• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Chỉ vốn đã đi nhưng lại quay trở lại, định là trở về giảng hòa với hắn.

Tiểu hồ ly tuy rằng luyến tiếc kim chuông do mẫu hậu đưa, nhưng cũng không chịu nổi trường hợp sinh ly tử biệt của Cảnh lão cha. Không cần đưa kim chuông thật, vậy đưa một cái làm giả thì có thể chứ? Phượng hoàng xấu xa mỗi lần đi đường, cả người đều kim ngân lóng lánh, thần khí bay vù vù, pháp thuật nhất định rất cao cường, dùng pháp thuật biến ra một cái kim chuông giả khẳng định không thành vấn đề!

Nhưng khi Tang Chỉ vui mừng quay lại, đang chuẩn bị đem biện pháp hay do chính mình nghĩ ra được nói cho phượng hoàng xấu xa, kết quả… chợt nghe đến chút gì đó không nên nghe.

Giờ phút này, Tang Chỉ đứng ở phía trước nhà gỗ, hoàn toàn thay đổi ý tưởng. Cái gì dân chúng Bình Nhạc trấn, cái gì thổ thần, tất cả đều đặt sang một bên đi, đầu tiên phải “chỉnh đốn” thối phượng hoàng trước mắt này rồi nói sau!

Bấm tay đọc thần chú niệm rủa, Tang Chỉ một chưởng liền hướng bên trong đánh một cái, chỉ thấy đối phương hơi nghiêng người sang một bên tránh, ngay cả một cọng tóc cũng không bị đụng đến, vẻ mặt khinh thường.

Khinh thường? Khinh thường! Hắn cũng dám coi khinh pháp thuật của bản công chúa sao? Tang Chỉ tức giận đến cả người phát run, đang muốn tích trữ lửa hồ ly thiêu chết tên phượng hoàng xấu xa trước mắt, trên cổ trống rỗng bỗng có lạnh gió thổi qua, tiểu hồ ly lại nghiêng đầu, liền phát hiện bị Tuấn Thúc túm ở phía sau cổ mình, trực tiếp bóp chặt.

Đầu Tang Chỉ trống rỗng, ý nghĩ thoắt chạy đi, trong nháy mắt biến ngây ngốc, nhất thời ngay cả giãy dụa đều quên. Ngô ~~ vừa rồi, tên… phượng hoàng xấu xa kia không phải còn đang đứng trước mặt mình sao? Khi nào thì đã lẻn đến ở phía sau nàng vậy?

Thất Thủy ngồi xổm dưới bàn, ôm chân bàn trừng mắt to tiếp tục xem diễn, Bích Nữ cũng lại hiện thân, vui sướng khi người gặp họa hừ hừ: “Tuấn Thúc, ngươi khi dễ tiểu cô nương tu vi thua kém ngươi hơn ngàn năm bộ không cảm thấy xấu hổ sao?”

Tuấn Thúc cười lạnh, mặt mày hơi cong, “Ta sao dám khi dễ công chúa Tang Chỉ? Ngươi nói có đúng không?”

Tang Chỉ run lên, do kích động mà lộ ra lỗ tai hồ ly, mặt đỏ lên lắp bắp : “Thối phượng hoàng, ngươi… Buông! !”

Tang Chỉ một bên giãy dụa, một bên tứ chi giãy loạn trong không khí, Tuấn Thúc thấy thế lại cười đến là vui vẻ: “Chẳng lẽ công chúa Tang Chỉ không biết, có cái thủ thuật gọi là pháp thuật che mắt, kỳ thật ngươi hiện tại có thể thi triển chiêu này để chạy thoát từ tay ta đó.”

Nghe phượng hoàng xấu xa “hảo tâm” nhắc nhở, Tang Chỉ biết liền đây là một cách để hắn chế giễu nhạo bang nàng, lại bất mãn là mình không nghĩ đến chuyện sẽ sử dụng nên không học. Pháp thuật thì có gì đặc biệt hơn người? Hồ ly chỉ cần bắt gà là được rồi! Cứ nhìn Cha nàng đi, Cha mỗi ngày đều lấy pháp thuật đánh tới đánh lui trong không trung sau đó sẽ có người chết.

Tang Chỉ nhe răng: “Không cần thối phượng hoàng ngươi quan tâm! Hừ, ngươi còn không bằng gà đâu!” Dứt lời, tiểu hồ ly thừa dịp Tuấn Thúc chưa chuẩn bị, liền cắn “hự” một phát trên cánh tay hắn. Ngay tức khắc, đau đớn từ cánh tay truyền đến toàn tâm, hoàn toàn tác động đến ký ức mẫn cảm nhất của đáy lòng Tuấn Thúc.

Thực ra, ý trong những lời này của tiểu hồ ly chính là, gà khi phát hiện được tiểu hồ ly tới bắt còn có thể mổ vài cái chống cự, nhưng phượng hoàng xấu xa sẽ chỉ ở trên thiên cung bay tới bay lui huênh hoang phô bày giàu sang dụ dỗ nhóm cung nga đến thần hồn điên đảo, chỉ được cái đỏm dáng. Nhưng người nói vô tình người nghe có tâm, cứ nhắc “gà” đi “gà” lại như thế, liền làm cho Tuấn Thúc hoảng hốt nhớ lại bốn trăm năm trước, trước mắt như chợt lóe lại cảnh thân ảnh màu vàng xông đến, Tuấn Thúc chợt cảm thấy cổ họng lại bị đau đớn khó thở như năm xưa. Vốn dĩ tâm tình tốt muốn trêu cợt Tang Chỉ cũng bay sạch sành sanh, vứt tiểu hồ ly qua một bên, mở miệng mang thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Nếu công chúa Tang Chỉ có pháp thuật cũng không sử dụng, vậy tại hạ liền không khách khí.” Nói xong, Tang Chỉ chỉ nghe “đinh” một cái, theo bản năng đưa tay sờ phía thắt lưng thì đã không thấy kim chuông.

Khi vừa quay đầu lại, thấy phượng hoàng xấu xa kia vừa mới nãy còn đứng ở ngay phía sau mình, giờ lại êm êm đẹp đẹp đứng cách gần một thước, bình tĩnh tựa như chưa bao giờ rời đi chỗ mình đứng nãy giờ.

Tuấn Thúc vừa thưởng thức kim chuông, vừa không chút thay đổi nét mặt, nói: “Công chúa Tang Chỉ nói đúng, chim phượng hoàng như ta cái gì cũng không bằng, chỉ biết ra chiêu ngầm cùng khoe khoang, cho nên, kim chuông này ta nhận.”

“Ngươi ——” Tang Chỉ tức đến không nói nổi, thấy Tuấn Thúc buông tay, kim quang trong tay hiện ra, lại nháy mắt, đã không còn bóng dáng của kim chuông, nhất thời la hét: “Ngươi vô sỉ, mau đưa kim chuông trả lại cho ta.”

Bích Nữ cũng hát đệm: “Trộm này nọ của cô nương nhà người ta, bắt người khác phải vâng lời mình, thật sự là không biết xấu hổ a không biết xấu hổ ——” Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa bay đến, Bích Nữ lấy tốc độ sét đánh liền trốn biến vào trong bức tường, không dám ho he hó hé gì nữa.

Bên này Tuấn Thúc vỗ vỗ ống tay áo, tựa hồ như đoàn lửa vừa rồi không phải do mình phóng ra, vô tư nói: “Mượn mấy ngày, dùng xong trả liền.”

“Không cho mượn!” Đỉnh đầu Tang Chỉ đã bắt đầu bốc hơi nước, giậm chân nói: “Nếu ngươi không đem kim chuông trả lại cho ta, ta sẽ không khách khí đối với ngươi đâu!”

Nghe xong lời này, Tuấn Thúc đáng quý giật mình, lúc này mới có chút suy nghĩ bèn nói: “Lời nói của công chúa Tang Chỉ có nghĩa là động võ với tại hạ? Ngô, tu vi của ngươi với ta cách xa, nếu như tại hạ thắng, vậy chẳng lẽ ta lại đánh kẻ không võ? Như vậy tốt lắm —— “

Tuấn Thúc nhếch môi, cười cười nói: “Thất Thủy, ngươi tới bồi công chúa Tang Chỉ chơi đùa một lát.”

“Ngươi ——” Tang Chỉ tức giận đến lạnh run, phượng hoàng xấu xa quả thực chính là đang khinh bỉ nàng một cách trắng trợn! Nàng muốn nhẫn nhịn, nhưng không thể nào nhẫn được! Tiểu hồ ly bất chấp tất cả, liền niệm bí quyết lợi hại nhất, miệng vừa hô “Lập tức tuân lệnh” thì liền sau đó lửa hồ ly rào rạt bay thẳng đến nơi Tuấn Thúc đang bỏ đi.

Tuấn Thúc ra vẻ tiếc hận: “Không phải đã nói cho công chúa rồi sao? Kêu Thất Thủy cùng ngươi vui đùa đi!” Tiếng nói vừa dứt, lửa hồ ly cũng vừa đến trước mặt Tuấn Thúc, Tuấn Thúc chỉ đơn giản mở rồi quơ quơ cây quạt, lửa hồ ly màu xanh tối liền chuyển đổi phương hướng, bay thẳng đến cho Thất Thủy tiếp đón.

Thất Thủy ban đầu đang ôm chân bàn nhìn xem náo nhiệt, chỉ là thèm ăn nên mang theo hoa quả tươi cùng hạt dưa thường kè kè bên mình ra ngồi trên băng ghế nhỏ, chưa gì đã thấy lửa hồ ly hầm hập phóng tới, sợ tới mức quăng đồ tán loạn, vừa lủi tránh vừa kêu khóc “Phượng Quân người quá độc ác a a —— “

Nhưng chờ đến khi Thất Thủy đứng vững muốn chạy thì cũng đã quá muộn, lửa hồ ly đã liếm tới góc áo ống quần, trong lúc này nhất thời luống cuống chỉ còn cách lăn lộn trên mặt đất thét chói tai. Tuấn Thúc đứng bên cạnh lại chỉ ôm ngực bàng quan vô tình mà không ra tay, nhìn xem Tang Chỉ người đang ngẩn ra, ừm, thối phượng hoàng quả nhiên thật nham hiểm, ngay cả tiểu tiên đồng bên người chính mình mà cũng không cứu.

Bên này, Thất Thủy còn đang khóc.

“Ô ô, Phượng Quân cứu ta.”

“Má ơi, cháy tới đỉnh đầu.”

“A a a… A? Tại sao lại không nóng?”

Lải nhải cái gì vậy?

Tiểu hồ ly nghe nói mà không hiểu, nghiêng đầu nhìn một chút thì thấy cũng không còn bóng dáng của lửa hồ ly, Thất Thủy lông tóc không bị sao hết đang đứng trước mặt mình, nhìn phải ngó trái, vò đầu ngây ngô cười: “Ủa? Thật sự không nóng? Quần áo cũng không cháy hỏng!”

Tang Chỉ nắm tay lại chống nạnh, thì thào nói: “Làm sao có thể…” Kỹ năng lửa hồ ly là kỹ năng có sẵn của hồ ly tinh, cho dù Tang Chỉ có không học vấn không nghề nghiệp thế nào thì pháp thuật bảo mệnh này vẫn được sử dụng thuận buồm xuôi gió cho đến nay, tại sao tiểu tiên đồng lông tóc còn có thể nguyên vẹn không bị thương?

Cùng lúc đó, Tuấn Thúc nãy giờ trầm mặc không nói rốt cục giải thích: “Tiểu công chúa Tang Chỉ, Thất Thủy là tiên đồng từ nước, ngài cùng với nàng tỷ thí, dùng lửa… là không có tác dụng gì!”

Tang Chỉ: -_-|||

Đây đều là đạo đức thần mã a a a!

——————————— ta là đường phân cách muốn phá thối phượng hoàng đi tìm cái chết ——————————

Kết quả không cần nói cũng biết.

Đánh không lại, mắng không được, Tang Chỉ cuối cùng lại trực tiếp bị phượng hoàng vô lương tâm quay cho choáng váng, sau đó ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì Tang Chỉ thấy đã nằm ở trong phòng của mình, bên giường còn có cây đào tinh Khế Nhạc và Thất Thủy vui tươi đang đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ với nhau.

Tang Chỉ “trầm lặng” ngồi dậy trên giường, cảm thấy đầu óc như đang kéo căng ra, đau ong ong nói không nên lời. Bên này Khế Nhạc cùng Thất Thủy vui vẻ thấy Tang Chỉ tỉnh lại cũng chạy nhanh lại vây quanh giường.

Thất Thủy vò đầu: “Ừm, Bích Nữ tỷ tỷ kêu ta tới xin lỗi ngươi, nói Phượng Quân nhà ta là keo kiệt như thế đó, lại…” Dừng một chút, tiểu oa nhi Thất Thủy nhìn bốn phía chung quanh xác định không có bóng dáng Phượng Quân, mới nói nhỏ: “Lại không biết xấu hổ, mong ngươi không chấp nhặt với hắn, về sau ở chung lâu sẽ biết.”

“Về sau?” Tang Chỉ trừng to mắt, “Chẳng lẽ về sau thối phượng hoàng thật đúng là muốn ở tại Bình Nhạc trấn?”

Thất Thủy gật đầu, nhìn trời nói: “Bích Nữ tỷ tỷ nói, ừm ~~ Phượng Quân đến đây khẳng định sẽ không muốn đi, bốn trăm năm trước chính là ngươi hại hắn, hiện tại có ngươi cùng hắn chịu tội, chắc chắn hắn vui mừng đến quên cả trời đất.”

Tang Chỉ nghe vậy, tức giận đến giậm chân múa tay, kéo chăn xuống nói: “Ta hại Phượng Quân nhà người khi nào? Khế Nhạc, bây giờ ngươi liền theo ta đi tìm tên phượng hoàng xấu xa kia!”

Dứt lời, phía sau lại không có một chút động tĩnh gì. Tang Chỉ thấy làm kỳ lạ bèn cùng Thất Thủy song song quay đầu nhìn, đã thấy cây đào tinh đang ôm bàn tính bằng vàng bảo bối, bùm bùm lạch cạch tính tính toán toán: “Cho thổ địa Bình Nhạc trấn thuê một khối, một ngày năm mươi quan; mỗi ngày nước trà điểm tâm mỗi người ba mươi quan; cơm trưa thêm cơm chiều sáu mươi quan, còn có nước tắm… Ai nha nha, phát tài phát tài ! Phượng Quân cùng ta cũng coi như quen biết đã lâu, giúp hắn lo cơm nước cũng chính là mỗi ngày ta thu hai trăm năm mươi sáu quan tiền.”

Dứt lời, cây đào tinh liền kéo lấy Thất Thủy ha ha nói: “Phong cảnh điền viên, thiên nhiên lại không bị ô nhiễm, mở một khu du lịch ở đây nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền phải không?”

Thất Thủy mờ mịt không biết làm sao, trừng mắt nhìn nói: “Đối với Phượng Quân nhà ta “không phải sương buổi sáng thì không uống, không phải măng trúc không ăn, không phải suối nước nóng không tắm, không phải ngô đồng sống ngàn năm không đậu” thì căn bản là hoàn toàn không cần ngươi đưa cơm đưa nước a.”

Cây đào tinh nghe không kiếm được tiền cũng ngẩn ra, đang muốn bày ra bộ mặt đau khổ nhưng khi thấy Thất Thủy lấy từ trong lòng ra một viên ngọc như ý nói: “Nhưng mà Phượng Quân vừa rồi có dặn ta nói lại rằng dù gì thì ngày sau cũng coi như láng giềng hàng xóm, một chút lòng thành nhỏ…” Hai chữ “kính nhờ” còn chưa nói ra, Khế Nhạc đã nhanh tay lẹ chân giựt lấy viên ngọc như ý bỏ vào túi, ánh mắt ngập nước nói: “Chậc chậc, đây là ngọc như ý của thiên cung a, ánh sáng trong suốt lấp lánh —— “

Bên này, tiểu hồ ly đã bị cây đào tinh làm cho giận sôi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khế —— Nhạc ——” Hắn rốt cuộc là người bên nào a, tại sao vừa thấy người khác tặng ngọc như ý thì đức hạnh liền thay đổi?

Khế Nhạc sợ tiểu tổ tông Tang Chỉ nhất thời mất hứng lại quăng đi ngọc như ý, biến sắc mặt nói: “Công chúa đừng buồn, không phải tiểu nhân không muốn ngài đi tìm Phượng Quân mà là vừa rồi Phượng Quân đã đến tiễn đưa Đậu thần nương nương đi rồi.”

“Đưa tiễn?” Tang Chỉ nghe vậy muốn cắn lưỡi, “Đậu thần nương nương chịu đi?” Vậy có nghĩa…

Nghĩ đến khả năng này, tâm tiểu hồ ly đã lạnh hơn phân nửa, lúc này lại chợt nghe Thất Thủy nói: “Vâng, sau khi Đậu thần nương nương thu được kim chuông của công chúa, đã rời khỏi Bình Nhạc trấn. Phượng Quân lo lắng nên tự mình đến đưa nàng ra trấn.”

Thất Thủy nói xong chợt nghe đỉnh đầu truyền đến thanh âm yên tĩnh, xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh rồi ngẩng đầu vừa thấy ——

Ánh mắt tiểu công chúa Tang Chỉ đỏ ửng, nàng đang khóc.

Công tâm mà nói, tiểu công chúa Tang Chỉ kế thừa truyền thống tốt đẹp của cha mẹ, bộ dạng vẫn là rất… đáng yêu, mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn. Lâu lâu ngẫu nhiên “giấu đầu lòi đuôi” lộ ra cái đuôi lông xù nhưng đều mang vẻ tiểu hồ ly thanh thuần, hiện tại con ngươi đen xinh đẹp rưng rưng ngập nước, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, lại càng phát ra vẻ đáng yêu chưa từng thấy.

Nhưng vấn đề là, tiểu công chúa hồ ly đang khóc, từ mưa nhỏ chuyển sang mưa vừa, còn khủng khiếp hơn là có khả năng sẽ chuyển sang mưa to.

Hai tay ôm khóe mắt, Tang Chỉ bắt đầu khóc loạn: “Ô ô… Cái gì Bình Nhạc trấn, không có trấn chi bảo, chỉ có Đậu thần nương nương; Cái gì thổ thần, không có một bước trở thành tiên, chỉ có thối phượng hoàng trộm này trộm nọ. Ta mặc kệ ! Ta muốn trở về Thanh Khâu quốc, ô ô!”

Sau khi lầm bầm lầu bầu, Tang Chỉ liền bò xuống giường bắt đầu thu thập hành lý. Khế Nhạc nhìm xem cằm cũng muốn rớt ra, vừa rồi tiểu tổ tông nói gì? Muốn… trở về Thanh Khâu quốc?

Ối, chỗ này cao xa quá đó!

Nếu bây giờ nàng thực sự trở về Thanh Khâu quốc, Thiên Hồ Đế Quân cùng công chúa Họa Thường bèn bỏ rơi không thèm níu lấy Bình Nhạc trấn, bảo bối của chính mình liền không bảo đảm! Lúc này, Khế Nhạc yêu nước yêu dân cũng bắt đầu buồn bã, đi lòng và lòng vòng xung quanh Tang Chỉ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra cái biện pháp gì. Lại chỉ thấy Thất Thủy vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Khế Nhạc kéo kéo quần áo Thất Thủy, vội la lên: “Thất Thủy, ngươi cũng nên đến giúp khuyên nhủ đi chứ?”

Nghe vậy, Thất Thủy nhếch nhếch mí mắt, bí hiểm nghiêng đầu: “Không vội không vội!”

Bên này, Tang Chỉ đã nhanh chóng thu thập xong hành lý, bắt đầu niệm chú liền thấy xuất hiện một đám mây nhỏ, liếc nhìn một cái sau đó bỏ mặc Khế Nhạc đang níu kéo bay lên trời. Sau khi bay được một chút, liền hạ quyết tâm nói: “Thù này không báo không làm quân tử, bản công chúa trở về Thanh Khâu quốc tìm cha hồ ly hỗ trợ.”

Nói xong, quả nhiên biến mất trong đám mây. Khế Nhạc lo lắng nhìn ngó, đứng trên mặt đất mà vỗ ngực dậm chân. Chợt nghe từ chân trời truyền đến một tiếng kêu “Ai a”, một lát sau, tiểu hồ ly cùng với đám mây nhỏ của mình ngã từ trên trời xuống.

“Tang Chỉ đại nhân?” Khế Nhạc hy vọng tràn trề, chạy vội đến trước mặt Tang Chỉ, hai mắt đẫm lệ vui mừng: “Tang Chỉ đại nhân, ngài rốt cục hồi tâm chuyển ý quyết định trở lại?”

Bị rơi đến thất điên bát đảo, Tang Chỉ cắn răng đứng lên, một cước đá văng Khế Nhạc ra đường: “Tại sao có thể như vậy? Vì sao ta không thể ra khỏi Bình Nhạc trấn?!” Đúng vậy, vừa rồi, Tang Chỉ thở phì phì hướng ra bên ngoài Bình Nhạc trấn mà bay, lại bị một cỗ lực mạnh mẽ tống trở về. Nhất định là tên phượng hoàng xấu xa kia, nhất định là tên thối phượng hoàng kia, nhất định phượng hoàng chết tiệt kia đang tác quái!

Nghe xong lời này, Thất Thủy xoa gáy cười cười: “Công chúa Tang Chỉ, có khả năng năm trăm năm sau ngài mới có thể về nhà làm quân tử.”

Tang Chỉ kinh sợ la lên: “Có ý tứ gì?”

“Ngài không phải vừa mới nói đó sao? Thù này không báo không làm quân tử. Nhưng Phượng Quân nói sợ công chúa Tang Chỉ nhất thời giận dỗi rồi tạm thời rời khỏi cương vị công tác, cho nên đã đặt kết giới trên người ngài không cho ngài rời khỏi Bình Nhạc trấn, phải đợi đến mãn nhiệm kỳ mới có thể cởi bỏ phong ấn của ngài. Cho nên ——” Thất Thủy ngốc hề hề nhếch miệng: “Hắc hắc, ngài chỉ có thể đợi năm trăm năm sau, đổi nhiệm kỳ mới có thể đi tìm Thiên Hồ Đế Quân đến giúp ngài báo thù.”

Tang Chỉ: “… …”

Cha ơi, con sai lầm rồi, con thật sự biết là con sai lầm rồi. Nếu biết vậy thì ngày xưa con đã nghe lời Cha dạy, chăm chỉ tu luyện pháp thuật thật giỏi, thì hôm nay sẽ không mạc danh kỳ diệu (chả hiểu vì sao, vô lý vô cớ) bị cái tên phượng hoàng ti bỉ kia hãm hại, bị nhốt tại thôn nho nhỏ đây năm trăm năm a! Nơi này mà Bình Nhạc trấn cái gì, quả thực là địa ngục thì đúng hơn a a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK