Sau khi Nguyệt Cơ chết, Tiểu Niếp tựa hồ nháo lên giống như tính tình của Đại Niếp, mỗi ngày Đại Niếp lĩnh đồ ăn về, nàng đều dùng, nhưng lại không muốn nói chuyện với Đại Niếp. Màn đêm buông xuống, Đại Niếp vẫn ngủ ở phòng ngủ của mình, Tiểu Niếp thì ngủ ở trên giường của Nguyệt Cơ, rõ ràng là song bào thai tỷ muội lại phảng phất như người xa lạ.
Đại Niếp cũng không đi xem nàng, mà ở trên bàn để lại một ít cơm.
Nàng luyện múa cả buổi sáng, lúc này đã đói bụng, tuy cơm canh không phong phú, nhưng hiện tại nàng chỉ cần no bụng là được. Nàng cũng không gọi Tiểu Niếp đến dùng cơm, giống như Tiểu Niếp nàng cũng không muốn nói chuyện với nàng ta, cũng không muốn xem.
Nàng không muốn xem Tiểu Niếp rốt cuộc có khúc mắc gì với nàng, không cần để ý cứ như vậy đi, vì có đời trước ngăn cách, đời này hai người liền như người lạ.
Đại Niếp bưng chén đồ ăn lên, chậm rãi ăn đồ ăn không tốt.
Bộ dạng bình tĩnh này làm cho Tiểu Niếp đỏ mắt, làm cho nàng kích động lên. Nàng ta đột nhiên vọt lên bàn đồ ăn trước mặt, hất hết đồ ăn trên bàn xuống đất, âm thanh " loảng xoảng" vang lên.
" Tại sao ngươi không khóc? Tại sao ngươi lại không có một chút biểu hiện thương tâm nào? Ngươi cư nhiên còn ăn cơm được? Ngươi quả nhiên giống như các nàng nói, một người lòng lang dạ sói vô tâm vô phế"
' Các nàng' không cần phải nói tất nhiên là những con hát trong sân này.
Tiểu Niếp tuy thể nhược, nhưng khi lớn lên thân thể cũng càng ngày càng tốt hơn, ngày ngày ra cửa, tỷ như phơi nắng gì đó từ trong miệng người khác tất nhiên là cũng nghe được không ít thứ.
Đại Niếp cũng biết có nhiều người nói nàng như vậy, từ nhỏ nàng đã không nghe lời, ương bướng, Nguyệt Cơ răn dạy giáo huấn nàng, xong nàng nên như thế nào vẫn như thế ấy, tất nhiên là cũng không thiếu những con hát lưỡi dài châm biếm nàng vô tâm vô phế, không nghe người lớn nói, thậm chí cũng có người cáo trạng trước mặt Nguyệt Cơ. Nguyệt Cơ không nghe vào, Đại Niếp không nghe, nhưng lại không nghĩ rằng những lời này lại lọt tai Tiểu Niếp.
" Vậy ngươi muốn ta mặt phải như thế nào, khóc sao? Giống như ngươi khóc đầy mặt đến nước mắt, nước mũi đều không phân biệt nổi?"
Đại Niếp mắt lạnh nhìn về phía tiểu nữ hài, vẻ mặt nàng ta đầy phẫn nộ, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ trắng nõn vì phẫn nộ mà thêm vài phần vặn vẹo, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Không có vẻ dữ tợn, nhưng lại thêm vài phần đáng thương.
Khuôn mặt giống mình như vậy làm ánh mắt Đại Niếp không khỏi hoảng hốt lên, nhưng nhớ lên đời trước khuôn mặt này ở trước mặt mình hiện ra vẻ làm bộ làm tịch, ra vẻ yếu ớt vô tội bộ dáng đáng thương khổ sở cho tất cả cũng vì bất đắc dĩ, kỳ thật nội tâm đen tối hơn ai hết.
Một cỗ phẫn nộ vô cớ tràn ngập lên đầu, cỗ phẫn nộ này đời trước vẫn không rõ, sau vì Nguyệt Cơ bệnh nặng cũng không, nhưng lại vào giờ phút này liền bốc cháy lên.
Đây là muội muội nàng, muội muội tốt của nàng!
"Khóc hữu dụng sao? Ta ăn cơm thì như thế nào, chẳng lẽ mỗi ngày ta lĩnh cơm về ngươi không ăn, đều cho chó hay sao? Ta vô tâm vô phế, lòng lang dạ sói? Ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu, lời nói của những người bên ngoài ngươi có thể nghe? Tốt ngươi nghe không vào, ngược lại câu này lại nghe lọt tai?"
Đại Niếp liền đứng lên, tiến đến vị trí đối diện Tiểu Niếp,"Ai cũng có thể nói như vậy, duy chỉ ngươi không được! Ngươi từ nhỏ thân thể không tốt, ta và nương cái gì cũng nhường ngươi, khi còn nhỏ thời điểm ta phải ở bên ngoài xem đủ loại sắc mặt người khác, ngươi lại ở trong lòng nương làm nũng. Sau khi nương bị bệnh, ngươi đến cửa cũng không ra khỏi, ngày ngày dính nương. Ta vì cho một nhà ba người hôm nay ăn uống cái gì mà phải bỏ ra bao nhiêu công sức, ngươi chỉ trốn trong phòng trộm khóc. Ta ở bên ngoài bị người ta làm khó dễ, bị người châm chọc, ngươi thì là tiểu nữ nhi yếu đuối của nương."
Nói đến đây, Đại Niếp cười châm chọc một cái, cũng không cần nhiều lời nữa, xoay người trở về phòng của mình.
Của phịch một cái, Tiểu Niếp đứng ở trong gian phòng, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Lời của Đại Niếp nói, Tiểu Niếp sao lại không hiểu?
Có thể sống tại Linh Viện này gần mười năm, không có ai đơn thuần cả.
Kỳ thật tình cảnh gian nan, sinh hoạt khó khăn này, Tiểu Niếp đều hiểu. Chỉ là nàng vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ, lại không nghĩ đến sau khi mình đã sớm quên thì bị thân tỷ tỷ của mình lấy phương thức tàn nhẫn, đem tấm màn che trước mắt nàng xé ra.
Ký ức nàng không tự chủ về đến quá khứ....
Khi ấy nàng vẫn còn rất nhỏ, mẹ mang Đại Niếp đi Tư Nhạc Các, nàng một người ngốc tại trong phòng thấy buồn liền cẩn thận chạy ra cửa phòng muốn ra bên ngoài nhìn một chút.
Lúc ấy Tiểu Niếp vẫn rất ngây thơ, đơn thuần mà khiếp nhược. Trời bên ngoài thật đẹp, ánh nắng ấm áp, hoảng hốt khi nghe thấy đủ loại lời nói khe khẽ vang lên.
".... Đây là con ma ốm tiểu nữ nhi của Nguyệt Cơ...."
".... Trước kia không thấy, nếu không phải thần thái không giống, ta còn tưởng là Đại Niếp đâu...."
"Ngươi nhìn kỹ xem, Đại Niếp so với nàng ta khỏe mạnh hơn một chút..."
"Đúng là như vậy."
.....
".... Nghe nói khi còn trẻ Nguyệt Cơ ở bên ngoài tích cóp được bao nhiêu đều đổ hết vào trên người ma ốm này..."
'.... Ta còn nghĩ nàng có nhiều tiền bạc như vậy sao lại như thế...."
".... A, ngươi cho rằng như thế là đủ. Còn nhớ sau khi nàng sinh sản, khuôn mặt cỡ nào ngạo khí, Hàn cô cô vài lần nói với nàng, nàng đều khinh thường, cũng vì Hàn cô cô ngại tầng quan hệ kia cũng không muốn bức nàng. Ai nghĩ rằng không đến hai năm, chính nàng cũng không ổn...."
".... Ngươi cũng đừng nói như vậy, ai cũng vì con mình cả..."
"A, ta không xem thường nàng, Linh Viện này ai dám xem thường ai đâu? Nói trắng ra là......"
" Nghe nói có người mở miệng muốn trị nàng ta....."
" Không nói đến việc có hai đứa con, bên kia ai có thể buông tha cho nàng..."
.....
