• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giờ phút này Mục Đổng chẳng khác nào một con dã thú đói khát, bàn tay ghê tởm của hắn bắt đầu sờ mó khắp nơi trên người cậu - “Hahaha cảm xúc thật tốt, không tệ!”
“Mục Đổng, thả ta ra.

Nếu không Đường Phong sẽ không tha cho ngươi.

Thả ta ra!” - Nhưng cậu biết, Đường Phong sẽ không vì cậu mà trở mặt với Mục Đổng, là cậu đang tự lừa gạt chính mình.

Năm năm bên nhau anh còn có thể đem cậu đi tặng thì… anh sẽ tiếc rẻ sao.

Haha thật buồn cười.
Đáp lại lời nói của cậu là một bạt tay đau điếng - “Bốp!”
“Căm miệng, tao cần mày rên rỉ chứ không cần mày hét vào mặt tao!” - Mục Đổng nghiến răng giáng cho Du Văn Hiên một bạt tay, gương mặt phi thường tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu lên chẳng khác nào một con dã thú.

Ở trước mặt Đường Phong hắn luôn phải cúi đầu hèn mọn khiến hắn càng thêm căm hận, hôm nay chiếm được tiện nghi từ chỗ Đường Phong, còn là người mà Đường Phong bao dưỡng tận năm năm khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Giờ phút này hắn không muốn nghe bất kỳ từ nào liên quan tới Đường Phong, người luôn đứng trên đầu của hắn mà nhìn xuống.
Hắn tức giận quát lớn - “Tao nói cho mày biết, mày trong mắt hắn cũng chỉ là thứ đồ bỏ, cũng chỉ là thứ đê tiện mà thôi.

Mày còn nghĩ mình thanh cao lắm sao hả? Mày cũng nhìn thấy Đường Phong có bao nhiêu chán ghét mày, giờ thì ngoan ngoãn khiến tao vui vẻ, nói không chừng tao sẽ bao nuôi mày.


Mau mở cái miệng của mày ra kêu mấy tiếng gợi tình cho tao nghe xem nào.

Nhanh!” - Hắn bóp chặt gò má của cậu ép cậu nhìn thẳng.
Du Văn Hiên vẫn mím chặt môi không lên tiếng, mặc cho bàn tay dơ bẩn của hắn sờ mó khắp người.

Không nghe được tiếng rên rỉ mà hắn mong chờ, Mục Đổng vô cùng tức giận.

Bàn tay ghê tởm của hắn chỉ vài cái đã cởi xong quần áo của bản thân, sau đó hắn cầm sợi dây nịt quấn mấy vòng vào bàn tay - “Còn cứng đầu với tao, được, tao hôm nay sẽ cho mày biết tao có bao nhiêu ôn nhu!”
Hắn chậm rãi giơ tay lên rồi quất mạnh dây nịt vào người cậu - “Chát! Chát! Chát!” - Tiếng dây da quất vào da thịt vang lên phá lệ chói tai trong căn phòng yên tĩnh.
Mục Đồng không ngừng mắng, vừa đánh vừa mắng - “Kỷ nữ mà cũng muốn tỏ ra thanh cao, mày cũng chỉ là thứ MB rẻ tiền mà thôi.

Mau rên cho tao nghe xem nào haha, tao cũng muốn biết mày trên giường có cái gì hơn người mà Đường Phong lại có thể gặm một khúc xương rẻ tiền lâu đến vậy.

Mau rên đi, có nghe không hả?”
“Chát! Chát! Chát!” - Mục Đồng không nghe tiếng kêu rên thì càng ra sức mà quất, từng vết thương rướm máu hằn trên da thịt phá lệ chói mắt trong đêm - “Còn ngoan cố sao, tao nói cho mày biết, Đường Phong đã đem mày tặng cho tao, mặc tình tao chơi hahaha.

Đừng cố mà tỏ ra thanh cao với tao, vô ích thôi.

Mau rên cho tao nghe, tao muốn nghe tiếng rên dâm đãng của mày, khôn hồn thì mau rên đi.”
Từng roi quất lên da thịt khiến Du Văn Hiên đau đớn tột cùng, cậu vẫn muốn níu giữ chút tôn nghiêm cuối cùng, bờ môi bị cậu cắn chặt, máu tươi tràn ra mang theo đau đớn từ tinh thần cho đến thể xác.


Cậu không ngừng giãy giụa nhưng chỉ khiến cổ tay bị siết thêm chặt, sợi dây thừng trói cậu vô cùng thô cho nên càng vùng vẫy thì vết thương càng thêm nặng.
Nước mắt đau lòng không tự chủ mà trào ra nơi khóe mắt rồi im lặng rơi trên gối, “Đường Phong, tình yêu của anh dành cho em là như thế này sao, năm năm bên nhau… em chỉ là một tên tình nhân rẻ tiền có thể tùy tiện tặng cho người khác chơi đùa hay sao”, giờ phút này trái tim cậu như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm vào, băm nó thành trăm ngàn mảnh vụn rồi đem đặt dưới chân mà giẫm đạp.
Mục Đổng đánh mỏi tay nhưng cậu vẫn không hề rên lấy một tiếng, hắn quăng dây nịt đi rồi đưa đôi mắt dâm đãng nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch - “Haha đúng là có chút thú vị, xem ra tao đối với mày vẫn còn quá ôn nhu.

Không sao, tao có cả đêm để khiến mày phải ở dưới thân tao mà rên rỉ.” - Nói rồi hắn dạng chân đè ngang người của cậu, thân hình to béo đè lên cơ thể thon dài khiến Du Văn Hiên có thể nghe được tiếng xương của mình kêu lên răng rắc.
Du Văn Hiên hoảng hốt mắng - “Mục Đổng, thằng khốn.

Không được động tới ta, nếu không ngươi sẽ hối hận.

Ta nhất định sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận.

Thả ta ra!”
“Hahaha đồng quy vu tận sao, vậy thì hôm nay chính tao sẽ cho mày chết vì sung sướng dưới thân tao!” - Mục Đồng cười lớn rồi điên cuồng cắn mạnh vào hạt đậu đỏ trước ngực Du Văn Hiên khiến cậu giật mình, đau đớn hét thảm một tiếng - “A…”
Nghe cậu kêu đau, Mục Đồng càng thích thú, hắn cắn hết bên này rồi sang nơi khác, mỗi một nơi hắn cắn qua đều để lại một dấu răng rướm máu - “Haha quả thật là rất dễ nghe, mau kêu nữa đi, kêu to vào!”
Du Văn Hiên đau đớn mà cựa người giãy giụa, miệng vẫn không ngừng mắng - “Thằng khốn, thả ta ra… không được động vào ta!” - Giờ phút này cậu đã không còn muốn sống nữa, cậu biết một khi rơi vào tay tên khốn này thì đã không còn đường sống trở ra.

Cậu bất ngờ bật mạnh người, dùng hết sức lực đập mạnh đầu của mình vào đầu của Mục Đồng khiến hắn bật ngược ra sau, lộn cổ xuống đất kêu thảm một tiếng - “A! Thằng chó, khốn kiếp, mày muốn chết…”
Sau một hồi quằn quại như con chó dại, Mục Động lê cái thân hình to béo của mình bò lên giường, hắn thô bạo đưa tay bóp cổ cậu khiến Du Văn Hiên nghẹt thở, đầu óc của cậu còn chưa hết choáng váng thì đã bị bóp đến mức không thể hít thở, gương mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng lên.


Ý thức càng trở nên mơ hồ, cậu không thể phản kháng, cả người vô lực mặc tình cho Mục Đồng thô bạo tách chân cậu ra rồi mạnh mẽ tiến vào.
“A!” - Đau đớn khi bị xe rách quá đột ngột khiến cậu đau đến mức kêu lên, đầu óc mụ mị, cảm giác như bản thân đã bước vào cõi hư vô, chỉ còn lại cảm giác đau đớn tột cùng và cảm giác bị sỉ nhục không cách nào tẩy sạch.
Mục Đồng lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, hắn cảm thấy biểu cảm này, tiếng kêu gợi tình này khiến hắn vô cùng thỏa mãn - “Tốt, tốt lắm, kêu to nữa lên.

To lên, to lên nữa hahaha!” - Hắn hơi nới lỏng tay nhưng vẫn siết lấy cổ của cậu mà cật lực cày cuốc.
Du Văn Hiên cả người lúc này đã không còn sức sống, hô hấp dồn dập rồi hết lần này tới lần khác lại bị hắn bóp chặt khiến cậu muốn sống không được mà chết cũng không xong.

Trong đầu cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng, ý nghĩ cuối cùng của cậu chính là “Đường Phong, kiếp này như vậy là quá đủ rồi, sau này chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa”, cậu hoàn toàn buông bỏ, tình yêu… chỉ là một thứ giả dối không đáng tiền.
Nhìn thấy người dưới thân khóe mắt ướt át gợi tình, miệng không ngừng nấc nghẹn, rên rỉ, Mục Đồng cảm thấy sướng điên người.

Hắn không còn nghe thấy tiếng đe doạ hay mắng chửi nào của kẻ dưới thân, giờ phút này hắn như biến thành một con sói đã nhịn đói rất nhiều ngày mà lao vào bữa tiệc lớn không ngừng gặm cắn, thân dưới mãnh liệt ra vào kịch liệt, không muốn dừng càng không có dấu hiệu chậm lại.
Du Văn Hiên hoàn toàn chết lặng trong tuyệt vọng, cổ tay bị xiết đến chảy máu đầm đìa, môi cũng bị cậu cắn đến bật máu nhưng tất cả đều không đau bằng vết thương trong lòng.

Cậu đã không còn sức để chống cự, mặc cho Mục Đồng lật cơ thể mình xoay tới xoay lui, mặc cho từng roi da quất lên người khiến máu tươi thấm ướt tấm trải giường trắng tinh.
Nước mắt của cậu vẫn lặng lẽ rơi “Đường Phong… tôi hận anh.

Thật sự hận anh”, hận đến mức…không muốn nhìn thấy Đường Phong thêm lần nào nữa.
Giờ phút này Mục Đồng như một con dã thú không biết thỏa mãn, hắn không ngừng xuống tay quất dây da vào người cậu để khiến cậu phải ngoan ngoãn kêu rên.

Hắn chơi đến vô cùng vui vẻ, khi sức lực không còn hắn liền đưa tay lên chiếc tủ ở đầu giường, từ trên đó lấy ra một món đồ chơi có kích thước thật to, thật dài.

Hắn nở một nụ cười ma quỷ trên môi, sau đó ấn vào nút điều khiển, mở chế độ mạnh nhất rồi vô cùng khoái trá mà ấn thẳng vào.
Đau đớn tột cùng khiến Du Văn Hiên không thể kiềm chế được bản thân, cậu thống khổ kêu lên một tiếng - "A..." - Ý thức sắp đứng bên bờ vực tan rã một lần nữa bị kéo trở về, chịu đựng sự dày vò và sỉ nhục.
Nghe cậu kêu lên, tâm trạng của Mục Đồng khoái trá tột cùng, người đẹp cả đến tiếng kêu rên nghe cũng đặc biệt hay.


Hắn ngồi trên sopha hưởng thụ, tâm trạng vui sướng điên cuồng vì nhặt được đồ chơi mới lạ.
Cứ thế hắn lần lượt luân phiên mà chơi cho đến tận khi trời sáng, mãi cho tới khi hắn mệt tới không chịu nỗi mới rời đi.

Bỏ lại Du Văn Hiên vẫn đang nằm bất động trên giường, giữa hai chân là một mảng gra lớn thấm đầy máu đỏ.

Máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng, khắp người cậu là những vết thương lớn nhỏ vẫn còn rỉ máu.
Trong căn phòng tanh nồng mùi máu, Du Văn Hiên từ trong đau đớn tỉnh lại.

Cơn đau nhức toàn thân lập tức ùa đến như thủy triều khiến Du Văn Hiên đau đến mức phải hít vào mấy ngụm khí lạnh, hốc mắt đỏ hoe nhưng vẫn bị cậu cứng rắn ngăn lại, cảm xúc cũng chết lặng dần, cậu cố áp chế phong ba, đau đớn từ sâu thẳm linh hồn.
Thứ cậu cảm nhận rõ ràng nhất lúc này là cảm giác đau đớn khôn cùng, cả thế giới dường như là cái gì đó quá hư ảo, tồn tại hay không tồn tại cũng chỉ đơn giản như một màn sương mỏng manh.

Du Văn Hiên nằm yên bất động, trong đầu bắt đầu suy nghĩ một chút về nhân sinh nơi mà cậu đã sống hai mươi tám năm qua.
Nhưng cậu không thanh tỉnh được được bao lâu thì thần trí lại bắt đầu mê man, khắp người đều truyền đến từng cơn đau như sóng vồ, cả đến cử động ngón tay cậu cũng không đủ sức.

Mất máu khiến đầu óc càng thêm mơ hồ, một lần nữa Du Văn Hiên lại chìm vào bóng tối tuyệt vọng.
Mãi rất lâu sau thì cậu mới tỉnh lại, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không tối đen.

Du Văn Hiến cắn răng chịu đựng từng cơn đau, cố gắng ngồi dậy, cậu vẫn còn việc phải làm, trên đầu giường là một bộ quần áo mà người của Mục Đổng đã hảo tâm vứt lại cho cậu.
Du Văn Hiên chậm chạp mặc vào rồi bắt đầu tìm kiếm điện thoại cùng giấy tờ tùy thân của mình từ trong đống quần áo đã rách nát.

Làm xong hết thảy mọi việc thì cả người cậu lần nữa lại ướt đẫm mồ hôi, vết thương rỉ máu thấm vào chiếc áo sơ mi trắng khiến nó hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK