Tọa lạc ở trung tâm Yêu giới là một tòa Vạn Linh Cung - nơi ở của hai vị chân quân Yêu tộc. Cung Vạn Linh được xây giữa những cây cổ thụ, xung quanh được dây leo quấn lấy tạo nên vẻ sống động, tự nhiên.
Giờ phút này, đám tiểu yêu trong Vạn Linh Cung cụp mắt cúi đầu, im lặng không dám ho he gì.
“Gã nói mà ngươi cũng tin? Ngươi không biết đức hạnh của Chúc Vô Tâm là như thế nào à?!”
Người đàn ông tóc đỏ tức giận vỗ bàn. Chiếc bàn mộc linh dưới chưởng đó kịch liệt rung lên, vết nứt lan ra chằng chịt, sau đó chớp mắt đã chia năm xẻ bảy, biến thành bột mịn.
Người đàn ông đó khoảng chừng 25 - 26 tuổi, giữa mi tâm có một ấn ký Chu Tước. Dáng mắt hắn là mắt phượng, khoé mắt móc xuống, đuôi mắt vểnh lên đến là sắc bén. Cả trang phục lẫn tròng mắt hắn đều là một màu đỏ rực bắt mắt. Vai áo đính lông phượng, tay áo thêu hoa văn màu vàng kim, rực rỡ vô cùng.
“Đám tiên môn chính đạo kia đúng là ăn hại! Bao nhiêu ngày rồi mà vẫn chưa tìm được người! Nếu y xảy ra chuyện gì, ta không san bằng Tu chân giới thì cũng làm thịt Chúc Vô Tâm!”
Liệt Chân tức giận đứng phắt dậy, bồn chồn đi lại trong Vạn Linh Cung, càng mắng càng bực mình. Cuối cùng, hắn rút Liệt Diễm Kiếm từ bên hông ra, xoay người định rời đi.
“Ngươi quay lại đây cho ta.”
Cô gái áo xanh ngồi một bên, chậm rãi nhâm nhi ly trà, liếc hắn một cái, nói: “Ngươi mà giết Chúc Vô Tâm thì khi Chiết Liễu trở về, việc đầu tiên y làm là cắt đứt quan hệ với ngươi.”
Những lời này như một chậu nước đá, ào ào dội xuống Chu Tước chân quân. Liệt Chân đi đi lại lại, cau chặt mày rồi chém một kiếm xuống sàn cung Vạn Linh, nghiến răng nói: “Ta không giết ai cả. Ta đi tìm y.”
“Giới Tu chân nhiều người như vậy mà vẫn không tìm được Chiết Liễu, ngươi nghĩ ngươi sẽ tìm được sao?” Thanh Lâm nhấp thêm một ngụm trà, “Ngươi có biết y ở đâu không?”
Liệt Chân cầm trường kiếm trong tay, lòng còn nóng hơn cả lửa đốt, ngay cả lông phượng trên vai cũng có vài đốm lửa bay lên, lập loè giữa không trung.
“Vậy ngươi nói xem y sẽ đi đâu?” Liệt Chân cau mày nói, “Y rời khỏi phái Lăng Tiêu thì có thể đến chỗ nào… Với thân thể tàn tạ đó thì không phải y đi đâu cũng phải chịu khổ à?”
Thanh Lâm vén mái tóc dài lên, cố định bằng một chiếc trâm hình rồng, mặt mày như họa, giọng điệu đều đều nói: “Ta thấy ngươi đang lo lắng thái quá rồi. Chiết Liễu đẹp như vậy, y có đi đâu cũng chẳng gặp nguy hiểm đâu.”
Bình thường tu vi của Giang Chiết Liễu mạnh đến mức hai người bọn họ cùng xông lên cũng chỉ nhỉnh hơn một chút, nếu đánh đơn lẻ thì chắc chắn sẽ không có phần thắng. Thực lực mạnh mẽ ấy đã làm lu mờ dung mạo y, khiến mọi người trong núi chỉ dám bàn luận về sức mạnh của y, mà không dám động chạm đến ngoại hình Giang Chiết Liễu. Do đó, Liệt Chân cũng quên bẵng điều này luôn.
Với mỹ mạo này của y…
Trong đầu Liệt Chân vang lên một tiếng, lại muốn chém Chúc Vô Tâm thành tám mảnh, hùng hổ nói: “Đợi ta tìm được Chiết Liễu, chắc chắn ta sẽ khuyên y đừng có mềm lòng, để ta giết chết cái tên sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa kia!”
“Ngươi nói gã vong ân phụ nghĩa, nhưng ta lại thấy rằng chưa chắc Chúc Vô Tâm đã để cho Chiết Liễu gặp nguy hiểm.” Thanh Lâm nói, “Tuy rằng Chúc Vô Tâm lòng dạ hẹp hòi, thường hay âm thầm ghen tị với người khác, thế nhưng gã lại cực kỳ tin tưởng sư huynh mình. Suy nghĩ của Chúc Vô Tâm rất khó đoán, khéo khi gã lại muốn giấu người đi, để…”
Thanh Lâm vừa nhắc đến giả thiết tràn ngập nguy cơ này, ngọn lửa quanh thân Liệt Chân lại bắt đầu bùng cháy hừng hực, khiến cả người nóng bừng lên.
Nàng lập tức sửa lời: “Chưa chắc tên nhóc kia đã nhận ra tâm ý của mình, ngươi đừng nghĩ nhiều. Thật ra ta thấy, nơi mà Chúc Vô Tâm có thể yên tâm để y đi, xong Chiết Liễu cũng nguyện ý đến, chỉ có… Linh mộ Lăng Tiêu chân quân đời trước.”
Khi Liệt Chân nghe thấy câu này, bước chân bồn chồn, nôn nóng chợt ngừng lại, nghĩ một lát, nói: “Núi Chung Nam? Địa phương này một năm thì nửa năm bị bao phủ bởi tuyết trắng, sơn tinh dã quái thì nhiều…”
“Hầy…” Thanh Lâm phủi phủi một góc y phục, ngắt lời hắn rồi phân tích: “Núi Chung Nam là nơi linh địa tuyệt hảo, cho nên Chiết Liễu mới chọn nơi này để mai táng ân sư. Trên núi tuy nhiều sơn tinh dã quái, nhưng lại đều được tẩm bổ bởi linh lực, hiếm có yêu dữ. Vả lại, ngươi quên mất thể chất của y là gì rồi sao?"
Nghe thấy lời này, chưa cần nàng nói hết, Liệt Chân đã tức nổ lông đuôi*: “Thiên linh thể, cái thể chất rách nát cản trở việc tu hành.”
*QT: lông đuôi đều phải tạc. Mình lái thành "tức nổ lông đuôi" từ “tức nổ phổi”.
Thiên linh thể mặc dù hiếm thấy, nhưng nó lại không phải là thể chất trời phú để tu luyện, dường như nó chỉ xuất hiện trên thân thể nam nhi. Nó có thể thu hút các sinh linh xung quanh, rất dễ nảy sinh thiện cảm. Đây cũng là lí do vì sao Giang Chiết Liễu lạnh lùng kiệm lời nhưng lại rất có nhiều tiểu yêu quý mến, thậm chí các hậu bối đồng tu đều vô thức thân cận y. Nhưng đồng thời, thể chất này cũng sẽ là trở ngại cho người tu hành, do linh lực nhập thể vô cùng hoạt bát, rất kiểm soát. Nếu muốn khống chế thuần thục, cần phải nỗ lực hơn rất nhiều so với người thường.
Ai cũng tung hô y là thiên tài mà không biết rằng, lời khen ngợi này lại chính là sự khinh miệt lớn nhất với tất cả những gì mà y phải trải qua.
“Cũng không phải là quá tệ, ít nhất bình thường những sơn tinh dã quái đó sẽ không đả thương y.” Thanh Lâm nghĩ một lúc, nói: “Thế nhưng ta không biết vì sao, các ghi chép có liên quan đến thể chất này đều khuyên người có nó nên đoạn tình tuyệt ái.”
Liệt Chân hừ một tiếng: “Toàn mấy cái ghi chép tào lao."