Đầu tiên, Tiểu Niếp cũng không hiểu gì. Sau nghe càng nhiều, liền dần hiểu được.
Nơi này đều ác ý, tràn đầy ác ý.
Có đôi khi nương với tỷ tỷ không về đúng lúc, nàng cũng từng thử qua phòng bếp lấy thức ăn, đi hai lần liền không đi, tình nguyện đói bụng cũng muốn chờ nương với tỷ tỷ về.
Đại phu nói nàng muốn sống lâu thì phải hoạt động nhiều, phải ra ngoài phơi nắng cho thân thể tốt, nương nàng cũng dặn dò nàng như vậy.
Nhưng nàng không muốn ra ngoài, thật sự không muốn đi, vì tránh né ra ngoài nàng liền giả bệnh. Thấy nương và tỷ tỷ lo lắng cho nàng như vậy, trong lòng nàng cũng từng áy náy. Sau dần dần nghĩ không nghiêm trọng, dần dần nương cũng không nhắc nàng phải ra ngoài.
......
Đây là bí mật lớn nhất sâu trong nội tâm của Tiểu Niếp.
Nàng cho rằng người khác không biết, lại không nghĩ rằng tỷ tỷ cùng mẹ đã sớm hiểu rõ.
Trong lòng nàng tràn ngập thẹn cùng phẫn nộ, nếu nàng (Đại Niếp) đã sớm biết, vì sao không nói, liền đứng nhìn nàng giả vờ yếu đuối, xem nàng là đồ chơi sao?
Tiểu Niếp cũng không biết thật ra Đại Niếp cũng không nhìn ra được tất cả, bất quá là do một phần tính cách của Đại Niếp, lại cảm thấy Tiểu Niếp vô cớ gây rối cộng thêm thù mới hận cũ, nhất thời phẫn nộ mà nói bừa thôi.
Nhưng Tiểu Niếp lại không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy Đại Niếp biết được tất cả, sở dĩ trước kia không nói chính là muốn về sau lấy chuyện này châm chọc mình.
Trong đầu nàng không tự chủ mà vang lên vô số âm thanh người khác nghị luận về Đại Niếp đủ loại ngôn ngữ, những cái ngôn ngữ đó ở trong đầu nàng vang lên càng lúc càng lớn, thậm chí làm cho hình bóng tỷ tỷ luôn che chở cho nàng từ nhỏ đến lớn mờ dần. Nàng thậm chí cảm thấy người khác nói đều đúng, Đại Niếp chính là một người vô tâm vô phế chỉ lo cho chính mình là một người vô sỉ, ích kỷ.
Nàng nhớ đến thời điểm sau khi nương chết, cùng với biểu hiện máu lạnh của Đại Niếp, liên tưởng đến lời nói trước khi chết của nương muốn Đại Niếp nhất định phải che chở cho mình, hành vi của Đại Niếp trong trí nhớ, nhớ đến ánh mắt nàng lạnh lùng liếc mình một cái.....
Chung quy Tiểu Niếp còn nhỏ tuổi, tâm trí cùng với trải nghiệm chưa đủ, vì thế tất cả khiến cho Tiểu Niếp la lối khóc lóc giống như là giận chó đánh mèo.
".... Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi làm cho nương giận, nương cũng không chết..."
"..... Ngươi chính là một người vô tâm vô phế, di ngôn của nương ngươi cũng không cần để ý. Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta không cần ngươi che chở, ngươi cũng không phải tỷ tỷ của ta...."
Cái cửa bỗng nhiên kéo ra một chút, Đại Niếp đứng ở bên trong lạnh lùng nhìn Tiểu Niếp.
"Ngươi nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói!"
****
Từ ngày ấy, tỷ muội hai người liền như người lạ.
Đại Niếp không hề giúp đỡ Tiểu Niếp đến phòng bếp lãnh cơm canh, mỗi ngày chỉ lo cho mình ra ra vào vào, phảng phất như không có người tên Tiểu Niếp này.
Mà Tiểu Niếp cũng vì cổ khí trong lòng ngang ngạnh không để ý đến Đại Niếp.
