Vị đế vương tuổi mới mười bảy tinh lực dư thừa, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nên việc nhấc một thanh kiếm khổng lồ có chiều dài gần bằng một người cũng không làm hắn mảy may lay động.
Lưỡi kiếm sắc bén cách cần cổ tinh tế ngọc ngà một ngón tay.
Chỉ cần nàng hơi động đậy một chút, mặc dù cái đầu trên cổ sẽ không rơi xuống đất, nhưng mà máu cũng sẽ phun ra như nước suối.
Mới nghĩ đến đây, hơi thở Thôi Sí Phồn như ngừng lại, bên trong lồng ngực trái tim nàng đập vang như trống, cả người cứng ngắc không dám động đậy.
Người đàn ông lạnh lùng gằn từng chữ một: “Ngẩng đầu lên”
Bờ môi Thôi Sí Phồn khẽ run rẩy, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt của nàng vẫn cung kính nhìn xuống.Ánh mắt Nguyên Tuần nhìn nàng, cười nhạo một tiếng, giọng điệu trêu tức: “Nhìn trẫm”
Một đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước rụt rè nâng lên, giọt nước mắt đọng trên khóe mi nàng muốn rơi mà không rơi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ trắng bệch.
Nhìn qua quả thật rất giống một tiểu cô nương mới mười ba mười bốn tuổi đang thẹn thùng nhát gan, cả người khép nép e ấp như nụ hoa sắp nở.
Thấy nàng như vậy, bỗng nhiên Nguyên Tuần thu lại nụ cười châm chọc đang treo bên môi.
Mặc dù là vong hồn vẫn luôn quanh quẩn bên người yêu hậu Thôi thị hơn hai mươi năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ Thôi thị trẻ con non nớt, đáng thương đến như vậy.
Nhất là những nô dịch ở bên Hoán Y Cục luôn phải mặc loại y phục có chất liệu thô ráp sẫm màu đầy vẻ xấu xí bẩn thỉu như thế này, làm hắn càng nhìn càng chướng mắt.
Nguyên Tuần tỏ vẻ cực kỳ không kiên nhẫn lớn tiếng ra lệnh: “Cởi bộ đồ dơ bẩn của ngươi ra cho trẫm!”
Sau đó, hắn lại vung tay ném thanh kiếm khổng lồ cao gần bằng người xuống đất, phát ra tiếng “loảng xoảng” thật lớn.
Trong nháy mắt Thôi Sí Phồn chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng liền nhanh tay vội vàng cởi bỏ bộ y phục xấu xí trên người xuống.
Trong lòng lại âm thầm nhớ lại chuyện nam nhân này kiếp trước lúc ở bên ngoài dẫn quân đánh trận, hắn đã từng rất nhiều lần không chút do dự phóng hỏa đồ sát cả thành...
Trái tim nàng vừa mới tạm buông xuống, lại một lần nữa nhấc lên.Đại Ngụy Vũ Đế Nguyên Tuần, bất luận trong mắt người đương thời, hay là trong sử sách hậu thế, hắn đều mang tiếng là bạo quân khét tiếng.
Chuyện tốt lớn nhất mà hắn từng làm trong cuộc đời của mình, chính là hủy bỏ quy định “Tử quý mẫu chết” của Đại Ngụy, để Thôi Sí Phồn tránh khỏi cái chết.
Nghĩ đến đây, Thôi Sí Phồn lại không khỏi nhớ tới nhi tử của mình là Nguyên Triệt, dù đã qua hai mươi tuổi nhưng vẫn si ngốc như đứa trẻ con.
Nàng bỗng nhiên biến mất, cũng không biết tiểu Nguyên Triệt đáng thương của nàng sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào...
Sau khi lớp áo ngoài thô ráp màu nâu sẫm được trút bỏ, liền lộ ra lớp áo trong bụi bẩn xám xịt.
Có lẽ là kích thước của áo trong không phù hợp với vóc dáng của nàng, từng đoạn vải vóc đơn bạc dán sát vào thân hình lồi lõm yểu điệu đó.
Vòng eo mảnh khảnh không chịu nổi cái nắm tay, càng làm nổi bật bộ ngực sữa cao ngất đẫy đà no đủ phía trên.
Kiếp trước, khi Nguyên Tuần còn sống chỉ vì lòng tốt nhất thời mà sủng hạnh nữ nhân trước mặt một lần.
Bởi vì cả hai đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, hắn côn thịt hùng tráng thô bạo đâm vào trong huyệt non nhỏ hẹp chặt chẽ của nàng, đâm vào chừng hơn mười cái liền qua loa kết thúc cho xong việc.
Vậy mà sau khi chết hắn lại vô số lần nhìn thấy thân thể quyến rũ non mịn đẫy đà đấy.
Hơn nữa, hắn còn phải trơ mắt ra nhìn cặp vú tuyết tròn mềm mại ấy được những tên nam nhân khác sờ nắn chơi đùa, thậm chí còn dùng miệng vừa hôn vừa liếm mút...
Cũng vô số lần chứng kiến cảnh những tên nam nhân đó thần phục dưới thân nàng như thế nào, cam tâm tình nguyện liếm láp nơi tư mật ẩm ướt cho nàng, hầu hạ nàng sung sướng.
Khi đó, dù là một vong hồn, trong lòng hắn ngoại trừ lửa giận ngập tràn, đầy rẫy những phẫn uất, thì chính là bất lực, không cam tâm.
Sau khi trọng sinh, quay về bộ dáng mười bảy tuổi, thân hình trẻ trung tràn đầy sinh lực, chỉ cần hắn hơi nhớ lại những hình ảnh kiều diễm ướt át kia, liền không cách nào có thể khống chế máu nóng cả người sôi trào, xông thẳng xuống nơi phía dưới thân thể.
Danh Sách Chương: