Giang Chiết Liễu vừa mới rửa mặt xong, mái tóc dài còn chưa kịp buộc, y đang ngồi nghĩ xem nên trồng cây gì trên núi Chung Nam khi mùa đông trôi qua... Nghĩ được nửa chừng thì Giang Chiết Liễu nghe thấy tiếng chân lộc cộc ngoài cửa.
Ngay sau đó, một vài tiếng gõ cửa có vẻ rất phấn khích vang lên. Thường Càn mở cửa, dẫn một cậu bé có hai chiếc sừng trên đầu vào. Cậu nhóc thoạt nhìn lớn hơn Thường Càn một chút, khoảng chừng 14 - 15 tuổi, đôi mắt tròn xoe sáng rực, trông vô cùng linh động.
Nhóc ló đầu vào nhìn một lượt, sau đó ánh nhìn dừng lại trên người Giang Chiết Liễu. Nai con nhìn y từ trên xuống dưới, chớp chớp đôi mắt, gọi: "Anh tiên!"
Giang Chiết Liễu nhìn khuôn mặt đáng yêu của con nai con này, nghe Thường Càn hăng hái giới thiệu: "Đây là anh trai ta, là thần tiên ẩn cư ở núi Chung Nam... Anh, đây là A Sở."
A Sở đứng trước mặt Giang Chiết Liễu. Cặp sừng trên đầu nhóc nửa trong suốt, trên đỉnh còn có tơ máu hồng nhạt, như thể còn chưa mọc xong, lỡ chạm vào một cái là đau kinh khủng. Cẳng chân dưới còn chưa hoàn toàn biến hình, vẫn là đôi chân nai.
"Anh tiên..." A Sở hai mắt lấp lánh tiến đến, lá gan tựa hồ lớn hơn rất nhiều so với Thường Càn, "Anh quá đi, đẹp hơn em tưởng tượng nhiều!"
Giang Chiết Liễu nhìn chăm chú nhóc một lát, thấy vẻ mặt cực kỳ chân thành của A Sở, y im lặng một lúc rồi nói: "Em muốn tu hành ở núi Chung Nam?"
A Sở nghiêm túc gật đầu, nói: "Em sẽ chăm sóc anh thật tốt."
Giang Chiết Liễu nói: "Tu vi ta tẫn phế, thân thể thì bệnh tật ốm yếu. Ta đã không còn là thủ toạ tiên môn năm xưa. Em ở cạnh ta có lẽ cũng chẳng nhận lại được gì."
"Chỉ cần thi thoảng anh tiên chỉ dẫn A Sở tu hành là được!"thi thoảng anh tiên chỉ dẫn A Sở tu luyện là được rồi!" Nai con chớp chớp đôi mắt, như là vô ý nhích lại gần. Hàng mi thanh mảnh của nó hiện ra trước mặt Giang Chiết Liễu, hơi thở chậm rãi tản ra không ngứt, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu ngoan.
Biểu hiện của nó cũng không tệ lắm, trông hồn nhiên chẳng khác gì một đứa trẻ. Cái này dùng để lừa Thường Càn nhỏ tuổi thì dễ, nhưng lại khó mà khiến cho Giang Chiết Liễu tin được.
Tuy vậy, Giang Chiết Liễu không quan tâm cho lắm, cũng giống khi y chấp nhận Văn Nhân Dạ là hàng xóm mình vậy. Thái độ của y với hầu hết mọi chuyện đều là "Cũng được", "Có thể", "Không tệ", nhiêu đó cũng đủ để y dung túng cho một con nai yêu vô hại, dù hình như nó có mục đích khác.
Giang Chiết Liễu gật đầu, y đang định nói tiếp thì nhìn thấy Văn Nhân Dạ đẩy cửa bước vào.
Dáng dấp ma tộc này vẫn như trước kia, áo choàng một màu đen tuyền, đôi mắt dần dần chuyển sang màu tím đậm, vạt áo thêu hoa văn đỏ như máu tràn ngập cảm giác cổ quái.
Mùi gỗ tùng bách khẽ vờn qua vờn lại, kèm theo khí thế binh đao chinh phạt trên người đối phương truyền lại đây.
Văn Nhân Dạ thấy y dường như mới tỉnh dậy, hắn thản nhiên nhận lấy chiếc lược chải đầu trong tay Thường Càn, đầu ngón tay chạm vào mái đầu bạc trắng đang buông xuống của Giang Chiết Liễu.
Sợi tóc chạm vào ngón tay, mang theo hơi lành lạnh.