Thấy tình hình như vậy, người trong Linh Viện bắt đầu tò mò vì sao lại như thế, chỉ là Đại Niếp không nói, Tiểu Niếp cũng không, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao lại như thế này. Bất quá vấn đề giữa hai tỷ muội mọi người vẫn biết.
Tiểu Niếp tất nhiên là bị làm khó dễ, đặc biệt là ở Linh Viện Đại Niếp đắc tội không ít người. Đại Niếp là người không thể dây vào, người khác không thể trêu trọc, thấy Tiểu Niếp cũng có khuôn mặt giống vậy, tự nhiên là người khác muốn bắt nàng xả giận.
Thử một lần, quả nhiên thấy tỷ muội hai người bất đồng, lại thấy Đại Niếp làm như không thấy, khi dễ trong tối đến ngoài sáng tự nhiên theo nhau mà đến.
Tiểu Niếp không hiểu tại sao, bị ủy khuất chỉ có trộm rơi lệ. Mỗi lần ủy khuất, nàng liền thống hận Đại Niếp một phần, vốn dĩ trong đầu hiện lên ý định muốn hòa hảo, tự nhiên cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Trong nháy mắt hơn một tháng qua đi, tuần bốn chín của Nguyệt Cơ sắp đến.
Lúc này trong Linh Viện không còn người nào nhớ tới Nguyệt Cơ, nhiều lắm thì khi nhìn thấy hai tỷ muội Đại Niếp Tiểu Niếp mới có thể nhớ đến nữ nhân có vận mệnh nhấp nhô kia. Chỉ là như thế thì sao? Ở Linh Viện to như vậy tất cả mọi người đều khổ, ai cũng không dám đồng tình cho ai.
Nhưng chỉ có Nhu Cơ còn nhớ rõ, trừ bỏ quan hệ của nàng với Nguyệt Cơ, cũng còn vì Đại Niếp.
Đại Niếp trộm nhờ Nhu Cơ giúp nàng mang một số hương nến cùng với tiền giấy vào, Nhu Cơ nghe xong lời này nghĩ lại liền minh bạch. Sau khi Nguyệt Cơ chết, Đại Niếp với Tiểu Niếp cũng chưa từng tế bái qua, đến cả đốt tiền giấy cũng không thể. Mọi người đều chú ý đến người sau khi chết, qua bảy bảy ngày sẽ về địa phủ, nhà bình thường có người qua đời, đều sẽ ở ngày cuối cùng này mà tế bái tiễn đưa.
Nhu Cơ vô cùng khó xử, rốt cuộc thì thân phận các nàng có hạn, đều là nô tỳ Tiêu gia, thân cũng là Tiêu gia người. Tại Tiêu phủ to như vậy, trừ phi có người ở trên lên tiếng hoặc là trong Tiêu gia có vị chủ tử nào làm tang sự, không thì không ai dám làm cái việc đen đủi này. Một khi bị bắt được, kết cục tất nhiên sẽ không tốt.
Nhưng Đại Niếp mở miệng, Nhu Cơ lại không đành lòng cự tuyệt. Đứa nhỏ này, mình nhìn lớn lên, đem nàng coi như hài tử cũng không quá. Nữ nhân ở Linh Viện này không có duyên phận có con cái đó cũng là lý do tại sao Nhu Cơ quan tâm đến Đại Niếp như vậy.
Nhu Cơ đồng ý, trước tuần bốn chín của Nguyệt Cơ đem đồ vật tìm được trộm cho nàng.
Linh Viện tuy ra vào không tiện, nhưng Nhu Cơ lớn lên từ nhỏ ở đây, quan hệ cùng với nhân mạch tự nhiên cũng không ít, cho nên tìm mấy thứ này đối với nàng cũng không phải là việc khó. Đây cũng là lý do vì sao Vân Cơ ở Linh Viện xưa nay vẫn là người ương ngạnh, không thiếu con hát bị nàng ức hiếp, nhưng trước giờ vẫn không dám nhảy huyên náo trước mặt Nhu Cơ, chẳng phải do Nhu Cơ lớn tuổi hơn, là do quang cảnh không bằng.
Lời cảm kích Đại Niếp nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng ghi tạc trong lòng ngày sau báo đáp.