Vẻ ngoài hoàn mỹ, đôi mắt to tròn khóe mắt hơi hơi nghiêng lên, dưới mí mắt là cặp mi tinh xảo như tranh vẽ. Đôi đồng tử màu đen láy, khi nhìn vào tựa hồ sẽ phản quang, ả từ đồng tử kia nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo cùng với sợ hãi của mình, còn thấy được một tia lạnh lẽo.
Tia lạnh lẽo kia tựa hồ làm cho ả như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, thậm chí làm ả không nhịn được mà run lẩy bẩy cả người, giống như nói cho ả, đối phương không muốn cùng ả chơi đùa.
" Không phải tiện nhân Vân Cơ, ngươi đoán xem, nếu ta đem ngươi giết chết, sẽ có người đến tìm ta đòi mạng sao?" Thanh âm lạnh lùng của Đại Niếp lần thứ hai vang lên.
Vân Cơ cảm giác đầu lưỡi và miệng tựa hồ không phải của mình, căn bản vô pháp nói ra. Mà đau đớn trên cổ lại tăng thêm làm cho ả sinh ra một ảo giác, nếu như mình không trả lời, rất có thể về sau sẽ không nói được nữa.
Ả không biết tại sao mình lại có cảm giác này, rõ ràng đối phương chỉ là một tiểu hài tử chưa đầy mười tuổi, vóc dáng cân nặng không so bì được với ả, ả chỉ cần nhẹ nhàng là có thể đem đối phương đẩy ngã. Nhưng lí trí lại nói cho ả biết, không cần thử, nếu mình đem đối phương đẩy ngã, đồng thời trên cổ mình sẽ xuất hiện một lỗ thủng.
" Không, sẽ không...." Sau khi hoảng sự tột độ, Vân Cơ nghe được thanh âm của chính mình vang lên.
Advertisement
Đại Niếp cười cười.
Vân Cơ rõ ràng là thấy nàng đang cười, lại cảm giác đó không phải đang cười, giống như ác quỷ chiêu hồn.
" Vậy ngươi biết tại sao không không?"
Lại thêm một trận đau nhức, Vân Cơ cảm giác cổ của mình rất nhanh sẽ bị cắt đứt. Ả cảm giác máu của mình đang không ngừng, nhưng lại không dám di chuyển sang chỗ khác. Ả vội vàng há mồm nói, không nghĩ đến lại cắn vào lưỡi của mình, chật vật sặc một cái, hốt hoảng nói: " Bởi vì, bởi vì Vân Cơ là tiện nhân...."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng liền làm mặt Vân Cơ đỏ lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang trắng bệch.
" Còn có đâu?"
Trong chốc lát Vân Cơ đã quên cái gì là thể diện, trên gáy mình đang có một mảnh sứ lạnh băng, làm ả sợ hãi chảy nước mắt, đem suy nghĩ nhất thời nói ra.
" Tiện nhân thân phận đê tiện, chết là chết, giống như một con gà con vịt đơn giản chết đi, sẽ không có ai để ý cũng không có ai quan tâm. Ngươi cùng Vân Cơ bất đồng, ngươi chung quy còn mang trong mình huyết mạch của Tiêu gia...."
" Một khi đã vậy, ngươi hà tất gì phải khó xử ta? Ngươi chẳng lẽ không biết con thỏ bị bức đến nóng nảy cũng cắn người...." Dừng một chút Đại Niếp lại bật cười nói:" Ta quên mất, ngươi bị người khác xui khiến đến đối nghịch với chúng ta."
Tiếp theo Đại Niếp dùng thanh âm cực nhỏ, chỉ nàng và Vân Cơ nghe được, " Nương ta chính là vết xe đổ, ngươi cho rằng về sau nàng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Vân Cơ bùm một tiếng ngã ngồi lên trên mặt đất, ngôn ngữ đã không hình dung được tâm tình của ả lúc này. Mặt ả trắng bệch, giống như bị Đại Niếp dọa đến, không ai biết được trong đầu ả lúc này chỉ có một câu " Nương ta chính là vết xe đổ, ngươi cho rằng về sau nàng ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Đại Niếp tùy tay ném mảnh sứ trong tay, sau đi thu thập tàn cục trên mặt đất, giống như tất cả những gì xảy ra vừa rồi chỉ là hoa trong gương trăng trong nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Lụa sợ tới mức trắng bệch, vội vàng nâng Vân Cơ đang mất hồn mất vía rời khỏi nơi này.
Trong phòng thực an tĩnh, không biết từ lúc nào tiếng kho han của Nguyệt Cơ cùng với tiếng khóc của Tiểu Niếp đều dừng lại, Đại Niếp cong eo một chút quét mảnh vỡ trên sàn, đem tất cả gói lại một chỗ.
Ánh mắt phức tạp của Nguyệt Cơ nhìn Đại Niếp, chung quy vẫn nhịn không được mà mở miệng nói: " Đại Niếp, con không nên đối chọi gay gắt với Vân Cơ. Tại Linh Viện này nàng ta có thế lớn, nếu đắc tội nàng ta, sinh hoạt ngày sau chỉ sợ ngày càng gian nan."
Đại Niếp không có nói, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục quét mảnh vỡ trên đất.
" Thân mình nương không tốt, con và Tiểu Niếp lại còn nhỏ, có thể nhường thì cứ nhường, tính tình này của con nên sửa lại.... khụ khụ khụ..."
Nói xong lời cuối cùng, Nguyệt Cơ thấy bộ dạng nữ nhi coi như không nghe thấy, như bị động khí, nước mắt không khỏi sặc lên, " khụ khụ, hiện giờ thân mình nương càng ngày càng kém, nếu có chuyện...... khụ khụ..... Lại đắc tội Vân Cơ, ngày sau làm như thế nào được..."
Tiểu Niếp vội giúp nương thuận khí, thấy a tỷ vẫn bộ dáng văn phong bất động, không nhịn được mà oán trách nói: " A tỷ nương đang nói tỷ đấy? Tại sao tỷ luôn làm nương tức giận!"
Những lời này giống như kích thích đến Đại Niếp, nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Tiểu Niếp.
Nguyệt Cơ thấy tiểu nữ nhi sợ tới mức co rụt người lại, lại thấy ánh mắt dọa người của đại nữ nhi, không nhịn được mà quát lớn: " Đại Niếp, con làm sao lại dọa muội muội, chẳng lẽ nó nói không đúng? Con hiện giờ càng khó quản giáo, con tuổi còn nhỏ sao lại dưỡng được cái tính cách như thế!"
Mấy năm nay tuy Nguyệt Cơ ốm đau, nhưng hành động của Đại Niếp cũng truyền một ít đến tai nàng. Đặc biệt là tiểu lưu manh không thể trêu vào này, không ít người tới tìm Nguyệt Cơ cáo trạng.
Nguyệt Cơ tính tình nhu nhược, người khác tới cáo trạng nàng không quản đúng sai, luôn luôn xin lỗi người ta, dỗ người đi rồi, liền răn dạy Đại Niếp một hai câu. Số lần nhiều, thấy Đại Niếp luôn có bộ dáng không nghe, liền nói cũng ít đi, chỉ là số lần xin lỗi người khác vẫn không thiếu.
Đại Niếp lại hoàn toàn chán ghét bộ dáng này của nàng, đặc biệt nguyên nhân là nàng có thân phận là tiểu nhân cùng với hoàn cảnh sinh sống, liền dưỡng loại tính cách này. Đại Niếp vẫn không hiểu, tại sao lại không thể kiên cường lên một chút, chẳng lẽ nàng lại không biết đám người kia luôn là bộ dáng bắt nạt người khác?
Nhưng nàng cũng biết nương yêu thương nàng, tuy nương không có năng lực, nhưng cũng không muốn mình bị miệng lưỡi người đời nói, tuổi còn nhỏ đã bị hư thanh danh, nên chỉ biết xin lỗi người khác. Nhưng không nghĩ tới loại yếu thế này cũng không khiến người ta vì vậy mà buông tay, ngược lại càng cười thầm trong lòng. Đại Niếp miệng không nói, kỳ thật trước nay luôn đem lời nói của Nguyệt Cơ vào tai này ra tai kia, kiếp trước tính tình của Đại Niếp vẫn bốc đồng, là vì bị buộc nói ra. Tuy nhiên ngày sau vì sinh tồn, học được ngụy trang diễn trò, tâm tình cũng thay đổi theo.
Đời này như cũ vẫn không thay đổi, nhưng Đại Niếp đột nhiên lại nghĩ đến cái gì.
Nàng đột nhiên sinh ra chút ủy khuất, ủy khuất này là cho Đại Niếp, là cho tuổi nhỏ ở bên Nguyệt Cơ sau khi thân thể suy sụp, dựa vào sức lực của bản thân cam đoan cho mẫu tử ba người có thể sống sót ở Linh Viện được, đem tất cả những người nhằm vào, gây khó dễ che chắn lại ở ngoài cửa phòng Đại Niếp.
Chẳng lẽ Đại Niếp lại không hiểu được làm trò lưu manh chơi xấu khóc lớn đại náo sẽ tổn hại thanh danh nữ hài tử sao? Đại Niếp không để bụng những ánh mắt khác thường của người khác sao?
Không, kỳ thật nàng hiểu cả!
Chỉ là nàng không còn cách nào!
Hoàn cảnh sinh tồn gian nan, bản tính nhu nhược của Nguyệt Cơ và muội muôi sức khỏe yếu, nữ nhân kia không thể dung được mẫu tử các nàng, vì sao lại mặc kệ mẫu tử các nàng ở Linh Viện sinh tồn không cần quan tâm, thủ đoạn mấy năm nay cô ta trừng trị người nàng nghe chưa thiếu. Bất quá cũng bởi vì các nàng thân phận ti tiện, đối phương biết được cho dù mình không nói, thì cũng có người khác làm hộ. Mà không nghĩ đến các nàng lại sống dai như cỏ dại, tại địa phương ăn thịt người này căn bản không sống nổi, chỉ biết vô thanh vô thức mai danh ẩn tích.
Thân thể Nguyệt Cơ thật sự là bị tâm tổn thương và trầm cảm lưu lại sau khi sinh sản sao? Có lẽ chỉ có một chút, nhưng phần lớn lại là khuất nhục, không cam lòng, giãy giụa từ bị làm khó dễ từ trong sáng ngoài tối gây ra. Nguyệt Cơ không thể thừa nhận được, mấy năm thân thể liền suy sụp, mà sau khi Nguyệt Cơ suy sụp Đại Niếp lại phải ứng phó với gánh nặng này, phải biết rằng nàng là một hài tử không danh không phận chưa đầy mười tuổi.
Trọng sinh trở lại, Tiêu Cửu Nương rất khó đem mình nhập đến trên người tiểu hài tử này, cho dù nàng biết đây là nàng, nhưng là khi nàng còn nhỏ. Rất nhiều thời điểm, nàng đều nhìn với ánh mắt người xem xem lại hết thảy những đối đãi phát sinh trước kia, thẳng đến lúc này nàng mới chân chính hoàn toàn cùng với tiểu hài tử tên Đại Niếp này dung hợp lại với nhau.
Nàng thật ủy khuất, ký ức phủ đầy bụi xa xăm tức khắc rõ ràng lên.
Nàng nhớ lại tất cả sự việc phát sinh kiếp trước, những cái không cam lòng, oán hận, phẫn nộ cùng với không thể lý giải được, những cái này liền làm cho hốc mắt kể từ khi Nguyệt Cơ mất khô cạn lên, đột nhiên trào ra nước như mưa, ở đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, nàng nói.
" Lui một bước nhường một chút, liền có thể làm cho tất cả sự việc này biến mất sao? Vì sao nương nhận nhiều như vậy, từ trước đến giờ lại không hiểu được. Hôm nay chính là Hồng Lụa làm vỡ chén bát chúng ta, nếu chúng ta nhường một chút, trước tiên không cần nói đến việc hôm nay chúng ta ăn bằng cái gì uống kiểu gì, người ở Linh VIện này sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Nương chẳng lẽ quên trước kia mọi người làm khó dễ cùng với trách móc nặng nề sao? Những cái đó đều vì nương nhường đến?..... Đúng vậy, nương cho rằng như vậy, chỉ cần mình nhẫn một chút, người khác sẽ buông tha cho mình. Thậm chí hiện tại nương ốm đau trên giường, trong lòng liền có thể thở dài nhẹ nhõm, nương cho rằng mình không còn bị uy hiếp, cho rằng thân phận mình ti tiện đến đáy bùn, liền nghĩ người khác khinh thường nhìn. Lại không nghĩ tới tất cả chỉ là người nghĩ vậy....'
Đại Niếp lắc lắc đầu, đột nhiên cười lên một tiếng: " Người cho rằng con nguyện ý như vậy? Lui không được, lui một bước chính là vực thẳm!"
Đại Niếp dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, liền ngậm miệng đi ra ngoài. Phía sau còn có thanh âm khóc lóc cùng khuyên giải của Tiểu Niếp, còn có thaanh âm khóc thảm của Nguyệt Cơ.
Trong chốc lát này nàng không muốn nghĩ gì hết, nàng muốn yên lặng một chút.
*******
Một phen hành động của Vân Cơ lúc này, không thiếu bị rơi vào ánh mắt người khác.
Lúc sau thấy Vân Cơ được thị nữ chật vật nâng rời đi, người khác liền khẳng định là tiểu lưu manh Đại Niếp kia hại.
Không nên hỏi mọi người tại sao lại nghĩ như vậy, mẫu tử ba người Nguyệt Cơ chỉ có một mình Đại Niếp có bổn sự này. Ngày thường Vân Cơ làm khó dễ mẫu tử này không ít, nhưng lại rất ít lần chiếm thượng phong, đều bị thua bởi thủ đoạn lưu manh hoang đường càn quấy của Đại Niếp kia.
Một lát sau thấy Đại Niếp đi ra, trên mặt ẩn hiện nước mắt, người khác liền biết là Nguyệt Cơ lại răn dạy Đại Niếp. Chỉ là Đại Niếp này từ khi còn rất nhỏ đã ít khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm nàng khóc.
Còn chưa chờ người trong viện xem náo nhiệt lén lút nghị luận lên, Đại Niếp liền bị kéo vào một gian phòng.
Cùng với mẫu tử Nguyệt Cơ trụ ở sân này đều là con hát ở Linh Viện, rải rác hơn mười người. Nhu Cơ cũng ở tại đây, bất quá là ở vị trí phía trước. Trước kia khi Vân Cơ hùng hổ tiến đến chỗ ở Nguyệt Cơ, Nhu Cơ đều biết, chỉ là Vân Cơ có núi dựa lớn, nàng cũng không dám đứng ra làm mũi nhọn. Lúc này Vân Cơ đi rồi, lại thấy Đại Niếp chạy đến, nàng mới nhân lúc không có người nhìn, kéo Đại Niếp vào.
" Làm sao vậy? Lại bị nương mắng?"
Nhu Cơ là một nữ nhân phi thường ôn nhu, đến lời nói cũng êm êm dịu dịu.
Nàng ít tuổi hơn Nguyệt Cơ một chút, lại lớn hơn Vân Cơ một chút, thời trẻ nàng và Nguyệt Cơ cũng lén lút kết giao quan hệ cũng không tồi. Nhưng đây chỉ là ngầm, e ngại nguyên nhân, Linh Viện này từ trên xuống dưới không ai dám cùng Nguyệt Cơ kết giao, Nhu Cơ cũng vậy, nhiều lắm thì mặt ngoài biểu hiện quan tâm Đại Niếp một chút.
Linh Viên này to như vậy, không phải con hát thì cũng là nô tỳ, Đại Niếp và Tiểu Niếp cũng được rất nhiều lão nhân ở Linh Viện nhìn lớn lên, Nhu Cơ cũng là một trong những lão nhân đó.
Đại Niếp cong cong khóe môi, " Không có gì, Nhu di."
" Đến trước mặt Nhu di còn nói dối." Nhu Cơ dỗi nói, đi đến bồn nước bên cạnh làm ướt khăn, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Đại Niếp.
Đại Niếp có chút quẫn lên, rốt cuộc thì trong nội tâm nàng cũng không phải là đứa trẻ.
Giúp Đại Niếp xoa mặt xong, Nhu Cơ lôi kéo nàng lại ngồi xuống một bên giường, than một tiếng nói: " Nương con nói với con, con nghe một chút, nàng cũng khó."