Động tác này của hắn rất trôi chảy, trôi chảy đến độ chính bản thân hắn cũng căng thẳng. Mãi đến tận khi nắm lấy tóc của đối phương rồi hắn mới nhận ra đây là lần đầu tiên mình chải tóc cho Giang Chiết Liễu. Hắn đường đường là người đứng đầu một giới, nói một không hai, vậy mà hình ảnh ấy đã biến sạch chỉ trong nháy mắt. Trái tim hắn đập liên hồi, khiến hắn cảm thấy nhục chết đi được.
—— Nếu mà chải không đẹp, thì chẳng phải sẽ bị đối thủ mạnh năm xưa chê cười sao.
Với cả... Nhỡ hắn làm y đau thì sao bây giờ?
Động tác tay Văn Nhân Dạ nhanh hơn tốc độ suy nghĩ rất nhiều, tuy trong đầu hắn vẫn là một mớ rối bời, thậm chí có phần lo lắng không đâu, nhưng động tác trên tay chưa từng chậm lại. Giang Chiết Liễu chỉ kịp lo lắng vài giây, tóc bạc đã được hàng xóm tốt bụng buộc gọn, cố định bằng trâm ngọc cắm xuyên qua phát quan.
Văn Nhân Dạ vừa thực hành, vừa liếc thoáng qua nai yêu kia, hỏi: "Đây là ai thế?"
"Tiểu yêu đến nhờ ta thu nhận." Giang Chiết Liễu đáp.
Trâm ngọc xuyên vào phát quan, cảm giác lạnh lẽo kia càng rõ hơn. Văn Nhân Dạ cúi đầu đến gần, thì thầm: "Vậy còn ta? Sao vẫn chưa thu nhận ta?"
Khi nói chuyện, hơi thở tùng bách của Văn Nhân Dạ phả lại đây khiến hai tai y nóng bừng.
Giang Chiết Liễu đưa tay xoa nhẹ tai, chỉ vào Văn Nhân Dạ bên cạnh, bình thản nói với A Sở: "Nữ nhi ra ngoài chắc chắn phải cẩn thận. Mấy người mặc y phục đen như này toàn người xấu cả."
Đây chỉ là một lời bông đùa. Thế nhưng việc y không thích người Ma giới bằng Yêu tộc thì ai cũng biết.
Văn Nhân Dạ cực kỳ phối hợp y: "Là người xấu cả."
A Sở ngẩn người ra, vươn tay sờ sừng của mình, nói: "Nhưng mà... Em là nai đực mà."
Giang Chiết Liễu cúi đầu chậm rãi thưởng trà, duỗi tay lấy quyển sách hôm qua chưa đọc xong ra, thuận miệng nói: "Bé trai cũng phải cẩn thận, có vài kẻ xấu lại thích mấy bé trai."
Người nói vô tình, người nghe có ý. Trong lòng "người xấu" nào đó nảy ra một ý nghĩ, không nhịn được nhìn "bé trai" hắn thích.
A Sở ngây người, nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó nó ngó lên nhìn xem Giang Chiết Liễu đang đọc cái gì. Nhìn thấy trên sách viết "Bảy anh giai và một cô em gái vô cùng chiều chuộng tôi", đầu óc nó bỗng dưng cứng đờ, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Không lẽ giới Tu Chân cũng thích đọc sách truyện trần tục à?"
Giang Chiết Liễu cũng không che lại, y tùy tiện lật một tờ, nói: "Em cũng đọc loại sách này à?"
Chưa đợi A Sở trả lời, Văn Nhân Dạ đứng bên cạnh càng nghe càng thấy không thích hợp. Hắn lấy quyển sách đang đọc dở trong tay Giang Chiết Liễu, trước hết nhìn lướt qua nội dung, Văn Nhân Dạ hơi ngẩn ra, rồi hắn giở lại bìa sách.
Trên bìa viết năm chữ《 Tiên đạo Hàm Linh thuật 》.
Động tác Văn Nhân Dạ dừng lại, hắn nhớ mấy ngày nay đều thấy Giang Chiết Liễu đọc cái gì mà 《 Giải trừ bùa chú 》, 《 Dưỡng Tâm thuật 》... Hắn gấp gáp trả sách lại cho đối phương, nhướng mày: "Sách ngươi đọc sao toàn tiểu thuyết dân gian thế, không phải là tiên đạo điển tịch ư?"
Giang Chiết Liễu liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Tiên đạo điển tịch cái gì, đây rõ ràng là bọc sách của ta."
Văn Nhân Dạ cau mày: "... Ngươi bọc cái này làm gì?"
"Đương nhiên là để đọc rồi." Giang Chiết Liễu khó hiểu nhìn hắn, tựa hồ đang nói một chuyện đương nhiên, "Bìa truyện dân gian đều lồ lộ ra. Ta sưu tầm truyện ở phái Lăng Tiêu mà bị các đệ tử thấy, há chẳng phải khiến cho tâm chúng sinh tò mò, chậm trễ việc tu hành sao?"
Giang Chiết Liễu nói với vẻ rất đương nhiên, dường như không cảm thấy có vấn đề gì trong suy xét của mình.
Văn Nhân Dạ bó tay, không biết phải nói gì, sau đó lại nghe thấy Giang Chiết Liễu nhẹ giọng nói: "Sau buổi trưa, ta sẽ đến suối nước nóng tắm rửa. Đành làm phiền vị hàng xóm tốt bụng này trông coi A Sở và Thường Càn vậy."
Văn Nhân Dạ nhìn chằm chằm vào dáng người mảnh mai của y, ma xui quỷ khiến nói: "Hàng xóm tốt lại thấy ngươi mới là người cần người khác chăm sóc, trông ngươi như chỉ cần đẩy một cái đã lảo đà lảo đảo."
Đẩy một cái đã lảo đà lảo đảo?
Giang Chiết Liễu cúi xuống nhìn bản thân mình, tùy tiện nói: "Ta mà ngã thật thì ta không đứng dậy đâu, ta sẽ bắt đền Ma giới các ngươi ngàn vạn linh ngọc."
Y chỉ đùa một câu như vậy, nhưng không ngờ ngay sau đó Giang Chiết Liễu lại bắt gặp một cặp mắt tím trầm, thẳng tắp mà chấp nhất nhìn chăm chăm vào y, dường như rất để bụng.
"... Ngàn vạn linh ngọc là được sao?"
Giang Chiết Liễu thoáng ngẩn ra. Cảm thấy Văn Nhân Dạ dựa gần quá, y bèn cúi đầu che miệng ho nhẹ một tiếng, che đi hơi ấm trên mu bàn tay do hơi thở của người kia vương lại.
"Nói đùa mà ngươi cũng tin."
Giọng y lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn vài câu mới có thể khiến người ta cảm thấy thư thái nhẹ nhàng, nhưng vào thời điểm này, Giang Chiết Liễu đã rũ bỏ toàn bộ căng thẳng. So với năm đó cầm kiếm trấn Lăng Tiêu, thì vẻ thư thả bình thản ấy đâu chỉ hơn ngàn vạn lần.
Cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo cô tịch trên người đối phương dường như át hết cả sức ấm nóng của mình, ma kia không lùi mà lại tiến lên, càng ngày càng lại gần, trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi nói là ta tin."
————
Sau núi Chung Nam sau có vài suối nước nóng, nhưng vì người trên núi thưa thớt vắng vẻ nên hầu như chưa được sử dụng bao giờ, mãi đến khi Văn Nhân Dạ sửa sang lại nơi này.
Giang Chiết Liễu trút áo ngoài xuống, chỉ để lại một kiện áo lót mỏng, bên người một kiện bạc sam chưa thoát, ngâm mình trong ao kiểm tra thân thể.
Tuy y không còn tu vi nhưng cảnh giới vẫn còn, vẫn có thể tra xét bên trong cơ thể. Giang Chiết Liễu càng nhìn càng thấy kinh mạch mình vỡ nát lỗ chỗ, thảm không nỡ nhìn.
Khi vá lại màng kết giới, Giang Chiết Liễu đã phải chịu một lực chấn động mạnh. Vốn dĩ y ở đằng trước tu bổ kết giới thì phải có người phái Lăng Tiêu bày trận hỗ trợ, thế nhưng Chúc Vô Tâm lại sợ rò rỉ tin tức khiến cho tà môn ma đạo đánh lén, nên cuối cùng chỉ chừa một mình gã ở lại.
Giang Chiết Liễu bị khí nóng xông đến choáng váng, nhắm mắt hồi tưởng.
Đây là cơ hội y dành cho Chúc Vô Tâm, cũng chính là lựa chọn của sư đệ. Đối phương không dốc toàn lực khiến y một đêm bạc đầu, trọng thương ra nông nỗi này lại chính là kết quả Giang Chiết Liễu dễ chấp nhận nhất.
Y khẽ mở mắt ra, nhìn mu bàn tay mình dưới ánh sáng yếu ớt, rồi chăm chú nhìn vào vết chai mỏng do kiếm trên lòng bàn tay. Bàn tay này từng bị mài đến rướm máu, lại bị cọ đến chai sần, vậy mà cũng có lúc tái nhợt như thế này đây.
Bỗng dưng y nhớ về Chúc Vô Tâm hồi còn nhỏ, khi ấy y vừa mới bước vào môn hạ của ân sư. Thân là cô nhi được dẫn về, y khắc khổ tu hành, đoạt sự nổi bật của người khác nên lúc nào cũng đệ tử đồng môn chế giễu, chúng cười cợt y là "Đồ con hoang không cha không mẹ". Lúc đó Chúc Vô Tâm mới 4 tuổi, chỉ cao có từng này, lại hết lần này đến lần khác xông ra hệt một con mèo con hung hăng bảo vệ y đằng sau lưng.
Giang Chiết Liễu nhớ Vô Tâm giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, ôm má y rồi nghiêm túc nói: "Anh Chiết Liễu ơi, đừng sợ chúng nó, Vô Tâm sẽ bảo vệ anh!" Giọng sữa non nớt mềm mại, còn chưa sõi cả cách phát âm.
Sau cùng, lại là Giang Chiết Liễu che chở gã nửa đời, mãi đến khi Chúc Vô Tâm lựa chọn từ bỏ, không cần y nữa.
Kể từ ngày Chúc Văn Uyên gửi gắm khi ly thế, Chúc Vô Tâm chỉ gọi "sư huynh", không còn gọi hai chữ "anh ơi" bao giờ.
Giang Chiết Liễu chỉ nghĩ tới đây rồi không hồi tưởng nữa. Y cho rằng dẫu tu hành có nhiều thử thách khó khăn, nhưng chỉ cần có thể vượt qua, thì chuyện đó cũng không thể coi là khó cho được.
Suối ngày càng nóng. Lớp áo trắng mỏng trên người y ướt đẫm, dán trên tấm lưng tuyết trắng. Từng giọt nước trượt dọc theo sống lưng.
Giang Chiết Liễu trời sinh linh thể không vướng bụi bẩn, đúng ra cũng không cần tắm rửa. Nhưng y đã quen với việc này, luôn cảm thấy tắm gội thì thoải mái hơn nhiều.
Chẳng qua là nhiệt độ suối nước nóng núi Chung Nam Sơn tăng lên làm y cũng thấy rã rời theo, bị hun tới mức choáng váng.
Đến tận khi một hơi thở có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ xuất hiện bên cạnh.
Giang Chiết Liễu gắng gượng ngước mắt, thấy một góc áo đen tuyền thì bèn dùng ngón tay ướt đẫm chạm vào cổ tay áo hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đến thật à?"
Văn Nhân Dạ không trả lời mà nắm cổ tay y, truyền một dòng linh lực đã được tinh lọc vào, như thể làm vậy sẽ giảm bớt sự khó chịu trong thân thể Giang Chiết Liễu.
"Ngươi dùng ma thể làm trung gian để tinh lọc linh lực không thấy đau sao?" Phản ứng Giang Chiết hơi trì độn, mãi sau mới rút tay về, nói, "Thiếu tôn chủ có chuyện không vui ư? Sao mà phải ngược đãi bản thân như vậy."
Ma khí với linh lực tương khắc với nhau. Một ma tộc như hắn nếu muốn truyền linh lực cho Giang Chiết Liễu thì chỉ có thể dùng thân thể mình làm trung gian, giữa đất trời gột rửa linh lực đương nhiên sẽ thấy đau đớn. Đây thực sự không phải là một chuyện dễ chịu.
Giang Chiết Liễu thu ngón tay về, gối cằm lên mu bàn tay, nhắm mắt lại rồi nói tiếp: "Ta không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, ngươi làm như vậy là đã đủ rồi."
"Nếu không muốn nợ ta thì." Văn Nhân Dạ nói nhỏ, "Ngươi hãy kiên nhẫn trị liệu, trả lại cho ta một Giang Chiết liễu không ốm không đau, vô ưu vô tư lự. Chưa đấu lại với ngươi một trận, phân thắng bại với ngươi thì ta sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua."
Giang Chiết Liễu im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Ngươi lại làm khó ta."
Ngón tay y đã ngâm trong nước ấm hồi lâu, lúc được bàn tay Văn Nhân Dạ phủ lên vẫn còn hơi lành lạnh. Cái lạnh này lan từ trong ra ngoài. Lòng y, thậm chí là cả thân thể... Đều lạnh như băng.
"Lúc này đây, dẫu có là nợ ân tình, ta e rằng không trả lại được." Giang Chiết Liễu nói, "Ngươi sẽ bị thiệt thòi."
"Thiệt thòi thì thiệt thòi, chẳng sao cả." Văn Nhân Dạ nhìn chăm chăm vào y, vươn tay thả một viên thuốc vào trong nước ao, "Giờ ngươi mong manh dễ vỡ như thuỷ tinh vậy, thử dùng cái này xem sao. Chứ dược tính của các đan dược khác đều mạnh lắm."
Viên thuốc hòa vào nước ấm, nhanh chóng lan ra rồi tan vào suối nước nóng.