Thanh Lâm biết rõ tâm tư đối phương, đương nhiên cũng biết suy nghĩ thầm kín của hắn: “Như vậy, Chiết Liễu rất có thể đang ở núi Chung Nam. Giờ ngươi vẫn chưa đi là đang định chờ mấy tên tiểu yêu khác nhanh chân đến trước à?”
Nàng mới nhắc được một nửa, tên chu tước tính tình nóng nảy này đã hóa thành nguyên hình bay ra Vạn Linh Cung, sắc đỏ rực rỡ chiếu sáng nửa bầu trời Yêu giới.
Thanh Lâm lật sách, nhìn những ghi chép theo lời nàng vừa nói, trầm tư hồi lâu.
… Rốt cuộc là tai hoạ nào mới khiến cho ký giả đời trước phải mập mờ cảnh báo người đời sau? Hơn nữa vì sao tất cả các ghi chép về thiên linh thể đều giống như vậy, nhắc nhở người có nó đoạn tình tuyệt ái, cả đời không có bạn lữ?
————
Núi Chung Nam.
Tiểu lâu gỗ tùng và vườn trúc bên cạnh dẫu có một bức tường chắn giữa nhưng cũng chẳng khác gì bò đất, ngựa gỗ*.
*Gốc: 形同虚设, QT: hình đồng hư thiết. Ý chỉ vật, người nào có cũng như không, chẳng có tác dụng gì. Mình tra các thành ngữ, tục liên quan trong tiếng Việt thì chỉ có “giá áo túi cơm”, “bò đất ngựa gỗ”, “dài lưng tốn vải” là có nghĩa tương đương thui. Mọi người muốn mình edit nguyên nghĩa thành “vô tác dụng” hay là để như trên mình edit thì bảo mình nha.
Không biết Văn Nhân Dạ đang nghĩ cái gì mà tích đồ chẳng khác gì mấy con sóc. Tầng trên tầng dưới căn nhà gỗ tùng bị hắn nhét đầy ắp đồ dùng, không cần biết vật đó có tác dụng gì hay không, khiến cho Giang Chiết Liễu cảm thấy hắn như đang xây tổ vậy.
Mùa đông vẫn chưa qua, lại là một ngày tuyết rơi nhẹ.
Áo choàng trên người Giang Chiết Liễu được Văn Nhân Dạ đổi thành một chiếc áo choàng tối màu của Ma giới, cổ áo choàng là một lớp lông mềm mại. Thật ra Giang Chiết Liễu khá thích chiếc áo này, chẳng qua là trên áo lại dính chút mùi hương của Văn Nhân Dạ, thoang thoảng mùi tùng bách. Y ngửi một lúc thì đã mất năng lực phân biệt, ngay cả khi Văn Nhân Dạ đến gần cũng không phát hiện ra.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn rơi nãy giờ, Thường Càn hóa thành rắn nhỏ cuộn tròn bên chân Giang Chiết Liễu.
Có lẽ là do nhiệt độ giảm xuống, rắn nhỏ lúc đầu vẫn còn nằm cạnh chân y, bỗng quấn lấy vạt áo Giang Chiết Liễu trườn lên, nhẹ nhàng cuộn đuôi, rúc vào trong lòng y.
Giang Chiết Liễu đang đọc dở sách thì bị khí lạnh của rắn nhỏ phả vào, y liếc nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của Thường Càn, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn không gạt ra.
Giang Chiết Liễu rất được yêu, thú quý mến. Càng là giống loài hoang dã, thì càng dễ dàng cảm nhận được hơi thở thân thiện trên người y. Chẳng hạn như khi y gặp hai vị chân quân Yêu giới, Thanh Long chân quân Thanh Lâm đã ẩn ý nói với y: “Lần đầu tiên gặp ngươi, suýt chút nữa ta đã bị chết mê chết mệt.”
Mãi đến lúc này, Giang Chiết Liễu mới biết mùi hương trên người mình rất có sức hút đối với Yêu tộc. Giống như mèo với bạc hà mèo, tiểu yêu nào cũng muốn tiến lên hít vài hơi.
Y làm cây bạc hà mèo đã quen, đương nhiên không cảm thấy việc Thường Càn quấn lấy có vấn đề gì, tiếp tục đọc sách như lúc nãy. Nhưng đột nhiên, bầu trời núi Chung Nam đang đen kịt u ám bỗng nhuộm hồng, chuyển thành màu đỏ sẫm như máu khô.
Màu đỏ sẫm phai dần, hoá thành màu rỉ sét. Một lúc sau, một con Chu Tước đỏ như máu, quanh thân lửa đỏ bập bùng lao từ trên trời xuống, “bịch” một tiếng đâm nát cửa phòng, chớp mắt đã đến trước mặt y.
Giang Chiết Liễu ngẩng lên, chạm phải đôi mắt đỏ đậm đang nhìn thẳng vào mình của Liệt Chân, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp lại mãnh liệt. Hắn thấy y không thiếu sợi tóc nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Chiết Liễu chưa kịp nhấc rắn đen nhỏ trong lòng ra thì đã bị tên Chu Tước bay từ Yêu giới này cúi người ôm. Nhịp tim mạnh mẽ vang lên dữ dội cách lớp quần áo, chấn động đến nỗi cả người đều nóng lên.
“Sao ngươi lại có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy!” Liệt Chân ôm chặt y, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống, sau lại như có tật giật mình thả đối phương ra, đưa tay chạm vào mái tóc trắng tuyết của y. Đầu ngón tay hắn run lên, hầu kết lăn nhẹ, sốt ruột nói, “Ngươi về Yêu giới với ta đi. Có phải thằng nhãi khốn nạn Chúc Vô Tâm kia lại làm chuyện xấu? Ngươi đừng bao che cho nó, ta sẽ giúp ngươi khôi phục…”
Giang Chiết Liễu không hề nghe hết những lời này, y im lặng một lát rồi nói: “Cửa của ta...”
… Lại hỏng rồi.
Giang Chiết Liễu không biết nên nói thế nào mới có thể nhắc khéo người kia bồi thường cho y một cái cửa.
Ngay khi y đang suy nghĩ về điều này, bên cạnh cánh cửa vừa hỏng, xuất hiện một bóng người khác.
Liệt Chân đang lải nhải chợt dừng lại, cảm nhận được một luồng sát khí đối chọi gay gắt, chậm rãi đứng thẳng, quay đầu nhìn về phía cửa.
Một đại ma mắt tím trong bộ y phục màu đen từng bước đến gần. Dường như hắn vô tình vặn vẹo cổ tay, khớp xương nguỵ trang ngón tay đột nhiên nhô lên, liên tục mọc lên gai xương, móng tay đen sắc bén duỗi ra, toàn thân tràn ngập lệ khí cùng sát khí. Nhưng khi đến gần Giang Chiết Liễu thì tất cả đều biến mất, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ma chính là ma, ma thể* lúc nào cũng dữ tợn và đáng sợ.
*Ma thể: thân thể, nguyên hình của ma.
Liệt Chân quay lại, đứng chắn trước người Giang Chiết Liễu. Ngọn lửa trong mắt bùng cháy như dung nham sôi trào. Liệt Chân cong môi, giọng điệu đầy thù địch: “Sao ngươi lại ở đây?”
Mãi gần đây Liệt Chân mới biết là Văn Nhân Dạ thuận lợi đã đột phá, trở thành Bán Kim Tiên, chấp chưởng sự việc Ma giới. Nếu là trước đây, Liệt Chân còn có thể giao thủ với Văn Nhân Dạ giao thủ, nhưng hiện tại, hắn cũng không chắc chắn.
Hơn nữa dựa theo tốc độ lan truyền tin tức bình thường, ắt hẳn Ma giới sẽ là nơi biết cuối cùng, vậy thì sao Văn Nhân Dạ lại xuất hiện ở đây?
Núi Chung Nam không có gì cả, chỉ có mình bạn tốt phong tư tài mạo tót vời của hắn.
Liệt Chân biết được đáp án ngay lập tức, hắn chắn ở phía trước, trong lòng tự động coi Văn Nhân Dạ là tình địch, hạ tay đè xuống Liệt Diễm Kiếm bên hông.
Hắn chưa kịp rút kiếm ra đã nghe thấy thanh âm của Giang Chiết Liễu đằng sau.
“Liệt Chân, ta hơi nóng.”
Nhiệt độ trên người Liệt Chân biến hoá theo cảm xúc. Lúc này hắn đang cực kỳ căng thẳng cùng lo lắng, nhiệt độ cơ thể dường như đã vượt qua giới hạn chịu đựng của người thường. Trước kia, Giang Chiết Liễu nóng lạnh bất xâm, đương nhiên không cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn. Nhưng giờ đây, nhiệt độ này đã vượt quá giới hạn của y.
Ngữ điệu mấy lời này tuy không nặng, nhưng lại khiến cho mọi suy nghĩ và dự định tất cả đều rối bời lên, tinh thần tự dưng thả lỏng.
Nhiệt độ giảm xuống. Sau đó, đại ma kia nắm bả vai Liệt Chân, đẩy hắn sang một bên. Lực tay Văn Nhân Dạ mạnh đến nỗi suýt nữa bóp nát xương cốt Chu Tước, phát ra âm thanh răng rắc.
Văn Nhân Dạ ngồi cạnh Giang Chiết Liễu như không có chuyện gì, dường như người lúc nãy suýt chút nữa bóp nát con chim này lúc không phải hắn. Văn Nhân Dạ nói với Giang Chiết Liễu: “Ta đã dọn sạch suối nước nóng đằng sau núi Chung Nam.”
“Hàng xóm tốt, vất vả rồi.” Giang Chiết Liễu vẫn xưng hô với Văn Nhân Dạ như bình thường, rồi nhìn thoáng qua Liệt Chân đang đứng bên cạnh: “Hai người quen nhau à?”
Văn Nhân Dạ không buồn nhìn sang chỗ khác, thản nhiên liếm môi, cả người toát ra vẻ nguy hiểm, như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào: “Từng gặp một lần.”
Giang Chiết Liễu gật đầu, nói với Liệt Chân: “Ta ở đây rất ổn, không cần thiết phải trở về, cũng không cần đến làm phiền Yêu giới.”
Nhúm lông đỏ dựng lên sau tai Liệt Chân rung lên, hắn nhíu mày nhìn dáng dấp Giang Chiết Liễu, nói không lựa lời: “Ngươi bảo thế này mà là ổn? Hơn nữa, hàng xóm này của ngươi cũng không phải loại tốt lành gì, ngươi không sợ hắn ăn luôn ngươi sao?!”
Giang Chiết Liễu còn chưa trả lời, Văn Nhân Dạ ở bên cạnh đã cười khẩy một tiếng, ngữ điệu lạnh lùng: “Chu Tước chân quân, trước khi nói người khác thì nên nhìn lại bản thân mình đã.”
Liệt Chân bị Văn Nhân Dạ đi guốc trong bụng, đốm lửa đầu vai lại cháy lên, đánh một chưởng xuống bàn. Hắn nhìn Văn Nhân Dạ không khác gì một con cóc ghẻ không biết tự soi lại bản thân.
Trong không khí giương cung bạt kiếm, truyền đến một tiếng ho cực nhẹ.
m thanh tiếng ho khan rất nhỏ, thế mà lại có thể kéo thần trí của hai người kua trở về. Tiếng ho như một gáo nước lạnh dội lên bọn hắn, khiến bọn hắn tỉnh táo lại ngay lập tức.
Giang Chiết Liễu vừa mới bị nhiệt độ của Liệt Chân làm tái phát vết thương cũ. Vốn dĩ y cho rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng hóa ra dưới cơn đau đè nặng lên ấy, y lại không nhịn được mà ho ra tiếng. Giang Chiết Liễu lau một ít máu dính trên khóe môi, ngũ tạng lục phủ vừa nóng lại vừa đau.
Nhưng y chỉ cụp mi xuống, không có phản ứng gì nhiều. Y thấy hai người không tranh cãi nữa mới chỉ vào cửa: “Tiểu Chu Tước, ngươi phá hỏng cửa của ta rồi.”
“Không phải chỉ là một cái cửa thôi à? Yêu giới Vạn Linh Cung ta đều nhường cho ngươi…”
“Sửa cửa cho ta.”
“Ngươi chờ ta nửa khắc*, ta sẽ sửa xong ngay.”
*một khắc là 15p, nửa khắc là khoảng tầm 7p rưỡi.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※