• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiệu quả của chai xịt hơi cay cực tốt, người kia che đôi mắt vừa đau vừa cay, không ngừng mắng rủa.

“Tôi đã nói không quen biết không gặp, lần sau nếu như anh còn quấy rối nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.” Giọng Úc Thịnh nhàn nhạt, cất chai xịt vào trong, vòng qua người kia rời đi.

Mấy phút sau, trợ lý loạng choạng quay về chiếc xe van đen dừng bên gốc cây, đóng cửa xe lại, anh ta vẫn che mắt la đau, cố gắng tỏ ra đáng thương một chút để nghệ sĩ nhà mình sẽ không nổi giận vì bản thân không hoàn thành nhiệm vụ.

“Người đâu rồi?” Mục Anh cởi giày, duỗi hai chân trần nửa nằm ở đấy chơi game.

Cô ta vừa rời khỏi nơi quay chụp của tạp chí, cố ý không tẩy trang, giờ đây vẫn giữ lại lớp trang điểm kỹ lưỡng và mái tóc suôn dài, dù động tác tùy ý nhưng vẫn toát ra vẻ quyến rũ lộng lẫy.

Trợ lý kể chuyện xảy ra trước đó, cố ý thêm mắm thêm muối vào thái độ và từ ngữ từ chối của Úc Thịnh, hi vọng có thể dời toàn bộ sức chú ý và giận dữ của cô ta lên người Úc Thịnh.

Không biết có phải vì anh ta kể quá mức sinh động chân thực hay không, mà sắc mặt của Mộ Anh thoáng trầm xuống: “Quấy rối? Ha ha, thế nào, xem thường tôi? Thật sự cho rằng bản thân chiếm được thân phận vợ chưa cưới thì thành chính cung ư?”

Trợ lý không dám lên tiếng.

Ngón tay thon dài sơn màu đỏ đô của Mộ Anh xòe ra, chậm rãi lên tiếng: “Gọi điện cho bên anh Ngô, bảo rằng có chút chuyện nhỏ cần nhờ anh ấy xử lý.”

Trợ lý chợt ngẩng đầu, anh ta đương nhiên hiểu ý của câu “có chút chuyện nhỏ nhờ anh Ngô xử lý” là gì.

“Chị Mộ Anh, chuyện này… hay là thôi đi, nói thế nào thì cô ta cũng là… của Cố tổng…” Anh ta nuốt xuống ba chữ vợ chưa cưới, anh ta biết Mộ Anh không thích nghe, tính cách của cô ta chính là như vậy, bản thân nói thì được nhưng không cho phép người khác nói trước mặt cô ta, “Huống hồ, nếu như chị Đông biết được…”

Chị Đông là người đại diện của Mộ Anh, năng lực mạnh mẽ, hành động quyết đoán, sau khi tiếp nhận Mộ An đã thay cô ta xây dựng hình tượng càng phù hợp hơn, một tay đưa cô ta lên vị trí tuyến đầu.

Mộ Anh vốn không phải là một nghệ sĩ rất tốt tính, sau một năm nổi tiếng, khả năng chịu đựng càng kém hơn, trước mặt truyền thông và Cố Giác cô ta vẫn chịu diễn kịch, nhưng lúc này trên xe chỉ có tài xế và anh ta, đều là người của cô ta nên đương nhiên cô ta thích thế nào thì thế nấy.

Chị Đông biết dáng vẻ đời thực của Mộ Anh, thường ngày gò bó đủ điều, nếu như chuyện này bị chị ta biết được, chắc chắn sẽ ngăn cả.

“Cậu không nói, sao chị ấy biết?” Mộ Anh lơ đãng lườm cậu ta một cái.

Trợ lý cảm thấy sống lưng chợt lạnh: “Nhưng…”

“Không nhưng gì cả, hơn nữa không phải tôi ra mặt, cậu đi gọi anh Ngô, bảo anh ấy tìm cơ hội xử lý, không cần quá quá đáng, hù dọa một chút là được. Chẳng qua bảo anh ấy nhớ quay clip lại để tôi thưởng thức.” Mộ Anh vừa tưởng tượng dáng vẻ hốt hoảng không nơi nương tựa của người kia lúc đó, tâm trạng lại trở nên tốt lên.

“Chị Mộ Anh, nhưng chuyện này…”

“Cậu sợ gì chứ, lại không bảo cậu đi bắt cóc, nếu tiếp tục nhưng nhị thì cút về quê làm ruộng đi, có rất nhiều người muốn làm trợ lý của tôi đấy.” Mộ Anh trừng mắt nhìn anh ta, “Nhớ kỹ, kín miệng chút, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả.”

Người kia có thể ở bên cạnh Mộ Anh làm trợ lý tâm phúc, đương nhiên là vì vô cùng tha thiết công việc này, cũng nguyện ý xử lý rất nhiều chuyện mà những trợ lý khác không chịu làm, loạn chuyện này cũng không phải lần đầu làm, thật ra trước giờ cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì.

Tuy Mộ Anh không tốt tính nhưng ra tay hào phóng, lương thưởng cao hơn các nghệ sĩ khác gấp mấy lần, anh ta nhớ đến một đống nợ và cha mẹ già đương nhiên không dám lên tiếng can ngăn.

***

Chiếc xe Mercedes đen chạy nhanh mà vững trên đường cao tốc, Úc Thịnh ngồi ở hàng ghế sau lưu trữ củng cố lại các tư liệu cần thiết trong đầu mình vào laptop đối diện.

Thu Tự ngồi trên ghế lái đưa tay chỉnh lại âm thanh chỉ đường càng nhỏ hơn.

Nơi mà lần này họ cần đến là khu du lịch nghỉ dưỡng trong trạng thái đình công ở ngoại ô thành phố B, khu nghỉ dưỡng này là một trong ba hạng mục ưu thế được chọn ra.

Tính khả thi của ba phương án của Thu Tự làm đều rất tốt, cuối cùng cô quyết định khảo sát thực địa từng phương án một lần, chủ yếu vẫn là do bây giờ cô quá nghèo, tiền vốn có hạn.

Nếu như không phải vì vấn đề tiền vốn trở ngại, thậm chí cô cảm thấy bản thân nên lấy cả ba hạng mục này, hoặc có thể nói là cướp từ bên Úc Quý Đông sang.

Đương nhiên cô cần âm thầm cướp sang. Dù sao đi nữa là mối làm ăn của Úc Quý Đông, hành động của cô cũng chính là cướp thịt trong bát người ta để ăn.

Hạng mục được chọn cần đủ hai điều kiện tiên quyết: Một là hạng mục tương đối nhỏ, sau khi đầu tư lãi đến chậm, Úc Quý Đông không phải rất xem trọng, thái độ đối với người kia có hơi bỏ lơ và lề mề; thứ hai là hạng mục dù nhỏ đến đâu cũng được nhưng nhất định phải đáng tin, chính là người và hạng mục đều cần đáng tin cậy.

Cô không chỉ muốn giành lần này, thứ cô muốn giành chính là quan hệ, bắt đầu từ một lần hợp tác vui vẻ, dần dà người kia sẽ hoàn toàn bị đào đi từ trong chỗ của Úc Quý Đông, trở thành đối tượng hợp tác dài hạn của mình.

Đối với người kia mà nói, ở chỗ Úc Quý Đông không được xem trọng, tiến độ trước đó chậm trễ. Mà cô đầu tư nhiều tiền hệt như ông ta. nguyện ý chia nhiều lợi nhuận hơn, hơn nữa hợp tác nhiệt tình, người kia không có lý do gì để không đồng ý cả.

Ngoài ô cửa xe, mây đen giăng kín, bầu trời lóe qua tia chớp, sau đó tiếng sấm rầm sau tầng mây vang lên.

Úc Thịnh khép máy tính lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp mưa rồi, nhìn thấy bầu trời âm trầm, có lẽ sẽ mưa to.

Quả nhiên, sau khi tiếng sấm rầm lần hai vang lên không bao lâu, mưa đổ xuống, thoáng cái hạt mưa nặng hạt trút xuống tí tách rơi trên ô kính của ô tô.

Tốc độ lái xe của Thu Tự chậm lại, đồng thời để ý đến biển báo: “Sếp Úc, trước mắt có trạm đổ xăng, hay là chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát, chờ mưa nhỏ rồi hẵng đi.”

“Được.” Mưa to lái xe vốn không an toàn, Úc Thịnh đồng ý.

Năm phút sau, xe rẽ vào đoạn đường tiếp cận, dừng bên trạm xăng. Trong xe vẫn còn nửa bình xăng nhưng đã đến rồi, Thu Tự định sẽ đổ xăng luôn.

Úc Thịnh ngồi hơn một giờ đồng hồ trong xe, muốn xuống xe để duỗi lỏng tay chân. Đối diện nơi đổ xăng là siêu thị và tiệm ăn của trạm dừng chân, cô lấy ô từ bên cạnh, gõ vai Thu Tự, ra hiệu mình xuống xe mua đồ uống.

“Hay là để anh đi, mưa to quá.” Tuy nơi đổ xăng có mái che nhưng bên này đi qua bên kia có một đoạn đường không có mái che, anh không muốn để cô ướt mưa.

“Em có ô.” Cô nói, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Chàng trai ngồi trên ghế lái vội theo sau xuống xe, một tay rất tự nhiên muốn đón lấy chiếc ô trong tay cô: “Em muốn mua gì? Mưa to quá, hay là để anh đi thay em.”

Úc Thịnh nhìn gương mặt nhíu mày nghiêm túc của người kia, cô mỉm cười: “Ngoài mua đồ ra, em còn muốn đi nhà vệ sinh, anh cũng định đi thay em sao?”

“...” Anh rõ ràng khựng lại, “Vậy đợi bên kia đổ xăng xong, anh lái xe đưa em vòng qua bên siêu thị.”

“Em không mỏng manh như vậy, được rồi, em qua đó trước.” Úc Thịnh mở dù, bước đi trong mưa.

Thu Tự đứng sau lưng cô, dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô, đến khi cô an toàn đi đến mái hiên đối diện, đóng ô đi vào khu nhà ăn mới thu mắt về.

Đoạn đường cao tốc này ít xe cộ qua lạ, trong trạm dừng chân cũng không có nhiều người, nhà vệ sinh ở trước nhà ăn vì mưa to bị dột nên đang khẩn cấp tu sửa, sau khi Úc Thịnh hỏi thăm xong. xuyên qua khu nhà ăn lớn, đi đến gian đằng sau.

Ở giữa đoạn đường này là khoảng ngoài trời, cô mở ô bước nhanh qua đó, mấy phút sau, cô từ bên trong bước ra, gác ô trên bồn rửa tay, bắt đầu rửa tay.

Phòng vệ sinh độc lập bên ngoài, khu vực rửa tay rất lớn, nam nữ dùng chung, nam trái nữ phải, phía trước là gương, phía sau lối vào không có cửa, từ trong gương có thể nhìn thấy cơn mưa xối xả ngoài mái hiên.

Úc Thịnh để ý đến dưới mái hiên có một người đàn ông đã đứng đó rất lâu, lúc cô mới vừa vào anh ta đã đứng đó, bây giờ vẫn còn ở đấy. Không ngừng nhìn ra ngoài lại không để lại dấu vết nhìn về phía cô.

Trong lòng cô cảm thấy khác thường, sau khi lau khô tay, cô đặt tay vào trong túi quần bò, từ trong đó lấy ra chai xịt hơi cay cô luôn mang bên người.

Lúc Úc Thịnh đang cảnh giác thì bên cạnh có người gọi cô với giọng mềm mại: “Chị ơi…”

Đây là một giọng nữ rất trẻ, cô quay đầu, một cô gái cao ráo khoảng mười tám, mười chín tuổi cầu xin nhìn cô: “Ngại quá, làm phiền chị rồi, xin hỏi chị có “cái ấy” không?”

Gương mặt cô ta đỏ lên nhìn cô, nói đến một nửa giọng rõ ràng đè thấp hơn, hình như rất thẹn thùng.

“Cái gì?”

“Chính là, “cái ấy” của em đến rồi, em không có mang theo…” Trên người cô ta có đeo một chiếc túi đeo chéo, giống như đang chứng minh gì đó, một tay còn thò vào trong túi muốn mở ra cho cô xem gì đó.

Úc Thịnh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không mang theo.” Nói rồi, cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên ý thức được gì đó, còn chưa đợi suy nghĩ thành hình, cô gái kia đã nhanh chóng kéo lấy tay cô, đồng thời bàn tay từ trong túi thò ra nhanh chóng bịt lấy miệng và mũi cô.

Úc Thịnh chỉ cảm thấy mùi gắt mũi ập đến, trong lúc nguy hiểm, động tác của cô nhanh hơn não, dùng sức giãy giụa thoát khỏi tay người kia, bước nhanh hai bước, đồng thời lấy chai xịt hơi cay xịt lên mắt người kia.

“Tao đ…” Một người đàn ông không biết từ đâu chui ra, hình như đoán được hành động tiếp theo của cô, vội đưa tay đến cướp đi bình xịt trong tay cô, kết quả vừa đưa tay đã bị phun vào mắt.

Cũng trong lúc này, có một người thứ ba nhúng tay vào, mắng rủa đánh rơi bình xịt hơi cay trong tay cô: “Đệch! Sao mày ngu vậy! Biết rõ trên người cô ta còn thứ đồ chơi này mà còn ghé mặt lại gần!”

Cô gái bị mắng nhịn đau đưa tay ngăn cô, người đàn ông đánh rơi bình xịt của cô đi đến hướng khác chặn đường.

Một chân của Úc Thịnh đá bình xịt vào mặt người đàn ông, lúc này cô gái sau lưng lần nữa tấn công, cô ta vội ôm chặt cô, nhắm chuẩn đưa khăn che mũi và miệng của Úc Thịnh.

Cô muốn nín thở nhưng đã muộn rồi, tác dụng của loại thuốc này ngấm vào rất nhanh, chưa đến hai giây cô đã ngất đi.

“Mau lên, lát nữa sẽ có người đến đây.” Cô gái bỏ khăn tay vào trong túi nhỏ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy màn mưa xa xa có người cầm ô đi đến.

Cô ta nhíu mày, ra hiệu hai người đi lái xe còn mình dìu Úc Thịnh lên người mình, vờ như chị em của mình không khỏe dẫn cô ra ngoài.

Người đến mặc đồng phục của nhà ăn, có lẽ là nhân viên trong đây, vì có hơi vội nên đi rất nhanh hơn nữa mưa to và ô che đi tầm nhìn nên cô ấy cũng không để ý đến hai người đang bước ra. Chỉ là sau khi lướt qua trong lòng mới cảm thấy hơi kỳ lạ: Mưa to thế này sao hai người lại không mang theo ô?

Sau đó cô ấy nhìn thấy ô để ở bồn rửa tay, quay đầu muốn gọi thì phát hiện hai người đã ngồi vào hàng ghế sau của chiếc ô tô màu đen.

Trong xe ô tô đen, cô gái đặt Úc Thịnh dựa sang một bên, sau đó lưu loát đóng cửa xe, một chân đá ghế ở đằng trước, ra hiệu cho người kia lái xe.

Người đàn ông trên ghế lái nhanh chóng khởi động xe, người đàn ông ngồi trên ghế phụ bị bình xịt hơi cay xịt trúng van xin: “Chị Nùng, nhẹ chút…”

“Im mồm, đồ ngu!”

Gã ta bị cô gái mắng một tiếng, người đàn ông cường tráng trước đó không lâu còn đang hung thần ác sát giờ đây đến rắm cũng không dám thả, ủ rũ co rụt đầu lại.

Một phút sau, Thu Tự cầm ô xuất hiện trước phòng vệ sinh. Anh chú ý ngay đến bình xịt hơi cay nhỏ trên nền mưa, sau khi cầm lên kiểm tra, đôi mày dài khẽ nhíu.

Sau đó anh nhìn thấy chiếc ô trên bồn rửa tay.

Trên chiếc ô trong suốt điểm xuyến hoa cúc lam nhạt, đây quả thật là ô của Úc Thịnh.

Chẳng lẽ cô vẫn ở đây sao?

Thu Tự đi đến trước phòng vệ sinh nữ, trùng hợp có người bước ra, người kia vô ý ngẩng đầu, trong lòng thầm cảm thán một tiếng.

Ôi đệt! Người đàn ông này cũng đẹp trai quá... quá đi mất!

Cô ấy thật sự không nhịn được, không ngừng nhìn ngắm người kia, cuối cùng thậm chí còn chủ động lên tiếng: “Xin hỏi anh tìm ai sao? Bên trong không có ai cả.”

“Cô chắc chứ?” Thu Tự quay đầu nhìn cô.

“Tôi vào xem giúp anh thêm lần nữa!” Cô ấy lập tức chạy như bay vào trong, sau đó lại chạy ra, sau đó chắc chắn, “Thật sự không có ai cả, anh tìm ai, tôi có thể giúp được gì không?”

Thu Tự đã bắt đầu tìm kiếm vị trí camera giám sát ở xung quanh, vẻ mặt lạnh lẽo có hơi đáng sợ. Nghe xong, anh quay đầu nhìn đồng phục nhân viên trên người người kia: “Xin hỏi, phòng giám sát nơi này nằm ở đâu vậy?”

***

Úc Thịnh không biết mình đã hôn mê bao lâu, thuốc vẫn chưa tan hết, ý thức của cô cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, mí mắt nặng như rót chì nhưng cô mơ hồ có thể nghe được một chút âm thanh.

Âm thanh đó không ở xung quanh cô mà hình như ở vách tường bên cạnh, giống như có người đang tranh chấp.

“... Con mẹ nó, mày không có ý tưởng nào khác sao? Bảo đưa ra ý tưởng để dọa cô ta chứ không phải là chòng ghẹo cô ta, ĐM, mày đang nghĩ chuyện tốt gì hả!” Giọng nữ mang theo bực dọc.

Có người trả lời câu gì đó.

“CMN, bây giờ người ra tay là bà đây! Bà đây cũng là phụ nữ, có phải đến cả tao mà mày cũng muốn chòng ghẹo? Nghĩ tiếp đi, cái này không được!”

Người nọ lại nói mấy câu gì đó, giọng nữ mang theo tức giận cũng dần thấp hơn.

Tác dụng của thuốc làm cho đầu óc của Úc Thịnh rối loạn, thậm chí nhất thời cô còn chưa rõ tại sao mình lại ở đây nhưng cô cảm thấy hình như mình từng nghe qua giọng nữ này ở đâu đó?

Đúng rồi… Khu dừng chân, nhà vệ sinh, cô gái cao gầy mười tám, mười chín tuổi gì đó.

Đầu óc cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cô vừa phân tích tình huống bây giờ vừa dùng cách Thu Tự dạy cô giãy thoát khỏi dây trói cổ tay.

Một là, cô bị người ta tính kế, bây giờ bị bắt đi, có lẽ đã không còn ở khu dừng chân.

Hai là, người kia hình như không nhắm vài tiền, hơn tám chín phần là nghe theo chỉ thị của người khác cho cô chút giáo huấn.

Sẽ là ai nhỉ? Cô lại hồi tưởng các tiểu tiết xảy ra trước đó, đợi khi nhớ đến một điểm nào đó cô bỗng hiểu ra.

Bất kể là sao đi nữa, thời gian có hạn, cô phải mở mắt ra trước đó, nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh sau đó tính tiếp bước tiếp theo. Úc Thịnh cố gắng há miệng, muốn cắn vào lưỡi một cái dùng cơn đau đánh thức thần trí.

Nhưng chưa đợi cô cắn xuống bên ngoài lại truyền đến tạp âm ồn ào.

“... Không hay rồi chị Nùng, bên ngoài có, có người lái xe đến đây rồi!”

“Xe gì?”

“Hình như chính là xe của con nhỏ này! Có lẽ là tài xế của nó chăng! Mẹ kiếp, chúng ta đến đây còn chưa đến năm phút, biển xe cũng dán rồi, lại lái xe xa như vậy, rốt cuộc sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thằng kia lại đuổi theo kịp?”

“Ít nói nhảm đi, chúng mày đi lái xe, vòng qua cửa sau, tao đi dẫn người!” Giọng nữ lập tức hạ lệnh, sau đó là tiếng bước chân vội vã.

Tiếng bước chân dừng trước mặt Úc Thịnh, người kia dùng bịt mắt che mắt cô lại, túm lấy cổ tay cô muốn kéo cô lên, Úc Thịnh dùng sức ghì cơ thể xuống, đồng thời nghiêng người đá về hướng phát ra tiếng động.

“Con mẹ mày!” Người kia hô đau một tiếng, vô thức buông lỏng, lúc muốn đến túm cô, hai người ra ngoài lái xe lại trốn về sau đó là tiếng mắng rủa giận dữ của hai người bọn họ, tiếp theo là tiếng đánh đấm và tiếng hét đau đớn.

“Hai thằng vô dụng này…” Giọng nữ trước mặt mắng chửi, rối rắm một lúc, sau đó đưa tay sờ lên mặt Úc Thịnh một cái, nhét một vật lạnh lẽo vào trong túi áo cô, “Trả chị di động nhé, chị gái à, tài xế nhà chị rất lợi hại, hôm nay thế này nhé, lần sau tôi lại đến tìm chị chơi tiếp!”

Cô ta vừa nói vừa vòng qua cô, chạy về một hướng khác sau lưng cô.

Tiếng bước chân sau lưng nhanh chóng biến mất, sau đó tiếng bước chân quen thuộc xuất hiện đằng trước cô. Anh đi rất nhanh, gần như chạy về hướng cô, dìu cô đứng dậy từ mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt.

Ngón tay của người kia bị nước mưa thấm ướt đến lạnh lẽo, nhẹ nhàng gỡ miếng vải trên mắt cô xuống, rõ ràng trong động tác dịu dàng và cẩn thận của anh mang theo run rẩy khó phát hiện.

“Sếp Úc…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK