• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thế, Tang Chỉ cảm thấy mỹ mãn khi được trở thành thổ thần, nhưng lại phát hiện sự thật không giống như mình đã tưởng tượng.

Vương mẫu thấy tiểu hồ ly tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên xuống trần gian, sợ là không chu toàn công việc tại Bình Nhạc trấn nên phái cây đào tinh Khế Nhạc lo việc văn thư, phụ trợ chuyên môn cho Tang Chỉ trong việc chăm sóc các vấn đề hằng ngày. Tang Chỉ được cha dạy bảo tốt, đối việc nhậm chức thổ thần một chút cũng không dám chậm trễ, chỉ trong vòng khoảng nửa tháng đã đến Bình Nhạc trấn trong truyền thuyết để nhậm chức.

Đi tới miếu thổ địa, đẩy ra cánh cửa gỗ rách mướp tả tơi, Tang Chỉ liền thấy một đống tro bụi bao phủ trên trần dưới đất toàn bộ ngôi miếu, theo bản năng đưa tay quơ mạng nhện trước mặt, qua ánh sáng mặt trời lờ mờ chiếu qua cửa sổ, tiểu hồ ly nhìn thấy hình như giữa nhà có một người đang ngồi đưa lưng về phía mình.

Người ngồi ở đó nghe có động tĩnh bên ngoài cũng không quay đầu lại, chỉ giương giọng hỏi: “Ai đó? Chuyện gì?”

Tang Chỉ nghiêng đầu, vừa thử đi đến vừa đáp: “Tiểu yêu A Chỉ sống ở gần đây, sợ quấy nhiễu thần linh các trấn, nên đặc biệt đến đây để cúng bái thổ thần đại nhân.” Tang Chỉ dứt lời, cũng vừa lúc đi đến bên cạnh nam tử, chỉ thấy trên bàn bày đầy các thức ăn to nhỏ cùng tiền đồng, bạc vụn.

Nam tử thấy thế thân thủ nhanh nhảu kích động, đem hết đống tiền đồng bạc vụn nhét vào trong túi áo, xong mới nâng mặt lên nói: “Gia gia nhà ngươi chắc không có dạy, Bình Nhạc trấn này sao có thể có yêu tinh xuất hiện!”

Tang Chỉ thấy rõ khuôn mặt nam tử, ngũ quan thanh tú nhưng có vẻ tái nhợt không chút máu, cằm nhỏ môi mỏng, vừa nhìn đã biết chính là một con quỷ keo kiệt như kẹo kéo, vừa rồi một chút bạc vụn như vậy giống như là bảo bối đặt vào trong lòng, dường như sợ nàng lấy đi không bằng. Hừ! Chính là bản thân mình đang chơi đùa, Tang Chỉ đây còn không ngại bị khó coi đâu!

Nhận thức được điều này, tiểu hồ ly nhịn không được quyệt miệng, “Vì sao nơi này yêu tinh không vào được a? Bản công… Ta vào được đây nè.”

Nghe vậy, nam tử thu lại tiền bạc sạch sẽ, tinh tế đánh giá Tang Chỉ một phen, xong rồi mới theo lẽ thường đưa tay hướng Tang Chỉ vẫy vẫy.

Tiểu hồ ly chớp mắt, “Có ý tứ gì?”

“Muốn biết vì sao yêu tinh không vào được Bình Nhạc trấn không, hai mươi quan tiền.”

Tang Chỉ trừng to mắt nhìn chằm chằm vào nam tử giống như đang nhìn quái vật, bộ không phải là người dân của Bình Nhạc trấn này đã cùng khổ rồi sao, ngay cả khi trả lời vấn đề này cũng muốn thu bạc? Tiểu hồ ly tức thở, tùy tay lấy viên ngọc ở bên hông thảy vào mặt nam tử, “Nói!”

Đối phương nhặt viên ngọc lên, xem đi xem lại, xác định là bảo bối hiếm lạ liền thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ trong chớp mắt, đứng dậy liếc mắt cười quyến rũ: “Không biết tỷ tỷ là tiên nữ nhà ai, tiểu nhân là cây đào tinh Khế Nhạc ở trong này xin cúc cung tận tụy. Nói về trấn Bình Nhạc này, cũng không biết là nguyên nhân gì, dù tiểu nhân đã sinh ra tại đây, tu luyện thành tinh mới được bộ dáng như vậy.”

“Thị trấn này đã được tạo kết giới pháp thuật vô biên, ngoại trừ tiên phàm hai giới có thể qua lại, các yêu ma quỷ quái khác đều không cách nào tiến vào được. Mà yêu tinh giống như chúng ta sinh trưởng ở địa phương này, cũng không có biện pháp đi ra ngoài.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ giật mình mới hiểu ra, kinh ngạc nhưng không phải vì không biết kết giới thần bí là cái gì, mà là ——

Tang Chỉ không thể tin, “Ngươi nói ngươi là cây đào tinh Khế Nhạc?” Đây chính là người mà dì muốn cấp cho mình để chăm sóc văn thư?

Khế Nhạc nghe vậy, ngũ quan trở nên đoan chính, nghiêm túc trầm giọng: “Đúng là tại hạ!” Dứt lời, không đợi Tang Chỉ nói tiếp, liền theo bản năng thấp giọng đưa lỗ tai nói: “Nói như vậy, tiên nữ tỷ tỷ cũng là đến để chuẩn bị cùng tiểu quan?”

“Chuẩn bị?” Tiểu hồ ly mờ mịt, cái này rốt cuộc là như thế nào.

Khế Nhạc thấy thế, vẻ mặt lại trở nên ái muội vỗ vỗ bả vai Tang Chỉ, “Tiểu quan biết, Thổ Thần đại nhân sắp được bổ nhiệm chính là —— Tang Chỉ công chúa, nhưng đối với Vương Mẫu nương nương, nàng lại là cháu gái bảo bối nhất đẳng nhất bảo (cao nhất quý nhất). Nếu ta có thể hầu hạ nàng tốt, về sau sớm hay muộn gì thì chuyện thăng quan tiến chức cũng sẽ rất nhanh. Sau này một câu của ta đương nhiên bằng trăm câu ngàn câu so với người khác.”

Cây đào tinh vừa nói vừa đắm chìm trong giấc mộng xuân thu lớn của chính mình, không khỏi nhạc vang hoa nở, “Ha ha, các ngươi cung nga tiên tỳ đến lấy lòng ta, chẳng phải lúc đó mong về sau ta có thể trước mặt công chúa nói nhiều lời hay giúp cho các ngươi sớm thăng quan phát tài sao?”

Nói xong, Khế Nhạc lại làm mặt lạnh nói, “Bất quá nếu như muốn nói tốt, bản đại nhân nhận hối lộ nhưng sẽ không viết giấy vay nợ, còn việc cho vay hết thảy không tiếp nhận. Cái ngọc bội vừa rồi của ngươi cũng chỉ xem như là quà lễ gặp mặt, để ta tính tính nha ——” Cây đào tinh vừa nói liền lấy ra bàn tính bằng vàng, lạch cà lạch cạch vừa nhớ vừa ghi lại khoản tiền. Hoàn toàn xem nhẹ Tang Chỉ đang đứng một bên nắm tay tức nghẹn lời, vẻ mặt dữ tợn như đang bị lửa giận hừng hực thiêu đốt.

“Khế Nhạc, bản công chúa giờ sẽ giết ngươi!!!!!”

Vấn đề thứ nhất: Dì, ngài rốt cuộc tìm cho ta một tên văn thư thông minh tài giỏi như vầy à?!

Buồn bực không chỉ dừng ở địa phương xa xôi này. Cái gọi là thổ thần, chính là phải quản tất cả mọi việc to nhỏ vặt vãnh. Hằng ngày Tang Chỉ đều nhận được lời cầu nguyện, đơn giản là “Phù hộ cho con bò bệnh sớm khỏi”, “Hy vọng ta cùng với tân lang sẽ sớm thành thân”, “Phù hộ lần này cha đi xa bình an”. Đợi chút, những việc to nhỏ thượng vàng hạ cám này thì không nói, Tang Chỉ còn phải thường xuyên đi giúp bà lão mẹ góa con côi (mẹ góa phụ, con mồ côi) bên thôn tây nấu nước, hóa giải hiểu lầm nhỏ của vợ chồng son ở thôn đông, thay thư sinh muốn thi đỗ Trạng Nguyên trong thôn kia đuổi con chuột…

Tiểu công chúa Tang Chỉ bình thường hay được sủng ái bây giờ lại làm nhiều việc như vậy, Vương Mẫu đã cố tình phái cây đào tinh Khế Nhạc tới để hỗ trợ, nhưng hắn lại là kẻ có vai mà không thể khiêng, có tay mà không thể chọn, chỉ biết đại ngu ngốc vuốt mông ngựa (xu nịnh) mà thôi, đương nhiên cũng không chia sẻ được bao nhiêu vấn đề.

Không được vài ngày, Tang Chỉ đã bắt đầu có chút âm thầm hối hận quyết định đến làm Thổ thần. Mà điều làm cho nàng tức điên nhất chính là mỗi lần bản thân lặng lẽ giúp người phàm, thế nhưng cuối cùng lại nghe một câu:

“A! Bồ Tát hiển linh a! Cám ơn Bồ Tát, cám ơn Bồ Tát phù hộ ạ —— “

Tang Chỉ: =_=

Không biết người phàm các ngươi rốt cuộc có đem thổ thần đại nhân Tang Chỉ ta để vào trong mắt hay không a?

Vấn đề thứ hai: Thổ thần căn bản chính là người kết dây tơ hồng, khuyên can, hội bác gái thôn ủy cứu giúp người nghèo!!!

Tuy rằng Tang Chỉ vô cùng buồn bực Bình Nhạc trấn này là địa phương quỷ quái chim không thể đẻ trứng, nhưng vì có thể nhanh chóng phi thăng trở thành thượng tiên, nàng vẫn ngoan ngoãn ngu ngốc ở trong này làm Thổ thần. Nhưng đã tới đây được nửa tháng, Tang Chỉ mỗi ngày tuần tra Bình Nhạc trấn, cố ý cẩn thận xem xét, lại hỏi dân chúng gần đó, đáp án nhận được là chưa bao giờ nghe bất luận kẻ nào nói qua Trấn chi bảo là cái gì, càng không có truyền thuyết thần kỳ về thăng tiên giống như vậy.

Rơi vào đường cùng, tiểu hồ ly chỉ có thể trằn trọc nghĩ cách thử hỏi cây đào tinh, vì thế, woa, chuyện tình lại xảy ra.

Tang Chỉ nói: “Khế Nhạc, Bình Nhạc trấn này đòi tiền không có tiền, yếu nhân (người quan trọng) cũng không có, nhưng vì sao lại cố tình có kết giới bao vây, có phải là có bảo bối ngạc nhiên gì không?”

Khế Nhạc chân thành nói, “Công chúa nói đùa, trấn này toàn nghèo khó làm sao lại có bảo bối?”

“Ta không phải nói bảo bối là vàng bạc, mà là… Tỷ như loại trấn chi bảo có thể làm tăng trưởng tu vi, phi thăng trở thành tiên đó, có hay không!”

Khế Nhạc nói: “Ai nha, công chúa hỏi vậy không phải là làm khó hạ quan sao? Ta chỉ là một người nhỏ, lời nhẹ, một cây đào chẳng qua sống mấy trăm năm thành tinh, đi qua đi lại Bình Nhạc cũng chỉ có mấy cái phố…”

Cây đào tinh còn dài dòng văn tự, Tang Chỉ đã mất hết kiên nhẫn lấy thỏi bạc từ trên điện ném xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Nói —— Trọng —— Điểm —— “

Khế Nhạc lấy răng cắn cắn thỏi bạc, xác định là bạc thật sau đó yên lặng bỏ vào trong túi, có nề nếp lại nói: “Trọng điểm chính là… Ai, công chúa ngài đây là hối lộ a, một thời gian trước chủ thần là Nhật Công mới hung hăng giáo huấn hạ quan một chút, muốn hạ quan ghi nhớ không thể tham ô nhận hối lộ, hạ quan…”

“Câm miệng câm miệng!” Tang Chỉ hoàn toàn bị cây đào tinh làm cho phát điên, hung hăng giơ chân nói: “Thời gian trước ngươi nhận hối lộ bị tịch thu bạc, bản công chúa hết thảy trả lại cho ngươi!”

“Thật sao?” Nghe vậy, Khế Nhạc đôi mắt lóe sáng nhìn thẳng Tang Chỉ, được tiểu hồ ly cho phép, không biết hắn dùng ảo thuật kiểu gì mà có thể từ trong lòng lấy ra một tờ khế ước, vui cười nói: “Tang Chỉ đại nhân, nói miệng không có bằng chứng, làm phiền ngài ký tên một cái.”

Tang Chỉ bắt lấy bút lông bên cạnh, đầu bút vung lên kí tên xuống khế ước sau đó cả giận nói: “Nói mau!” Nghe vậy, cây đào tinh rốt cục mới thật sự đứng lên, thật cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh một phen, rồi mới nói nhỏ: “Trấn chi bảo này…”

Tiểu hồ ly vểnh lỗ tai, đáy lòng chờ đợi: “Ừm, ở đâu?”

Cây đào tinh nhún vai: “Thật đúng là không có.”

Thực không có…

Thực không có…

Thực không có…

Tang Chỉ làm tư thế bái lạy, cây đào tinh, chắc chắn sẽ có một ngày bản công chúa sẽ chỉnh đốn ngươi tới nơi tới chốn!

Vấn đề thứ ba: Trấn chi bảo rốt cuộc ở đâu? (╰_╯)#

Buổi tối đêm đó tổng hợp tất cả lại, Tang Chỉ đại nhân nhất thời không thể nhịn được nữa, rốt cục bạo phát.

Thì ra, Bình Nhạc trấn bởi vì có kết giới ngăn cản, nhóm quỷ tất thảy đều không thể vào trong trấn để câu hồn những người chết hướng về âm phủ, chuyện câu hồn đại sự như vậy đều giao cho Thổ thần đại nhân, từ đại lao của thổ thần câu hồn phách, sau đó đưa ra bên ngoài kết giới, giao lại cho nhóm tiểu quỷ mang đi.

Bởi vì mỗi con người có cuộc sống ngắn dài khác nhau, mệnh số cũng không giống nhau, thời gian chết đi cũng tùy thời cơ, Tang Chỉ thường thường vì vội vàng đi câu hồn người chết, không thể không buông các công tác khác trên tay. Sau khi xử lí việc câu hồn xong, sẽ đem công tác mang về nhà buổi tối tiếp tục tăng ca >_

Mà gần đây không biết có phải phong thủy của Bình Nhạc trấn không tốt hay không, tuy vẫn là quan mới nhận chức nhưng mỗi ngày đều có người thắp hương, thậm chí thắp rất nhiều hương. Bởi sau khi Tang Chỉ làm Thổ thần, người chết ở Bình Nhạc trấn càng ngày càng nhiều, công tác của tiểu hồ ly tự nhiên cũng càng ngày càng nặng nề.

Một ngày, Tang Chỉ làm việc quần quật cả ngày xong, xương cốt rã rời, thật vất vả mới mông mông lung lung nằm trên giường, bất chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập rất không thức thời vang lên. Cây đào tinh Khế Nhạc bên ngoài cấp bách kêu:

“Công chúa? Công chúa Tang Chỉ ngủ rồi à?”

Tang Chỉ than thở một câu, lật người lại tiếp tục ngủ. Vô nghĩa! Trong phòng tối đen tất nhiên là ngủ rồi. Cây đào tinh tham tiền này cả ngày nói nhiều tới đầu còn ong ong, so với cha còn phiền hơn.

“Công chúa, công chúa mau dậy đi, Trương Tiếu Oa ở thôn đầu sẽ lập tức tắt thở, nhóm quỷ đều đang chờ ở bên ngoài, muốn ngài đi câu hồn.”

“… …” Tang Chỉ vẫn như trước không mở mắt, ôm lỗ tai, không để ý tới chính là không để ý tới. Ở Thanh Khâu quốc vẫn đúng là tốt hơn, cho tới bây giờ mình đã ngủ là không ai dám quấy rầy.

“Tang Chỉ đại nhân, đại nhân ơi? Sau nửa canh giờ nếu không câu hồn, sẽ không có hồn giao cho nhóm quỷ, hồn phách kia sẽ biến thành du hồn a (linh hồn đi lang thang). Nhầm lẫn thời gian của hắn, sửa lại mạng của hắn trong sổ sẽ là tội lớn a!” Đêm trôi từ từ, lâu lâu có một tia gió lạnh. Khế Nhạc lại như kiến bò trên chảo nóng, ở trước cửa phòng của Tang Chỉ gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra. Nếu đêm nay Trương Tiếu Oa kia biến thành du hồn, tiểu tổ tông Tang Chỉ của hắn có việc gì hay không thì hắn không biết, nhưng đảm bảo rằng vỏ cây của mình chắc chắn sẽ bị bóc đi. Thật ra việc lột da này thì không có chuyện gì để nói, chính là bảo bối tiền bạc của hắn sẽ không người trông giữ…

Lòng suy nghĩ đến “Hậu quả nghiêm trọng”, Cây đào tinh lại bắt đầu hắng giọng, đánh bạo la lên: “Công chúa, ngài mau đứng lên…” Nói chưa xong, cửa phòng oành một tiếng bị đá văng ra. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào làm cho tay áo của Tang Chỉ bay lên. Khuôn mặt ảm đạm, Tang Chỉ trực tiếp đưa móng vuốt chết người chụp xuống, tiếng âm âm trắc trắc như quỷ mỵ: “Về sau việc câu hồn do ngươi đi, nếu lại quấy rầy bản công chúa ngủ, ” Tang Chỉ dừng một chút, nhe răng hồ ly ra, hừ lạnh:

“Ta cắn chết ngươi!!”

Cây đào tinh bị tình hình này dọa cho sợ vãi, khi hoàn hồn đưa mắt chỉ thấy Tang Chỉ đang muốn đóng cửa, chạy nhanh chạy đến phía trước nói: “Công chúa, không được a! Móng vuốt đoạt mệnh chỉ có thể cho ngài dùng, ngài tùy tiện đưa cho ta là trái pháp luật của thiên cung…”

“Câm miệng câm miệng!” Tang Chỉ giận dữ đến giậm chân múa tay, chỉ vào cái mũi của cây đào tinh mắng to: “Ngươi tại sao lại ngốc như vậy, ngươi không nói ta không nói, ai có thể biết được! !”

“Nhưng là ——” Cây đào tinh nghẹn lời, “Nhưng là móng vuốt đoạt mệnh này là vì ngài mà tạo ra, mặt trên còn có chú ngữ do Diêm vương lão gia tạo ra…”

Thanh âm Khế Nhạc ngày càng nhỏ, đến cuối cùng bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lùng.

Tang Chỉ nâng cằm, “Có ý tứ gì?”

Khế Nhạc nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng nói: “Ý là… vật trang bị này là bắt buộc, chỉ có thể mình ngài sử dụng.”

Tang Chỉ: (╯﹏╰)

Rời nhà nửa tháng, tiểu công chúa đáng yêu luôn được nuông chiều rốt cục cũng hiểu được thế nào là gia đình ấm áp. Lúc này đây, ra cước bộ đuổi theo cây đào tinh, mắt ngước lên nhìn vầng trăng khuyết nửa, trong đầu rốt cuộc cũng vọng lên tiếng nói trong lòng:

“Mẫu hậu, con muốn về nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK