“Thiệu Văn?” Tôi nhìn nét chữ anh ta viết trên tay mình, rõ ràng không giống với chữ trong tên của Lương Thiệu Văn, nhưng phát âm thì tương tự.
(*Thiệu Văn trong tên của Lương Thiệu Văn là 绍文: Thiệu trong giới thiệu, văn trong văn học. Thiệu Văn trong tên của Mạc Thiệu Văn là 劭闻: Thiệu trong đức thiệu nghĩa là đức tính tốt, Văn trong truyền văn, truyền thuyết.)
Mạc Thiệu Văn cười khổ một tiếng, lại thì thầm vào tai tôi: “Nhà họ Lương có hai bức tranh, một bức vẽ tôi, một bức vẽ em, em nhất định phải bắt họ trả nó lại cho em.”
Tôi còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Mạc Thiệu Văn đã biến mất trong chớp nhoáng.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng điện thoại của mẹ, bố tôi và em trai hình như cũng bị tiếng ồn đánh thức.
Cửa bị đập vang lên tiếng rầm rầm, cùng với đó là giọng của Lương Thiệu Văn không ngừng hét tên tôi: “Dư Tâm! Dư Tâm!”
Mẹ tôi giật mình tỉnh dậy, trở mình quay sang nhìn tôi, nói: “Ở yên trong phòng đừng ra ngoài, mẹ với bố con ra xem thế nào, đừng làm ầm ĩ khiến cả toà nhà này đều không ngủ được.”
“Con cũng đi xem thử.” Nghĩ đến âm thanh đã gọi tôi trong mơ, trong lòng tôi vô cùng bất an, hơn nữa tôi cứ trốn tránh thế này cũng chẳng giải quyết được gì.
Mẹ tôi suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý, quét mắt qua thấy tôi đi chân trần bèn vội vã xách giày đến cho tôi rồi nói: “Mang giày vào, chân trần thì đi thế nào.”
Lúc tôi ra ngoài phòng khách đã nhìn thấy cửa đang mở rồi, em trai và bố tôi đang đứng chặn ngoài cửa, Lương Thiệu Văn và chú của anh ta đứng ở bên ngoài, lúc này sắc mặt hai người đều tái mét.
Lương Thiệu Văn thấy tôi bước ra lập tức quỳ xuống, doạ bố tôi đến nỗi khiến ông vội vàng đóng cửa lại, nói: “Cậu quỳ cũng vô dụng, đừng làm ầm ĩ nữa, mau về đi!”
Lương Thiệu Văn và chú anh ta dùng hết sức lực đẩy cửa ra, trực tiếp chèn chân mình vào khe hở ở cửa, nói với tôi: “Dư Tâm, bố anh lúc nãy ở trong bệnh viện thật sự chết rồi, trước lúc chết còn gọi tên của em.”
Lại chết rồi?
Tôi đứng sững sờ tại chỗ, tại sao một lý do lại dùng đến hai lần, lẽ nào họ không kiêng kỵ chuyện này chút nào sao?
Thế nhưng tôi lại nghe thấy Lương Thiệu Văn quỳ ở ngoài cửa đau khổ nói tiếp: “Dư Tâm, em đi xem thử một lần đi, xem thử rồi em sẽ biết, lần này anh thật sự không có lừa em. Bố anh thật sự đi rồi!”
Vẻ mặt của Lương Thiệu Văn và chú anh ta dường như không mấy đau buồn, ngược lại mang nhiều vẻ sợ hãi hơn.
Có lẽ bố tôi vẫn còn chưa biết rốt cuộc là chuyện gì, nhất thời cũng có chút ngẩn người, quay đầu nhìn tôi và mẹ, ý muốn hỏi chúng tôi nên làm thế nào bây giờ.
Chết người là chuyện lớn, hơn nữa bố của Lương Thiệu Văn và bố tôi cũng xem như là thân thiết.
Tôi và anh ta yêu nhau hơn ba năm, từ lần đầu gặp mặt hai bên gia đình, đến lúc đính hôn, nếu như không phải đêm tân hôn xảy ra chuyện, quả thật quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt.
Bố của Lương Thiệu Văn thỉnh thoảng cũng có đến thành phố làm việc, lần nào đến ông ấy cũng tìm bố tôi uống rượu, thỉnh thoảng còn hẹn bố tôi đi câu cá gì đó, quan hệ giữa hai người giống như bạn bè vậy.
Lần này nhìn bộ dạng của Lương Thiệu Văn, hình như không phải là giả.
Cả nhà tôi cùng bàn bạc một chút, tôi không đi, bố tôi một mình đến đó xem thử, cũng xem như là hết tình hết nghĩa.
Thế nhưng Lương Thiệu Văn lại nhất quyết muốn tôi đi, nói là trước khi chết bố anh ta cứ luôn gọi tên tôi.
Loại chuyện này, tôi dĩ nhiên không thể đi, chỉ cần đi một lần, thái độ thả lỏng rồi, lỡ như nhà họ lại muốn có qua có lại, đến nhà tôi một chuyến nữa, vậy thì sẽ rất khó từ chối.
Cho nên bố tôi đã trực tiếp đẩy Lương Thiệu Văn và chú anh ta ra khỏi cửa, sau đó ra hiệu cho em tôi đóng cửa lại, ông nói: “Tôi đi! Tôi đi xem thử thế nào!”
Em trai tôi nhanh nhẹn đóng cửa lại, nhìn tôi nói: “Chị, chị ngủ tiếp đi, em nằm ở sofa trông chừng.”
Có điều ai còn có thể ngủ được nữa chứ, tôi cứ luôn cảm thấy chuyện này rất kì lạ, trong đầu toàn là mấy câu nói của…Mạc Thiệu Văn đó, nói rằng cho dù tôi sống hay chết nhà họ Lương vẫn nhất quyết muốn bắt tôi quay về đó, nhất định phải chôn tôi ở mộ phần nhà họ.
Còn có cả tiếng ai đó gọi tên tôi trong giấc mơ nữa, cả chuyện tôi bị mộng du suýt nữa đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nhất thời tôi cũng không biết những lời mà Mạc Thiệu Văn đó nói là thật hay giả.
Càng nghĩ càng thấy sợ, tôi bèn cùng mẹ tìm một bộ phim để xem.
Còn chưa xem hết tập một đã nhận được điện thoại của bố tôi, ông nói bố của Lương Thiệu Văn thật sự đã chết ở bệnh viện rồi, lúc ông ấy chết còn có chút điểm kì lạ.
“Vừa nãy bố đã đến nhà xác xem rồi, trên mặt và tay ông ấy đều phát ban.” Giọng của bố tôi có chút nghẹn, giống như đang ở đâu đó ép giọng xuống vậy. “Bố đã nhờ chủ nhiệm Viên hỏi giúp, ông ấy nói rằng từ tình trạng của cái xác dường như đã chết được hai ngày rồi, hơn nữa còn bị phân huỷ rất nhanh.”
“Nhưng lúc mới được đưa đến sáng nay vẫn còn làm kiểm tra, các chỉ số đều bình thường, buổi tối giao ca đến kiểm tra phòng ông ấy cứ luôn nói mình sắp chết rồi, kiểm tra lại không thấy có vấn đề gì. Cuối cùng đến nửa đêm thì ông ấy chết thật, còn biến thành bộ dạng thế này, con nói xem, có kì lạ không?” Lúc bố tôi nói chuyện giọng ông vẫn luôn giống như bị nghẹn lại.
Tôi nghe những gì bố nói trong điện thoại, nhớ đến lời Lương Thiệu Văn đã nói, nếu như không giao tôi cho Mạc Thiệu Văn, bố của anh ta thật sự sẽ chết.
Thế nhưng hiện giờ tôi đã ở trong linh đường cùng Mạc Thiệu Văn làm chuyện đó rồi, sao ông ấy vẫn chết?
Đang lúc nghi hoặc, tôi nghe bố nói: “Vẫn còn một chuyện kì lạ khác, lúc nãy bố xem thẻ bệnh nhân ở bệnh viện, mới biết bố của Lương Thiệu Văn tên là Lương Thiều Vấn, chính là Thiều trong thiều hoa (nghĩa là cảnh xuân tươi đẹp), Vấn trong vấn đề, đọc khá giống với tên con trai ông ta.
Trước đây hai nhà gặp nhau đều gọi nhau bằng họ, cũng không hỏi tên cụ thể, bố mẹ tôi trước đây đều gọi bố của Lương Thiệu Văn là bố Lương, sau đó thân thiết rồi thì gọi là lão Lương.
Nhưng mà bây giờ cái tên này, sao lại giống nhau đến vậy chứ?
Mạc Thiệu Văn, Lương Thiều Vấn, Lương Thiệu Văn…
Dường như đều là hai từ cùng âm, chỉ gọi tên thôi thì…
(Cả ba đều là shaowen, nhưng từ shaowen trong tên của bố Lương Thiệu Văn sẽ phát âm khác một chút.)
Tôi chợt nhớ ra đêm đó ở trong linh đường, trong cơn mơ màng tôi vẫn luôn gọi “Thiệu Văn!”
Mẹ tôi không có kiên nhẫn ngồi nghe những thứ văn tự chữ viết này, liền cắt lời bố tôi, nói: “Dù sao ông ấy cũng chết thật rồi, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt, ông tiễn ông ấy một chặng, ở lại nhà bên đó trò chuyện một lúc, sau đó đem của hồi môn của Dư Tâm về lại đây, bên dưới đáy rương còn một số đồ cổ tôi nhét vào cho con bé đấy.”
Bố tôi gật gù đồng ý, bảo mẹ tôi đừng lo lắng.
Tôi bước tới đẩy em trai mấy cái, hỏi: “Mọi người hôm qua đến huyện hỏi được gì rồi?”
Tối qua lúc biết tôi phải đi trông linh cữu, bố tôi và em trai đã đi thẳng đến huyện hỏi một số chuyện, dường như nhà họ Lương thật sự có quy định nếu như cô dâu mới cưới vào nhà đã khiến người trong nhà qua đời, vậy thì phải để cô ấy đi trông linh cữu.
Nhưng cụ thể là thế nào, hai người vẫn chưa kịp hỏi.
Em trai tôi lập tức hứng khởi hẳn lên, nói với tôi.
Bọn họ nói rằng tổ tiên nhà họ Lương thời Dân Quốc vẫn chưa tính là giàu có, chỉ có một vị bác sĩ chân đất dựa vào nghề bán thảo dược mà kiếm sống.
Sau này hình như có được chút tiền, bèn thuê một vùng núi hoang vu chuẩn bị phát hoang trồng cây thuốc, sau này phát triển rồi liền mua lại cả vùng núi đó, dù việc trồng thuốc khó khăn đến đâu thì gia đình anh ta vẫn thu hoạch rất thuận lợi, việc làm ăn cũng vì thế mà lên như diều gặp gió.
“À, nghe nói vùng núi hoang vu mà lúc đầu bọn họ trồng cây thuốc phong thuỷ rất tốt, giúp nhà họ Lương phát tài, nên sau này trở thành phần mộ tổ tiên nhà họ, chính là chỗ chị và Lương Thiệu Văn kết…khụ!” Em trai tôi nói đến đây liền họ sặc sụa
Ho xong lại yếu ớt nói: “Quy tắc của nhà họ trước giờ đều là như vậy, trước tiên tổ chức lễ cưới, hôm làm lễ phải đi đến phần mộ tổ tiên tế bái, nếu ngay hôm đó trong nhà có người chết thì phải để cô dâu mới một mình đi trông chừng linh cữu, có người nói trông chừng một đêm xong thì không có chuyện gì nữa, người chết cũng sẽ được sống lại.”
“Mọi người trong huyện đều nói nhà họ Lương được tổ tiên phù hộ, con dâu luôn hoà thuận với người trong nhà, nhưng còn chuyện đăng ký giấy kết hôn thì phải đợi khi nào sinh được con cái mới có thể làm.” Em trai tôi nói đến đây lại liếc mắt lên nhìn tôi một cái.
Giọng điệu ngượng ngùng xua tay nói: “Chính là phải làm xét nghiệm chứng minh gì đó, chị hiểu không?”
Người thừa kế nhà họ Lương, sợ bị người không cùng huyết thống chiếm lấy gia sản cũng là chuyện bình thường, chỉ là khiến người ta có chút chạnh lòng.
Thế nhưng ngày kết hôn lại thường có người chết trong nhà thì cũng quá kì lạ đi.
Trước đây chưa hề nghe nói có chuyện này.
Em trai tôi cũng cảm thấy kì quái nói: “Chuyện này là em nghe các anh em đi nghe ngóng về kể lại, lúc đầu em với bố đều không để tâm, nghĩ rằng chỉ là chuyện gạt người thôi.”
“Vẫn còn nữa sao?” Tôi nghe mãi mà vẫn chẳng nghe ra được một chút đầu mối nào.
Em trai tôi cũng chỉ lắc đầu, thì thầm nói: “Ừm, cũng giống những gì bố nói lúc nãy, con trưởng nhà họ Lương tên đều giống giống nhau. Nghe nói người đầu tiên phát triển gia nghiệp nhà họ chính là người có tên này, vậy nên những người tiếp theo kế thừa gia nghiệp đều lấy tên giống vậy, hơn nữa chỉ khi người con trưởng cưới vợ thì trong nhà lại có người chết.”
Em trai tôi cười khẩy nói: “Đám anh em của em còn đùa rằng, ngày cưới đến trước mộ tổ tiên không phải cần phải gọi tên khi tế bái sao, nghe giống như là tổ tiên nhà họ lấy vợ vậy. Nếu như xảy ra chuyện, còn bắt cô dâu mới cưới đi trông linh cữu một mình cả đêm, chẳng lẽ không sợ ban đêm sẽ xảy ra chút chuyện nghịch đạo sao?”
Tôi nghe mà sững người, lập tức nhớ đến chuyện đêm đó trong linh đường, còn có chuyện đã xảy ra với Mạc Thiệu Văn trong quan tài.
Mới đầu Mạc Thiệu Văn đó cũng không nghĩ sẽ đối với tôi thế nào, nhưng dường như lá bùa mẹ chồng tôi vẽ sau lưng phát nóng, tôi cũng rơi vào mụ mị, mới thành ra như vậy.
Mẹ tôi nghe xong liền cau mày, đẩy em trai ra nói: “Suốt ngày giao du với những đứa không ra gì, đừng nói nhảm nữa.”
Sau đó bà có chút lo lắng nhìn tôi, em trai cũng biết bản thân đã nói quá lời, bèn nhìn tôi cười hì hì nói: “Chị, chị đừng sợ. Em có người bạn học đạo thuật, nếu thật sự gặp phải loại chuyện này, em nhờ cậu ấy xem cho chị.”
Có lẽ giống như mẹ đã nói, tôi gặp ma rồi.