.

Mẹ tôi không tiếp lời, chỉ là cậu tôi không nhẫn nại được nữa gào lên: “Dư Tâm không đồng ý thì chính là không đồng ý. Điều kiện có tốt thế nào, cũng được ích gì? Là con bé gả đi, không phải cô gả đi, cô đồng ý thì cô tự gả qua đó đi.”

Mợ tôi còn định nói gì đó, nhưng cô tôi lại vội nói tối nay phải đi rồi, bảo mẹ tôi gói lại cho cô một phần hoành thánh để cô về nhà còn có thể nấu lên ăn tối, cứ thế rẽ câu chuyện sang hướng khác.

Đều là người nhà thân thích cả, đợi bọn họ đi rồi mẹ mới bảo tôi ra ngoài.

Cả nhà bốn người chúng tôi ngồi trên sofa, bố cứ mấy lần nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng ông mới khẽ lên tiếng: “Mấy ngày này không phải con xin nghỉ ở nhà sao? Lần trước bố nghe người trong công ty nói có một bệnh viện tâm lý rất tốt, con đi thử xem, đến đó tư vấn một chút, thế nào?”

Lần này bố nghe mẹ nói tôi gặp quỷ rồi, cho rằng tôi sợ đến mức mắc chứng rối loạn hoang tưởng.

Tôi cười, lắc đầu nói: “Không sao, thật ra cũng không có gì!”

Em trai tôi lúc này vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó vẫn quàng tay qua vai tôi nói: “Nếu như Lương Thiệu Văn dám đến tìm chị nữa, chị cứ gọi cho em, em tìm mấy anh em của em đánh cho anh ta một trận, gặp lần nào đánh lần đó.”

Tôi vỗ tay em trai nói: “Được, vậy em gọi tất cả anh em của em tới, đem hết đồ hôm qua đưa đến nhà họ Lương lấy về đây, bên trong còn có rất nhiều của hồi môn mà mẹ cho chị nhét ở dưới mấy rương đồ đấy.”

“Vậy thì không dám!” Em trai tôi lập tức lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Nhà họ Lương nơi đó toàn bộ đều là người của anh ta, em có mang bao nhiêu người tới cũng không kéo đồ về được.”

Nói rồi còn liếc mắt nhìn mẹ tôi sau đó bảo: “Không lấy về được thì không cần nữa vậy, không phải mẹ vẫn còn giữ lại một phần hồi môn để em lấy vợ sao, em làm chủ, phần đó giao cho chị, xem như là em trai bồi thường cho chị.”

Mẹ tôi lấy chân đá em trai một cái: “Chỉ biết nói nhảm, vợ tương lai của mày ngay cả bóng dáng còn chẳng thấy, lại còn muốn làm chủ thay người ta.”

Nói rồi liếc mắt nhìn tôi: “Đừng lắm chuyện, thứ nên lấy về thì vẫn phải lấy về, cũng đừng sợ bọn họ, trước tiên khoan gấp đã.”

Tôi đột nhiên phát hiện, vẫn là nhà mình tốt, mọi người có gì nói đó.

Không giống lúc ở nhà họ Lương, rõ ràng tôi không muốn đi trông linh cữu, nhưng mẹ vẫn khuyên nhủ tôi, nói tôi nên nghĩ cho sau này.

Có lẽ sợ tôi đau lòng, em trai cùng tôi tán gẫu một lúc, cũng không nhắc gì đến chuyện đó nữa.

Mẹ tôi ngồi kể mấy câu chuyện phiếm về họ hàng, bởi vì tiệc cưới mới tụ hợp đông đủ với nhau, nói chuyện nhà cửa hồi lâu, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bố mẹ tôi đêm qua đều không ngủ được, tôi bèn bảo họ đi ngủ trước.

Nhưng mẹ tôi lại nói: “Hôm nay bố con vừa uống rượu lại vừa hút thuốc, cổ họng khó chịu, tối ngủ nhất định sẽ ngáy rất to, tối nay mẹ ngủ với con nhé.”

Nói xong bà còn dùng chân đá bố tôi một cái, bố tôi lập tức ừ ừ, sau đó một mình bước vào phòng.

Tôi biết ý của mẹ, bà sợ tối nay tôi lại mơ thấy ác mộng, thế nên tôi cũng đồng ý với mẹ.

Lúc lên giường nằm, mới đầu mẹ còn ôm tôi, an ủi tôi, nhưng một lúc sau bởi vì quá mệt, bà liền ngủ thiếp đi.

Tôi đã nằm cả một buổi chiều, thật sự không ngủ được nữa, hơn nữa trong lòng cứ luôn cảm thấy chuyện này e là không dễ giải quyết như vậy.

Khó khăn lắm tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng nóng rần lên, kế đến tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi mình: “Dư Tâm, Dư Tâm…”

Âm thanh này rất mơ hồ, giống như không được thật cho lắm, còn có chút quen thuộc, tôi không nhịn được vểnh tai lên muốn lắng nghe thật rõ.

Tôi lờ mờ cảm nhận được giọng nói đó càng lúc càng gần, cùng lúc đó có một bàn tay kéo mạnh tôi lại, sau đó ôm tôi vào lòng, thấp giọng gọi: “Dư Tâm!”

Tôi hoảng sợ đến mức giật mình tỉnh giấc.

Nhưng lại phát hiện ra mình đang đi chân trần đứng bên cửa sổ, hơn nữa cánh cửa ấy còn đang mở toang.

Gió đêm thổi qua, mang theo những tiếng rít gào.

Thế nhưng tôi nhớ rõ ràng mình đang nằm trên giường, trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng ai đó gọi tôi, sao bây giờ lại đến bên cửa sổ rồi?

Tôi sợ đến mức cả người lạnh toát, quay người nhìn thấy tên ma đó đang ôm chặt tôi trong lòng.

Não tôi chợt nhớ đến những câu chuyện ma mình từng đọc trên mạng, cái gì mà ma cưới vợ, minh hôn, nhận sính lễ của ma quỷ sẽ bị giết chết, kết thành vợ chồng với ma…

Lẽ nào anh ta muốn giết chết tôi, để tôi thật sự thành ma gả cho anh ta?

Tôi lại nhìn những cơn gió rít gào ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn đi.

Nếu như vừa nãy tên ma này không kéo tôi lại, tôi cứ đi theo âm thanh đó bước về phía trước, chẳng phải là đã nhảy xuống rồi sao?

Thế nhưng tên ma đó lại cẩn thận giữ chặt tôi lại, ôm lấy tôi nhỏ giọng nói: “Mấy ngày gần đây cẩn thận chút, e rằng nhà họ Lương vẫn còn muốn bắt em quay lại, lúc sống không được, sợ là chết đi vẫn bắt em phải chôn ở mộ phần tổ tiên của nhà họ Lương. Em tìm cơ hội đem bức tranh ấy về đây, vậy thì tôi có thể bảo vệ em được rồi.”

Bức tranh mà anh ta nói, có lẽ là bức được treo ở linh đường hôm đó.

Nhưng anh ta muốn bảo vệ tôi,

Vậy lúc nãy tôi suýt chút nữa mộng du nhảy xuống dưới là tại vì sao?

Loại chuyện giết người trong giấc mộng thế này, không phải là bản lĩnh của ma quỷ ư?

Hơn nữa nếu như bây giờ tôi chết rồi, để tiện cho chuyện lấy vợ sau này của Lương Thiệu Văn, bọn họ nên trực tiếp phủ nhận quan hệ với tôi mới đúng chứ.

Giết chết tôi, nhưng lại chôn tôi ở mộ phần nhà họ Lương để làm gì?

Tôi nhìn tên ma đó, nhất thời cảm thấy chuyện này có chút phức tạp.

Tôi cẩn thận đóng cửa sổ lại, ngồi xuống thở hổn hển, khẽ hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết chuyện là thế nào không?”

Quẳng chuyện hôm đó xảy ra trong linh đường sang một bên, anh ta dường như luôn giúp đỡ tôi.

Một người một ma, cũng tạm gạt sang một bên đã, ít nhất tôi muốn biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tên ma đó dường như còn đang muốn nói gì đó, điện thoại của tôi lúc này chợt vang lên, cùng lúc đó còn có tiếng gõ cửa liên hồi.

“Đến tìm em đấy.” Tên ma đó cười lạnh một tiếng, kéo tay tôi lại, viết vào lòng bàn tay mấy chữ, sau đó thì thầm nói: “Tôi tên Mạc Thiệu Văn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK