• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người có mặt ở đây vừa nghe, đều bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

“Đúng vậy, nước sông dơ như vậy tại sao trong miệng và mũi của Tam Nha lại không có vết bẩn?”

“Đúng rồi, nếu không nhắc tới ta còn không nhớ đâu, có một lần tiểu tử nhà ta bất cẩn rơi xuống sông đã uống cả miệng đầy nước bẩn, trong lỗ mũi đều là bùn và cỏ mục, phải mất một lúc lâu mới rửa sạch sẽ được đấy.”

“Nhưng nếu Tam Nha không rơi xuống sông thì sao con bé lại chết?”

Lão đầu ngỗ tác cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt hùng hồn lý lẽ lúc nãy đã trở nên ngạc nhiên nghi ngờ, vừa rồi khi ông ta khám nghiệm tử thi hoàn toàn không nghĩ tới chi tiết này.

Phong Thượng Thương không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của lão đầu, nàng cầm lấy cánh tay Tam Nha nói: “Nếu một người bị chìm trong nước mà chết, sẽ có một phản ứng tiêu biểu, đó là làn da sẽ xuất hiện sự thay đổi giống như nổi da gà điển hình, thường được gọi là nổi da gà.” Điều này là do làn da bị nước lạnh kích thích, cơ bắp co lại, nang lông phồng lên, dẫn đến chân lông dựng đứng, chủ yếu xuất hiện ở hai bên ngực, bụng, mông, bắp tay và bên ngoài đùi.

“Nước sông vào thời gian này vẫn còn lạnh, nhưng đại nhân nhìn xem, trên da của Tam Nha không có phản ứng nổi da gà, điều này đủ để chứng minh Tam Nha không phải chết đuối vì rơi xuống sông.”

Lão đầu ngỗ tác nghe vậy thì hiểu ra, thấp thỏm giật giật chân, lo lắng nhìn Ứng Thanh Vân. Mà Ứng Thanh Vân lại đang nhìn thi thể Tam Nha như thể có điều suy nghĩ.

Phong Thượng Thượng cho rằng y không tin nàng, không khỏi buột miệng nói: “Nếu như ngài không tin, có thể để ta mổ xác ra xem. Nếu trong đường hô hấp của Tam Nha không có chứa bùn đất và cỏ mục, như vậy có thể chứng minh được rồi.”

Nàng vừa dứt lời, Thẩm thị nãy giờ vẫn đang ở một bên than khóc đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Ngươi cút đi…Không được động đến Tam Nha nhà ta…”

Thôn dân xung quanh cũng nhìn nàng như một con quái vật, không quan tâm tri huyện đại nhân còn đang ở đây, sôi nổi trách cứ: “Thượng nha đầu ngươi đang nói chuyện điên khùng gì vậy? Chẳng lẽ đầu óc ngươi bị kẹp cửa rồi à?”

“Ngươi cho rằng người cũng giống như heo nhà ngươi vậy đó hả? Đúng là đồ điên mà!”

“Nói thế mà cũng nói cho được, ngươi không sợ hồn ma của Tam Nha nửa đêm tới tìm ngươi hay sao?”

Phong Thượng Thượng hơi hơi ảo não, nàng đã quên mất nơi này là cổ đại, nhất thời lỡ miệng nói cmn ra mất rồi, mấy chuyện như giải phẫu thi thể gì đó ở đây đúng là chuyện kinh thiên động địa thật.Ứng Thanh Vân lại không kinh hãi như những người khác, vẻ mặt y vẫn bình tĩnh như cũ, mở miệng nói: “Không cần khám nghiệm tử thi, dựa theo những gì ngươi vừa nói cũng đủ xác định đứa bé không phải rơi xuống sông chết đuối. Vậy phán đoán của ngươi về nguyên nhân cái chết của Tam Nha là gì?”

Phong Thượng Thượng: “Suy luận của ta chính là Tam Nha bị người ta nhấn đầu vào nước sạch làm cho đuối nước sống mà chết, sau đó mới ném thi thể xuống sông ở đầu thôn.”

“A…”

Những lời này vừa nói ra, Thẩm thị rốt cuộc không chịu nổi nữa, nàng ta trợn mắt ngất đi.

“Mẹ xấp nhỏ, nàng làm sao vậy? Nàng tỉnh lại đi…” Thẩm Đại Trang ôm Thẩm thị kêu to, vô cùng lo lắng. Hiện trường cũng vì vậy mà trở nên hỗn loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK