• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những nha dịch có mặt ở đây có rất nhiều người đều xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã không hiếm thấy nữ nhân trong thôn cãi nhau, hoặc là ngươi giẫm lên ruộng nhà ta, hoặc là ngươi lấy mấy lưỡi cày của ta, đều là chuyện lớn, nếu vì những chuyện này mà đi giết người thì cả thôn không đủ người cho mà giết mất.

Trưởng thôn cũng đi ra xác nhận: “Mối quan hệ trong thôn của bọn thảo dân vẫn ổn, gia đình Thẩm Đại Trang thật sự không có thù oán với bất kỳ ai, ngay cả phụ nhân cũng rất ít cãi nhau. Sao lại có người có thể có thể làm như vậy với một đứa trẻ chứ?”

Nếu là như vậy, giả thiết vì thù hận mà giết người không được thành lập, điều này càng làm cho vấn đề trở nên kỳ lạ. Nếu không phải thâm thù đại hận, ai lại cố ý sát hại một đứa nhỏ?

Những người có mặt tại hiện trường nhất thời đều im lặng.

Một lúc lâu sau, có một nha dịch nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ…Chẳng lẽ có kẻ từ bên ngoài muốn bắt cóc Tam Nha nên đã dùng kẹo dụ dỗ, nhưng Tam Nha giãy giụa, làm cho kẻ đó bị khiêu khích nên con bé mới bị giết?” Người có khả năng nhất có thể ra tay đối với một đứa trẻ là kẻ bắt cóc.

Nhưng giả thiết này làm cho người hầu phía sau Ứng Thanh Vân không khỏi trợn tròn mắt, phản bác lại: “Nếu như vậy thì kẻ bắt cóc cứ cho kẹo Tam Nha rồi đưa con bé đi thẳng là được, sao lại để Tam Nha cầm kẹo đi bộ trở về thôn làm gì? Không lẽ là để Tam Nha về thăm nhà một lát rồi mới mang đi à?”

Tên nha dịch nghe vậy cũng cảm thấy lời nói của mình có chút ngớ ngẩn, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Ngô Vi lặng lẽ trừng mắt nhìn tiểu nha dịch kia, thầm nghĩ tên tiểu tử này thật là làm hắn mất mặt mà, nhỡ đâu làm cho vị đại nhân mới nhận chức này nghĩ cả đám nha dịch bọn họ đều là kẻ vô dụng thì sao? Đến lúc đó đại nhân cho “thay máu” hết cả bọn thì chả phải đi ăn cám hết cả lũ à? Bọn họ còn phải dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình nữa đấy!Để gỡ gạc lại chút thể diện trước mặt vị tri huyện mới này, Ngô Vi vội vàng đứng dậy nói: “Đại nhân, hiện giờ điểm đột phá duy nhất chính là cây kẹo trong tay Tam Nha, chúng ta nên điều tra xem cây kẹo đó đến từ đâu. Ty chức sẽ dẫn người đi trong thôn hỏi xem có ai cho Tam Nha kẹo không? Hoặc là có nhà nào mất kẹo hay không? Tiếp đó sẽ phái người lên trấn trên hỏi xem có cửa tiệm hay sạp hàng nhỏ nào bán kẹo hôm qua nhìn thấy có đứa trẻ một mình đi mua kẹo không?” Kẹo trong tay Tam Nha, hoặc là người khác cho, hoặc là chính mình đi mua, hay cũng có thể là nhặt được ở trên đường…Tất cả khả năng gần như đều có.Ứng Thanh Vân không có gật đầu, mà là nhìn về phía Phong Thượng Thượng, dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Phong cô nương, ngươi có ý kiến ​​gì không?”

Phong Thượng Thượng nghe vậy, từ lúc mới suy đoán nguyên nhân cái chết của Tam Nha có gì đó khác thường, vẫn luôn ở một bên lắp bắp kinh hãi. Nàng không ngờ tới Ứng Thanh Vân lại chủ động mở miệng hỏi ý kiến của nàng, dù sao hiện tại nàng chỉ là một thôn dân bình thường, lại chỉ là một nữ tử, người bình thường cũng sẽ không để nàng vào mắt.

Không chỉ riêng Phong Thượng Thượng, mà những người khác có mặt ở đây cũng kinh ngạc không thôi.Ứng Thanh Vân giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Phong Thượng Thượng vậy, nhẹ giọng động viên nàng: “Phong cô nương cứ việc nói, không cần lo lắng, cho dù nói sai cũng không sao.”

Nếu vị đại nhân này đã nói như vậy, huống chi mạng người là chuyện lớn, Phong Thượng Thượng cảm thấy mình cũng không cần quá giấu giếm sự ngu dốt, dù sao sớm bắt được hung thủ mới là quan trọng nhất. Vì vậy, nàng từ bỏ ý định im lặng như chim cút ban đầu, lên tiếng nói lên suy đoán của mình: “Bẩm đại nhân, dân nữ cho rằng hung thủ không phải là người ngoài thôn, mà rất có thể là người ở trong thôn.”Ứng Thanh Vân: “Lý do?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK